Rời khỏi nhà Nhậm Hàn, đầu ta vẫn nặng như cũ. Lên
taxi, nói địa chỉ xong, lại nhớ đến đêm qua ta không về nhà, chắc là Ultraman
đói phát cuồng rồi, trái tim nhỏ bé của ta áy náy mất ba giây.
Thấy ta người đầy mùi rượu, quần áo lại nhăn nhúm từ
trong khu biệt thự đi ra, ông chú bảo vệ liếc nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ
không thể tưởng tượng, tự nhiên cũng không mong muốn bắt chuyện với ta, chỉ lấy
bộ đàm ra tán gẫu với các huynh đệ khác, khí thế ngất trời.
“Thần Tiên, Thần Tiên.” (tên chuối quá thể =…..=!!!)
“Nói.”
“Chiều nay tại Phủ Nam Hà, chơi mạt chược, có đến
không?”
“826, 826, anh lại đi nữa à? Lần trước vẫn còn thua
chưa đủ sao?”
“Đến chứ, đến chứ.”
“Ông đây không sợ, phải lấy lại vốn chứ.”
“Thần Tiên, Thần Tiên, anh có đến được không đó? Nghe
nói đêm qua sinh nhật anh uống đến say mèm hả?”
“Ai nói tôi uống say?!”
“Lão Từ làm chứng, lão Từ làm chứng.”
“Đúng, đúng, ông anh thần tiên, anh lại quên rồi, đêm
qua anh vừa tự bạt tai mình, vừa nói ‘Các người cho rằng ông đây không dám đánh
sao, ông đây đánh cho các người xem’!”
…
Phì!
Ta đứng trong bãi đỗ chờ xe, không chút tử tế phì
cười.
Cười xong, trong đầu ta một tia sáng chợt lóe, bỗng
nhiên nhớ tới một câu: “Các người nói tôi không dám hôn, bà đây hôn cho các
người xem —-”
Ầm ầm ầm!
Những câu này lướt qua bên tai, phút chốc ta như bị
sét đánh trúng đỉnh đầu, cảm giác này giống như… Trong không gian bị bịt kín
tràn ngập khí gas bỗng nhiên có người châm lửa. Phút chốc, chỉ vì một câu của
ông chú kia, đầu ta nổ tung, từng đoạn trí nhớ vụn vặt tối hôm qua dũng mãnh
tràn về.
Đầu tiên, vẫn là quán lẩu Nhất Phẩm, sếp Lý Tử Nho
phẫn nộ cầm di động rít gào, “Nhậm Hàn, cậu làm ra chuyện tốt rồi đấy, bây giờ
cô ấy bất tỉnh rồi, Tiểu Duy với Tiểu Trịnh cũng say quên trời đất, cậu tự đi
mà mang cô ấy về!”
Chẳng bao lâu sau, Nhậm Hàn đã đứng trước mặt, chăm
chú nhìn ta đang cười ngơ ngơ, nhíu mày lại, chậc lưỡi hỏi Xán Xán: “Tóm lại cô
ấy uống bao nhiêu?”
Xán Xán nhíu vai, “Không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ
hai chén. Phó tổng giám đốc Nhậm anh cũng thật là, muốn tặng quà thăng chức cho
Bạch Ngưng sao không tự mình quang minh chính đại tặng đi? Sao lại còn bảo sếp
tôi mang quà tới làm gì?”
“Ai nói là quà! Chỉ là đúng lúc trong nhà còn nhiều
rượu quá, tiện thể bảo Tử Nho mang đến đây, ai biết cô ấy dễ say như thế!”
Sếp hừ lạnh, “Thế à? Dù sao rượu cũng là cậu bảo tôi mang
đến, nha đầu lừa đảo giờ bất tỉnh rồi, nặng chả khác nào lợn chết, tôi với Xán
Xán lôi mãi vẫn không được, cậu xem rồi tự mà lo liệu đi.”
“Về công ty trước đi.”
Lại đổi cảnh, vẫn từng đấy người như cũ, ta với Tiểu
Trịnh say như chết, Tiểu Chí cũng đang ngủ, được lão Huyền dìu đi, chị Tiếu Phù
và Xán Xán vẫn còn tỉnh táo đôi chút, còn có Tiểu Duy khóc lóc đòi Slime, có
thể nói, hôm nay, một bình rượu XX xa xỉ trị giá mười nghìn, đã làm cho lần hội
họp này của chúng ta chấm dứt… thật oanh liệt.
Tiểu Trịnh: “Tiểu Ngưng Tử, không, không tệ…. Cuối
cùng ngày hôm nay nhà cô cũng được toại nguyện.”
Ta: “Tại sao? Ha ha.”
Tiểu Trịnh: “Cười ngơ cái gì? Mày có bản lĩnh thì hôn
hắn một phát cho chị xem, thế nào, cơ hội tốt thế này cơ mà.”
Nhậm Hàn đang dìu ta nghe vậy mặt mày bực bội, xốc ta
đang rũ xuống lên cao một chút, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Đừng quấy rối.”
Chỉ một vẻ mặt như vậy thôi đã hoàn toàn chọc giận đầu
óc đang choáng váng của bổn tiểu thư, ta quẹt miệng nheo mắt, “Hừ, anh không
cho tôi cứ hôn!”
Tiểu Trịnh vẫn châm ngòi thổi gió như cũ, “Được, có
gan thì hôn đi!”
“Các người nói ta không dám hôn, bà đây hôn cho các
người xem ————”
Chụt!
Giây tiếp theo, ta kiễng chân, “Như nguyện dĩ thường”
(mong muốn được thỏa mãn) cưỡng hôn Nhậm Hàn. Hai đôi môi chạm vào nhau, đúng
lúc ấy cửa mở ra, Xán Xán, chị Tiếu Phù đang xách túi cùng với sếp, con ma men
Tiểu Chí, Tiểu Duy, Tiểu Trịnh hoàn toàn cứng người.
Buông cái đầu heo đẹp trai của Nhậm Hàn ra, ta phi
thường đắc ý, “Tôi đã bảo rồi, tôi dám làm!”
…………
Nội dung sau đó, ta không muốn cũng không dám nhớ lại.
Trước mặt ông anh lái xe, ta hung hăng tự tát vào mặt mình một cái, thế này…
Chuyện gì đây a!
Thì ra, không phải là ta say rượu nhưng không làm
loạn, chỉ là tạm thời chưa nhớ lại mà thôi. Mỉa mai là hồi nãy ta còn chẳng
biết xấu hổ, nói chuyện với Nhậm Hàn nhiều như thế. Cho nên mới nói, rượu bia
này nọ, thật đúng là thuốc độc thủng ruột. Nó có thể giúp ngươi nói ra những
chuyện trước đây không dám nói, khiến ngươi làm những chuyện trước đây không
dám làm. Nếu lúc ấy ta còn lý trí, nếu lúc ấy ta còn khống chế được bản thân,
ta đây chắc chắn sẽ không làm chuyện bừa bãi như vậy.
Không ngờ ta lại dám hôn trước mặt nhiều người trong
công ty như thế.
Ta ôm mặt, ngay cả tâm lý muốn chết cũng có.
Bên này, đồng chí lái xe thấy ta đột nhiên hết tự tát
lại khóc lóc, sợ ta nghĩ quẩn trong lòng bèn dùng giọng điệu từng trải khuyên
ngủ: “Em gái, có chuyện gì thì nghĩ thoáng một chút.”
Ta còn chưa kịp trả lời anh ta nửa câu, nhạc chuông di
động chợt vang lên. Ta giống như thuốc nổ nhảy dựng lên, rút di động ra, nhìn
lên màn hình: Nhậm Hàn.
“…”
Làm sao bây giờ? Đón gió lung lay, ta cảm thấy sống
không bằng chết.
Tiếng chuông càng lúc càng lớn ta mới nhớ ra, vừa rồi
lúc ta về, Nhậm Hàn nói đi ra ngoài mua đồ ăn cho ta. Đầu óc ta mơ mơ màng
màng, nhắc đến “Ăn” ta nghĩ ngay đến Ultraman đang đói bụng suốt một ngày một
đêm, cho nên chưa kịp chờ Nhậm Hàn trở về đã mơ mơ màng màng lên taxi.
Nhậm Hàn sẽ nghĩ như thế nào đây?
Rũ bỏ trách nhiệm? Chạy trốn? Tối hôm qua chúng ta ăn
xong, sếp và Nhậm Hàn gọi cho người nhà của từng đồng nghiệp, bảo họ đến đón lũ
ma men về, sau đó sếp thẳng tay ném ta cho Nhậm Hàn, sau đó Nhậm Hàn đem ta về
nhà. Nhưng tại sao? Rõ ràng hắn biết nhà của ta, lại còn đưa ta về nhà hắn,
nghĩa là sao?
Còn nữa, người đẹp ở nhà hắn hôm nay là ai? Nhậm Băng
Sơn bình thường tàn khốc thế mà hôm nay thấy ta không khỏe lại còn nói đi mua
đồ ăn cho ta. A a a! Đầu của ta đặc hết lại, trong lúc bối rối, cắn răng rồi
lại cắn răng, cuối cùng ta bấm vào nút từ chối nghe máy.
Dĩ nhiên, Nhậm Hàn không định buông tha cho ta.
Lát sau, ta được hai tin nhắn liên tiếp. Không cần nói
cũng biết ai gửi.
Mes 1: Muốn về hả?
Mes 2: Đừng hiểu lầm, tôi gọi điện chỉ để nhắc nhở cô,
chiều nay tôi muốn đi mua giường, nếu cô không sợ tôi vô tình mua phải cái
giường xa xỉ hơn một trăm ngàn thì không đi cũng được.
Ta ngẩn người, xét thấy túi tiền bị đe dọa, ta mặt dày
nhắn lại: Gì cơ? Muốn tôi bồi thường cái giường kia á?
Nửa phút sau.
Nhậm Hàn: Cô nôn bẩn hết rồi, chẳng lẽ muốn tôi bồi
thường à?
Nhậm Hàn: Bạch Ngưng, đừng nói với tôi là cô nghĩ chỉ
hôn một cái như thế tôi đã thành vật sở hữu của cô đấy?
Ta bị tin nhắn thứ hai của Nhậm Hàn làm cho nghẹn họng
không nói được gì, một lúc lâu sau, cuối cùng ta cũng nước mắt ràn rụa nói với
đồng chí lái xe: “Anh à, phiền anh quay xe lại Phủ Nam Hà vậy.”
“Hả? Sao thế? Chỗ này với chỗ lúc nãy cô nói là ngược
hướng đấy nhé!”
“Tại vì tôi muốn nhảy sông.”
Sự thật chứng minh, ta không chỉ có tiềm chất bi kịch,
còn có tiềm chất nữ sắc lang, đã thế lại còn trêu vào con khổng tước ngạo kiều
thụ không thể trêu. Dự cảm của ta nói cho ta biết, những ngày sau này chắc chắc
ta sẽ không được yên ổn.
Ultraman, mẹ với con, sau này chắc ngay cả bánh bao cũng
không có mà ăn.