Hư Lộ

Chương 84: Chương 84: Luyện dược sư cấp một




- Aaaaaa... Đau quá, sao cứ như bị ngàn mũi kim đâm như vậy chứ? Aaaaa..

Nguyên Hạo bị đau đến khóc không ra nước mắt. Toàn thân hắn lúc này đã bầm tím nhanh chóng, nhìn chẳng khác nào vừa mới bị ngược đãi một trận hết sức thê thảm. Nhìn thấy hắn cứ lăn lộn gào thét bên trong bồn nước, Tiểu Vô mới nhàn nhạt lên tiếng:

- Ngươi làm như vậy thì chẳng thể hấp thụ được dược lực gì đâu. Hãy tập tức đả tọa đi, ngươi quên mình đã được tẩy rửa linh hôn rồi sao? Chỉ cần ngươi tĩnh tâm nhập định thì mọi thứ xung quanh không thể tác động vào bản thân nữa.

Nghe theo lời Tiểu Vô, Nguyên Hạo liền cắn răng nhịn đau, lập tức ngồi khoanh tay lại, nhắm cả hai mắt, tinh thần buông lỏng. Chẳng mấy chốc hắn đã thật sự chìm vào trạng thái vong ngã, không còn cảm giác được gì đến đau đớn thể xác hay những sự việc diễn ra xung quanh nữa. Cứ như vậy, hắn đã tĩnh tọa suốt một đêm dài, nước trong bồn lúc này cũng trở lại màu sắc bình thường, toàn bộ dược lực đã được hắn hấp thu triệt để. Giật mình tỉnh lại, hắn bước ra khỏi bồn nước, thử cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể của mình.

- Hử, da thịt đàn hồi hơn, xương cốt đều cứng rắn hơn xưa nhiều. Khí lực của ta hiện tại có thể nâng cả vật nặng mấy trăm cân. Hắc hắc thật không biết nếu cứ ngâm loại Dịch Thể này thời gian dài thì nhục thể ta sẽ mạnh mẽ đến mức nào nữa đây?

Quá hưng phấn trước kết quả đạt được, Nguyên Hạo liền một hơi luyện chế thêm mấy bình Dịch Thể nữa để sử dụng. Theo hướng dẫn của Tiểu Vô, hắn không vội tiếp tục hấp thụ cùng một loại dược dịch liên tục mà bắt đầu ngâm mình với Dịch Linh. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cảm giác đau đớn khi ngâm lần đầu vẫn khiến hắn đau đớn thừa sống thiếu chết. Loại Dịch Linh này không tạo cảm giác đau từ bên ngoài nhưng lại khiến cơ thể thống khổ như bị xé rách từ bên trong, tư vị nếm trải đáng sợ không hề kém Dịch Thể tí nào. Cũng may là đã có kinh nghiệm từ lần trước, hắn liền nhập định để vượt qua được nỗi dằn xé nhục thể này. Tác dụng của Dịch Linh khác hẳn với Dịch Thể, dược lực từ từ thấm vào làm cho kinh mạch được rộng ra nhiều hơn. Nên biết tốc độ hấp thu và vận chuyển linh lực chính là căn cứ vào độ rộng của kinh mạch mà quyết định. Cứ như thế, hắn hằng ngày đều dùng Dịch Thể và Dịch Linh mỗi thứ một lần. Thế nhưng Nguyên Hạo phát hiện là hấp thụ qua vài ngày thì hiệu quả lại giảm sút rõ rệt nên sau mười ngày thì hắn đã hoàn toàn không sử dụng thêm được nữa.

- Haiz, thật đáng tiếc! Mà thôi, dù sao cơ thể ta đã được cải tạo rất nhiều rồi. Hiện tại với nhục thể cường hãn như thế này, khả năng phòng ngự và chịu đựng va chạm của ta đã tăng bội phần. Còn linh lực của ta hiện tại có thể duy trì hỏa diễm ổn định ở cường độ cao trong thời gian dài gấp đôi rồi hắc hắc.

Đắc ý với thành tựu hiện tại, hắn lại bắt đầu lao vào luyện đan bước thứ hai. Đọc những đan phương chữa thương đơn giản mà lão già đã chuẩn bị cho hắn tập luyện cũng như những lời nhắc nhở, chỉ điểm được ghi chú lại, hắn mỉm cười rồi hồ hởi tiến hành. Dưới sự hỗ trợ của Tiểu Vô, sau ba tháng miệt mài bên trong hỏa phòng, Nguyên Hạo đã thành công cả ba bước luyện đan căn bản. Hàng loạt lò đan dược đã được ra đời với chất lượng ngày càng tăng cao, lúc đầu hắn còn luyện chế ra phế đan, sau đó tỉ lệ đan dược thành công càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng thì không còn phế đan nữa, lúc này hắn lại tập trung vào chất lượng của đan dược ra lò.

- Đan dược được chia làm ba phẩm cấp căn bản là hạ, trung, thượng, đan dược phẩm cấp càng cao thì hiệu quả khi phục dụng càng lớn. Ví như cùng một loại đan dược chữa thương nhưng nếu ngươi dùng loại thượng phẩm thì sẽ nhanh chóng hồi phục mà không để lại di chứng gì. Còn nếu dùng đan dược hạ phẩm thì thời gian hồi phục chậm hơn và trong đan dược còn có nhiều tạp chất, dùng nhiều sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể. Tất nhiên chắng có đan dược nào hoàn toàn không có tạp chất cả, hắc hắc. Nên dùng một loại đan dược quá nhiều sẽ lưu lại rất nhiều cạn bã không tốt trong cơ thể, sẽ có tác hại không tốt đến tu luyện sau này. Vì thế những kẻ thông minh thường chỉ dùng đan dược trong những lần đột phá trọng yếu và sau khi phục dụng họ cần tìm cách bài trừ tạp chất, không phục dụng đan dược khác trong thời gian dài. Khà khà, nếu không có hạn chế như vậy thì những tên luyện dược sư có thể ăn đan dược để lên tu vi vù vù đè chết người khác thì sao.

Huyên thuyên giảng giải cho Nguyên Hạo về phẩm cấp đan dược, Tiểu Vô không cảm giác mệt mỏi là gì. Đối với nó, việc cô đơn cả bao nhiêu vạn năm thật là nhàm chán, bây giờ có một tên để mình dạy đời mỗi ngày thì đúng là không còn gì tuyệt vời hơn. Hiện tại, Nguyên Hạo đã có thể luyện chế ra một số đan dược cấp một đơn giản dành cho Ngưng Khí kỳ sử dụng. Mục tiêu của hắn hiện tại chỉ nâng cao phẩm chất đan dược và dành thời gian đế luyện tập khống chế thú hỏa cấp hai hoàn toàn thuần thục. Phân loại đan dược mà mình luyện chế được trong tuần, hắn vui vẻ huýt sáo vừa lẩm bẩm nói:

- Cứ tưởng luyện dược sư cao cấp mới kiếm được nhiều của cải, không nghĩ như ta bây giờ cũng dễ dàng phát tài như thế hắc hắc.

Cho tất cả mọi thứ đã chuẩn bị vào trong nhẫn trữ vật, Nguyên Hạo khoác lên mình một cái áo lông da thú màu đen che hết cả dáng người lẫn khuôn mặt rồi ung dung tiến về phía tòa nhà to lớn hoành tráng tên Vạn Dược Các nằm ở cuối phường thị cùa Vạn Dược Cốc. Nơi đây chính là trung tâm giao dịch mua bán đan dược của các luyện dược sư bên trong cốc với ngoại nhân. Chỉ cần bạn vào đăng ký sạp hàng mua bán thì Vạn Dược Cốc sẽ bảo hộ cho bạn, chỉ việc mỗi lần bán được đan dược gì đều phải chi một phần lợi nhuận cho cốc là được. Bước qua cánh cửa to lớn được điêu khắc khá tinh xảo, Nguyên Hạo bước đến quầy đăng ký móc ra mười linh thạch hạ cấp đưa cho nữ nhân viên.

- Lần này lại đến phát tài nữa phải không? Ta thấy ngươi tuần nào cũng đều đặn đến mở sạp, đặc biệt là thu nhập rất cao nha.

Liếc nhìn hắc y nhân trước mặt, nữ nhân viên nở một nụ cười thân thiện nói rồi đưa một cái thẻ có số bảy mươi hai ra.

- Haha, nhờ mọi người ủng hộ thôi. Thôi ta đi nhé, chúc cô một ngày tốt lành.

Cầm lấy chiếc thẻ, Nguyên Hạo khách sáo một câu bằng giọng khàn khàn rồi vội chạy lại quầy hàng theo số thứ tự mình nhận được. Tại đây, hắn bày ra vài loại đan dược chữa thương, hồi phục linh lực cấp một mà mình luyện chế được, tất nhiên hắn chỉ trưng ra những đan dược phế phẩm, hạ phẩm và vài viên trung phẩm thôi. “Thất phu vô tội, hoài bích có tội“. Hắn hiểu rõ điều này nên không hề dám đem ra bất kỳ viên đan dược thượng phẩm nào, thậm chí trung phẩm cũng chỉ trưng bày hai, ba viên mà thôi. Nên nhớ đối với luyện dược sư cấp một thuộc hàng khá giỏi thì một lò đan có thể có một viên đan dược trung phẩm là tốt lắm rồi. Chỉ cần xuất lò ra được một viên đan dược hạ phẩm là có thể nhận được chứng nhận luyện dược sư cấp một rồi. Vì vậy, có nhiều luyện dược sư cấp một thậm chí chưa từng luyện ra viên đan dược trung phẩm nào nữa chứ đừng nói đan dược thượng phẩm. Đan dược cấp độ càng cao thì càng khó để luyện chế được phẩm cấp tốt. Trong Vạn Dược Cốc, luyện được đan dược thượng phẩm phải nói đến khí vận nữa chứ không đơn thuần là kỹ thuật mà thôi.

Gian hàng của Nguyên Hạo giá cả khá mềm nên hắn vừa bày bán thì rất nhiều khách hàng quen thuộc vội vàng bu lại. Đối với phế đan và đan dược hạ phẩm thì hắn bán theo giá sỉ, mua nhiều được giảm giá nhiều. Riêng đan dược trung phẩm thì giá khá cao thế nhưng mọi người vẫn tranh giành dữ dội, bởi vì tác dụng của đan dược trung phẩm căn bản là hơn xa hạ phẩm. Trong chiến đấu, chỉ cần hồi phục thương thế hay linh lực nhanh hơn kẻ khác thôi cũng đủ khiến cục diện thay đổi kết quả rồi. Chưa đầy một canh giờ, toàn bộ đan dược đã được mua hết, Nguyên Hạo thong thả thu xếp gian hàng của mình lại rồi lặng lẽ đi lên lầu hai của Vạn Dược Các.

- Hắc hắc số phế đan lúc mớ bắt đầu tập luyện dược đã được phân ra bán hết rồi. Hiện tại với khả năng của mình, đan dược thượng phẩm cũng có thể luyện chế ra. Xem ra sắp tới không cần phải bán đan dược giá rẻ nữa rồi.

Thì ra vì tiếc nuối đám phế đan và đan dược hạ phẩm nên Nguyên Hạo mới chia ra bán từ từ. Với khả năng hiện tại của hắn, việc luyện chế đan dược cấp một trung phẩm là chuyện không khó khăn gì, quan trọng là có bao nhiêu viên đan dược thượng phẩm có thể ra lò thôi. Đang khoái chí vì số linh thạch thu hoạch được, trong đầu hắn lại vang lên tiếng mỉa mai thân thương của Tiểu Vô:

- Ngươi thật làm mất mặt luyện dược sư quá đấy! Mấy viên phế đan đó dùng để ném cá ta còn thấy sỉ nhục, không ngờ ngươi lại đem chúng ta bán với giá rẻ như đang bán rau cải ngoài chợ. Thật là không có chút tiền đồ nào cả.

- Hắc hắc, thông cảm đi, ta đây hoàn cảnh bần hàn mà. Nghe nói tháng sau ở nơi đây sẽ có một đấu giá hội thường niên được tổ chức, đến lúc đó biết đâu ta lại cần đến tài phú để mua cho mình một vài thứ hữu ích chứ.

Lầu hai của Vạn Dược Các yên ắng hơn tầng một rất nhiều, có điều về mặc xa hoa tráng lệ thì lại hơn xa. Nơi này là tầng dành riêng cho những khách hàng cao cấp đến để mua những đan dược phẩm chất cao, chỉ những ai có lệnh bài thân phận chứng minh mới được bước vào. Đây là lần thứ ba Nguyên Hạo bước vào nơi này, sau khi xuất trình lệnh bài, hắn liền đi đến chiếc bàn số mười bốn của mình. Lúc này, chỗ ngồi dành cho khách hàng ở bàn của hắn đã có một gã béo ngồi đợi sẵn. Vừa thấy chủ nhân của chiếc bàn mặc chiếc áo lông đen dày cộm quen thuộc, gã liền đứng bật dậy, miệng tươi cười như hoa chào hỏi:

- Xin chào Mã đại sư, hôm nay người đến sớm hơn mọi khi nha. Chắc là lần này người có đem đến không ít đan dược chứ? Hì hì

Để thuận tiện cho việc ẩn giấu thân phận, Nguyên Hạo đã dùng cái tên Mã đại sư để giao tiếp với khách hàng. Lấy từ túi trữ vật ra hai bình đan dược, hắn dùng giọng khàn đục vô cảm nói với tên mập:

- Đây là hai bình đan dược chữa thương và khôi phục linh lực, mỗi loại năm viên, tất cả đều là thượng phẩm. Ông cứ kiểm tra đi.

Tên mập vừa thấy hai bình đan dược đối phương lấy ra thì ánh mắt sáng rực vội vàng chụp lấy mở ra xem xét. Chỉ vài phút sau, gã liền cất lấy tất cả vào túi rồi lấy từ túi trữ vật ra hai viên linh thạch đưa cho Nguyên Hạo.

- Đây là linh thạch trung phẩm theo yêu cầu của Mã đại sư ngài, một viên có thể đổi lấy một ngàn linh thạch hạ phẩm. Mong ngài nhận cho.

Không cần kiểm tra, Nguyên Hạo vung tay lập tức cất viên linh thạch vào rồi nhàn nhạt nói:

- Tốt lắm, còn việc ta nhờ ngươi thăm dò đã có tin tức gì chưa?

Nghe hỏi đến, gã mập nhìn láo liên bốn phía rồi bèn vung tay tạo ra một màn chắn âm sau đó mới thận trọng trả lời:

- Tôi đã cố gắng tìm kiếm thông tin nhưng đan phương vốn là thứ vô cùng trân quý, bình thường dù có linh thạch nhiều đến bao nhiêu cũng không dễ dàng mua được vì không luyện dược sư nào chịu đem ra mua bán cả. À, tháng sau có đấu giá hội lớn tại Vạn Dược Các này, ngài có thể đến để thử vận may xem sao. Bất quá ngài nên chuẩn bị thật nhiểu linh thạch, bởi vì những thứ được đấu giá đều là kỳ trân dị bảo trên đời, giá cả không hề thấp đâu.

Không biểu lộ cảm xúc vui vẻ hay thất vọng ra bên ngoài, Nguyên Hạo chỉ lạnh nhạt ừm nhẹ một tiếng rồi đứng dậy rời đi. Tên mập cũng không tỏ ra bất mãn gì cả, gã đã quen với tính tình kỳ quái của tên Mã đại sư này. Trong mắt những kẻ thương gia như hắn, tên luyện dược sư này mới là đối tượng hợp tác tuyệt vời nhất: Vừa không nhiều lời, dứt khoát và giữ lời. Sau khi rời khỏi Vạn Dược Các trở về, Nguyên Hạo rút bỏ cái áo da dày nóng nực ra rồi thở dài cảm thán:

- Tìm đan phương thật là khó, xem ra ta cần phải tìm cách khác thôi. Ta không tin trời lại tuyệt đường người có lòng, haiz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.