Ta đến quỷ môn quan chưa... haiz ông trời thật đố kỵ tài năng, ta chưa phong vân được ngày nào thì đã thành dã quỷ cô hồn rồi... thật là bi đát a.
Mang theo uất ức vô hạn, Hạo Nguyên giật tỉnh dậy. Hắn cảm giác thật vô lực, xung quanh thì tối tăm tê dại, từng con gió rít qua làm hắn thấy nổi hết da gà. Địa phủ? Đúng là địa phủ âm u thật rồi, hắn ngao ngắn lắc đầu thì chợt thấy đốm lửa kế bên có một bóng người đang nướng gì đó.
- Ta kháo, không phải là quỷ sứ đang nướng thịt người đó chứ
Ánh trăng từ từ soi sáng mờ ảo thì hắn càng run lên, rõ ràng là một thân áo huyết tinh kết hợp với không khí quỷ dị làm hắn căng thẳng tột đỉnh. Theo bản năng, Nguyên Hạo định lui lại thì thấy toàn thân đau đớn...
“Aaaa...”
Nguyên Hạo vội nín bịt miệng lại nhưng đã muộn, bóng người đó đã quay lại, một âm thanh khàn đục vang lên:
- Tỉnh lại rồi à
Tiếp theo đó huyết nhân từ từ đứng dậy, từng bước lại gần hắn. Giờ phút này não bộ của Hạo Nguyên hoạt động với tầng suất nhiều hơn cả mười sáu năm sống của hắn:
-Ngươi...Ngươi đừng lại gần, ta từng học qua hàng ma đại pháp đó, ta biết chú đại bi, ta đọc cả kinh thánh nữa... ta rất lợi hại đó.
Nhưng huyết nhân không có dấu hiệu chậm lại tí nào, mười bước, chín bước, tám bước... Xong rồi! Ta cứ ngỡ ngày xưa tại sao yêu quái cứ bu lấy Đường Tam Tạng, thì ra ma quỷ thích thịt của những người cao quý như vậy. Nghiệt ngã quá rồi!
-Thôi, quỷ ca, ta chỉ xin huynh đừng nướng ta. Ta không muốn chết khét, huynh làm món gì nhẹ nhàng chút a.
Huyết nhân vẫn vô cảm trước van nài của Hạo Nguyên, gã từ từ ngồi xuống, sờ soạng kiểm tra thân thể hắn.
-Móa, số ta đen vậy sao, đã gặp quỷ mà còn là sắc quỷ, hiếp trước thịt sau. Kiếp sau nhất định ta phải sinh ra bớt đẹp trai đi, trời sinh tài sắc như ta thật là tai họa mà.
Nước mắt chảy ròng, nghĩ đến lần đầu của mình lại bị một con quỷ lấy đi mà còn là quỷ đực nữa khiến Nguyên Hạo bi tráng thốt lên:
-Ta không cam tâm, mười tám năm sau Hạo gia gia ta vẫn là một nam tử hán á.
Lúc này đột nhiên huyết nhân lắc đầu thốt lên:
-Haiz... Ta cứ nghĩ hắn chỉ bị ngoại thương thôi, không ngờ cả tinh thần cũng bị tổn hại, thần trí bất minh... Anh bạn à, không biết vì sao ngươi tự tử nhưng nhân sinh là vì đạo cầu sinh. Ông già ta từng nói còn sống mới có thể làm được nhiều thứ, có thể thấy nhiều điều, sống mới có thể.....
Khuôn mặt Hạo Nguyên co giựt liên tục trong khi tên huyết nhân cứ miệt mài với triết lí nhân sinh vĩ đại của mình.
-Ta kháo, muốn hiếp muốn giết thì cứ làm đi, đừng hành hạ ta nữa.
Nguyên Hạo kinh hoàng rú lên nhưng Huyết nhân lại lắc đầu đầy thương cảm, lấy miếng vải nhét vào họng hắn rồi lại tiếp tục bài “thuyết giảng” của mình. Sau 2 canh giờ, cảm thấy mình nói cũng khô cổ, huyết nhân dịu dàng mỉm cười nói:
- Ngươi đã thông suốt chưa?
Ặc ặc.. Gã vừa nhìn lại Nguyên Hạo thì thấy hắn đã trợn trắng sùi bọt mép gục một bên rồi, huyết nhân ngao ngán:
- Vẫn là chưa đủ a, ngày mai cần củng cố tinh thần cho hắn nhiều hơn. Hành y cứu người thật khó nhưng Khương Thiên ta tuyệt không bỏ rơi bất cứ người bệnh nào
.....
“Aaaaaaaaaaaa”
Nguyên Hạo giật mình dậy từ trong ác mộng, mồ hôi chảy đầy mặt hắn như trải qua 1 cuộc đua maraton xong. Hắn cố định thần lại nhìn xung quanh. Ô! Ánh nắng, gió thổi, hương hoa cỏ cây.
- Ta vẫn còn sống sao?... Haha ta vẫn còn trên dương gian thật rồi
- Tất nhiên rồi, có ta ở đây ngươi chết thế nào được.
Một giọng nói quen thuộc vang bên tai Nguyên Hạo, vội quay lại hắn thấy một thiếu niên trẻ hơn cũng băng bó khắp người đang ngồi kế bên.
- Ngươi mạng lớn thật nha! Rớt xuống núi vậy lại gặp được ta, chứ gặp người khác cũng không ai cứu nỗi đâu
Thiếu niên mang theo vẻ ngạo nghễ nói.
Hạo Nguyên nhìn vết băng bó trên người mình một lượt rồi cười to hét lên:
-Ta nói rồi, ta là thiên tài, trời cao sẽ không để ta chết yểu vậy. Đại nạn có người cứu, ngay cả quỷ sứ muốn bắt ta cũng không được haha
Rồi hắn quay qua nhìn thiếu niên nhếch miệng khoe khoang:
-Ngươi không hiểu đâu, ta vốn không phải người bình thường. Tối qua diêm vương đại nhân đã cử cả ngàn con quỷ đầy máu me đến bắt ta đi. Nhưng ta mạnh mẽ chống cự, một mình hiển lộ thần uy, cuối cùng trở lại dương gian này
- Ngươi thật lợi hại vậy...
Thiếu niên ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Từ nhỏ Khương Thiên đã nghe ông già nói thế giới này thật ra có các vị thần nhân rất giỏi, hái sao, chặn cả mặt trời, lên trời xuống lòng đất. (nếu thằng bé biết quỷ sứ trong mắt Nguyên Hạo là nó thì không biết nó nghỉ gì)
Hạo Nguyên hưởng thụ ánh mắt tò mò sùng bái đó đến quên cả đau đớn, hắn nhìn thiếu niên rồi ôn hòa nói:
-Ta thật sự kinh tài tuyệt diễm, nhưng ta không thích hào quang quá nhiều nên cố tình ẩn giấu đi. Nay gặp cậu em coi như nhân duyên, fan club của ta thêm 1 người cũng không sao
Hình Tượng tuyệt vời, điển phạm của giới trẻ ngày nay, Nguyên Hạo cảm thấy mình quá cool rồi.
- Đệ tên là Khương Thiên, mười bốn tuổi, hành y theo nghiệp gia phụ. Không biết tại sao huynh lại rơi từ trên núi xuống
Nguyên Hạo cúi đầu thật sâu, xong lại thở dài, rồi ngước mặt lên. Ánh mắt chiếu rọi cả bầu trời, cảm giác xuất thần, cảm khái nói:
- Ta Nguyên Hạo cả đời thiên kiêu, không màng tài lộc, sống chỉ vượt lên chính mình, lãng du tứ phương, ngạo thị phong vân. Thật không may, khi đi đến đây thì bị 1 đám.. À không 1 tổ chức khủng bố quốc tế, sau khi lưỡng bại câu thương tiêu diệt 9999 tên địch, làm bị thương vô số kẻ, mất tay mất chân không đếm xuể thì kiệt sức nên rơi xuống. Haiz trận đánh đó thật là ảm đạm phong vân, nhật nguyệt lu mờ a.
- Hạo ca, huynh thật lợi hại, vậy vài trăm tên tặc phỉ trong tay huynh chẳng phải dễ dàng đối phó sao.
Khương Thiên chồm cả dậy vội hỏi.
-Chỉ là 1 cái phất tay thôi tiểu Thiên à
Nguyên Hạo ra vẻ cao thủ tịch mịch, hận đời tìm mãi không đối thủ.
Khương Thiên mừng rỡ nắm lấy Nguyên Hạo:
- Hạo ca, huynh hãy trả thù giùm đệ, tất cả người trong làng đều bị chúng giết hết. Đệ may măn chạy thoát được, bọn chúng rất tàn ác. Đệ xin huynh...Cầu xin huynh hãy vì đại nghĩa phất tay nhẹ để thanh trừ bọn chúng.
- khụ Khụ
Khóe miệng của Nguyên Hạo co giật, nhưng vẫn giữ mặt không biến sắc nói
- Đúng là bọn chúng đối với huynh chỉ như con sâu cái kiến thôi, nhưng huynh bị thương quá nặng, sợ không nghỉ ngơi điều trị vài năm không thể ra sức được
Khương thiên nghe vậy cười vỗ ngực tự tin nói:
- Đánh nhau đệ không biết chứ y thuật đệ giỏi nhất làng đó nha. Với thương thế của huynh chỉ cần nghỉ mười ngày là đệ bảo đảm sẽ lành lặn như cũ ngay.
Nguyên hạo trợn mắt lên, xong thật rồi, tiêu đời rồi, lỡ cao hứng chém quá mạng. Ngày xưa hắn đánh nhau một vs một với mấy thằng nhóc đánh giày còn thua nhiều hơn thắng. Giờ ngon quá xá, một vs mấy trăm, cho dù mỗi tên phun nước bọt thôi cũng dìm chết hắn rồi.
Khương Thiên thấy Nguyên Hạo ánh mắt lăng lệ, trong lòng nghĩ chắc huynh ấy ghét ác như thù, đang rất căm phẫn.
- Hạo ca, đệ biết huynh là người đại nghĩa. Huynh không giúp đệ thì đệ không biết tìm đâu 1 cao thủ tuyệt thế có tấm lòng như huynh nữa. Dệ nguyện làm trâu ngựa cho huynh, chỉ xin huynh giúp đệ trả thù.
Khương Thiên quỳ xuống bám chặt Nguyên Hạo van nài.
Nguyên Hạo nước mắt trong lòng chảy muốn thành suối rồi. Hắn tuyệt không nghĩ gặp loại mặt hàng này, cứ như tiểu thuyết Kim Dung á. Nào đồ sát gia tộc, giờ đến vai chính xuất hiện, thế nhưng hắn chưa lượm được bí kíp võ công như trong truyện á, giúp thế rắm nào đây. Bỗng trong đầu lóe lên, Nguyên Hạo nghiêm mặt lại, lại thở dài mấy hơi, ánh mắt tang thương xa xăm:
- Chúng sinh đều có sinh mạng, oan oan tương báo, bao giờ mới kết thúc. Ta nguyện xuống địa ngục để tiêu trừ kẻ ác nhưng kẻ ác cũng có cha mẹ, có vợ con. Họ chết rồi chẳng phải người thân họ cũng đau khỗ sao? Xã hội đen cũng vì miếng cơm manh áo thôi Thiên đệ à.
Mặc dù không hiểu “xã hội đen” là gì nhưng Khương Thiên lại thấy xúc động trong lòng. Những lời của Nguyên Hạo ca thật sự có đạo lí nhân sinh sâu sắc á.
“Hạo ca... đệ.... đệ..”
Ngon cơm rồi, Trong lòng Nguyên Hạo cười như nở hoa, chỉ có tài hoa như ta mới nghĩ ra lí do hay vậy. Vừa giữ hình tượng lại không phải đi liều mạng á, công nhận coi ké mấy bộ phim kiếm hiệp ba xu với Mẫn tỷ chủ nhà thật tốt quá. Vậy mà học được vài câu phòng thân, lần sau coi ké nhiều thêm tí hắc hắc. Thấy mọi thứ như mình nghĩ, Nguyên Hạo cao hứng giơ ngón tay lên chỉ trời cao:
- Hỡi lão thiên, nhân sinh khổ, ta Nguyên Hạo muốn mọi người vui vẻ nắm tay nhau sống chứ không phải chém chém giết giết, nên ta sẽ tha cho bọn thổ phỉ đã sát hại làng của Khương Thiên 1 cơ hội. Nếu tấm lòng ta đúng xin trời cứ trong xanh mãi như công lí vẫn tồn tại, còn nếu thật sự bọn chúng xứng đáng phải xuống địa ngục xin trời hãy nổi sấm chớp để ta hiểu thiên ý mà thay trời hành đạo.
Uy vũ, cool, đỉnh của đỉnh, ta yêu ta đến chết mất, Nguyên Hạo liếc thấy sự sùng bái vô hạn trong mắt Khương Thiên. Hắn lại càng giữ nguyên tư thế hào hùng này, đất trời này chỉ có ta, Nguyên Hạo này thôi, haha. Điên sao! tTời sáng như gương thế thì sét đâu mà ra được. Sau nửa nén nhang, Nguyên Hạo đắc ý dào dạt thu tay lại, thở dài nhìn Khương Thiên:
- Thiên đệ a, ý trời a, ý trời a...
Hắn còn đang lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối vì không giúp Khương Thiên được thì trên trời bỗng chớp sét lên liên hồi