Hư Lộ

Chương 119: Chương 119: Liên hợp săn bắt




- Ý ngươi muốn ăn Tinh Thảo Quả sao?

Nguyên Hạo chau mày nhìn con cóc đang hưng phấn nhìn hắn như trẻ con chờ quà. Thở dài một hơi, hắn giơ hai tay lên theo tư thế đầu hàng rồi nói:

- Được rồi, tao chịu thua. Tao sẽ giành quả đó cho mày nhưng ngược lại mày phải theo tao, nguyện ý chứ?

- Ộp ộp

Thiềm thừ không suy nghĩ nhiều mà gật đầu lia lịa, xem ra Tinh Thảo Quả này có sức hút vô cùng mãnh liệt với con cóc này. Lúc này thì đám người Văn Cự, Hồ Bật Trung cũng xông đến. Nhìn thấy con độc thú hình cóc đang đứng trước mặt Nguyên Hạo thì cả đội biến sắc, Văn Cự không suy nghĩ nhiều mà cầm cây rìu to lao đến vừa hét lớn:

- Yêu thú, không được động đến đồng đội của ta.

Độc Giác Thiềm Thừ cũng phát giác ra đám người kia tiếp cận nên nó lập tức lè cái lưỡi đỏ ra hăm dọa. Ngay khi tất cả đều nghĩ một trận ác đấu sẽ diễn ra thì Nguyên Hạo liền dùng tay vuốt ve con cóc khiến nó trở lại trạng thái hiền lành. Thậm chí nó con lim dim hai mắt tỏ vẻ hưởng thụ nữa. Cảnh tượng này khiến cho các vị kia đang dũng mãnh xông lên bỗng nhiên phải dừng lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ở vị trí gần nhất, Văn Cự tuy không vội vàng tấn công nhưng cũng không dám hạ vũ khí xuống. Hắn dùng ánh mắt đề phòng nhìn con con cóc rồi mở miệng hỏi Nguyên Hạo:

- Hạo huynh, chuyện này là thế nào vậy? Hình như con quái này rất thân thiết với huynh thì phải?

- Không phải...A há, phải, phải. Ta với nó vửa mới kết thân cách đây vài phút mà thôi haha. Mọi người dĩ hòa di quý, không cần phải đánh nhau nữa.

Lúng túng đối đáp, Nguyên Hạo chỉ ước gì mình có thể nói không quen con cóc quái dị này. Nhưng mà hắn đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, nếu như giờ mà trở một một câu thì chỉ sợ con yêu thú này sẽ cho hắn ăn no nê khói độc. Nghe hắn trả lời, mọi người phía đối diện ánh mắt trở nên cổ quái. Đại ca, ngươi cũng thật biết nói đùa quá đấy. Bọn ta vừa mới mới đánh nhau với cái lưỡi của con cóc xong, một người suýt tí bị nó xơi tái luôn rồi. Thế mà chưa đầy vài phút, ngươi lại ở đây kết thân với con độc thú này, đây chẳng phải là trêu đùa chúng ta sao?

Đám người Vừa định lên tiếng chất vấn thêm thì bỗng nhiên tiếng gầm rú của yêu thú vang lên khắp bốn phương tám hướng. Hồ Bật Trung nhíu mày, hắn có một linh cảm không tốt lành cho lắm.

“Tiểu tử, Tinh Thảo Quả sắp kết trái. Lúc này đây hương thơm của nó sẽ hấp dẫn rất nhiều yêu thú xung quanh đến. Ngươi phải cần trọng đối phó đấy.”

Nguyên Hạo cũng không hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Vô lại lên tiếng truyền âm cho hắn. Nắm rõ tình hình, một ý tưởng hình thành trong đầu khiến hắn cười lớn đắc ý.

- Ngươi cười gì vậy?

Văn Cư không vui hỏi, từ lúc gặp bông hoa kỳ lạ kia đến giờ hành động của tên Nguyên Hạo này làm hắn vô cùng khó hiểu và không biết phải ứng xử ra sao.

- Ta cười vì lần này chúng ta phát tài lớn rồi, huynh đệ có thể một mẻ kiếm bằng cả mấy tháng đi săn đó chứ.

Dùng đôi mắt có thần, tự tin, Nguyên Hạo vung tay cất lời khiến cả tổ đội sửng sốt. Nghe đến có lợi lớn, Văn Cự liền thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng trở lại vội hỏi:

- Phát tài như thế nào? Ngươi nói mọi người nghe thử xem.

- Hắc hắc, bông hoa màu đỏ ngoài kia có mùi hương thu hút yêu thú rất mãnh liệt. Nhất là thời điểm nó sắp kết quả như lúc này, bởi vậy chỉ cần chúng ta dùng trận thế mai phục bên cạnh thì chắc chắn sẽ bắt được vô số độc thú chui đầu đến.

Mỉm cười nhàn nhạt, Nguyên Hạo đơn giản giải thích vấn đề làm cho bảy người còn lại mắt sáng cả lên. Là người có tư duy cẩn trọng, Hồ Bật Trung ngẫm nghĩ gì đó rồi cất tiếng hỏi:

- Đây đúng là dịp may hiếm có, thế nhưng thực lực chúng ta quá mỏng. Khó lòng mà “xơi” hết cả một lượng lớn độc thú, cho dù chỉ là độc thú cấp một bình thường.

- Đúng vậy, kiến nhiều sẽ cắn chết voi đấy. Bản thân ta đối phó hai, ba con yêu thú còn miễn cưỡng chứ nhiều quá thì chỉ có quay đầu chạy mà thôi.

Văn Cự tuy lỗ mãng nhưng cũng không phải ngốc, gã gật dù đồng ý với phát biểu của Hồ Bật Trung. Có điều Nguyên Hạo như đã dự liệu trước tình huống này, hắn tỏ ra kinh đạm như mây, chỉ nhẹ nhàng đáp lời:

- Đoàn kết là sức mạnh, hiện tại yêu thú xung quanh đây đều tập trung về hướng này. Ta nghĩ các tổ đội săn bắt khác cũng phát hiện ra hiện tượng đặc biệt này. Do đó, chỉ cần chúng ta sớm thông tin để hợp tác với bọn họ để lập nên một cái bẫy rập thật lớn thì dù yêu thú có đến bao nhiêu cũng chỉ là cá nằm trên thớt, thiêu thân lao vào lửa mà thôi. Yêu thú cấp một vốn trí khôn rất thấp, số lượng tuy nhiều thì chỉ cần chúng ta có đủ lực lượng sẽ dễ dàng phối hợp đánh bại bọn chúng mà thôi.

- Tuyệt vời, đây đúng là một ý tưởng phi thường tốt. Ta có biết vài tên khác có giao tình tốt, xếp hạng không tệ trên Địa bảng. Hiện tại bọn chúng cũng đang đi săn bắt gần đây, bây giờ ta sẽ lập tức liên lạc với bọn chúng.

Sốt sắng lên tiếng, Văn Cự là người đầu tiên tán thành ý tưởng này. Tiếp đến Hồ Bật Trung sau khi tính toàn một chút cũng gật đầu đồng ý, gã cũng lấy truyền tin phù ra phóng đi. Lúc này chẳng ai quen tâm đến con cóc nhỏ đang ngồi hóng chuyện kế bên Nguyên Hạo nữa.

Không còn nhiều thời gian, cả đội liền nhanh chóng tổ chức bẫy rập xung quanh bông hoa trước trong khi đợi các nhóm khác nhận thông tin và đến trợ giúp. Theo yêu cầu của Nguyên Hạo thì hắn chỉ muốn nhận loại quả do bông hoa màu đỏ tạo thành, còn độc thú thu hoạch được hắn sẽ không tranh phần. Điều này được mọi người chấp nhận nhanh chóng vì bọn họ không biết Tinh Thảo Quả là gì, với lại chỗ này cũng do Nguyên Hạo phát hiện. Cộng thêm việc từ đầu đến giờ, mọi thu hoạch của nhóm đều có công rất lớn của hắn nên không ai dị nghị điều gì khi hắn nói ra điều kiện của mình.

- Ồ, đã có người đến rồi.

Chưa đầy năm phút sau, khi mọi người vừa mới chuẩn bị xong thì một nhóm tầm mười người xuất hiện. Dẫn đầu là một tên nam tử tuấn lãng, nhìn rất phong độ hào hoa, bên cạnh gã là một cô gái hương sắc như tiên, môi mọng, má đào, có điều thần thái lại khá băng lãnh, giống như thần nữ không nhiễm bụi trần.

- Cự huynh, Trung đệ, hai người lần này khiến cho ta bất ngờ đấy. Tuy không hứng thú lắm với việc phối hợp đội nhóm nhưng vì Đào muội cảm thấy nhàm chán nên chúng ta mới đến đây haha.

Giở giọng điệu ngạo nghễ khó ưa, tên nam tử kia tựa như xem việc cùng hợp tác với Văn Cự và Hồ Bật Trung là điều gì đó rất không tình nguyện vậy. Tuy thái độ hắn đáng ghét nhưng Nguyên Hạo có thể cảm nhận linh lực trên người tên này và cô gái đi theo mạnh hơn hẳn hai vị thiên tài bên mình. Chắc chắn đây chính là hai vị nằm trong tốp mười của Địa bảng, có tu vi nửa bước Trúc Cơ kỳ.

Sau khi nghe bọn họ chào hỏi đối đáp qua lại, Nguyên Hạo mới hiểu ra cô gái kia tên đầy đủ là Đỗ Phi Đào, lần sát hạch trước đã chiếm vị trí thứ hai trên Địa bảng. Chỉ là cô ta năm ngoái mới hai mươi tuổi mà thôi, với thiên phú như vậy có thể xem là kinh thế tuyệt diễm của tông môn. Chỉ cần Trúc Cơ thành công thì ngay tức khắc sẽ có rất nhiều vị trưởng lão tranh giành cô ta làm đệ tử. Theo cao tầng Hắc Điểu Môn dự đoán, cô gái này khi tiến lên làm nòng cốt đệ tử hoàn toàn có thể đánh phá vào năm vị trí dẫn đầu trong tương lai không xa.

Chính vì tư chất xuất sắc như thế, nên rất nhiều một đời tuổi trẻ anh tài tông môn truy cầu cô nhưng đều bị thái độ lạnh như núi tuyết của cô làm nản lòng. Và cái tên nam tử đi chung đợt săn bắn này có tên là Ngô Việt cũng là một trong những kẻ theo đuổi điên cuồng nhất. Tư chất tên này cũng không tồi, tuy không thể bằng Đỗ Phi Đào nhưng cũng thuộc hàng thiên tài của tông môn. Lợi thế lớn nhất của hắn chính là cháu ruột của trưởng lão hình đường, do đó trừ những thiên tài xuất chúng hoặc những kẻ cùng có thân thế chống lưng thì hầu như không ai dám gây chuyện với tên này cả.

Mặc dù không tiếc công sức tán tỉnh nhưng vị tiên tử kia gần như không có một chút cảm xúc gì với gã cả, xem chừng nỗ lực này là vô vọng rồi.

Có được trợ thủ cực mạnh tiếp sức, nhóm của Nguyên Hạo trở nên bừng bừng khí thế. Bọn họ không phải đợi lâu, khi ngay sau đó là những đợt độc thú đầu tiên xông đến. Tuy chỉ là yêu thú cấp một và thực lực không có gì nổi bật nhưng bọn quái này cứ như uống phải xuân dược mà cắm đầu điên cuồng lao về phía bông hoa. Chính nhờ thế mà bẫy rập cũng như những pha phục kích của mọi người trở nên vô cùng hiệu quả.

- Haha, săn bắt kiểu này thật là sướng quá. Cự gia ta nghiện mất rồi.

Văn Cự khoái chí khi nhìn thấy thu hoạch của mình tăng lên một cách chóng mặt. Thỏa mãn là thế, nhưng khi gã nhìn sang vị Đỗ Phi Đào kia chiến đấu thì gã chỉ có thể hít vào một hơi lạnh. Hầu hết mọi người đều chiến đấu theo đội hình để có thể hỗ trợ lẫn nhau nhưng cô nàng này lại một mình xông vào giữa đám yêu thú tung hoành. Không dùng những chiêu số mạnh mẽ chấn động lớn mà Đỗ Phi Đào dùng một cây kiếm mỏng như lụa nhẹ nhàng khiêu vũ giữa số đông độc thú. Nếu như đây không phải là một trận chiến thì chắc chắn không ai cho rằng cô gái này đang ra đòn mà nghĩ là cô ta đang múa một giai điệu kiều mỵ, cuốn hút lòng người.

- Kiếm pháp thật tinh diệu, bộ pháp linh hoạt như mây bay, nhìn như vô cùng nhẹ nhàng nhưng thật ra mỗi một bước di chuyển của cô ta đều theo một qui luật nhất định. Bởi vậy, cho dù phải một mình chống chọi giữa số đông yêu thú thì bọn chúng căn bản vẫn không thể nào đả thương cô ta được. Thật xứng với danh thiên tài kiệt xuất tương lai hắc hắc.

Đứng ở vòng ngoài chỉ chiến đấu hỗ trợ, nhiệm vụ của Nguyên Hạo là hết sức nhẹ nhàng. Hắn cỏ dư giả thời gian để quan sát khả năng chiến đấu của các vị thiên tài trên địa bảng mạnh mẽ đến mức nào. Hắn đặc biệt chú ý đến Đỗ Phi Đào, và những gì cô ta đang thể hiện thật sự khá ấn tượng.

- Tên Ngô Việt kia cũng tàm tạm nhưng ra chiêu quá màu mè, nhìn thì có vẻ rất uy vũ, rất tiêu soái nhưng thật ra sơ hở không ít. Nếu như đối chiến với kẻ địch mạnh thì gã này sẽ sớm bại trận thê thảm.

Có thể nói càng lúc khả năng quan sát của Nguyên Hạo càng trở nên sắc bén. Đây chính la kết quả hòa hợp từ từ giữa hắn và Hư Vô linh căn. Mọi người chỉ có thể thấy chiêu số của kẻ khác một cách không rõ ràng nhưng hắn lại có thể phân tích ra điểm mạnh yếu có đối phương như đang xem lại một cuốn phim quay chậm vậy. Khả năng quan sát như vậy thật đáng sợ, không biết khi hòa hợp với linh căn đến tận cùng thì tên này sẽ còn biến thái đến mức nào nữa đây.

Càng chiến đấu, các đội khác xung quanh càng xuất hiện tham chiến càng nhiều. Ngược lại phía yêu thú thì số lượng cũng tăng lên như nước lũ, ồ át xông đến với vô số chủng loại khác nhau. Từ chỗ những nhóm đi săn riêng lẻ, dưới tình huống đặc biệt hôm nay, một trận đánh tầm cỡ lại diễn ra mà người khởi xướng lên chính là Nguyên Hạo. Chỉ là trong khi ai cũng điên cuồng đấu pháp, pháp khí thì bay loạn xạ mà hắn thì lại vô cùng rảnh rang. Càng đông người trợ giúp, hắn lại cảm thấy mình không có việc gì để làm nên tranh thủ chui lại gần bông hoa để chờ đợi.

- Haiz, mau kết trái đi chứ. Để lão tử còn về tông môn nghỉ ngơi nữa, hôm nay thật là mệt mỏi kiệt sức quá đi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.