Kết quả bàn bạc là, hai cái máy ảnh phải nộp lại hết.
Chiếc cũ trả lại cho công ty, chiếc mới sếp thu dưới
danh nghĩa cá nhân. Trước cửa văn phòng của sếp, ta đẫm lệ, ta phải mở miệng
đòi Nhậm Hàn máy ảnh như thế nào bây giờ? Nghĩ đến câu nói bình tĩnh lúc trước
của Nhậm Hàn “Nếu là quà cưới, chắc là tôi cũng có một nửa chứ?”, ta liền kìm
lòng không đậu co rúm lại.
Không biết vừa nghe ta đề xuất, Nhậm Hàn sẽ nói:
“Được, nhưng mà cô muốn lấy máy ảnh đi, nhất định phải đưa lại một nửa của tôi,
cho nên, cô nợ tôi thêm tám ngàn.” hay không nữa.
Ta bị cái giả thuyết này làm sợ tới mức mồ hôi lạnh
nhỏ giọt, ngồi hoảng hốt trước máy tính. Bởi vì hôm nay ban biên tập xác định
tăng ca suốt đêm, cho nên hiếm có là ta đi từ văn phòng của sếp ra mà cũng
không có ai nhiều chuyện hỏi ta xem có việc gì, một gian phòng to như vật chỉ
nghe thấy tiếng chị Tiếu Phù gọi điện giục đòi bản thảo cùng với tiếng gõ bàn
phím.
Lòng ta càng bất an hơn.
Do dự tới do dự lui, ta liền thử nhắn tin cho Nhậm
Hàn.
[Bạch Ngưng Ban biên tập] (Mặt cười đáng yêu) Phó
tổng Nhậm, anh rỗi không?
Tin nhắn gửi đi thật lâu vẫn không có hồi âm, ta đoán
trước khi tạp chí đi in, chắc phòng phóng viên công việc cũng đang rối tinh rối
mù, đành kiềm chế cảm xúc bắt đầu sửa sang lại trang báo trên tay. Chạng vạng
6:30, các phòng khác của công ty đều lục tục ra về, bởi vì trong nhà có cục nợ
nhỏ Ultraman đang chờ ta về cho ăn, cho nên trong tình hình chung, chỉ cần công
ty cho phép, sẽ mang việc về nhà tiếp tục tăng ca.
Ta rút USB ra coppy tài liệu, đang chuẩn bị logout, QQ
Messenger đột nhiên nhảy ra.
[Nhậm Hàn Phòng phóng viên] Tan ca cùng nhau về.
Ta mở to hai mắt, nhìn đi nhìn lại ba lần mới xác nhận
tin nhắn này không phải đám người Xán Xán, chị Tiếu Phù, hoặc là Tiểu Trịnh,
Tiểu Chí gửi, chính xác không nhầm, đối phương là Phó tổng giám đốc Nhậm Hàn.
Tan ca, cùng nhau về?
Lời này xem thế nào cũng có chút, ặc, hình như hơi hơi
mờ ám thì phải? Ta nhìn xung quanh, thừa dịp không có ai thấy tin nhắn liền lập
tức rút nguồn máy tính, chạy thẳng xuống trước cửa tòa nhà, dám chắc không thấy
người quen mới gửi tin nhắn đi.
“Tôi đang ở đối diện tòa nhà thương mại.”
Gửi tin nhắn đi, ta lạnh gáy phát hiện, xem ra tin
nhắn này của ta so với cái vừa rồi của Nhậm Hàn càng ái muội gấp trăm lần. Càng
điên cuồng hơn là, không ngờ có tin nhắn trả lời.
“Cô sợ cái gì? Quan hệ của chúng ta không phải đã sớm
công khai rồi sao?”
……….
Mặt ta đỏ hồng xấu hổ, sờ sờ lấy cái điện thoại di
động. Quả nhiên đạo cao một thước ma cao một trượng mà!
Da mặt tên này, không phải là dày, mà là rất dày.
Lần này tốc độ Phó tổng giám đốc Nhậm cực nhanh, không
đến 10 phút, một chiếc xe thể thao lộng lẫy dừng trước mặt ta, ta bước lên xe,
nhìn thấy Nhậm Hàn đang nhàn nhã lái xe, cuối cùng cũng không nhịn được, run
run hỏi: “Phó tổng Nhậm, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Nhậm Hàn liếc mắt một cái rồi mỉm cười, ánh mắt lạnh
lùng xem xét ta, giễu cợt nói: “Không phải lúc nãy vừa có người quan tâm vết
thương của tôi hay sao?”
Ta chớp mắt, thế thì sao? Thế nên Nhậm Hàn cảm thấy,
nếu quan tâm, nói miệng vô dụng, lôi ta đến hiệu thuốc mua một đống melatonin,
sau đó rất có phong độ ngoái đầu lại cười nói: “Bạch Ngưng, trả tiền đi! Quan
tâm như thế mới là thực tế.”
Nhưng mà rõ ràng, sức tưởng tượng của ta còn không
theo kịp Nhậm Hàn. Xe cuối cùng cũng dừng, không phải tiệm cơm, không phải hiệu
thuốc, lại càng không phải bệnh viện, mà là chợ.
Nhậm Hàn phanh lại, vẻ mặt bình tĩnh, “Xuống đi.”
“Hả?” Ta ngu ngơ, “Xuống làm gì?” Vì đúng giờ tan tầm,
chợ đông nghịt các bà các cô mua đồ ăn cùng với các ông chú bà bác ông chủ gào
giá chào hàng liên tục. Nhìn lại bên này, Nhậm Hàn lái ô tô mặc đồ âu, nhìn thế
nào cũng không thích hợp ở chỗ này.
Ta cười, “Không phải Phó tổng Nhậm xuống mua thức ăn
đấy chứ?”
Nghe vậy, Nhậm Hàn cười lạnh lùng, “Đến chợ không mua
thức ăn chả lẽ đến ăn cơm?”
Ta bị hắn hỏi lại mà nghẹn, trong phút chốc không nói
được câu nào, “Mua, mua thức ăn?”
Nhậm Hàn ôm tay lái cười đến vô cùng đen tối, “Không
phải cô nói chăm sóc tôi à? Tôi muốn ăn đồ ăn tự tay cô nấu, tận tình cảm nhận
sự quan tâm của cô.” Dừng một chút, Nhậm Hàn điềm tĩnh nói, “Đương nhiên, trừ
những thứ liên quan đến trứng.”
Thoáng chốc, ta bay bay trong gió.
Không phải chứ? Ta không biết nấu cơm, ngươi không
phải là đang làm khó ta sao?
Ta cười lấy lòng, “Phó tổng Nhậm, đi qua hai ngã rẽ
trước mặt kia tôi biết có một nhà bán gà bách vị, bọn họ nấu ngon lắm.”
“Không cần!” Nói chưa xong, Nhậm Băng Sơn đã ngắt lời
ta, gằn từng chữ, “Tôi muốn ăn đồ ăn cô nấu.”
Ta câm nín, lại lôi Ultraman ra là tấm chắn, “Phó tổng
Nhậm, anh cũng biết tôi về muộn Ultraman sẽ bị đói, đáng thương lắm.”
“Không sao, tôi đã gọi điện thoại cho Vương Mẫu dưới
lầu rồi, bác ấy đồng ý trông Ultraman giúp chúng ta.”
“…” Từ bao giờ, quan hệ của Nhậm Hàn với Vương mẫu
dưới lầu lại tốt như vậy, ngay cả số điện thoại cũng có?
“Phó tổng Nhậm anh đừng đùa.”
Nhậm Hàn nhìn ta, ánh mắt thâm thúy, “Ai nói đùa với
cô? Lần đầu đến nhà cô, tôi có đến nhà Vương mẫu hỏi thăm tình hình của cô một
chút.” Dứt lời, Nhậm Hàn đột nhiên tươi cười, thoải mái nhẹ nhàng nói, “À, đúng
rồi, cũng là lần đó, Vương mẫu nói cho tôi biết hôm đó là Ultraman đuổi cắn gã
du côn, giúp cô bảo vệ máy ảnh của công ty.”
Ta đứng hình hai giây, Nhậm Hàn được lắm!
Hóa ra, ngươi đã sớm biết ta chuyện vụng trộm chiếm
đoạt máy ảnh của tòa soạn, thế mà lại còn diễn trò kéo ta đi mua máy ảnh bồi
thường, đúng là, được lắm! Được lắm!
19: 00 PM
Một tay cầm muôi, một tay bưng gói thịt tẩm bột, sợ
hãi nhìn Nhậm Hàn khoanh tay trước ngực chăm chú xem kịch vui, lạnh run.
Nhậm Hàn chỉ tay, “Không thả xuống đi à, Mỡ sôi hết
rồi kìa.”
Ta hai đùi run run, biết rõ Nhậm Băng Sơn giở trò với
ta, ta lại không dám phản kháng, “Phó tổng Nhậm, tôi không biết rán thật mà,
với lại mỡ nóng thế này bắn lên người rát lắm, anh tha cho tôi đi ———-”
“Cô sợ cái gì? Không phải tôi đang dạy cô làm đây à?”
Ta im lặng, khóc ra nước mắt.
Đúng thế, ông anh thật sự rất nghiêm túc, rất cẩn thận
theo dõi chỉ đạo ta, chỉ là, ngươi chỉ khoanh tay đứng nhìn, rồi động mồm động
mép, bỏ muối, lăn bột, hoàn toàn không để ý ta vì thái thịt mà đe dọa sinh mệnh
của ngón tay. Càng không còn gì để nói là, lý do của ngươi cho việc này lại là:
Bị thương không nấu cơm được, lại không muốn ăn fastfood.
Thế này không phải là đang trêu tức ta sao?! Nhìn
ngươi mặt mũi hồng hào, giống người bị thương chỗ nào? Đã thế, muốn ăn đồ ăn
nhà nấu, thuê người giúp việc có phải tốt hơn không?
Ta nước mắt dàn dụa, quẹt miệng cầu xin tha thứ, “Phó
tổng Nhậm”
“Làm nhanh lên! Trước tám giờ mà còn chưa xong cơm,
tôi sẽ mang GV của cô phát cho cả tòa soạn cùng thưởng thức!”
“…” Uy hiếp trắng trợn, ta nhắm mắt thả miếng thịt vào
trong chảo, thoáng chốc, chảo mỡ nổ xèo xèo. Tâm hồn nhỏ bé của ta cũng bị giày
vò theo miếng thịt, tại sao, ta lại xui xẻo mà đụng phải Nhậm Hàn cơ chứ???
Ăn cơm xong, Nhậm Hàn thản nhiên lau miệng, ra ghế ngồi
xem tivi. Ta một bên rửa bát, một bên do dự, nếu đến cũng đã đến đây rồi, ta sẽ
không bỏ qua cơ hội tốt, dứt khoát đòi lại máy ảnh trong tay Nhậm Hàn, nhưng
kết quả, không như ta lường trước.
Rửa bát xong, ta lắc lắc mông gọt táo cho Nhậm Hàn,
nhìn tâm trạng hắn có chút vui vẻ mới trơ mặt nói: “Phó tổng Nhậm, lần trước
tôi đãng trí, để quên một thứ ở nhà anh.”
Nhậm Hàn nhướng mày, “Ah, muốn lấy lại máy ảnh à?”
Ta có chút hy vọng, mắt lóe sáng gật nhiệt tình, đang
chuẩn bị chạy đến ôm đùi, chợt thấy Nhậm Hàn nói: “Tôi nhờ bạn treo lên Taobao
bán rồi.”
Sét đánh trời quang!
Ta hóa đá tại chỗ.
“Ha ha, Phó tổng Nhậm đừng nói đùa nha, sếp đã biết
chuyện này, tôi đồng ý trả lại cho em gái anh ấy rồi.”
Nhậm Hàn thản nhiên tiếp tục bấm điều khiển tivi, “Tôi
lừa cô làm gì? Không tin cô cứ tìm đi, tìm được tôi cho cô hai cái nữa.”
“……” Ta cứng người, không nói lên lời. Ngay từ đầu
Nhậm Hàn đã biết ta lấy máy chụp ảnh làm của riêng, lại còn kéo ta đi mua cái
khác, không có ý vạch trần ta. Nếu ta đoán không nhầm, chắc chắn lần này hắn!
Cố! Ý!!
Tuy trong lòng ta lửa giận hừng hực, nhưng ở dưới hiên
nhà người khác, ta không thể không cúi đầu cười làm lành, “Phó tổng Nhậm, tôi
biết lần trước viết tiểu thuyết mắng anh là tôi sai, nhưng mà anh đừng đùa giỡn
tôi, trả máy ảnh cho tôi được không?”
Nghe vậy, Nhậm Hàn ý vị không rõ nhìn chằm chằm ta,
cười cười đi về phòng. Thấy thế, rút cục tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống,
xem ra Nhậm Hàn vẫn còn có đạo lý. Ta biết, hắn là một đại quái thúc, sẽ không
chấp nhặt với ta.
Ta bên này một mặt tự an ủi, một mặt thành tâm trông
chờ Nhậm Hàn lấy máy ảnh trong phòng ngủ ra. Nhưng khi ta nhìn thấy thứ trong
tay hắn, ta sợ đến ngây người.
Nhậm Hàn cầm một bó Nhân Dân Tệ để lên bàn, bắt chéo
chân vẻ mặt trách cứ, “Tôi biết cô thiếu tiền, lừa gạt máy ảnh chắc chắn là
muốn bán kiếm tiền, cho nên tôi muốn làm việc tốt, giúp cô đem lên Taobao
chuyển thành tiền mặt. Đương nhiên, làm vị hôn phu của cô nên tôi đã lấy một
phần của tôi ra rồi.”
Nhậm Hàn cố ý nhần mạnh mấy chữ “Vị hôn phu”, khiến ta
nổi da gà nhảy dựng lên. Sờ sờ cánh tay, ta bất đắc dĩ nói: “Chỗ này còn bao
nhiêu?”
“Bảy ngàn”
Ta câm nín, tính toán trong lòng sụp đổ ầm ầm.
Nói cách khác, nếu muốn gom đủ tiền mua máy ảnh trả
lại cho sếp, vẫn thiếu bảy ngàn, nói cách khác, ta lại phải nợ thêm bảy ngàn
nữa rồi ?!
Như thế này, thật là không thể sống nổi.
Ta không thể nhịn được nữa, xiết chặt tay căm tức nhìn
Nhậm Hàn. Chưa kịp mở mồm, Nhậm Hàn lại trách móc nói: “Nếu cô đã hỏi xong, đến
lượt tôi chứ?”
Nhậm Hàn chống cằm, “Mấy ngày nay tôi đọc kỹ tiểu
thuyết trên mạng của cô, nguyên tác có rất nhiều chỗ tôi không ưng lắm. Ví dụ…
Rõ ràng Tử Nho càng phù hợp với khí chất của nữ vương thụ hơn, tôi thì bụng dạ
xấu xa đen tối lạnh lùng, càng phù hợp để làm công. Còn nữa, tuy là tôi biết
nấu ăn, nhưng mỗi lần đến nhà Tử Nho toàn là anh ta vào bếp nấu nướng, tôi cũng
không giúp anh ta giặt quần áo làm việc nhà. A a, cái cảnh tôi quỳ xuống trước
mặt cha mẹ Tử Nho, có phải cũng nên sửa một chút hay không? Cha mẹ anh ta đã
mất lâu rồi, hay là đổi thành anh ta ăn năn, quỳ xuống cầu xin cha mẹ tôi tha
thứ?”
Ta giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới, Nhậm Hàn không
ngờ lại đi đọc bản tiểu thuyết kia, ta làm sao chịu đựng nổi đây?
“Ý của Phó tổng Nhậm là?”
Nghe xong lời này, Nhậm Hàn cười đến run rẩy hết cả
người, vỗ vỗ bả vai ta nói: “Đêm nay không cần về, nhà tôi dù sao cũng dư một
cái máy tính, bây giờ cô ngồi edit đi, đến khi nào tôi vừa lòng thì thôi.”
“…” Đổi Nhậm Hàn thành ngạo kiều công lạnh lùng, sếp
biến thành nữ vương thụ? Đây không phải là phủ định hoàn toàn nguyên tác của
ta, tương đương với việc viết lại cả bộ tiểu thuyết? Suy nghĩ một lúc, một tia
sáng chợt lóe, đột nhiên ta nhớ tới vấn đề còn nghiêm trọng hơn:
“Phó tổng Nhậm, đêm nay tôi còn phải chạy bản thảo a!”
“Vậy sao ——” Nhậm Hàn nhún vui, nói tiếp: “Thật ra,
Bạch Ngưng, mấy ngày hôm nay tôi án binh bất động, chính là cố ý muốn đợi đến
lúc cô bận nhất, bắt cô edit.” Dứt lời, Nhậm Hàn cười cong đôi mắt đẹp lên, ta
hoàn toàn hoá đá.
Thật gian trá.
“Nhậm tổng ———-”
“Nếu sáng mai dậy tôi mà không nhìn thấy bảo tiểu
thuyết khiến tôi hài lòng, tôi sẽ chỉ cho Tử Nho lên mạng xem tiểu thuyết của
cô.”
“….” Ta cảm thấy, mình đã bị bức tới đường cùng.