Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 17: Chương 17: Cân ban vô địch (bát)




Cách thọ đản còn có hai ngày, giang hồ nhân sĩ đến trước vội vàng kết giao với nhau, dạo chơi ngắm cảnh.

Từ xa nhìn lại đỉnh núi Vũ Đương, có thể thấy được những mảng đen đen như đám kiến lui lui tới tới.

Kỷ Vô Địch cũng ở trong đám kiến đó.

Y nghĩ từ lúc y đem bàn cờ bạch ngọc tiếp tế cho Viên Ngạo Sách xong, thái độ Viên Ngạo Sách đối với y cũng trở nên nhu hòa không ít, thậm chí còn nguyện ý theo y đi leo núi. Đủ thấy được lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm [1] chính là rất có đạo lý. Y âm thầm quyết định sau này phải thường xuyên đem những thứ chỉ có thể thấy không thể tìm được đem tặng cho hắn.

“Ngươi cười cái gì?” Viên Ngạo Sách quay đầu nhìn y.

Kỷ Vô Địch nỗ lực dính sát qua nói: “Có thể một mình cùng A Sách ra ngoài, ta thực sự rất vui mà.”

. . . . . .

Một mình?

Viên Ngạo Sách không nói gì nhìn đám người trước trước sau sau.

“Bất quá A Sách, ngươi vì sao lại cách xa ta như vậy?” Kỷ Vô Địch phiền muộn nhìn cự ly hai người một lần nữa bị kéo giãn ra.

Viên Ngạo Sách thu tay lại, “Ngươi nghĩ hai đại nam nhân ban ngày ban mặt lại dính cùng một chỗ thì dễ xem lắm sao?”

Kỷ Vô Địch không chút do dự gật đầu.

Viên Ngạo Sách nheo con mắt lại nói: “Ta không nghĩ thế.”

“A Sách. Vậy ngươi đừng xem ta là đại nam nhân nữa, cứ cho ta là tiểu nam nhân thì được rồi.” Kỷ Vô Địch mở to hai mắt, ngập nước mà nhìn hắn, “Vì A Sách, ta cái gì cũng đều nguyện ý.”

“Vậy cách xa ta ra một chút.”

“. . . . . .”

Kỳ thực hai người cũng chưa tự mình đi chút nào, chỉ là bị cuốn theo dòng người cuồn cuộn, chậm rãi đã đem kỳ cảnh của Vũ Đương ngắm hết một lần.

Lúc trở về, Kỷ Vô Địch rất oán niệm xoa mồ hôi trên trán, “A Sách, mai chúng ta đừng đi nữa.”

Viên Ngạo Sách cũng thấy xem núi đá cây cối chẳng có gì thú vị cả, thế nhưng vẫn hỏi một câu, “Vì sao?”

“Chúng không có đẹp như ngươi.”

Nếu như nói lần đầu nghe câu đó, tâm tình của hắn xem như cũng có chút dao động, nhưng giờ thì nó lại như là ao tù nước đọng, không hề có phản ứng. Khó có được Kỷ Vô Địch nói nhiều lần như vậy, mà lần nào cũng đều rất dạt dào tình cảm. “Ngươi nghĩ ta đẹp hơn núi?”

Kỷ Vô Địch không chút do dự gật đầu.

“Đẹp chỗ nào?”

“Ngươi có mắt mũi miệng.”

“. . . . . . vậy còn có người xấu hơn núi sao?”

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Cái tên tương sĩ ở Thập Ác lao, còn có cái người ngực rũ xuống nữa!”

Viên Ngạo Sách nói: “Bọn họ không phải cũng có mắt mũi miệng?”

“Bọn hắn có còn không bằng không có.”

“. . . . . .”

Hai người trò chuyện câu được câu mất, phòng xá đã ở trước mắt, một thân ảnh quen thuộc đang chần chừ trước cửa.

“Di?” Kỷ Vô Địch nhìn chằm chằm nói, “Đó không phải là Trình Trừng Thành sao?”

Quả nhiên, ở trước cửa chờ người chính là Trình Trừng Thành. Hắn thấy Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách cùng nhau về, lập tức đi lên đón, hướng Kỷ Vô Địch ôm quyền nói, “Lần trước gặp Kỷ môn chủ quá vội vã, không thể nói chuyện, vẫn luôn thấy đáng tiếc. May là ở nơi này gặp lại, nếu không xem như ta phải ôm tiếc nuối mà quay về rồi.”

Kỷ Vô Địch cười híp mắt nói: “Đâu có đâu có.”

Trình Trừng Thành thử nói: “Chẳng hay lúc này có quấy rầy Kỷ môn chủ không?”

Kỷ Vô Địch nhìn sắc trời một chút, “Quấy rầy thì đúng là có chút quấy rầy, bất quá chính là có thể vào nhà ngồi.”

Trình Trừng Thành chỉ có thể cười gượng đi theo sau y.

Vào nhà vào chỗ ngồi.

Kỷ Vô Địch đối Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, đi pha ấm trà.”

Viên Ngạo Sách diện vô biểu tình nhìn y.

“. . . . . . A Sách, đi gọi A Thượng pha ấm trà.” Kỷ Vô Địch rất thức thời sửa lại nội dung câu nói.

Viên Ngạo Sách liếc mắt nhìn Trình Trừng Thành đang ngồi một bên hiếu kì nhìn bọn họ, xoay người đi.

“A, được rồi, lần này ngươi tới mang theo thứ gì vậy?” Kỷ Vô Địch hỏi trước khi Trình Trừng Thành kịp mở miệng.

“Thứ gì?” Trình Trừng Thành ngây người.

“Xem,” một ngón tay Kỷ Vô Địch chỉ vào bộ cờ ở góc nhà, “Hôm qua lúc Đoan Mộc Hồi Xuân tới, đã đem đến một bộ cờ bằng bạch ngọc.”

Trình Trừng Thành nhất thời nghĩ cái ghế dưới mông mình như có châm chích, cười gượng nói: “Ta tới vội vàng, lo lắng không chu toàn.”

Kỷ Vô Địch ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, “Vậy lúc nào ngươi lại tới?”

“. . . . . .” mặt Trình Trừng Thành bắt đầu nóng lên.

Kỷ Vô Địch nhìn tay nói: “Gần đây, sinh kế của Huy Hoàng Môn không tốt lắm a.”

. . . . . .

Sinh kế của Huy Hoàng Môn mà còn không tốt lắm sao?

Sư phụ đều nói toàn bộ võ lâm hiện nay sinh kế tốt nhất chính là Huy Hoàng Môn rồi. Giang hồ môn phái đã thành phó nghiệp bọn hắn, chính nghiệp ngày nay của bọn họ chính là kinh thương!

Thế nhưng nhưng lời này cũng không thể vạch trần được.

Trình Trừng Thành nhất thời không rõ ngụ ý của y, đành phải bồi cười nói: “Thanh Thành cũng vậy.”

“Di? Phái Thanh Thành cũng rất túng quẫn sao?” Kỷ Vô Địch kinh ngạc nói, “Nói thế, ngươi cũng sẽ tặng lễ vật không đáng giá rồi?”

“. . . . . .” Trình Trừng Thành liếm liếm môi dưới nói, “Ách, tại hạ tự nhiên là không thể so với Hồi Xuân công tử rồi.” Nói sao thì, hắn cũng chỉ là một tên đệ tử của phái Thanh Thành mà thôi, dù là chưởng môn đã ám chỉ quá sẽ đem chưởng môn vị truyền cho hắn, thế nhưng đó cũng là chuyện sau này, hiện nay, hắn vẫn như cũ chỉ là một gã đệ tử bình thường. Mà Đoan Mộc Hồi Xuân không giống, hắn đường đường là thiếu trang chủ của Tê Hà sơn trang, xuất thân đương nhiên vang dội khác mình.

Kỷ Vô Địch đồng tình nhìn hắn, “Không bằng, ngươi tối nay lưu lại dùng bữa đi.”

Trình Trừng Thành ngẩn người.

“Tiết kiệm chút nào tốt chút đó.” Kỷ Vô Địch chậm rãi nói.

Trình Trừng Thành nhịn không được nói: “Chi phí ăn uống ở đây, đều không phải do phái Vũ Đương bỏ ra sao?” Sao nói giống như y muốn mời khách quá vậy.

Kỷ Vô Địch nói: “Tuy là phái Vũ Đương bỏ ra, thế nhưng. . . . . . Đó cũng là từ trong thọ lễ của chúng ta trích xuống a!”

. . . . . .

Hôm nay tới chơi thu hoạch lớn nhất là, Trình Trừng Thành đã biết, nguyên lai môn chủ hiện nay của Huy Hoàng Môn rất keo kiệt!

Thượng Thước bưng ấm trà mặt mày hớn hở bước vào cửa.

“Thượng đường chủ.” Trình Trừng Thành vội vã đứng dậy, tiếp nhận ấm trà nói, “Sao có thể phiền Thượng đường chủ châm trà được chứ?” Nói là nói thế, nhưng lúc hắn châm trà thì trong lòng âm thầm kinh nghi. Còn tưởng Kỷ Vô Địch bảo cái tên tùy tùng A Sách kia đi tìm Thượng Thước đến châm trà là giận mà nói, không nghĩ tới dĩ nhiên là nói thật. Tùy tùng tên A Sách kia không biết lai lịch thế nào, không chỉ võ công kinh người, mà địa vị trong Huy Hoàng Môn cũng rất quái dị.

Hắn nghĩ vậy, không khỏi hỏi: “Không biết môn chủ làm sao nhận thức được vị tùy tùng tên A Sách kia?”

Tay Thượng Thước nắm quạt hơi căng thẳng, nhìn về phía Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch nhưng thật ra không chút hoang mang nói: “Lúc trước A Sách bị nhốt trong lao lý, ta thấy hắn đáng thương, liền cứu hắn ra.”

“Lao lý?” Trình Trừng Thành trong lòng khẽ động, chậm rãi buông ấm trà nói, “Thập Ác lao?”

Thượng Thước âm thầm sửng sốt. Không nghĩ tới Trình Trừng Thành cư nhiên nghe thế lại liên tưởng đến Thập Ác lao, xem ra thân phận Viên Ngạo Sách rất khó bảo toàn.

Kỷ Vô Địch ung dung cầm lấy chén trà khẽ nhấp một ngụm nói: “Ngươi cũng biết chuyện Thập Ác lao?”

“Đây là đương nhiên. Trong truyền kì của Kỷ lão môn chủ, sao có thể thiếu được Thập Ác lao đã giam giữ những kẻ bại hoại của võ lâm được?” Trình Trừng Thành nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sùng kính.

Kỷ Vô Địch nói: “Vậy ngươi nói ta biết đi.”

Trình Trừng Thành mờ mịt nói: “Nói cái gì?”

“Thập Ác lao a.”

. . . . . .

Vì sao hậu viện của nhà mình lại muốn người khác tới nói?

Trình Trừng Thành lần này không che dấu được tâm tình của mình.

Thượng Thước vội vàng nói: “Môn chủ vẫn hiếu kỳ, hình tượng của Huy Hoàng Môn trong mắt người khác là ra sao.”

Trình Trừng Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, trong lòng nhưng âm thầm cười nói, đây còn không phải là muốn nghe người khác nịnh hót sao?

Hắn lập tức thanh thanh giọng nói: “Sự tích anh hùng của Kỷ lão môn chủ, có hơn nửa là do sư phụ ta nói lại, muốn chúng ta xem Kỷ lão môn chủ làm tấm gương, đối nhân xử thế phải ngay thẳng chính trực, chân thực nhiệt tình, lúc nào cũng phải xem hưng vong của võ lâm là nhiệm vụ của mình, không sợ tà ác, ghét điều xấu như kẻ thù. Gần một nửa còn lại là nghe giang hồ đồng đạo nói, bọn họ mỗi khi nhắc tới đều là kính nể không ngớt, nói Kỷ lão môn chủ chính là giang hồ trăm năm đệ nhất nhân. Có dũng có mưu, võ công cái thế.”

Trình Trừng Thành một mạch nói xong, dùng nước trà nhuận nhuận (làm thanh) cổ họng.

Kỷ Vô Địch nhìn hắn nửa ngày, mới nói: “Ta bảo ngươi nói Thập Ác lao, ngươi một mạch ca ngợi cha ta làm cái gì?”

Tay Trình Trừng Thành cầm chén hơi ngừng một lát, mới ngượng ngùng nói: “Việc Thập Ác lao ta không rõ lắm, chỉ nghe sư phụ từng ngẫu nhiên nhắc tới, nơi đó chính là cấm địa mà Kỷ lão môn chủ giam giữ những kẻ giang hồ làm chuyện xấu xa. Nhiều hơn, thì không có.”

Thượng Thước nhân cơ hội ngắt lời nói: “Thập Ác lao nơi này không rõ ràng như thế, nói cũng vô nghĩa, không bằng nói chuyện khác. Chẳng hay Thanh Thành lần này tặng thọ lễ gì cho Lăng Vân chưởng môn?”

. . . . . .

Quay mất một vòng, lại bắt đầu nói chuyện tiền sao??

Trình Trừng Thành bất đắc dĩ vừa muốn mở miệng, chợt nghe ngoài cửa có người hét lớn: “Trừng Thành huynh!”

Hắn nhíu mày, đứng dậy vừa ra ngoài vừa nói: “Vị này là bạn tri giao của ta, Cửu Hoa phái Phiền Tế Cảnh.”

Đứng ngoài cửa là một gã thanh niên mộc mạc, tuy rằng tướng mạo không xuất chúng, nhưng lại làm người ta thấy thư thái hiếm có.

Trình Trừng Thành giới thiệu nói: “Vị này chính là Huy Hoàng Môn Kỷ môn chủ, vị này chính là Thượng đường chủ.”

Phiền Tế Cảnh cung kính quỳ xuống, dập đầu một cái nói: “Phiền Tế Cảnh ra mắt Kỷ môn chủ, Thượng đường chủ.”

Thượng Thước giật mình nói: “Phiền thiếu hiệp sao lại dùng đại lễ như vậy?”

Phiền Tế Cảnh đứng thẳng dậy nói: “Ta kính ngưỡng Huy Hoàng Môn đã lâu! Năm đó Kỷ lão môn chủ một đôi tay đánh cả thiên hạ không hề có địch thủ, không chỉ khiến ma giáo nhượng bộ lui binh, ngay cả đám kê minh cẩu đạo cũng đều sợ đến không dám ngóc đầu, đây là hạng gì anh hùng. Ta tuy rằng không có duyên gặp mặt Kỷ lão môn chủ, tự mình dập đầu trước lão nhân gia hắn, thế nhưng có thể nhìn thấy hậu nhân và thuộc hạ của hắn, nhận thay lễ này, cũng là rất tốt rồi.”

Trình Trừng Thành thấy Thượng Thước ngây người, mang theo giải thích nói: “Vị tri giao này của ta tuy rằng là Cửu Hoa đệ tử, nhưng một thân vu khí (cổ hủ), sợ rằng liên cả thư sinh trong thư viện muốn so cũng còn kém.”

Kỷ Vô Địch cười nói: “Ta lần đầu thấy có người mới gặp mặt đã dập đầu, sau này ngươi nghĩ muốn cái gì có thể cùng ta nói.”

Thượng Thước lại càng hoảng hơn, “Môn chủ lời ấy. . . . . .” hai chữ ‘không ổn’ dính trong miệng hắn, rất muốn thoát ra.

Trình Trừng Thành cũng ngây người, “Không nghĩ tới Kỷ môn chủ có thể đồng ý nhanh chóng như vậy!”

Kỷ Vô Địch buồn bực nói: “Ta chỉ là nói hắn muốn gì có thể nói với ta, cũng chưa nói hắn muốn gì ta cho hắn cái đó.”

Thượng Thước, Trình Trừng Thành: “. . . . . .”

Phiền Tế Cảnh nhưng thật ra rất vui vẻ, “Tốt lắm tốt lắm! Một người trong lòng có sở cầu, nhưng không thể nói cùng ai, đây là hạng gì thống khổ. Kỷ môn chủ nguyện ý nghe Tế Cảnh kể ra, Tế Cảnh vô cùng cảm kích.”

********************

Lăng Vân đạo trưởng đã về, còn trúng độc hôn mê bất tỉnh!

A Sách, phải có lễ phép

Lại là Lam Diễm Minh

Còn có…

Bảo bạn Kỷ nhà ta dẫn đầu bạch đạo đi đánh tổng bộ của Lam Diễm Minh???

Bạch đạo thảm rồi!!

*********************

[1] nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn: lấy của người thì tay ngắn, ý nói làm gì cũng phải xem xét, ăn của người thì miệng mềm, ý là ăn nói phải để ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.