55
Ngụy Lai làm việc ở công ty Lục Vị Miên khá tốt. Có lẽ Lục Vị Miên đã có dặn dò trước, nói chung là mọi người đều rất chiếu cố cậu. Mà cậu cũng cố gắng học tập nội dung mới, gần như không còn chơi game nữa.
Ở công ty Lục Vị Miên cậu cũng nhìn thấy bạn bè của hắn. Lần trước đã gặp qua Lâm Ngải Hàn là bạn thân của Lục Vị Miên, còn những người khác đều chỉ là nghe nói.
Tần Hướng Trình hai mắt tỏa ánh sáng, chạy tới nắm chặt tay Ngụy Lai: “Cậu nha, cậu nha, cậu chính là tiểu bạch kiểm được Lục Vị Miên bao dưỡng sao?”
“......” Ngụy Lai nhanh chóng phản ứng lại, cũng nắm lấy tay người kia, “Xin chào, anh là bạn gay của Lão Lục đúng không?”
Tần Hướng Trình cười lớn: “Ha ha ha. Đúng vậy, tôi là một trong tám chàng gay đẹp trai nhất X thành này đấy.”
Ngụy Lai chắp tay, tạo ra tư thế ôm quyền: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nghe Tần Hướng Trình nói từ bao dưỡng, người bên cạnh y cũng không có biểu hiện gì kỳ quái, Ngụy Lai nhẹ nhàng thở phào.
Công ty Tần Hướng Trình cùng Lâm Ngải Hàn với công ty Lục Vị Miên thường hay bàn chuyện làm ăn, nên Ngụy Lai có gặp qua họ vài lần.
Tần Hướng Trình vỗ vỗ vai Ngụy Lai: “Hôm nào hẹn nhau một bữa. Sẽ cho cậu gặp đám tặc kia.”
“Được.” Ngụy Lai vẫy tay tạm biệt y. Kỳ thật cậu không biết Lục Vị Miên có ghét việc cậu kết thân quá mức với bạn hắn hay không, cũng không biết Lục Vị Miên có muốn dẫn cậu đến tham gia ăn uống với bạn bè hắn không, nhưng cậu biết được mình rất hi vọng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tốt.
Nói là làm việc vặt ở công ty, thật ra chính là pha cà phê, bưng trà cùng đặt cơm trưa linh tinh thôi, nhưng cậu cũng không có làm. May mắn là đối với chế tác game, cậu cảm thấy có hứng thú hơn, học cũng rất vui vẻ, không hề làm Lục Vị Miên thất vọng.
Đã lâu không vào game, Trình Hạo cũng gọi điện đến chọc ghẹo cậu: “Tiểu Ngụy ngụy ~ thế nào rồi, hoàn lương ư?”
“Tên côn đồ Ngụy Lai đang tu luyện thành học thần Ngụy Lai, xin đừng làm phiền.”
Trình Hạo: “......”
Ngụy Lai cảm thấy mình thật sự hoàn lương rồi. Không đi tiệm net, không đi KTV, không đi quán bar, còn không phải đã hoàn lương sao? Cậu nghĩ nghĩ, vẫn nên mời Trình Hạo cùng bạn trai Chúc Lê Từ nhà cậu ta một bữa cơm. Trước kia nếu không nhờ hai người họ giúp đỡ, cậu cũng không biết mình phải sống thế nào.
Lộ tỷ là chị họ của Trình Hạo, tên đầy đủ là Hà Lộ, là les, bình thường thấy Trình Hạo lo cho cậu nên tỷ ấy cũng rất chiếu cố cậu.
“Nào nào nào, chúc mừng Tiểu Ngụy Ngụy của chúng ta ôm được một ông chồng tốt về nhà!” Trình Hạo nâng ly.
Vài người đứng dậy cụng ly.
Trình Hạo nói: “Phát biểu một chút cảm nghĩ nào.”
Ngụy Lai đứng thẳng, thắt lưng thẳng tắp, hành lễ: “Cố gắng học tập...... Một lần nữa làm người.”
“Xùy. Cậu thôi đi.” Hà Lộ cụng ly với Ngụy Lai, “Sống cho tốt vào. Về sau làm chuyên viên thiết kế web cao cấp, để cho đám người từng xem thường cậu phải kinh ngạc.”
Chúc Lê Từ nói: “Ngụy Lai này, tôi cũng qua Trình Hạo mới quen biết cậu. Cậu có thể tìm thấy con đường mới cho chính mình, chúng tôi đều rất mừng cho cậu.....”
Trình Hạo cắt ngang: “Sao anh nói lời khách sáo thế!”
Chúc Lê Từ: “Vậy em thay anh nói.”
Trình Hạo thở mạnh phất tay: “Nói gì mà nói. Hôm nào cậu ấy qua anh cứ đón tiếp cậu ấy bằng rượu ngon là được.”
Chúc Lê Từ cưng chiều cười: “Được được được, đều nghe em.”
Trình Hạo nói nhỏ bên tai Ngụy Lai: “Tôi nha, tặng cậu một rương áo mưa lớn [*].”
[*] ba chú sói a
~Ngụy Lai mặt không đổi sắc trả lời: “Mỗi loại một mùi khác nhau.”
Trình Hạo búng tay một cái: “OK, chuyện nhỏ.”
Hà Lộ nói với Chúc Lê Từ: “Cậu đoán xem Trình Hạo sẽ nói gì.”
Chúc Lê Từ nói: “Chắc chắn là 18+.”
56
Giải quyết cơm tối xong, về đến nhà thì phát hiện trong nhà không có ai, mới nhớ ra sáng nay Lục Vị Miên có nói là phải đi công tác.
Ngụy Lai nói: “Anh phải đi công tác sao?”
Lục Vị Miên: “Công ty con xảy ra chút chuyện, anh phải qua xem tình hình.”
Ngụy Lai: “Còn có công ty con, lão Lục anh thật tài giỏi nha.”
Trong phòng thật yên ắng, Ngụy Lai có chút không quen. Nhưng bình thường khi có Lục Vị Miên bên cạnh, hai người cũng không thường nói chuyện.
Cảm giác hai người cùng nhau với cảm giác chỉ có một mình thật sự rất khác nhau.
Bật TV lên xem, có một minh tinh nào đó nhìn như đã phẫu thuật chỉnh mặt, lại còn đang bán manh...... Thật nhàm chán! Mở game lên, lại phát hiện bản thân không còn hứng thú nữa.
Ngụy Lai tựa lên lan can ban công, nhìn ngắm bầu trời đêm, muốn gọi điện thoại cho Lục Vị Miên, nhưng lại sợ làm phiền hắn nghỉ ngơi. Đang suy nghĩ, Lục Vị Miên bên kia liền gọi đến.
Giọng nói Lục Vị Miên trầm thấp: “Ngủ rồi sao?”
Ngụy Lai: “Vẫn chưa ngủ đâu.”
Lục Vị Miên hiểu rõ: “Anh cũng đoán là em chưa ngủ. Tính làm cú đêm sao? Đi ngủ sớm một chút mới tốt cho thân thể, có nghe hay không?”
Ngụy Lai: “Em không có cú đêm. Thế sao anh còn chưa ngủ nha? Bình thường toàn thấy ngủ sớm, em sợ làm phiền anh nên không dám điện thoại.”
Lục Vị Miên ủy khuất: “Đã tính đi ngủ, lại phát hiện không có em bên cạnh liền ngủ không được.”
Ngụy Lai cười đắc ý: “Thật hay giả thế?”
Lục Vị Miên nói: “Thật hơn chữ thật.”
Ngụy Lai: “Vậy khi nào anh mới trở về?”
Lục Vị Miên nói: “Em đoán xem?”
Ngụy Lai đạp đạp lên một góc tường ban công: “Không thèm đoán.”
Lục Vị Miên nói: “Anh đổi giờ bay vào nửa đêm. Phỏng chừng sáng mai là em có thể thấy được anh.”
Ngụy Lai: “Nhanh như vậy?” Trong lòng bình tĩnh lại, cậu đúng là rất sợ Lục Vị Miên một tuần sau mới trở lại.
Lục Vị Miên “Ừm” một tiếng, “Nói xem em có nhớ anh không?”
Ngụy Lai báo cáo: “Em hôm nay học được rất nhiều. Hơn nữa còn mời bọn Trình Hạo ăn cơm một bữa, bận rộn đến hoa mắt, thời gian đâu mà nhớ anh.”
Lục Vị Miên: “Vậy anh thiệt thòi rồi. Anh nhớ em muốn chết.”
Ngụy Lai ha ha: “Được rồi, em đây sẽ cố nhớ anh một chút.”
“Được.” Lục Vị Miên bên kia ngáp một cái, “Lòng anh thỏa mãn rồi. Hôm nào chúng ta lại mời cơm bọn Trình Hạo.”
“Gặp bạn bè em sao?” Ngụy Lai kích động.
“Ừm.” Lục Vị Miên nói, “Em nhanh đi ngủ đi. Nghỉ ngơi thật tốt.”
Ngụy Lai cầm điện thoại, cảm giác nóng đến mơ hồ: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
57
Sáu giờ sáng hôm sau Lục Vị Miên đã trở về thành phố. Rõ ràng chỉ tách ra không quá một ngày, thế nhưng từng tế bào trên người hắn đều đang kêu gào, muốn thật nhanh nhìn thấy cậu.
Ngụy Lai ngủ rất say, cả người bày ra tư thế chữ “大”, đầu đặt giữa hai khe gối, người nằm giữa giường.
Lục Vị Miên nhìn thấy dáng ngủ của Ngụy Lai liền muốn cười, đặt vali xuống, ngồi lại bên cạnh cậu, không kìm lòng được cúi người thấp xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Đúng lúc Ngụy Lai mở to mắt: “Anh cho rằng anh đang hôn mỹ nhân sao.”
“Làm anh giật cả mình.” Lục Vị Miên nói, “Động tác anh mạnh quá à? Sao em lại tỉnh rồi?”
Ngụy Lai bĩu môi: “Em cũng ngủ không ngon a, nghĩ đến anh cũng sắp trở về.”
Lục Vị Miên cười, ôm lấy Ngụy Lai: “Ngụy Lai, chúng ta hủy bỏ quan hệ bao dưỡng, làm người yêu được không?”
Ngụy Lai ngẩng đầu. Tới rồi tới rồi!
Trên mặt không biểu hiện gì: “Anh là muốn yêu đương hay là muốn cả đời?”
Lục Vị Miên nghiêng đầu: “Có gì khác nhau sao?”
“Rất khác nhau đó!” Ngụy Lai hỏi, “Anh có muốn kết hôn không?”
Lục Vị Miên chớp mắt: “Có thể kết hôn cùng em.”
Ngụy Lai cũng chớp chớp mắt, đột nhiên tránh khỏi cái ôm của Lục Vị Miên, từ trong ổ chăn đứng lên.
Lục Vị Miên không kịp phản ứng: “Em?”
“A a a a a a!” Ngụy Lai la ầm lên, “Em phải xuống lầu chạy vài vòng cái đã! Lão Lục em rất kích động nha! Em cần tập thể dục để kiềm chế cảm xúc của mình!”
Lục Vị Miên lại đỡ trán, con mẹ nó còn có thể não úng đến vậy sao!
Ngụy Lai không xuống lầu, cậu hi hi ha ha lôi kéo Lục Vị Miên lên giường XXOO. Thời điểm làm được một nửa thì đột nhiên khóc.
Lục Vị Miên không biết làm sao: “Sao vậy, làm đau em sao?”
Ngụy Lai ghé đầu lên vai Lục Vị Miên, thút thít khóc: “Không có. Anh, kỹ thuật của anh so, so với lần đầu đã tốt hơn nhiều.”
“......” Lục Vị Miên nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là quá thích nên mới khóc, chuyện này không khoa học.
Ngụy Lai nhỏ giọng nói bên tai Lục Vị Miên: “Em thật sự rất vui.”
Lục Vị Miên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: “Anh cũng rất vui.”
Chỉ một chút nữa thôi anh đã nghĩ mình phải sống cô độc đến hết quãng đời còn lại, nhưng em đã đến. Tựa như đồng năm xu đặc biệt tỏa sáng [*]. Em cảm ơn anh vì anh cho em một con đường mới, nhưng anh cũng cảm ơn em vì đã thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của anh.
[*] đồng 5 xu mang ý nghĩa may mắn