Đi vào dãy phòng đầu tiên, Nguyên Hạo dừng chân trước căn phòng có số thứ tự thứ tám. Quan sát xung quanh không một bóng người, hắn liền mở cửa đi vào. Bên trong căn phòng diện tích không lớn lắm, chính giữa phòng ngọn hóa hỏa đang tỏa sáng lấp lánh như chào đón vị khách mới đến. Vươn vai một cái, hắn cảm thấy phấn chấn tinh thần trở lại.
- Bắt đầu thôi, ta phát hiện ra rèn luyện kỹ thuật khống hỏa này rất có ích cho việc tăng trưởng và kiểm soát linh hồn lực. Lần này nhặt được cái lợi ích không nhỏ rồi hắc hắc.
Không để lãng phí thời gian, Nguyên Hạo bắt đầu chuyên tâm vào bài học khống hỏa căn bản. Do hóa hỏa căn bản yếu hơn ngọn lửa của lão già lần trước nhất nhiều nên hắn không gặp nguy hiểm gì nhiều, việc khống chế cũng dễ dàng hơn. Hắn cứ luyện tập như vậy cho đến sáng sớm hôm sau mới ngừng lại, sau đó rời khỏi Hỏa Các để tiếp tục nghiền ngẫm học thuộc các loại thảo dược. Nguyên Hạo cứ như vậy lặp đi lặp lại việc rèn luyện suốt bảy ngày, cuối cùng hắn cũng đã có thể học thuộc toàn bộ thảo dược từ căn bản đến cao cấp. Nhờ đó hắn đã có thể phân biệt được các loại thảo dược đang trồng trong dược viên để đưa ra các biện pháp chăm sóc thích hợp. Về mặt khống hỏa, hắn cũng đã giải đáp được rất nhiều những sai sót căn bản và thử nghiệm được rất nhiều ý tưởng táo bạo do bản thân nghĩ ra. Nguyên Hạo không bao giờ thích chăm chăm đi theo lối mòn, hắn luôn tin rằng căn bản là quan trọng nhất còn những con đường sâu xa cần tự mình tìm tòi nghiệm chứng để khai sáng. Nếu bạn chỉ đi trên con đường người khác đã chỉ dẫn thì bạn mãi mãi không thể đột phá được, cần phải có kiến thức nền tảng thật tốt và dám bước đi, dám thất bại để thành công.
- Xem ra ta cần phải tìm một ngọn lửa mạnh hơn để luyện tập rồi, ngọn hóa hỏa này để thực tập kỹ năng căn bản rất thích hợp nhưng độ khó không cao.
Nghĩ như thế hắn liền bước ra khỏi căn phòng số tám và tìm đến gã lính canh hôm bữa.
- Bữa nay chú em ngươi không tu luyện nữa hay sao? Tìm ta có việc gì cần giúp chăng? Khà khà.
Mỉm cười thật niềm nở, gã lính canh bước đến vỗ vỗ vai Nguyên Hạo chào hỏi thân thiết. Vốn là suốt một tuần qua, ngày nào hai người cũng trò chuyện với nhau nên quan hệ cũng có thể xem là bước đầu hữu hảo. Gã lính canh này tên là Quý Dương, tu vi Kim Đan trung kỳ, làm đội trưởng phòng vệ cho Hỏa Các được sáu năm rồi. Gã vốn là một tán tu, sau này gia nhập Vạn Dược Cốc để được hỗ trợ đang dược tu luyện. Tính khí của gã khá hiền lành, là một người hào sảng nên Nguyên Hạo rất tán thưởng và quyết định kết giao bằng hữu.
- Haha Quý ca phán đoán như thần. Lần này đệ đến để làm phiền huynh giúp đổi phòng có hỏa diễm mạnh hơn để tu luyện.
Vui vẻ đáp lời, Nguyên Hạo cũng không câu nệ mà khoác vai cùng trò chuyện với gã. Có điều khi nghe xong câu hỏi thì tên Quý Dương này lại tỏ ra sửng sốt bất ngờ.
- Ách, cái gì? Đệ đã khống chế được ngọn hóa hỏa ở phòng số tám rồi sao?
- Có vấn đề gì sao Quý ca?
Nguyên hạo tỏ ra khó hiểu thắc mắc, hắn thấy việc đổi phòng đâu có vấn đề gì to tát đâu chứ.
- Vấn đề thì không nhưng đệ có chắc mình đã hoàn thiện kỹ năng khống hỏa đối với hóa hỏa rồi chứ? Những đệ tử mới tới nơi này thường họ mất thời gian rất lâu mới xin đổi ngọn lửa cao cấp hơn. Đối với những kẻ tư chất bình thường có người mất cả năm thời gian, còn những đệ tử tài giỏi cũng mất cả mấy tháng mới thành công đấy. Thậm chí, những kẻ xuất sắc nhất gồm đệ tử thân truyền của mấy trưởng lão, kể cả đệ tử của cốc chủ và thái thượng trưởng lão thì thành tích tốt nhất cũng là một tháng mới khống chế được ngọn hóa hỏa hạ phẩm này đấy.
Quý Dương nói đến thở hồng hộc. Thiên tài thì hắn thấy đã nhiều nhưng chỉ bảy ngày mà đã đòi đổi ngọn lửa thì đây là lần đầu tiên. Qua những lần trò truyện, gã cũng biết được tên thiếu niên này căn bản chẳng phải đệ tử gì của Trúc lão cả, chỉ là một tên coi sóc dược viên mà thôi.
- Haha, huynh cứ yên tâm. Nếu đệ thấy quá sức của mình thì sẽ lập tức dừng lại ngay.
Không biết giải thích như thế nào, Nguyên Hạo đành phải gãi đầu cười xòa cho qua chuyện. Mà thật sự hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có thể thích nghi nhanh đến như thế. Theo lời của Tiểu Vô lúc trước nói thì Hư Vô linh căn sẽ từ từ hòa nhập vào cơ thể khiến thiên tư của hắn càng lúc càng được nâng cao, từ học tập vũ kỹ, công pháp cho đến linh hồn lực, cảm nhận mọi thứ khác.
“Xem ra ta bây giờ tư chất thuộc hàng cực phẩm rồi, tốt nhất nên điệu thấp một tí nếu không sẽ mang họa ngập đầu. Trước khi có khả năng tự bảo vệ thì tuyệt đối không nên trổ tài gì cả.”
Đỉnh cao của trí giả chính là giả ngu, điều này luôn là tiêu chí hành động của Nguyên Hạo. Thấy tên thiếu niên trước mặt đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó, Quý Dương mới lên tiếng đánh động:
- Đệ làm sao thế? Hóa hỏa mà đệ vừa dùng là loại bình thường thôi, còn có hóa hỏa cao cấp nữa. Loại hóa hỏa này tương đương với hỏa diễm do Trúc Cơ kỳ tạo ra đấy, nó hoàn toàn có thể dùng để luyện chế đan dược. Phía trên nữa là thú hỏa, tùy cấp độ của yêu thú mà có các loại thú hỏa khác nhau. Hiện tại bên trong Hỏa Các này chỉ có thú hỏa cấp ba là cao nhất thôi.
- Cấp ba thôi sao? Yêu thú cấp bốn khó tìm lắm hay sao Quý ca?
Nguyên Hạo hứng thú hỏi, theo hắn biết yêu thú cấp bốn tương đương với Nguyên Anh cường giả. Tuy khó đánh bại nhưng không có nghĩa là không thể.
- Cũng không phải là quá khó tìm, mà là mấy loại thú hỏa cấp độ đó ai tìm được đều đem ra đấu giá hoặc làm của riêng rồi. Đệ nên biết hỏa diễm tốt đối với luyện dược sư có giá trị như thế nào mà.
Quý Dương cười nhẹ giải thích. Theo hắn biết thì trong Vạn Dược Cốc này chỉ có trưởng lão trở lên mới có hỏa diễm cấp độ đó thôi. Đa số các luyện dược sư học đồ thì dùng hỏa diễm của bản thân, còn các luyện dược sư cấp thấp thì cũng chỉ có hỏa diễm yêu thú phổ thông mà thôi. Sau khi nghe xong, Nguyên Hạo gật gù tỏ ra đã tường tận mọi thứ rồi liền ôm quyền nói:
- Đệ hiểu rồi. Quý ca, huynh giúp đệ tìm một phòng thú hỏa cấp một với nhé.
- Được thôi. Ách... Đệ nói cái gì? Thú hỏa cấp một? Ta tưởng đệ sẽ chọn phòng hóa hỏa cao cấp chứ?
Quý Dương vừa nghe xong suýt tí té ngã. Tên thiếu niên này không phải thần kinh có vấn đề gì chứ, ta đã giải thích rõ ràng như thế mà sao hắn lại chọn thú hỏa. Loại này dành cho luyện dược sư chính thức hoặc luyện dược học đồ xuất sắc sử dụng mà thôi. Bộ tên này chán sống rồi sao? Hay là hắn quá điên cuồng ngạo mạn?
- Đúng vậy, huynh không hề nghe lầm đâu. Đệ vừa nghĩ ra một phương pháp khống hỏa mới nên hóa hỏa dù cao cấp hay không thì bản chất hỏa diễm không thay đổi. Phương pháp mới của đệ không e ngại điều này, chỉ có sự cuồng bạo của thú hỏa mới giúp đệ rèn luyện tăng cao trình độ của mình thôi.
Bán tính bán nghi, Quý Dương nhìn tên thiếu niên trước mặt y như đang quan sát một con quái vật vậy. Phương pháp khống hỏa mới? Trời ạ, ngay cả các trưởng lão còn chưa chắc tự đưa ra một phương pháp mới cho mình, tên này đúng là bị thần kinh hết thuốc chữa rồi. Nghĩ vậy, gã liền ra sức khuyên can nhưng ý Nguyên Hạo đã quyết nên cuối cùng gã cũng đành bó tay.
- Thôi được rồi, đệ hãy hết sức cẩn thận. Đây là chìa khóa phòng ba trăm linh ba, nơi chứa loại thú hỏa cấp một thuộc loại hạ phẩm nhất. Tuy độ nguy hiểm không bằng mấy thú hỏa cấp một cao cấp nhưng so với đệ thì nguy cơ rất lớn. Ta biết không khuyên được đệ nên chỉ biết chúc đệ thành công, có việc gì hãy lập tức gõ cái chuông trong phòng thì đội cứu hộ sẽ đến ngay lập tức.
Dặn dò một cách kỹ lưỡng xong, Quý Dương cũng rời khỏi để Nguyên Hạo tự đi tìm phòng hỏa diễm cho mình. Đi sâu xuống lòng đất, lúc này hắn mới rõ ràng cấu trúc của Hỏa Các. Thì ra nơi đây cứ một trăm phòng là một tầng, trong tầng đó cùng chứa một loại hỏa diễm giống nhau. Còn phẩm cấp của loại hỏa diễm đò thì dựa vào số phòng mà đánh giá, số càng cao thì uy lực càng mạnh. Vừa bước đến tầng ba, hắn liền gặp một thiếu nữ khá xinh xắn đứng ngay trước dãy phòng. Xem chừng cô nàng cũng đang tìm hỏa phòng cho mình, có điều tính cách Nguyên Hạo không thích đối thoại với người lạ khi không cần thiết nên hắn nhẹ nhàng lướt qua cô ta để đi đến phòng mình.
- Í, tên kia hãy đứng lại mau cho ta. Ngươi cũng là người của Vạn Dược Cốc sao? Ta thấy mặt ngươi lạ lắm, sư phụ ngươi là ai vậy?
Cô nàng đang quan sát số phòng thì nhìn thấy có một thiếu niên lạ mặt đi ngang qua mình liền vội hô lên hỏi chuyện. Từ xưa đến nay ở trong cốc có ai lại gặp nàng mà làm lơ như thế bao giờ.
- Tôi là ai cũng không cần trả lời của cô? Sư phụ tôi là ai thì liên quan gì đến cô chứ? Hiện tại tôi đang rất bận nên không rảnh buôn chuyện với cô đâu, tạm biệt.
Dứt lời Nguyên Hạo liền đi vào phòng đóng cửa lại khiến cô nàng sững sờ há hốc mồm ra. Mãi đến vài phút sau, cô ta mới giật mình giận tím mặt, dậm chân tức giận nói:
- Một tên đầu đất, xưa nay chưa có ai dám nói chuyện với bổn cô nương như thế cả. Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta sẽ kêu ca ca đánh ngươi một trận.
Không làm gì được đối phương, cô nàng cũng đành bỏ qua việc đó rồi tiếp tục tìm phòng của mình. Bên trong căn phòng ba trăm lẻ ba, Nguyên Hạo không hề biết rằng hắn mới chọc phải một phiền toái không hề nhỏ sau này. Mà cho dù có biết thì với cá tính của hắn tuyệt cũng không dễ dãi mà nịnh nọt cô gái đó. Giả ngu không có nghĩa là phải sợ hãi, quân đến tướng ngăn, phiền phức thì nghĩ cách hóa giải, tuyệt không bao giờ đánh mất bản tâm của mình.