Chờ đến khi ta nhảy vào văn phòng của Nhậm Hàn, người
nào đó đang chăm chú phê duyệt văn kiện, thậm chí còn thảnh thơi nhấp cà phê,
không hề có một chút tự giác của người làm việc xấu bị lộ.
Ta ngao ngao tru lên, móng vuốt xòe ra chưa kịp bổ xuống đã bị Nhậm Ma Vương
túm người, kéo vào trong lòng. Bởi vì ta và Nhậm Hàn chưa lần nào thân mật như
vậy ở trong văn phòng nên giờ tự nhiên ngồi trên đùi hắn, ta có một chút ngẩn
người.
Ngay giây tiếp theo, ta còn chưa kịp tỏ vẻ phản kháng,
hai vị nhân viên phòng phóng viên là lão Huyền cũng Slime ào ào xuất hiện ở cửa
văn phòng.Thật ra vừa rồi ta gào rít xông vào, hai người này biết chắc chắn
100% ta tìm Nhậm tổng không phải vì việc công, ta vừa chạy như bay suốt một
đoạn đường đến văn phòng của hắn, những người khác đều chỉ dám chỉ trỏ sau
lưng, nhưng lão Huyền này chỉ sợ thiên hạ không loạn, không biết moi đâu ra một
tập tài liệu, liền đàng hoàng lôi Slime đến “báo cáo công tác”.
Nói trắng ra là đến hóng chuyện.
Kết quả, đúng là có chuyện bổ não cho bọn họ hóng
thật.
{{{(>_
Ta ngoan ngoãn ngồi gọn lỏn trong lòng Nhậm Ma Vương,
bốn mắt nhìn nhau.
Phút chốc, cuối cùng Nhậm Ma Vương cũng xem xong văn
kiện, ngẩng đầu lên thản thiên: "Xem xong chưa? Xong thì đi ra ngoài
đi."
Bên này lão Huyền và Slime cũng chỉ đơn thuần nghĩ
muốn đến hóng hớt, không ngờ tới lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng mạnh mẽ
táo bạo như vậy, vẫn cứ đực mặt đứng ở cửa, bây giờ nghe thấy BOSS lên tiếng,
vội vàng hoảng hốt rút lui. Trong lúc gấp rút, lão Huyền còn đạp phải chân
Slime.
Thấy thế, Nhậm Đại BOSS nửa cười nửa không:
"Phiền phức lại đến rồi."
Ta khó nhọc quay đầu như con robot bị rỉ đối mặt với
Nhậm Ma Vương, còn chưa kịp nói lấy nửa câu, Nhậm Hàn đã đột ngột cúi đầu, chạm
nhẹ lên một ta một cái như chuồn chuồn điểm nước.
Ta 囧, lần
này không chút do dự đẩy Nhậm Hàn ra, nhưng cánh tay hắn đang ôm sau lưng lại
càng siết chặt hơn. Nhậm Ma Vương nhíu mày, bất mãn nói: "Không được nhúc
nhích, anh biết tính em kích động thả ra là nhảy nhót loạn xạ, sợ em va vào
cạnh bàn nên mới phải ôm, em còn dãy dụa nữa!"
Ta khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà đây là văn
phòng." Nhậm Đại BOSS, tuy rằng anh là phó tổng, nhưng em thì chỉ là một
chân biên tập nho nhỏ, anh làm ra cái chuyện ám muội động trời như thế, còn có
định để em sống ở đây nữa hay không đây?
Kết quả, Nhậm Ma Vương đàng hoàng trả lời, "Không
sao, dù sao em cũng sắp từ chức rồi. Quan hệ của chúng ta không tính là cấp
trên cấp dưới nữa, là người một nhà rồi."
! !
Người một nhà thì có thể ban ngày ban mặt, ở nơi
nghiêm túc như văn phòng mà XXOO sao? Người một nhà thì có thể tùy ý gây trở
ngại cho công việc cần xử lý của công ty sao? Còn nữa, ta đã đồng ý từ chức bao
giờ đâu?
Ngẫm nghĩ, ta liền nhớ lại mục đích chủ yếu của buổi
mang binh hỏi tội hôm nay, đôi mắt rực lên hai ngọn lửa căm hờn, nghiến răng:
"Anh dám trộm ID Uy Phong Văn Học Mạng của em! !"
Ai ngờ đối phương thong dong đáp, "Ngưng Ngưng,
đấy không gọi là trộm. Chính em nói sau này chúng ta phải hoàn toàn tin tưởng
lẫn nhau, không giấu diếm bất kỳ điều gì. ID của em cũng là của anh, anh login
ID của mình thì có gì là sai?"
Nhất thời, ta hiểu ra cái gì là cảm giác lấy đá tự đập
vào chân mình.
Sau sự kiện Kiều Kiều, ta vẫn còn chịu một chút di
chứng đa nghi, ngờ vực, ghen tị vân vân, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ta yêu cầu
Nhậm Ma Vương sau này có cái gì cũng phải nói hết sạch với ta, không được giấu
bất kể cái gì dù là vớ vẩn nhất (ngoại trừ bí mật thương nghiệp của công ty).
Kết quả mới chưa đầy hai ngày, Nhậm tiên sinh đã dùng nguyên những lời này táng
lại ta.
Đây rõ ràng là một âm mưu! Đây là một cái bẫy!
Ta đồng ý với hắn rồi, sau này Nhậm Ma Vương có thể
login ID của ta mà không cần kiêng nể gì, hack QQ của ta, nói không chừng lần
nào đó tỉnh giấc sau một đêm, đống đam mỹ của ta cũng sẽ biến mất luôn. Nhưng
nếu không đồng ý thì sau này không thể vặn vẹo dò hỏi Nhậm Ma Vương được.
Đang do dự đồng ý hay không đồng ý, đột nhiên Nhậm Ma
Vương thoải mái nói: "Trưa nay không cần ra canteen ăn cơm đâu, anh đặt
bàn ở ngoài rồi."
Ta giật mình, bị lôi kéo sang chủ đề khác thành công,
"Đang yên đang lành sao lại tự nhiên ra ngoài ăn?"
Nhờ ơn Đại BOSS bóc lột đến tận cùng nên dù buổi trưa
công ty cũng gọi là có một tiếng rưỡu nghỉ ngơi, nhưng xét theo tình hình
chung, nếu buổi trưa chúng ta không đi làm sớm nửa tiếng thì gần như cầm chắc không
hoàn thành công việc được. Cho nên từ sau khi vào tòa soạn làm, bọn ta không hề
có khái niệm gọi là ăn trưa hoành tráng.
Nhậm Ma Vương nhìn dáng vẻ thắc mắc của ta, gật đầu
nói, "Chiều anh xin nghỉ cho em rồi, lần đầu gặp mặt vẫn nên ra cửa hàng
mua bộ quần áo mới thì tốt hơn."
Ta mờ mịt, "Lần đầu cái gì? Lần đầu gặp ai?"
Nhậm Ma Vương nghe vậy, tâm trạng tự nhiên tốt đặc
biệt, lại bẹp thêm một cái lên môi ta: "Anh hẹn với người nhà rồi, tối nay
hai đứa mình đến ăn cơm. Tối Kỳ Kỳ đang chạy loăng quăng họp báo cũng sẽ
về."
"W —— T —— F —– ?"
Ta thành công phát ra tiếng hét kinh hoàng lần thứ ba
trong ngày, mấy đồng nghiệp tim không khỏe lắm nói chung đã đều được đưa lên xe
cứu thương rồi. Giờ này phút này, cái gì Uy Phong Văn Học Mạng, bịa chuyện mang
thai gì gì đều đã không còn quan trọng, ta đã đã hoàn toàn bị chuyển sang chủ
đề khác.
"Anh anh anh!" Ta hoảng đến độ giậm chân
bành bạch, "Nhanh vậy đã phải gặp bố mẹ anh rồi sao? Chuyện lớn như vậy
sao không nói với em trước?"
Nhậm Ma Vương chớp mắt, giọng điệu hoàn toàn vô tội:
"Bây giờ nói với em rồi còn gì? Từ giờ đến lúc ăn cơm còn cả một buổi
chiều."
"Một buổi chiều đủ thế sh*t nào được?" Hơn
nữa cũng không nhất thiết phải gấp vậy chứ? Cũng không phải là mai đám cưới, ta
vẫn hoàn toàn, hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tâm lý!
Trời cao ơi, đất dày ơi, ít nhất cũng phải cho con một
tuần giảm béo đi SPA làm đẹp chứ! ! !
Nhậm Hàn chết tiệt.
Suốt cả buổi trưa ta ở trong trạng thái hoảng loạn,
tặng quà gì hoàn toàn do Nhậm Ma Vương quyết định, dù sao thì hắn là người rõ
cha mẹ mình thích cái gì nhất. Nghĩ đến chuyện Nhậm Ma Vương có thể tìm được
một người con gái có điều kiện cực tốt, kết quả chọn đi chọn lại lại chọn trúng
ta… Hơn nữa thanh danh của ta trong xã hội thương lưu là con gái của nhà giàu
mới nổi, lại là người hủy hôn ước sau khi vị hôn phu bị tai nạn, đứng ở cổng
nhà Nhậm Hàn, hai chân ta không kìm được run lẩy bẩy.
Nhậm Ma Vương nhíu mày,"Được rồi, không cần nhìn
nữa, cửa sắt của nhà anh bị em nhìn sắp chảy đến nơi rồi, vào thôi nào."
Ta túm tay Nhậm Hàn kéo lại, nước mắt thành dòng:
"Em thật sự vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý mà, hay là thế này, anh gọi điện
cho hai bác, nói tuần sau bọn mình đến. Giờ mình về nhà diễn thử trước một
tuần, anh nói cho em biết mọi người thích gì, ghét gì, như vậy thì em có thể
chú ý hơn một chút —— "
"Bạch Ngưng!"
Nhậm Ma Vương bị ta tra tấn, cuối cùng cũng nổi khùng,
"Không cần rườm rà, cái trò diễn thử này chẳng tác dụng gì cả."
"Tại sao?" Chẳng lẽ cha mẹ Nhậm Hàn vô cùng
vô cùng dễ tính, cho dù ta vừa uống canh vừa xỉa răng cũng không ý kiến?
Nhậm Hàn nheo mắt, cong môi: "Vì em vốn hoàn toàn
không phù hợp với yêu cầu của họ."
"…" Ta hóa thạch tại chỗ, vẻ mặt Nhậm Ma
Vương vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu, tiếp tục đả
kích: "Nếu án theo yêu cầu của họ mà tuyển dâu, em căn bản là không đạt
tiêu chuẩn, ngay cả tư cách báo danh dự tuyển cũng không có, nếu thực sự muốn
PK với các cô khác, ngay cả bạn gái kém nhất của anh em cũng không bằng được,
cho nên không cần phải lấy lòng họ. Chỉ cần anh thích là được, vào thôi
nào."
——- Căn bản không đạt tiêu chuẩn
——- Căn bản tư cách báo danh dự tuyển cũng không có
——- PK không hơn được ai
Rõ ràng là muốn trấn an ta, nhưng đi qua cổ họng của
Nhậm Ác Miệng thì liền thay đổi hoàn toàn sắc thái. Đương lúc ta đang nghiến
chặt răng do dự không biết có nên nổi khùng hay thôi thì từ sau lưng đột nhiên
truyền đến một giọng nữ đầy cường điệu: "Ai za za, sao đến rồi mà còn
không vào?"
Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bà lão mình mặc váy
hoa cùng một con Samoyed trắng như tuyết, Nhậm Hàn nhìn thấy người này, quả
nhiên mở miệng chào: "Bà nội."
Ta học theo, ngoan ngoãn gọi "Bà nội." Ánh
mắt đảo đi đảo lại trên người Samoyed, thật ra từ lúc nuôi Ultraman, có một
thời gian ta điên cuồng ham muốn nuôi thêm một loại cún to to, đối tượng lựa
chọn chính lúc ấy là Samoyed cao lớn đáng yêu.
Ultraman tuy thông minh hoạt bát, nhưng tính tình hiếu
động, gặp ai cũng quấn quấn quýt quýt, đừng nói là giữ nhà, thậm chí chỉ còn
thiếu nước làm nội gián cho đám trộm. Samoyed nhanh nhẹn nhạy bén, chưa nói đến
trình trông nhà siêu khủng, bình thường cũng sẽ thanh đạm tao nhã, không nhảy
nhót lăng xăng như con khỉ Ultraman. Hai tên một lớn một nhỏ này mà sống cùng
nhau hoàn toàn có thể bổ sung cho nhau!
Nhưng cuối cùng vẫn là vì chi phí sinh hoạt, chi phí
chăm sóc của một con cún đắt quá nên ý tưởng này cuối cùng không bệnh mà chết.
Không ngờ hôm nay ở nhà Nhậm Ma Vương lại được thấy Samoyed ngưỡng mộ bấy lâu,
căng thẳng trong lòng ta liền tụt đi vài phần, chảy nước miếng nhìn Samoyed
đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bà nội của Nhậm Hàn.
Thật là ngoan ngoãn đáng yêu quá đi, đi bộ ra không
cần buộc dây dắt cũng không chạy nhảy lăng xoăng, chẳng bù với con khỉ nhà ta,
buộc cho cả sợi dây vào cổ rồi vẫn còn lao ào ào về phía trước. Nhưng mà… lúc
hơi liếc về phía Nhậm Hàn, Sa bé nhỏ cũng không vẫy vẫy đuôi, chẳng lẽ tình cảm
của hai người không được tốt?
Nhậm Ma Vương có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của ta,
nhìn ta nhướng mày rồi mới quay sang nói: "Sako."
Trong phút chốc, nghe thấy cậu chủ tình cảm gọi tên,
Sako vẫy vẫy cái đuôi tiến đến trước mặt Nhậm Hàn, bộ dạng phục tùng cọ cọ vào
chân hắn, cuối cùng ngoan ngoãn ghé vào đứng bất động bên người Nhậm Hàn. Nhậm
Hàn vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, Sako ngẩng lên lè lưỡi liếm liếm tay xem như đáp
lại.
Nhất thời, ta trợn tròn mắt.
A a a!
Sako quả thật là… một nữ vương thụ siêu cao quý siêu
thanh lịch siêu đáng yêu siêu dịu dàng siêu moe siêu man show!
Nói không chừng, lúc tiểu tử kia nhìn thấy chủ đã sớm
muốn nhảy bổ vào người hắn hun hít, nhưng ngại vì bản thân thân phận cao quý,
tính cách tao nhã nên đành phải chờ chủ mở miệng mới dám ngoan ngoãn lại gần cọ
cọ. Đức tính này Ultraman có học cả đời cũng không học được! Cho nên mới nói,
chủ nào chó nấy.
Sako mỹ thụ, ta quả thật rất vừa lòng với ngươi.
Ta định vươn móng vuốt ra chà đạp Sako một trận, nhưng
còn chưa kịp chạm vào lông đã bị bà nội Nhậm Hàn chặn đứng, cụ liếc mắt đoan
trang: "Ai za za, đây có phải là Ngưng Ngưng mà tiểu Hàn nhà ta suốt ngày
nhớ nhớ nhung nhung không vậy?"
Nghe vậy, ai đó ngượng ngùng đưa nắm tay lên che miệng
ho khan vài tiếng, trên mặt không ngờ cũng bắt đầu xuất hiện cái mà người ta
vẫn gọi là "Đỏ ửng".
Ta vì nghe được hai chữ "Ngưng Ngưng" mà mở
cờ trong bụng, vẫy vẫy cái đuôi nói: "Con chào nội ạ, con là Bạch Ngưng.
Vì hôm nay mới đột ngột biết phải đến thăm bà nên con chưa kịp mua gì nhiều,
mong bà đừng trách ạ."
Bà nội Nhậm Hàn nghe xong lời này, đôi mắt lập tức híp
lại thành một đường, "Ai za a, đến là tốt rồi, còn quà cáp gì nữa."
Vừa nói vừa kéo ta vào trong nhà, hùng hồn lý luận tiếp: "Hơn nữa, con sớm
muộn cũng là cháu dâu của bà, mua quà mua cáp vẫn là móc tiền của tiểu Hàn nhà
ta mà."
"…"
Ta bước hụt một bước, xém chút nữa ngã sấp ra trước
cổng nhà họ Nhậm. Cuối cùng thì ta cũng biết cái miệng độc địa giết người không
dao của Nhậm Hàn được di truyền từ ai rồi. Nhưng mà chung quy, dưới sự dẫn
đường của bà nội, ta bắt đầu tiến vào lòng địch —- chính thức bước vào cánh
cổng nhà họ Nhậm.
Bữa tối hôm đó, lửa sém lông mày.