Một ngày tháng ba.
Hôn lễ của Nhậm Ma Vương và Tiểu Ngưng Tử được cử hành
đúng thời gian tại khu suối cổ yên tĩnh Hoàng Long.
Con đường nhỏ trải đá quanh co khúc khuỷu, ngôi miếu nhỏ mây khói nhẹ bay, từng
mái ngói đỏ thâm thấp nối liền thành một khối, kiệu hoa đỏ thẫm… Bởi vì người
thiết kể buổi lễ là bà ngoại Lufise bị phim cổ trang đại lục ảnh hưởng nghiêm
trọng, nhất quyết sùng Trung mị Trung (*) một lần, hung hãn nói thế này mới thể
hiện được sự coi trọng với hôn lễ của cháu trai và cháu dâu, vì thế bao nhiêu
kiệu hoa mũ phượng khăn trùm nhìn muốn buồn nôn đồng loạt xuất hiện.
Lễ đường cũng bị sắp đặt thành một cái trường quay
hoành tráng, nơi khách khứa ăn cơm, một chiếc thảm đỏ trải lên mặt cỏ, hai bên
bày N cái bàn cơm tây, bên trên là đủ kiểu đồ ăn thức uống.
Hôn lễ Trung Tây kết hợp quái dị cứ thế diễn ra.
Trong buồng, nam nhân vật chính Nhậm Ma Vương đang mặc
bộ lễ phục cổ trang rắc rối, ánh mắt lơ mơ, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Rốt
cuộc, mình với con bé chết tiệt kia đã chiến tranh lạnh bao lâu rồi?
Từ sau ngày bị hiểu nhầm, Nhậm Ma Vương liền chủ động
dọn đến ở trong phòng đọc sách, tuy rằng trong lòng mỗi người đều có vướng mắc,
nhưng trước mặt cha mẹ hai bên vẫn giả vờ ngọt ngào, hôn lễ cũng cử hành đúng
hạn như cũ.
Ngay tối hôm qua, Nhậm Hàn thẳng tay đặt bộ lễ phục cô
dâu lên sô pha, để lại một câu “Nếu em vẫn không tin anh, hôn lễ ngày mai em có
thể không đến” rồi quay đầu đi luôn.
Bây giờ nghĩ lại, hình như làm như vậy hơi bị kích
động quá. Ngộ nhỡ Bạch Ngưng không đến thật, hôn lễ làm sao cử hành bây giờ?
Làm sao giải thích với cha mẹ hai bên bây giờ?
Nghĩ vậy, Nhậm Ma Vương thở dài một cái thật mạnh.
Người đứng bên cạnh đột nhiên phì cười thành tiếng.
Lý Tử Nho nói: “Đây là điển hình của việc sĩ diện hại
thân, Lưu tổng đã định giải thích rõ ràng hộ rồi sao còn cản lại?”
Trên thực tế, tình hình quả thật không phức tạp như
Bạch Ngưng tưởng.
Việc “Thực Thượng” xuất hiện nguy cơ tài chính là
thật, cổ đông đề xuất giảm biên chế cũng là thật, Nhậm Ma Vương và Đại BOSS lấy
sức mình ra cản sóng ngăn gió, đề nghị giảm lương thay cho giảm biên chế cũng
là thật nốt, Nhậm Hàn cũng hoàn toàn tuân thủ hứa hẹn trước khi cưới, “Không hề
nói dối nửa câu” với người trong lòng, chỉ là hắn không nói hết mọi chuyện ra.
Tuy giảm lương có thể tạm thời giảm bớt tình hình tài
chính của công ty, nhưng chỉ trị phần ngọn chứ không trị được phần gốc, mấy vị
lãnh đạo bàn bạc một phen, cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là nên tìm kiếm nhà
đầu tư mới. Mà nhà đầu tư này, chính là vị Lufise đang đến Trung Quốc khảo sát
hạng mục. Mấy người vỗ đùi quyết định, nhưng không lập tức thông báo tin tức
này đến cho nhân viên trong công ty.
Điều Nhậm Ma Vương lo lắng là, chuyện “Thực Thượng”
xuất hiện nguy cơ tài chính, thật ra liên quan rất nhiều đến sự tự xác định của
tạp chí và yếu tố quản lý bên trong, sau khi điều hòa tài chính, chuyện đầu
tiên cần làm là sửa đổi tạp chí, tạp chí mới được sinh ra này chính là “Thực
phượng hoa tiêu”.
Thứ hai, về vấn đề nhân viên của công ty, rất nhiều
nhân viên có những quan hệ rất loằng ngoằng rối loạn, trong công ty có rất
nhiều trường hợp ngồi không cá biệt. Sau khi tạp chí mới thành lập, nếu muốn
loại bỏ mấy vị Nam Quách tiên sinh (**) ăn bám này để quần áo nhẹ nhàng ra trận
thì biện pháp tốt nhất chính là làm một cái thí nghiệm.
Căn cứ vào điểm ấy, ba gã đầu sỏ Nhậm Ma Vương, Đại
BOSS, Lý Tử Nho đạo diễn ra vở kịch “Công ty sắp sụp đổ”, kịch còn chưa kịp
khai màn, nội gián nhạy tin nhạy tức Tiếu Phù liền dẫn đầu vượt tường nhảy ra,
tiếp theo là bà già phòng tài vụ, Hiểu Tại phòng phóng viên… Sau khi giảm
lương, người nên đi thì đi rồi, người ở lại đầu là người đáng giữ.
Màn kịch này mà diễn xong, Nhậm Ma Vương và Lý Tử Nho
có thể nắm rõ hết người nào thực sự đang làm việc, người nào luôn luôn nằm một
chỗ làm mèo lười. Thanh lý sạch sẽ rồi, ngay lúc Đại BOSS chuẩn bị tuyên bó xác
nhập tòa soạn với “Thực Phượng Hoa Tiêu”, tự nhiên giữa đường lại nhảy ra một
tên Trình Giảo Kim (***).
—– Bạch Ngưng phát hiện bí mật.
Lại còn là bí mật chưa đầy đủ.
—– Hơn nữa dưới sự châm ngòi ly gián của Tiếu Phù, đầu
đất Bạch Ngưng hoàn toàn tin ông xã mình thật sự là gián điệp trong công ty,
đau đớn nói với Nhậm Ma Vương: “Anh tự thú đi —— “
Lúc ấy, Nhậm Hàn thật sự hận không thể bóp cổ lè lưỡi
đồ tiểu Bạch này.
Sống chung lâu như vậy, ở cùng lâu như vậy, nói nửa
ngày, thì ra Bạch Ngưng coi mình là người như thế.
“Con bé chết tiệt này!” Nghĩ lại, bàn tay Nhậm Ma
Vương siết chặt lại, “Nhiều lúc thật muốn bổ đầu cô ấy ra xem bên trong có cái
gì.”
Lý Tử Nho cười cười rút di động, “Còn có 10 phút nữa
là hôn lễ bắt đầu rồi, anh bảo này, chú Nhậm, cậu cũng lớn rồi, không cần phải
giận dỗi như trẻ con nữa. Nhanh nhanh gọi một cú cho cô dâu nhõng nhẽo của cậu
đi, bằng không người bạn của chú rể như tôi đây rất là lo lắng đấy.”
Nghe vậy, Nhậm Ma Vương ngẩn người, cuối cùng ấn vào
nút chấm dứt cuộc gọi.
“Không cần, tôi không giải thích đâu. Nếu chuyện nhỏ
như vậy mà cô ấy cũng không thể tin tưởng tôi, chuyện nhỏ như vậy mà chúng tôi
cũng không vượt qua được, vậy thì…”
Đôi mắt của Nhậm Hàn sâu thăm thẳm, hơi nhếch khóe môi
không nói gì nữa. Hắn không biết phải làm thế nào, chỉ mong cô bé ngốc em đừng
làm cho anh thất vọng, cũng đừng làm cho bản thân mình phải hối hận.
Lý Tử Nho khịt mũi, cười mỉa, “Tiểu Hàn, cậu phải nghĩ
cho rõ, phương diện đào hôn Bạch Ngưng có tiền án rồi đấy.”
Nhậm Ma Vương gật đầu, cắn răng, “Chờ đi.”
10 phút.
7 phút.
6 phút.
Bà ngoại Lufise đã cho người đến dục, mồ hôi trong lòng
bàn tay Nhậm Ma Vương càng ngày càng nhiều, sau cùng, ở 5 phút cuối, di động
của Nhậm Hàn vang lên. Trên màn hình, hiện rõ hai chữ “Ngưng Ngưng”.
Giờ này vẫn còn chưa đến, lại gọi điện thoại, không
lẽ…
Ấn nút nghe, Nhậm Ma Vương phát hiện giọng của mình
bắt đầu run run, “Đang ở đâu rồi?”
Phía bên kia truyền đến một giọng nói nghẹn ngào,
“Nhậm Ma Vương, mau tới cứu em!”
Trái tim Nhậm Hàn đột ngột cảm thấy căng thẳng, bật
dậy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em, em… em không tìm thấy đường.”
Đầu di động bên này, Nhậm Ma Vương trầm mặc.
Hoàn toàn trầm mặc.
Được rồi, hắn thừa nhận, cô gái của hắn là một người
ngu đường, thuộc dạng đi khu thương mại không bao giờ tìm về lại được chỗ cũ,
nhưng lễ đường hôn lễ này, không phải là hắn đã đưa cô ấy tới không dưới chục
lần rồi sao? ! Vì sao ở thời điểm như thế này rồi lại không tìm thấy đường? !
Bên kia, Bạch Ngưng thấy Nhậm Ma Vương không lên
tiếng, sợ ông xã không tin, hít sâu, cố nói nghiêm túc: “Nhậm Hàn, cả tháng nay
em đã bình tĩnh suy nghĩ rồi, chuyện này cả hai đứa mình đều có sai. Em ghét vẻ
gia trưởng của anh, anh ghét chuyện em nghi ngờ anh. Nhưng anh có biết không?
Anh bảo vệ em rất tốt, nhưng anh chỉ cùng chung hạnh phúc mà không chia sẻ khó
khăn với em, em thật sự rất buồn. Trong hôn nhân… Chúng mình còn phải học cách
chia sẻ, học cách cùng chịu vui buồn, cho nên, em chỉ muốn trừng phạt anh nho
nhỏ thôi!”
Cô dâu mới vừa chuyển đề tài, tức thì càng nói càng bi
đát, “Em chỉ muốn chờ cho còn 1 phút cuối mới bước vào lễ đường để anh lo lắng
một tẹo… Oa oa, không phải trên phim truyền toàn như thế sao? Tới thời điểm
quan trọng nhất, nữ chính mới xuất hiện… Oa oa, em chỉ muốn đánh phủ đầu anh
một cái trong hôn lễ, đập tan kiêu ngạo của anh, có lẽ vì em hưng phấn quá, thế
là đi nhầm đường luôn, hơn nữa bộ lễ phục này rất nặng, mũ phượng trên đầu ít
nhất cũng cao như cái nhà một tầng, bây giờ em càng đi càng thấy đường vắng,
xung quanh chỉ thấy toàn vườn rau cải thôi…”
Nhậm Ma Vương nghe đến hết, răng nghiến ken két, cảm
xúc hiện lên sau một phen thổ lộ khi nãy của phu nhân giờ cũng đột không không
cánh mà bay, chờ cho còn một phút cuối mới bước vào lễ đường? Đánh đòn phủ đầu?
Đập tan kiêu ngạo?
Bạch Ngưng, giỏi lắm.
“Bạch Ngưng, em chờ đó cho anh.”
“Dạ, Nhậm Ma Vương mau đến cứu em, em sợ tối rồi có
sói, oa oa.”
“Anh đến là để xử lý em!”
Do đó, vì nữ nhân vật chính bị lạc, hôn lễ phải lùi
lại nửa giờ.
Mười hai rưỡi trưa, nghi thức cưới xin cuối cùng mới
chính thức hoàn thành, khách khứa đã sớm sôi bụng ùng ục đang chuẩn bị lao về
phía đống đồ ăn ngon lành, chợt nghe chủ hôn Lưu tổng, Đại BOSS của tạp chí
“Thực Thượng” tuyên bố: “Từ ngày mai, tạp chí ‘Thực Thượng’ chính thức xác nhập
với ‘Thực Phượng Hoa Tiêu’ !”
Phía dưới lễ đài, cô dâu Tiểu Ngưng Tử ngoạc mồm thành
hình chữ O, chú rể cầm giấy chứng nhận đăng ký, nói nhỏ: “Tối về anh giải thích
cho em.”
Ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngưng đã cười lộ ra
chiếc má lúm đồng tiền động lòng người, quay đầu lại, “Không cần đâu.”
“Không cần?”
“Dạ,” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dâu ửng hồng, thẹn
thùng cúi đầu, “Vì em thấy không còn quan trọng nữa rồi.”
Quan trọng là, Nhậm Hàn, em tin anh, yêu anh, ngày mà
em không còn như vậy, có lẽ, chính là ngày tận thế.
____________
(*) Sùng Trung mị Trung: Chỉnh từ câu ‘mị ngoại sung
dương’, chỉ thái độ sính ngoại của một bộ phận dân TQ. Sùng Trung mị Trung thì
là sính Trung.
(**) Nam Quách tiên sinh: Tuyên Vương nước Tề thích nghe hợp tấu, lập một dàn
nhạc 300 nhạc công cùng diễn. Nam Quách tiên sinh không biết thổi sáo nhưng vờ
làm nhạc sư, trà trộn vào giàn nhạc kiếm cơm. Sau này Mẫn Vương lên ngôi, chỉ
thích nghe độc tấu, từng người diễn một, Nam Quách tiên sinh thấy vậy đành bỏ
trốn ngay trong đêm.
(***) Trình Giảo Kim: Đại tướng của Đường Thái Tông Lý Thế Dân từ thời lập
quốc. Tục truyền Trình Giảo Kim ra trận nhảy ra đập ba búa, không được thì lại
chạy về dưỡng sức, hết mệt lại chạy ra đập tiếp ba búa, vì vậy mà thành biểu
tượng của kẻ chuyên chen vào cho vài búa phá đám. Cũng có người nói vì tính ông
thấy chuyện bất bình thường nhảy vào can thiệp, lại có người bảo vì hồi trẻ ông
nghịch ngợm phá phách, hay phá đám người khác.