Một anh chàng vô duyên vô cơ, tích cực chủ động cho
con gái mượn tiền, cái này có ý nghĩa gì?
A. Anh chàng muốn dùng tiền bày tỏ thành ý, làm cảm
động cô gái này, tại thời điểm cô gái bất lực nhất, lặng lẽ giúp đỡ, sau đó
thừa cơ mà vào. (Tham khảo “Căn Nhà Nhỏ Bé”, Lý Tống Minh cùng Hải Tảo).
B. Anh chàng muốn dùng tiền cưỡng ép cô gái, bắt nàng
dùng thân thể trả nợ. (Tham khảo “Bạch Mao Nữ” Lý Hỉ Nhi cùng Hoàng Thế Nhân).
C. Anh chàng vì lợi đầu tư, sau đó ép cô gái bán mình
kiếm tiền. (Tham khảo “Tự thuật của một kỹ nữ” Lý lão bản cùng Đầu Bài).
D. Anh chàng này đầu óc có bệnh. (Tham khảo “Bệnh nhân
viện tâm thần sử”).
Trên đường cùng phó tổng giám đốc Nhậm đi gặp cục
trưởng Trương, ta ngồi trên BMW của hắn, nhìn sang anh chàng đẹp trai đang lái
xe bên cạnh, trầm tư.
A B C D bốn đáp án có vẻ như cũng không thật phù hợp
với tình hình thực tế, ta thực sự đoán không ra rốt cuộc trong lòng Phó tổng
giám đốc Nhậm suy nghĩ như thế nào. Tại sao một giây trước còn muốn ta trả
tiền, một giây sau lại chủ động trả giúp? Vì thế, sau một hồi im lặng để nội
tâm tranh đấu, ta cuối cùng mở miệng đánh tan không khí trầm mặc.
“Cái này… phó tổng giám đốc Nhậm, tôi cam đoan trong
vòng nửa năm sẽ trả lại mười nghìn đồng mượn của anh.”
Nghe xong câu này, Nhậm Hàn vốn đang lái xe thở dài
nói: “Không cần gấp, cô cứ từ từ trả.”
Ta dường như hiểu được chút chút ý tứ của Nhậm Hàn.
Sẽ không phải là vì anh chàng đẹp trai mỗi tháng lương
bốn mươi nghìn này vốn cho rằng mười nghìn đối với viên chức quèn như chúng ta
cũng chỉ là case nhỏ, cho nên mới bắt ta thanh toán đấy chứ?
Kết quả khi hắn tỉnh ngộ, một tháng tiền lương của ta,
cộng với nhuận bút cùng tiền thưởng cũng chỉ có hai ngàn Nhân Dân Tệ, rốt cuộc
lương tâm trỗi dậy, vừa nãy thay ta trả tiền, bây giờ lại từ tốn an ủi. Mười
nghìn đối với hắn mà nói chỉ là một chiếc áo sơ mi cao cấp cộng với chút cơm
canh đạm bạc, cho nên không cần gấp, bạn nhỏ ngươi có thể từ từ mà trả.
“Thật sao?” Ta mắt sáng như sao, hận không thể lập tức
thò đuôi ra vẫy vẫy. Kỳ thật Nhậm Hàn cũng không phải một kẻ tàn nhẫn máu lạnh,
cũng không phải là tên bại gia tửchỉ biết dan díu với người đẹp, hắn là
một tên “Hảo Ngân” có tiền a.
Trước khi ta kịp thao thao bất tuyệt tán dương ân
nhân, Nhậm Hàn nói tiếp: “Đương nhiên là thật, tôi đã thông báo cho phòng tài
vụ, về sau mỗi tháng tiền lương của cô chuyển thẳng một ngàn năm trăm vào tài
khoản của tôi cho đến hết mười tháng.”
“…” Cho nên nói, ta còn xem nhẹ năng lực của phó tổng
giám đốc Nhậm.
Đây là sếp, là thủ trưởng, là người mà ngươi mãi mãi
không đấu lại nổi, hơn nữa mỗi giây mỗi phút đều áp bức ngươi, ngươi còn muốn
vẫy vẫy cái đuôi trước hắn.
“Hình như có sai sót đi? Một ngàn năm trăm một tháng,
mười tháng không phải là mười nghìn rưỡi?”
Thực ra ta muốn nói là, Nhậm Hàn ngươi hồi tiểu học
học toán chắc chắn không đạt tiêu chuẩn, dựa vào cái gì mà ngươi định ăn không
của ta năm ngàn Nhân Dân Tệ? Đó là của ta, là những đồng bạc tưới đẫm máu tươi
của ta, ngươi dám lấy sao? Ngươi có khả năng lấy sao?!
Ai có thể ngờ, Nhậm Hàn nghe xong lại chỉ thản nhiên
nhếch môi, nhìn ta không chớp mắt, tuyên bố, “Năm ngàn kia là lợi tức, hay là…
cô Bạch Ngưng thấy ít quá?”
“Phó tổng Nhậm, anh có biết một tháng lương của tôi
tổng cộng là bao nhiêu tiền không?”
“Biết, khoảng hai ngàn. Còn lại năm trăm còn không đủ
à? Tôi nhớ công ty có bao cơm trưa, chẳng lẽ cô ăn nhiều như heo được à?”
“Phó tổng giám đốc Nhậm, năm ngàn kia anh cứ cầm đi.”
Ta nguyền rủa ngươi mang năm ngàn này đi mua thuốc
tiêu viêm, sau đó bôi tất tần tật lên cúc hoa.
Bởi vì tâm lý bị áp bức, khiến cả quá trình phỏng vấn
từ đầu tới cuối ta cứ ngẩn ngơ không thể tập trung.
Năm trăm Nhân Dân tệ, cũng có nghĩa là ta suốt mười
tháng không thể mua quần áo mới, không thể mua giày da mới, còn có kế hoạch du
lịch Hải Nam, tụ tập bạn bè… Tất cả phải hủy bỏ hết. Tuy rằng ở nhà, tiền điện
nước ăn uống không phải bận tâm, nhưng hàng tháng vẫn phải bỏ ra ba trăm tệ
sinh hoạt phí, cơ bản là ta trắng tay rồi. Mà càng kinh khủng hơn là, cuộc sống
của ta còn phải liên tục ít nhất mười tháng như vậy.
Thật sự là có chút… thúc thủ vô sách.
“Cho nên, ngành giao thông chúng ta sẽ bổ sung một
lượng lớn trang thiết bị, kiểm tra nghiêm trị việc điều khiển phương tiện sau
khi sử dụng rượu bia, đặc biệt đối với các tuyến đường có quán rượu lớn và nhà
hàng, tăng cường thực thi đôn đốc.”
Cục trưởng Trương lời nói tràn đầy tráng chí gạn đục
khơi trong, đã trả lời xong toàn bộ phỏng vấn, ta nhìn Nhậm Hàn cùng cục trưởng
Trương ân cần bắt tay, hỏi han, nói chuyện phiếm, từng đợt từng đợt lạnh lòng.
Đây là cái gọi là giao tế, Nhậm Hàn mỗi ngày ở văn phòng bày ra một bộ mặt thúi
mà lại có thể cười đến hoa rơi toán loạn trước mặt cục trưởng Trương, thật sự
là làm cho ta không còn lời nào để nói.
Ta thu dọn bút ghi âm, tài liệu, còn hai người vẫn
tiếp tục nói chuyện.
“A, đã muộn thế này, Tiểu Hàn, hay là như vậy, chú mời
cháu với cô bé xinh xắn này đi ăn chút cơm canh đạm bạc nhé”
“Không, phải là cháu mời cục trưởng Trương mới đúng,
hôm nay đã nhờ cậy chú hỗ trợ một đại ân.”
“Còn khách sáo gì, nói ra chú với cha cháu cũng là
mười mấy năm giao tình. Đi thôi, chú vừa phát hiện ra một tiệm ăn cũng không tệ
lắm, chú cháu chúng ta tới uống một hai chén.”
“Thật sự không nên, lúc nãy cháu lái xe đến đây mà.”
“Nào, trước mặt chú Trương còn từ chối cái gì, uống
một hai chén không có vấn đề gì.”
Nháy mắt, ta đứng tại chỗ không thể tự kiềm chế, khóe
miệng run rẩy. Vị cục trưởng Trương vừa rồi còn dõng dạc nói muốn kiểm tra
nghiêm ngặt việc điều khiển phương tiện sau khi uống rượu bia đã nhanh chóng
biến thành một chú Trương quan tâm đến người nhỏ hơn, rượu trên bàn cứ từng
chén một nâng lên hạ xuống, làm cho ta không thể không cảm thán một câu: Cục
trưởng, không đơn giản a!
Tâm tư của ngươi ta hiểu được, không phải là ngươi
muốn chuốc say ta, sau đó thừa dịp ta bất tỉnh nhân sự đưa ta vào khách sạn,
sau đó… Tiếp tục thừa lúc ta ngủ trở lại xe, cùng Nhậm Hàn đi khách sạn ngọt
ngào thân mật một đêm?
Rồi sáng ngày mai, ta có thể trở thành nhân chứng,
chứng minh tối hôm qua ngươi bởi vì làm công tác xã giao, không cùng bất cứ ai
đi lêu lổng, nhưng trên thực tế, ngươi cùng Nhậm Hàn lại khó có được một lần
đoàn tụ riêng.
Thật sự là thiên y vô phùng.
Nhưng có câu như thế nào nhỉ? Trời tính không bằng
người tính.
Ta còn chưa có say, có người đã gục xuống trước.
Người này không phải cục trưởng, cũng không phải người
bồi rượu là lái xe của cục trưởng, mà là người sở hữu danh tiếng “ngàn chén
không ngã, vạn chén không say” Nhậm Hàn.
Cục trưởng Trương bên này cũng say không nhẹ, nhìn
thấy Nhậm Hàn ngã quỵ, kỳ quái nói: “Ơ, thằng nhóc này, sao tiểu tử ngươi lại
ngủ trước? Dậy, uống tiếp! Lần trước ở nhà ngươi, ta bị cha ngươi hạ gục tới
mức ói tứ tung, làm hại ông già như ta trở về khổ sở giặt quần áo, ông đây hôm
nay mời ngươi ăn cơm là muốn báo thù. Ngươi, tiểu tử ngươi còn chưa múa thoát
y, sao đã… say được?”
Trên bàn rượu, hoàn toàn tỉnh táo chỉ có hai người, ta
và lái xe của cục trưởng, hai mặt nhìn nhau.
Lái xe nghe cục trưởng càng nói càng kỳ cục, xấu hổ
cười nói: “Hay là… tôi đưa cục trưởng về nhà trước, sau rồi trở lại đưa cô và
phó tổng Nhậm về nhé?”
“Không cần, để tôi tự đưa phó tổng Nhậm về đi.”
Lái xe vò đầu, xem ra cũng có chút ngượng ngùng, “Kỳ
thật, trước khi đến cục trưởng có nói mấy câu, nói tối nay ăn cơm phải giúp ông
bạn già dò hỏi, xem trong lòng phó tổng Nhậm nghĩ như thế nào, tại sao đã
trưởng thành rồi còn chưa kết hôn. Còn phân phó tôi xong việc nhất định không
cho phó tổng Nhậm lái xe, muốn đưa hai người trở về. Còn nói chính mình lái.
Kết quả bây giờ cô xem…”
Cục trưởng, ngài thật sự là một cục trưởng tốt. Lúc
nãy tôi còn hiểu lầm ngài, cho rằng ngài dung túng Nhậm Hàn lái xe sau khi say,
hoặc là loạn tính sau khi say.
Cảm động, ta luôn miệng cam đoan nhất định đem Nhậm
Hàn đưa về nhà an toàn, rồi giúp đỡ lái xe kéo vị cục trưởng đang lăn lóc trên
bàn lên xe.” Xe đi rồi, ta đột nhiên nghĩ tới một việc nghiêm trọng, một vấn đề
thật sự nghiêm trọng:
~~ Bữa ăn này hình như còn chưa trả tiền.
~~ Càng nghiêm trọng hơn là, ta không một xu dính túi.
~~ Dùng thẻ? No, no, tài khoản của ta đã bị laptop
Apple lột sạch sẽ.
~~ Thẻ tín dụng, còn chưa kịp làm…
~~ Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta cảm nhận được sự
thống khổ của ăn cơm bá vương (ăn cơm quỵt tiền).
Trở lại phòng, nhìn một bàn toán loạn đồ ăn cùng một
gã ngạo kiều thụ say tới ngã trái ngã phải, ta nước mắt tuôn rơi.
Ông trời, chẳng lẽ ngươi một ngày không làm khó ta,
trong lòng sẽ không thoải mái sao?
Loại chuyện này, chỉ còn lại một cách.
Lục soát người!
Quyết tâm, ta gian ác nhìn về phía gã ngạo kiều
thụ đang say bất tỉnh nhân sự kia, gian trá cười thành tiếng. Xin Thượng
Đế phù hộ, nhất định trên người Nhậm Hàn phải có nhiều nhiều tiền mặt đấy.