Mặt trời lặn.
Kỷ Vô Địch cơm nước xong, hoan hoan hỉ hỉ ngồi trong bồn tắm, chuẩn bị đem chính mình tắm rửa sạch sẽ xong, bò lên giường của ai đó để người ta ăn kiền kiền tịnh tịnh.
Bất quá lúc hắn vừa tắm rửa xong, đứng lên thay y phục, cửa bị đẩy mạnh ra từ phía ngoài.
“Môn chủ, ngươi. . .”
Tả Tư Văn vốn là nổi giận đùng đùng, lẽ thẳng khí hùng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời ách rồi.
“A Tả?” Kỷ Vô Địch chậm rãi điều chỉnh tâm tình ngồi xuống bồn tắm lại, “Ta biết ngươi thầm mến ta thật lâu, thế nhưng, ta giờ là danh hoa đã có chủ rồi, ngươi đem tình cảm đó yên lặng chôn xuống đáy lòng, thủ hộ ta cả đời đi.”
. . .
Tả Tư Văn hít một hơi thật sâu, trở tay đóng cửa lại, “Môn chủ.”
“Ngươi định bá vương ngạnh thượng cung sao?” Kỷ Vô Địch mở to hai mắt, “Ngươi đúng là biết chọn lúc, biết ta vừa tắm xong thơm ngào ngạt.” Vẻ mặt hắn bảo ngươi thật biết chọn hàng.
“Kỷ, Vô, Địch!” Tả Tư Văn bạo phát.
Từ khi bản thân hiểu chuyện đến nay, y lần đầu tiên gọi hắn như vậy.
Kỷ Vô Địch rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Tả Tư Văn từ trong tay áo xuất ra một thiếp cưới hồng diễm diễm, xoát cái ném vào trong bồn tắm, “Nói cho ta biết, đây là chuyện gì?! Vì sao vừa ép ta cùng Hữu Khổng Vũ đi các nơi tuần tra, tiếp đó liền có thứ này lưu truyền trong các đại môn phái?”
Kỷ Vô Địch cầm lấy thiếp cưới, mở ra, sau đó nhìn mực bị nước làm nhòe hết, phụ họa nói: “Đúng vậy, đây là vì sao, đến tột cùng là vì sao?”
“Môn chủ, đừng diễn trò nữa.” Tả Tư Văn điềm nhiên nói, “Đừng nói với ta chuyện này không phải do ngươi làm.”
Kỷ Vô Địch nhìn y, rất thành khẩn nói: “Dù chuyện này có do ta làm thật, nhưng nhìn vẻ mặt tiền gian hậu sát, tái gian tái sát của ngươi, ta cũng sẽ không nhận.”
. . .
Tả Tư Văn xiết chặt nắm tay, “Môn chủ, nếu hôm nay ngươi không thể cho ta một lý do chính đáng, vậy xin thứ cho thuộc hạ đây dĩ hạ phạm thượng!”
“A Tả, lẽ nào ngươi cảm thấy mình lúc này không phải là dĩ hạ phạm thượng sao?”
Ngọn lửa trong mắt Tả Tư Văn càng lúc càng rực hơn.
“Chờ chút.” Kỷ Vô Địch chậm rãi dựa vào bồn tắm, điều chỉnh tư thế một chút, mới nói, “Ngươi tiếp tục đi. Ta lúc nãy ngồi mỏi chân quá.”
Tả Tư Văn cố sức thở hồng hộc mấy hơi, mới miễn cưỡng nói: “Thuộc hạ rất muốn biết, môn chủ tại sao lại quảng phát thiếp cưới, mời võ lâm quần hào đến xem ta và Hữu Khổng Vũ tổ chức. . . Hôn lễ!” Nói đến đây, y lại lần nữa không nhịn được cảm giác muốn bóp chết người này.
“Bởi vì A Sách không muốn.”
Ngực Tả Tư Văn mãnh liệt phập phồng, “Sau đó thì sao?”
Kỷ Vô Địch tiếc nuối nói: “A Thượng với A Chung cũng không muốn.”
“Cho nên?”
“Cho nên ta muốn hỏi thử xem ngươi và A Hữu có nguyện ý hay không.”
Tả Tư Văn giận cực phản cười nói, “Ngươi có hỏi sao?”
“Hỏi.” Kỷ Vô Địch nói, “Thế nhưng lúc đi hỏi, mới đột nhiên phát hiện ngươi cùng với A Hữu đều không có ở đây.”
“Là bởi vì môn chủ ép bọn ta đi tuần tra phân hành (ngân hàng) ở các nơi.” Răng của Tả Tư Văn cắn đến kêu khanh khách.
Kỷ Vô Địch vỗ tay một cái nói, “Cho nên ta xem như các ngươi chấp nhận.”
“. . .” Tả Tư Văn giận đến phát run.
“A Tả, ngươi trở về rất đúng lúc.” Kỷ Vô Địch cười híp mắt nói, “Ngày kia đại hôn rồi, ta đã đem hỉ bào đều làm tốt cả. Đến lúc đó ngươi trực tiếp lên kiệu hoa là được rồi.”
“Lên kiệu hoa?!” Trong đầu Tả Tư Văn không ngừng tính toán xem giết môn chủ nhà mình thì sẽ có hậu quả gì? Có cách gì để hủy thi diệt tích, vạn vô thất nhất hay không.
“Đương nhiên.” Kỷ Vô Địch vô tội nói, “Khách đến uống rượu mừng đã tới gần hết, hạ lễ ta cũng thu gần đủ rồi, nếu như không làm hỉ yến, bọn họ nhất định sẽ huyết tẩy Huy Hoàng Môn đó.”
Tả Tư Văn âm trắc trắc nói: “Bản thân ta cảm thấy đề nghị này cũng không tệ.”
“A Tả. . .” Kỷ Vô Địch đột nhiên hạ giọng, “Ngươi biết bọn họ tặng bao nhiêu hạ lễ không?”
“Ta rất hiếu kỳ vì sao bọn họ lại đến.”
“Nha. Cái này không có gì.” Kỷ Vô Địch nhún vai nói, “Ta chỉ hướng các đại môn phái viết những lời khuyên khác nhau thôi.”
“Lời khuyên?”
“Tỷ dụ như, quý phái có thể không đến, thế nhưng ta sẽ tự mình dẫn theo Huy Hoàng Môn trên dưới đến thăm.” Kỷ Vô Địch đắc ý cười nói, “Huy Hoàng Môn lần đầu làm hỉ sự, sao có thể lãnh lãnh thanh thanh được chứ?”
Tả Tư Văn nhìn tấm thiếp cưới đã bị nước làm cho thất loạn bát tao, “Trên tấm này không có câu đó.”
Kỷ Vô Địch lại lật lật, chỉ vào một góc ở trên đó nói: “Nhưng lạc khoản (phần đề chữ) có A Sách này. A Sách nói có một phần khách nhân, có thể dùng lạc khoản của hắn để uy hiếp, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.”
“. . .” Mu bàn tay của Tả Tư Văn nổi lên mấy cái gân xanh, “Còn kẻ nào không tham gia chuyện này không?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút, “A Hữu?”
Mặc dù đối với đáp án này Tả Tư Văn cũng không hài lòng lắm, thế nhưng giờ chỉ thế cũng đã đủ trân quý lắm rồi, “Hắn đã trở về? Thái độ hắn thế nào?”
“Hắn về phòng thử hỉ phục rồi.”
. . .
Tả Tư Văn có loại cảm giác như trời muốn sập xuống.
“A Tả. Bất kể ngươi có không muốn đến đâu, vì Huy Hoàng Môn ngươi hãy nhận đi.” Kỷ Vô Địch rất thấm thía mà khuyên nhủ y.
“Vì Huy Hoàng Môn?” Mắt Tả Tư Văn híp mắt thành một cái tuyến.
“Thiếp cưới đều phát rồi, nếu như hỉ yến bị hủy, Huy Hoàng Môn sẽ trở thành trò cười của cả giang hồ đó.”
. . .
Lẽ nào giờ còn chưa phải là trò cười sao? Lẽ nào đám khách này đều là thật lòng muốn chúc phúc mà đến sao?
Tả Tư Văn liên tục hừ lạnh.
“Hơn nữa. . .” Kỷ Vô Địch nói, “A Tả sao không xem qua danh sách hạ lễ đi?”
“. . .”
Kỷ Vô Địch mặc quần áo tử tế, dùng qua điểm tâm ngọt, lại buồn chán mà uống hết một ấm trà, danh mục hạ lễ kia Tả Tư Văn mới xem được hơn phân nữa, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng kỳ dị.
Kỷ Vô Địch thực sự chịu không nổi nữa, chạy đến luận võ tràng xem Viên Ngạo Sách và Chung Vũ luận võ.
Sau khi thân phận Lam Diễm Minh minh chủ của Chung Vũ bị phơi bày, Viên Ngạo Sách thường xuyên tìm hắn luận bàn. Dùng võ công mà nói, Chung Vũ đã là đệ nhị cao thủ trong Huy Hoàng Môn tiến gần tới Viên Ngạo Sách nhất rồi —— Kỷ Vô Địch về Huy Hoàng Môn ngày đầu tiên, đã đem Viên Ngạo Sách họa nhập vào trong cửa nhà mình. Minh tôn gởi thư đòi người mấy lần, đều bị Kỷ Vô Địch dùng lý do tướng công vừa vào cửa, nhà chồng là qua đường mà đuổi đi.
“A Sách, ta đã tắm xong rồi.” Kỷ Vô Địch ồn ào chạy tới.
Viên Ngạo Sách cổ tay rung lên, bức lui Chung Vũ, phóng qua nói: “Ta đi tắm.”
Kỷ Vô Địch kéo hắn, “A Tả đã trở về.”
Viên Ngạo Sách nhãn tình sáng lên, “Hắn có thái độ gì?”
“Không có thái độ gì. Chính là xông tới xem ta tắm rửa, đem ta nhìn hết từ đầu tới chân rồi.”
. . .
Bóng lưng Viên Ngạo Sách hóa thành một làn khói xanh, chớp mắt tiêu thất khỏi phạm vi có thể nhìn thấy được.
Chung Vũ diện vô biểu tình đi tới, “Tả hộ pháp ngày kia còn phải dự hôn yến.”
“Ta tin tưởng A Sách sẽ có chừng mực, không đánh lên mặt hắn.” Kỷ Vô Địch kinh nghiệm nói.
Chung Vũ xoay người muốn đi.
“Đúng rồi, A Chung.” Kỷ Vô Địch nói, “Ta hôm nay thấy trên cổ A Thượng hồng hồng một chút, hình như là vết bị gặm cắn.”
Thân ảnh Chung Vũ dừng một chút, sau đó thản nhiên nói: “Ta cắn đó.”
“. . .” Kỷ Vô Địch cảm khái, kỳ thực quá thành thật cũng rất không thú vị a.
Màn đêm buông xuống.
Kỷ Vô Địch toàn thân sạch sẽ chờ Viên Ngạo Sách hồi báo chiến quả.
Viên Ngạo Sách lắc lắc cổ tay trở về phòng, dùng hai từ để khái quát, “Xong rồi*.”
Tiếp đó, hắn xoay người lên giường.
Chỉ thấy dưới ánh nến ——
Cẩm bị phiên lãng, giường trụ lay động, hảo một phòng cảnh xuân nhộn nhạo.
Ngày thứ hai.
Tả Tư Văn không xuất môn nửa bước. Cơm nước đều sai người đưa vào.
Đối với trạng thái lúc đó của Tả đại hộ pháp, hai người đưa cơm hôm đó cùng bạn bè tả lại như sau.
Một là khí hư thể nhược, sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường rên rỉ không ngừng.
Hai là thần thanh khí sảng, sắc mặt hồng nhuận, nhìn danh mục quà tặng rồi cười gian không ngớt.
. . .
Về phần chân tướng, chỉ có đến ngày thứ ba, Tả đại hộ pháp lên kiệu hoa mới biết được.
Ngày đại hôn mà người người trông mong cuối cùng cũng đã đến.
Bởi Tả Tư Văn quá kiên quyết, kiệu hoa chung quy không phát huy được công dụng.
Trong tiếng pháo trúc, Tả Hữu hai đại hộ pháp mặc hỉ phục, cưỡi hai con ngựa một đen một trắng luẩn quẩn ba vòng quanh Huy Hoàng Môn.
Võ lâm đồng đạo xem như đang nhìn cảnh trạng nguyên bảng nhãn áo gấm về làng, vỗ tay rất hăng say.
Tới lúc bái thiên địa, Kỷ Vô Địch ngồi trên hỉ đường cao cao, cười đến sáng lạn.
“Nhất bái thiên địa!”
Tả Tư Văn thấy Hữu Khổng Vũ đang nghiêm túc khom lưng xống, mũi hung hăng mà hừ một tiếng.
Sau đó một cánh tay đột nhiên đáp lên lưng y, dùng lực.
Tả Tư Văn trừng mắt nhìn cánh tay của Hữu Khổng Vũ, lại nhìn nhãn thần có chút hả hê của đám khách nhân, không cam không nguyện mà khom lưng xuống.
“Nhị bái cao đường!”
Tả Tư Văn đột nhiên xoay người, nhìn Kỷ Vô Địch, mắt như muốn phun hỏa.
Kỷ Vô Địch đứng lên nói: “Hỉ yến này, các vị đều ra tiễn (tiền) rồi, vậy nên cứ ăn tùy tiện không sao.”
. . .
Bốn phía kịch liệt vang lên tiếng bát đũa va chạm.
Tả Tư Văn nhớ đến hạ lễ so với đồ cưới của công chúa xuất giá còn nhiều hơn, vẻ bệ vệ chậm rãi xìu xuống.
“Nhị bái cao đường!”
Hỉ bà lại nhắc nhở lần nữa.
Tả Tư Văn lúc này mới cùng Hữu Khổng Vũ, chậm rãi khom lưng.
“Phu thê đối bái!”
. . .
Tả Tư Văn thân thể cứng ngắc rồi.
Hữu Khổng Vũ nhưng rất tích cực, thúc giục nói: “Còn không mau xoay người.”
Tả Tư Văn đối với sự tích cực của hắn vạn phần không giải thích được, bất quá giờ không phải là lúc để tìm tòi nghiên cứu, đành phải có lệ xoay người, cúi thấp đầu.
“Tân lang tân. . .” từ “nương” của hỉ bà dưới cái nhìn chằm chằm của Tả Tư Văn bị sửa lại ngay lập tức, “Lang, vào động phòng.”
Xuất phát từ bản năng người người thích náo nhiệt, rất nhiều người trong giang hồ đứng dậy, hướng phía bọn họ cười vang.
Tả Tư Văn chỉ cảm thấy trên mặt một trận khô nóng.
Không phải chỉ định làm cho có lệ thôi sao? Thế nào lại giống như chuẩn bị đưa vào động phòng thật luôn chứ.
Tình hình lúc này cũng không cho phép y nghĩ đông nghĩ tây, đệ tử của Huy Hoàng Môn dưới sự gợi ý từ lâu của môn chủ bọn họ, kéo nhau đến giúp hai người vào phòng.
Tả Tư Văn gian nan đi tới, ánh mắt chăm chú nhìn mặt của những kẻ đang vây quanh xô đẩy bọn họ, cũng thực quyết định chuyện này qua đi, phải hảo hảo tìm một cơ hội để cho những kẻ này biết, quyền uy của Tả hộ pháp không phải dễ khiêu khích như thế đâu!
Viên Ngạo Sách nhìn khuôn mặt cười gian của Kỷ Vô Địch, “Tân phòng chuẩn bị tốt rồi?”
Kỷ Vô Địch cười hắc hắc nói: “Ta tốn một đống tiền để mua của người thuộc Thần Y cốc đó, còn để lại một chút, lát nữa chúng ta cũng thử xem.”
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta còn phải dùng đến thứ này sao?”
Kỷ Vô Địch cười gượng nói: “Thử cái mới mà.”
Một đệ tử của Huy Hoàng Môn vội vàng chạy tới, trong tay còn xách theo một con bồ câu đưa tin.
Ánh sáng trong mắt Viên Ngạo Sách trầm xuống, thân thủ tiếp nhận bồ câu, rút lấy tờ giấy trên đùi nó, mở ra.
Kỷ Vô Địch thấy hắn nhăn mày càng lúc càng chặt hơn, hiếu kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Đại sự.”
Bị lễ tiết phiền phức của hôn lễ tha kéo một ngày, ngay cả nước bọt cũng chưa kịp nuốt nên Tả Tư Văn cùng với Hữu Khổng Vũ vào nhà xong chuyện đầu tiên làm chính là tìm đồ ăn.
Đám tiểu đệ của Huy Hoàng Môn dưới quyền uy cộng uy hiếp của Tả Hữu hai vị hộ pháp, toàn bộ đều bị đá ra khỏi cửa ngồi dán vách nghe lén, nhưng nghe được toàn là tiếng nhai nuốt.
Tiểu đệ giáp sợ hãi than: “Hai vị hộ pháp ăn cũng lâu rồi đúng không?”
Tiểu đệ ất: “Vẫn còn tiếng nuốt kìa. Hộ pháp không hổ là hộ pháp, ngay cả nước bọt cũng nhiều hơn người khác.”
Tiểu đệ bính: “Nhưng sao còn có tiếng xé nữa?”
Tiểu đệ đinh: “. . . có phải là nghẹn lâu lắm rồi không?”
Tiểu đệ giáp ất bính trên mặt đều là biểu tình ngươi nghĩ xa quá rồi.
Đối với những lời đối thoại khiến người ta phiền lòng này, buồng trong không có phản ứng gì.
Kỳ thực không phải không muốn có phản ứng, mà là bọn hắn phát hiện chỗ không nên có phản ứng đã có phản ứng rồi.
Tỷ như —— hạ phúc.
Ánh mắt của Tả Tư Văn cùng với Hữu Khổng Vũ đột nhiên hướng phía hạ phúc của đối phương quét tới.
Bởi hai người đều ngồi, bàn chắn ở giữa, đem ánh mắt của hai người ngăn cách. Bất quá từ ánh mắt của đối phương, bọn họ có thể đoán được trạng huống của người kia rồi.
“Ta nghĩ, đây là kiệt tác của môn chủ.” Răng Tả Tư Văn lại bắt đầu ngứa rồi.
Hữu Khổng Vũ trấn định gật đầu.
“Kỳ thực loại dược này. . .” Cảm giác ở phúc hạ càng lúc càng cường liệt, khiến Tả Tư Văn không thể không nói nhanh hơn, “Tự mình giải quyết cũng được.”
Hữu Khổng Vũ nhíu mày.
“Ta giải quyết trước, ngươi chờ một chút.” Nói xong, Tả Tư Văn nhảy lên giường, lấy chăn che khuất chính mình. Lại thấy Hữu Khổng Vũ vẫn hướng bên này xem, không khỏi thẹn quá hóa giận nói, “Còn không quay mặt đi.”
Hữu Khổng Vũ im lặng quay đầu đi.
Tả Tư Văn không kịp nghiên cứu lý do hắn hôm nay hợp tác như thế, cởi dây lưng ra, khẩn cấp giải phóng vị trí kia.
Đột nhiên, một cái bóng phủ lên trên người y.
Không đợi y nói, một tay luồn vào trong quần, đẩy tay y ra.
“Ngươi?” Tả Tư Văn ngây người, đầu óc trống rỗng.
Hữu Khổng Vũ nằm bên cạnh y, một tay như có như không đệm ở cổ y, tay kia giúp y ra sức lên xuống phủ lộng.
Tả Tư Văn vốn còn muốn nói, thế nhưng khoái cảm ở hạ phúc rất nhanh đem những lời y muốn nói nuốt vào trở lại.
“A.” Theo một tiếng rên rỉ từ buộc chặt đến thả lỏng, thân thể y chậm rãi mềm nhũn xuống.
Thế nhưng người bên cạnh không chịu từ bỏ, ngược lại còn được voi đòi tiên mà kéo khố đầu y xuống, hướng cấm địa của y tấn công.
“Ngươi làm cái gì?” Tả Tư Văn hoảng sợ quay đầu lại, vừa lúc chạm phải một cái miệng đã đợi ở đó từ lâu.
Đầu lưỡi Hữu Khổng Vũ cường ngạnh nâng mở hàm răng y, cùng đầu lưỡi y ở trong miệng lật giảo lên.
Tả Tư Văn bị chấn kinh đến nửa ngày không kịp phản ứng, thẳng đến khi ngón tay phía dưới đã biến thành hai, y mới phẫn nộ đẩy ra, “Ngươi làm cái gì?”
Hữu Khổng Vũ chậm rãi thu hồi ngón tay, cởi quần.
Tả Tư Văn nhìn thấy thứ đang hướng về phía mình còn thô canh đỉnh lập hơn, cả người nhất thời trướng đến đỏ bừng, “Hữu Khổng Vũ, ngươi dám?”
“Ngươi có cảm thấy, phía dưới lại bắt đầu khó chịu rồi không?” Tay Hữu Khổng Vũ lại cầm lấy chỗ ngạnh khí kia của Tả Tư Văn.
Nhược điểm bị đối phương nắm giữ, Tả Tư Văn không dám lộn xộn, “Hữu Khổng Vũ. Chờ chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ thay ngươi tìm một. . . Nữ nhân tốt. Mỹ nữ, tuyệt thế đại mỹ nữ. . . Nga!”
Hữu Khổng Vũ nhân lúc y đang ra điều kiện, bất ngờ sáp nhập.
“Ngươi!” Tả Tư Văn đầu đầy mồ hôi trừng mắt nhìn hắn.
“Ta chỉ muốn ngươi.” Từ khi phát hiện mình sở dĩ ở đâu cũng nhắm vào y, nghe môn chủ nói hắn cùng y có quan hệ thì nhịn không được muốn phản bác là vì xấu hổ lại lúng túng tâm tư bị vạch trần thì hắn cũng không nguyện chỉ giữ mãi quan hệ đồng môn này nữa. Chỉ là chờ đợi thật lâu cũng thật dày vò. May mà, cũng không phải chờ đợi đến cuối đời!
Hữu Khổng Vũ từng chút thâm nhập, nhìn thấy người dưới thân đỏ bừng run lên rồi lại không nhịn được kích tình cùng dục vọng xâm chiếm, nội tâm thỏa mãn không gì sánh được.
. . .
Nghe thấy tiếng rên rỉ phẫn nộ lại tiêu hồn trong phòng, tiểu đệ giáp len lén kẹp chặt hai chân: “Không hổ là hai vị hộ pháp, quả nhiên không giống bình thường.”
Tiểu đệ ất kiên trì không được, dẫn đầu bỏ chạy: “Ta phải đi nhà vệ sinh.”
Tiểu đệ bính cùng với đinh cũng chạy theo.
Còn lại tiểu đệ giáp đang cắn tay mình, kiên định nói: “Ta nhất định phải nghe hết.”
. . .
Này vừa nghe, chính là một đêm.
***************************