Thanh mai trúc mã chính là người mà có đứng trước mặt cởi hết quần áo cũng không có cách nào kích thích được thú tính của ngươi.
Câu này là lời nhận xét chân thực nhất của ta đối với Hổ Mập.
Thật ra, hồi cấp hai lần đầu tiên đọc được câu thơ “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai” (hai câu trong Trường Can Hành. Thành ngữ Thanh Mai Trúc Mã bắt nguồn từ hai câu này) của Lý Tửu Quỷ, ta và Hổ Mập lần đầu tiên có chung ý kiến: Chắc chắn Lý Bạch không có người bạn nào chơi cùng từ nhỏ đến lớn, chuyện trong bài thơ này chắc chắn là hư cấu!
Ta mãi vẫn không hiểu, tại sao nhiều tiểu thuyết, nhiều phim truyền hình toàn miêu tả thanh mai trúc mã lãng mạn như thế, trong sáng như thế, mà trên thực tế, lúc ta ba tuổi chỉ thấy Hổ Mập nước mũi ngắn dài vì theo đuổi Kiều Kiều mà bị dì Lý nhà bên cạnh đánh cho đầu rơi máu chảy; lúc ta bốn tuổi, ta cùng thằng nhóc đó ra bờ sông tắm rửa, vô ý đánh mất quần chíp, thế nên đành phải lắc cái mông trần mà về nhà, thề không bao giờ để ý đến Hổ Mập nữa; năm ta năm tuổi, ta bắt một bình đầy sâu lông đổ lên người Hổ Mập, bị đám con trai trong khu chung cư đánh hội đồng, không có cách nào trốn đành phải trèo lên cây.
Cái gọi là thanh mai trúc mã chính là biết tất cả mọi việc của ngươi, nắm giữ điểm yếu của ngươi, hắn biết ngươi tỏ tình thất bại nhiều như thế nào, làm bậy bao nhiêu lần, thậm chí ngay cả bí mật hồi cấp hai ngươi rình coi trai đẹp tắm hắn cũng rõ như lòng bàn tay. Người khác thế nào ta không biết, dù sao thì ta, dứt khoát dứt khoát không bao giờ có khả năng động lòng với một sinh vật như Hổ Mập.
Mà giờ này phút này, trong lòng ta ham muốn bộc phát —– ta muốn trước mặt mọi người, tàn nhẫn, hung hãn bóp chết Hổ Mập. Hổ Mập bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt: “Tôi lừa mọi người làm gì? Ngưng nha đầu lớn lên cùng tôi thật mà, trước đây cô ấy đâu có dịu dàng như thế này đâu, nếu không trèo cây thì cũng đi đánh nhau với đám con trai, a a, còn có một lần cô ấy ra bờ sông bơi với chúng tôi nữa….”
“Aaaaaaaaaa!” Nghe vậy, ta sợ bị Xán Xán và đám người Tiểu Chí biết được “Sự kiện cởi truồng” kia bèn lôi cổ Hổ Mập chạy một mạch ra đại sảnh, ngó phải ngó trái không thấy ai mới nghiến răng nghiến lợi:
“Kiền! Trần! Cẩm!”
Vẻ mặt Hổ Mập trang nghiêm như thần thánh, đôi lông mày anh tuấn dương lên: “Bạch Ngưng, đây là em bức anh.”
Ta xém ngã, sâu sắc sám hối. Ta sai rồi, thật sự sai rồi ———— trên đường đời khúc khuỷu, ta lại bị vận mệnh chơi cho một vố.
Ban đầu, chủ nhật này hãng rượu Marquis chính thức tiến quân vào thị trường Trung Quốc nên mở cuộc họp báo long trọng để công bố tin tức. Là một bên tham gia, Đại Boss yêu cầu toàn thể nhân viên tòa soạn tăng ca vô điều kiện, trong số đó, cả người bị đuổi ra khỏi nhà Nhậm Hàn là ta cũng không ngoại lệ.
Xán Xán hiến kế, nếu muốn biết có phải Nhậm Hàn ghen thật hay không cũng đơn giản thôi: Đổ thêm dầu vào lửa, lợi dụng bữa tiệc kia ta và Hổ Mập diễn trò chàng chàng thiếp thiếp, nếu Nhậm Ma Vương lại dấm chua chứng tỏ hắn đối với ta, ngoại trừ trêu chọc đùa giỡn còn có một chút tình ý.
Ta tin lời Xán Xán xúi giục, hôm trước buổi họp báo ta bỏ ra năm trăm tệ mua một chiếc đầm đen thêu hoa trễ ngực, theo như Xán Xán nói, tuy rằng mặt to tròn, bụng nhiều mỡ, nhưng tổng thể mà nói vẫn còn hấp dẫn. Sau khi mặc bộ lễ phục này vào, cũng coi như không tệ, bao nhiêu đường cong đều bày hết ra. Bởi vì bình thường suốt ngày rúc trong phòng, không đụng ánh nắng mặt trời nên làn da cũng coi như trắng trẻo, chân đi một đôi giày cao gót lấp lánh, cổ đeo chuỗi hạt, thêm đôi hoa tai ngọc trai, công nhận cũng thấy tự tin lên không ít.
Nhưng điểm làm cho ta không hài lòng ở chiếc đầm này là, cổ áo hình tròn có vẻ hơi quá sâu, tuy rằng ta rất tin tưởng đối với dáng người của mình, nhưng vẫn theo thói quen mặc thêm chiếc áo trấn thủ ( áo khoác lửng mặc ngoài) nhỏ màu trắng. Vốn tưởng rằng như vậy cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của Nhậm Ma Vương nhưng vừa đến hội trường ta đã biết mình sai rồi.
Sai hoàn toàn.
Đại sảnh khách sản, vì sắp tổ chức họp báo nên nơi đây trang hoàng rất tráng lệ, ngoại trừ mấy tấm biểu ngữ “Hãng rượu Marquis tổ chức họp báo ra mắt tại thị trường Trung Quốc” thả dài trên tường thì nhìn thế nào chỗ này cũng giống một buổi tiệc rượu. Mà đã là tiệc rượu, vĩnh viễn không thể thiếu những chiếc ly bóng loáng và những đóa hoa kiều diễm ướt át — là người đẹp.
Những người đẹp gợi cảm mê người, hở ngực lộ chân.
Vì thế, ở trong đoàn oanh oanh yến yến này, ta phát hiện hóa ra mình kém hấp dẫn như vậy. Không mất nhiều công sức ta đã thấy Nhậm Ma Vương đang bị một đám phụ nữ vây quanh, tay hắn cầm ly rượu đang sóng sánh, cúi đầu nói cái gì đó. Bởi vì đối phương vẫn đứng bất động nên ta cũng không biết chân hắn đã khỏi chưa, nhưng phải công nhận Nhậm Hàn đêm nay quả thật cũng rất có sức lôi cuốn đối với phần đông thục nữ xinh đẹp, chỉ đơn giản là một bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng, mái tóc đen gọn gàng, sự hấp dẫn trên người hắn hình như hoàn toàn không liên quan gì đến quần áo, chỉ cần ăn mặc đơn giản, vẻ đẹp trai lãng tử của hắn vẫn có thể thể hiện ra.
Ngay lúc ta đang đứng nhìn người trong lòng đến ngẩn người, Hổ Mập đã chủ động bước tới, Xán Xán thấy cơ hội bèn ra hiệu bằng tay cho ta, ta bắt đầu kế hoạch, chạy đến kéo tay Hổ Mập đi lòng vòng trong hội trường. Hổ Mập danh chính ngôn thuận là nhân vật chính của buổi họp báo hôm nay, ta lượn một vòng với hắn như vậy, dĩ nhiên thu hút không ít sự chú ý.
Ta cười nhẹ trang nhã, cuối cùng cũng nhìn thấy cặp mắt lạnh nhạt của Nhậm Hàn giữa đám người, được, tốt lắm, giả vờ tiếp đi, xem ngươi có thể giả vờ đến bao giờ.
Nữ hoàng buôn chuyện Tiểu Trịnh, Tiểu Chí đã sớm cảm thấy vô cùng hứng thú với ta và Hổ Mập, thấy thế vội chạy nhanh tới góp vui, thế nên câu chuyện tự nhiên bắt đầu.
“Ha~ Đêm nay tiểu Ngưng Tử cô giỏi lắm, lúc trước lão Huyền nói em vẫn chưa trưởng thành, bây giờ xem ra trước nay toàn là cố tình che dấu nha.”
Ta cười khẽ, chuẩn bị giả vờ khiêm tốn, chợt nghe Hổ Mập phì cười, “Phì ————— Cô nàng này thì có cái gì hấp dẫn? Toàn là bộ váy này làm nổi đường cong thôi. Này, có phải em thuê ở đâu không?”
“…” Trong phút chốc, phạm vi ba dặm quanh chỗ cũng ta nói chuyện đều có tiếng cố nhịn cười.
Ta che miệng cười quyến rũ, cố vớt vát thể diện, “Anh Hổ Mập vẫn hay thích nói đùa với em, đáng ghét!”
Dứt lời, ta giật mình một cái, hiếm có người chuyên nghiệp như Tiểu Chí, vẫn chưa bị dọa chạy, tiếp tục hào hứng hóng chuyện: “Anh Hổ Mập? Đây là tên hồi nhỏ của Kiền tổng sao? Hai người quen nhau từ trước à?”
Ta cười, “Cũng không phải là quen lâu rồi, mới hai mươi năm thôi.”
“Thanh mai trúc mã?”
“Lưỡng tiểu vô sai! (cũng tựa câu trên)”
“A! Kiền tổng, không phải anh từ nước ngoài về để kết hôn với Tiểu Ngưng Tử chứ?”
Ta và mọi người đùa giỡn một lát, tin đồn “Ta dùng mỹ nhân kế dụ dỗ zai đẹp” phát triển thành “Kiền tổng không quản ngàn dặm xa xôi về nước theo đuổi ta”. Ta một mặt diễn trò, một mặt để ý Nhậm Hàn đang hờ hững đứng uống rượu một góc, trong lòng sốt ruột vô cùng, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Hổ Mập càng ngày càng khó coi.
Một lúc lâu sau, ta mới nhớ ra Hổ Mập có vẻ, hình như, chắc chắn đã cảnh báo ta trước, không được gọi hắn là Hổ Mập trước mặt người ngoài, mà cũng vì ta phạm húy mới dẫn đến bi kịch phía sau.
Cuộc nói chuyện chậm rãi kéo dài, toàn bộ đám con gái buôn chuyện tụ tập bên người Hổ Mập.
“Kiền tổng, chuyện của anh và Tiểu Ngưng Tử có thể dựng thành film truyền hình được rồi đấy, anh cảm thấy Tiểu Ngưng Tử giống con vật nào vậy?”
“Con mèo.”
“A! Vậy sao? Mèo rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn.”
Hổ Mập bĩu môi, phủ nhận: “Không phải, tôi muốn nói là, cô ấy giống con mèo, trèo cây rất giỏi.”
Nghe xong câu này, ta thầm kêu không ổn, định lấy cớ thời gian đã không còn sớm mà vào ngăn cản, Hổ Mập đã cười gian: “Tôi còn nhớ rõ Ngưng nha đầu hồi trước thường xuyên đánh nhau với bọn con trai, sau đó bị đánh hội đồng bèn trèo lên cây trốn. Trong chung cư chúng tôi không một thằng bé nào trèo cây nhanh như con bé này.”
Ta líu lưỡi, cố ngăn cơn sóng dữ, “Ha ha, anh Hổ Mập——–”
Lần này lời còn chưa nói xong, Hổ Mập đã tiếp: “Mọi người còn không biết phải không? Mới dạo trước con bé thích một học sinh cấp ba ở nhà khác, không ngờ còn dám đi nhìn trộm hắn tắm nữa.”
…
…
Cuộc đời nếu đều diễn ra theo kế hoạch, thì đã không còn gọi là cuộc đời.
Nhưng mà, cuộc đời của ta có phải quá bi đát rồi hay không? Vốn dĩ muốn dựa hơi nở mày nở mặt trong họp báo một phen, để Nhậm Ma Vương phải ăn loại dấm chua nhất, nhưng mà bây giờ, dấm chua chưa có, ngược lại trở thành họp báo công bố chuyện xấu của ta.
Bên ngoài đại sảnh, ta cào Hổ Mập, hận không thể cắn một phát mất luôn miếng thịt, “Anh là đồ con rùa, nếu anh còn kể chuyện trước đây, em không khách khí nữa đây đấy!” Hai người giống nhau, hắn biết bí mật của ta, ta cũng biết chuyện xấu của hắn.
Ai ngờ, Hổ Mập nghe vậy lại cười rất vênh váo: “Làm luôn hộ cái.”
“Anh ——–”
Ta còn chưa nói xong, Hổ Mập đã xoay người đi vào, bước một chân vào cửa, lại hơi quay đầu lại nói: “Chỉ là chúng ta cắn xé nhau như thế, nhìn kiểu gì cũng không giống người yêu nhỉ?”
Uy hiếp, trần – truồng (trắng – trợn) uy hiếp! Thì ra, Hổ Mập đã sớm nhìn thấu kế hoạch của ta, biết ta muốn lợi dụng hắn chọc tức Nhậm Hàn, bây giờ tương kế tựu kế tranh thủ trả thù ta? Trúc mã cái WTF, trúc mã cái sh*t, bà mặc kệ!
Quay lại đại sảnh, liếc mắt nhìn Nhậm Hàn, lại thấy hắn đang nói chuyện với một bà váy đỏ, bác gái kia vừa nhìn là biết đang bị nóng trong người thời kỳ mã kinh, chiếc váy lại kéo hở cả đùi, ngực lộ ra hơn nửa, mà giờ này phút này, bác gái mãn kinh đang cố ý vô tình vén váy, ngồi ở phía dưới nói chuyện phiếm với Nhậm hàn. Ở vị trí như vậy, Nhậm Hàn chỉ cần khẽ liếc mắt là có thể thấy hết phong cảnh.
Ta im lặng, nén giận nhìn sang bên kia, Hổ Mập với Đại Boss đang nâng chén nói chuyện, nhìn chén rượu cạn gần đến đáy của hai người, ta đột nhiên nghĩ ra một kế, cười trộm lẻn đến bàn rượu, tìm được cocktail màu xanh bèn rót lấy hai ly, chờ Đại Boss với khách hàng uống xong, ta lấy danh nghĩa là nhân viên đi đưa hai ly rượu cũng hợp lý chứ? Hô hô.
Nghĩ xong, ta ngó xung quanh, thấy không có ai đang nhìn bèn lặng lẽ lấy vũ khí bí mật trong túi ra – tinh dầu. May mà hôm nay ta sợ không khí trong họp báo không tốt, dễ bị đau đầu nên mang tinh dầu theo, thế mà bây giờ lại có đất khác để dụng võ rồi.
Những ai đã dùng qua thuốc này đều biết, tinh dầu màu xanh, giống y hệt màu xanh trong ly cocktail kia, nhưng mà, uống vào thì mùi vị cực kỳ không giống ~ Hổ Mập chết tiệt, ngươi phá hỏng chuyện của ta, xem ta xử lý ngươi thế nào.
Làm xong chuyện xấu, ta lặng lẽ thả lại lọ tinh dầu vào túi xách, bưng chén rượu đi về phía Đại Boss, chợt nghe có người gọi: “Phục vụ đằng kia, đem cốc ra đây.”
Bởi vì giọng nói ấy hướng về phía ta, ta cũng nhìn trái ngó phải theo bản năng, chốc lát sau lại nghe giọng nói cao thêm ba phần, “Này, tôi gọi cô đấy!”
Ta nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy, đúng là bác gái mãn kinh, mà Nhậm Ma Vương phía sau bà ấy đang chăm chú bí hiểm nhìn ta. Theo bản năng ta cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, ý gì đây? Muốn ta đến đưa rượu? Bộ dạng của ta giống nhân viên phục vụ sao?
Bác gái à, mắt của bác có vấn đề hay là muốn khiêu khích tôi đây?