Scandal, nghĩa gốc là chỉ vụ bê bối tình ái của các
ngôi sao giới giải trí cùng người khác phái hoặc đồng tính. Office scandal, nói
về sự việc ám muội trong văn phòng giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp hoặc cấp
trên với cấp dưới.
Theo các cơ quan chuyên môn điều tra, những năm gần
đây, theo sau mọi áp lực gia tăng việc cùng với sự đấu đá trong văn phòng khiến
nhân viên cảm thấy mệt mỏi, office scandal đã có xu hướng trở thành phương pháp
giảm sức ép được ưa chuộng nhất của 8x, thậm chí là 7x.
Sáng 9:03, tòa soạn Thực Thượng làm việc rất nghiêm
túc. Nhân viên gõ chữ như bay, cả văn phòng chỉ nghe thấy âm thanh duy nhất
vang lên từ bàn phím. Đại Boss thấy thế, vừa lòng phưỡn bụng bước vào văn
phòng, không biết rằng trong đó có huyền cơ.
Diễn đàn “Thực thượng nguyên lão viện”:
[Xán Xán ban biên tập] Sao ta lại ở đây? Ai kéo
ta vào đây hả?
[Tiểu Duy ban biên tập] Ta cũng thắc mắc, sáng
nay đăng nhập QQ chả hiểu làm sao lại vào được đây? Chỗ này chỉ cho phép nhóm
nguyên lão đã công tác năm năm trở lên đăng nhập vào thôi cơ mà?
[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Ha ha, Tiểu Duy
ngươi tốc độ đánh chữ so với tốc độ nói chuyện đúng là không thể liên hệ nổi
với nhau.
[Tiểu Chí bộ phận hành chính] Khụ khụ, yêu
cầu các đồng chí chú ý một chút, không cần công kích nhân phẩm lẫn nhau. Xán
Xán MM đáng yêu, Tiểu Duy DD, Nguyên Lão Viện nhất trí quyết định, hai người
các ngươi thông qua xét duyệt, cho phép vào diễn đàn!
[Tiểu Duy ban biên tập] *Mồ hôi* Sao ta lại có dự
cảm không tốt thế nhỉ?
[Xán Xán ban biên tập] *Bắt tay* Ta cũng cảm thấy
vậy. Mấy bà tám các ngươi, có chuyện gì nói thẳng ra đi, không cần phải dụ dỗ
ta với Tiểu Duy.
[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Nếu Xán Xán đã nói
thẳng thế, bọn ta cũng hỏi thẳng. Sao hôm nay Bạch Ngưng vẫn chưa thấy đi làm?
Nghe nói hôm qua nàng đi theo Nhậm Băng Sơn tham gia tiệc rượu, sau đó đến tận
đêm cũng chưa thấy ra khỏi Kempinski Hotel?
[Tiểu Chí bộ phận hành chính] Đúng thế, ta nghe
Tổng giám đốc Lưu nói, Nhậm Băng Sơn tối hôm qua say túy lúy bất tỉnh nhân sự.
Chẳng lẽ, Tiểu Ngưng tử nhà các ngươi lại, khụ khụ, lại giương sắc trảo sao?
[Lão Trầm phòng phóng viên] Hôm nay Nhậm Băng Sơn
đi làm, nhìn sắc mặt! Rất! Khó! Coi!
[Tiểu Duy ban biên tập] …
[Xán Xán ban biên tập] …
[Tiểu Chí bộ phận hành chính] Hai người các ngươi
nói mau! Tối hôm qua có phải hai người bọn họ có gian tình hay không ?
[Tử Nho ban biên tập] Các ngươi đừng nghi ngờ,
Bạch Ngưng hôm nay xin nghỉ bệnh.
[Lão Trầm phòng phóng viên] Uây uây, yêu quái ẩn
náu vạn năm cuối cùng cũng bò ra gia nhập đội ngũ buôn chuyện của chúng ta,
không hiểu sao lại bảo vệ cấp dưới, thật là rất lạ nha.
[Xán Xán ban biên tập] *Thở dài* Các ngươi thật
sự là không cần suy nghĩ lung tung, Tiểu Ngưng Tử bị bệnh thật. Tối hôm qua về
nhà gặp phải cướp, nàng bị thương.
[Tiểu Duy ban biên tập] Bi thảm nhất là, máy ảnh
với bút ghi âm của công ty cũng bị cướp mất. Đứa nhỏ đáng thương, tối hôm qua
sợ đến mức lúc gọi cho sếp nói năng lộn xộn hết cả.
[Tiểu Chí bộ phận hành chính] A a, thật thế à?
Lão Trầm à, sếp của ngươi kém quá đi, tối hôm qua tiệc rượu xong lại có thể mặc
kệ một tiểu cô nương đi về một mình như thế!
[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Có bị thương nặng
lắm không?
[Lão Trầm phòng phóng viên] Chẳng lẽ sáng nay sếp
tự trách nên mới khó chịu như vậy?
[Tiểu Phù ban biên tập] Sao ta nghe được bản cũ
là, tối hôm qua Bạch Ngưng cưỡng bức Nhậm Hàn, có tên côn đồ đi qua không đành
lòng đứng nhìn, rút dao tương trợ, cũng bị nàng cưỡng bức. Bây giờ Bạch Ngưng
đang ở cục cảnh sát đợi điều tra?
……
Nằm trên giường bệnh, ta nhìn đoạn chat ghi lại, phun
ngụm trà chưa kịp nuốt, nước bọt văng khắp nơi.
Chị Tiếu Phù, câu nói đùa của ngươi thật sự là rất
nhạt.
Thực tế, trong ba bản kia, sự thật chỉ có một. Tối hôm
qua, sau khi tiễn Nhậm Hàn, thật sự là trên đường về nhà, ta gặp bất trắc.
Nơi ta sống bây giờ là gian nhà lúc trước cha ta được
cơ quan cấp, trải qua hơn hai mươi năm mưa gió tàn phá, nó đã lung lay sắp đổ,
những ai có thể chuyển đi đều đã đi rồi. Chỗ này chỉ có một cái ngõ nhỏ đi vào,
mỗi khi đêm khuya đều yên tĩnh vô cùng. Hơn nữa tổ dân phố đã họp lại đề xướng
tiết kiệm điện, cho nên quá 10h tối, đèn ngoài đường trong ngõ đều hưởng ứng
tắt hết.
Vì thế, tối hôm qua, sâu trong ngõ nhỏ, ta may mắn gặp
được một thằng nhóc bụi đời tự xưng là “Côn đồ hung hãn”. Buồn nỗi tuy là lưu
manh, nhưng thằng em này hiển nhiên là người mới. Thứ nhất, không mang dao găm
lóng lánh ngân quang, trong tay chỉ có một
khúc cây bị chó gặm tạm có thể coi là mộc côn; thứ hai, trăng đẹp như thế,
không gian thuận lợi như vậy, người đẹp như thế đang đứng trước mặt hắn,
hắn lại dám cướp tiền không cướp sắc.
Vì thế, từ hoảng sợ, bổn tiểu thư bắt đầu phẫn nộ, lại
nghĩ đến máy ảnh của công ty bị cướp, ta chắc chắn phải ăn mỳ ăn liền cả năm
mất, nghĩ vậy bèn dũng cảm túm lấy cái túi đeo bên người —– ôm chặt, liều chết
không buông. Tên lưu manh thực tập thấy thế cũng cuống lên, giơ gậy đánh về
phía ta.
Lôi kéo một hồi, ta đạp một cước, tung một quyền liền
đem kẻ côn đồ chế phục… Khụ khụ, đấy là việc không thể. Trên thực tế, ta vừa
đạp, vừa đấm hắn, nhưng mà giày cao gót hại ta bị hắn vừa đẩy một phát đã ngã
xuống đất, cả người đau nhức. Nhìn thấy gậy của hắn sắp đánh lên người ta, cái
khó ló cái khôn, ta kêu to:
“Ultraman! Mau ra đây cắn tiểu quái thú cho ta!”
“WTF?”
Tên côn đồ há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng, trong
khu nhà đã truyền ra tiếng sủa om sòm. Trong phút chốc, một con cún xù đáng yêu
chạy vội ra, bổ nhào về phía tên lưu manh thực tập.
“Gâu gâu gâu!”
“Ultraman, cắn! Cắn mạnh vào! Tiêu diệt tiểu quái thú
về nhà ta cho ăn bánh quy cún (thức ăn của cún ý mà) !
“Mọi người đến đây a, có cướp a!”
Ngay lập tức, cả khu nhà sáng trưng.
“Có cướp, bắt lấy nó!”
“Đánh!”
“Gâu gâu gâu!”
Cứ thế, ta nhờ tiểu công Ultraman thông minh lanh lợi
anh dũng cắn phá, cùng láng giềng đem dao phay rào rào bày trận, đánh lùi kẻ
côn đồ, được cứu thoát an toàn.
Sau sự việc này, ta tổng kết ra nguyên nhân thắng lợi:
Thứ nhất, quan hệ láng giềng phải tốt, nếu không lúc
nguy cấp sẽ không có người cứu ngươi.
Thứ hai, cún, cho dù là ngoan ngoãn bám người, nhưng
cũng phải dạy kỹ năng cắn người cho nó.
Thứ ba, vẫn là không nhốt nó thì tốt hơn. Nhớ ngày đó
vì ngày nào ta cũng phải đi làm, lại không đành lòng nhìn Ultraman ở nhà một
mình thật đáng thương, bèn đi thuê người đục một cái cửa nhỏ cho cún ở phía dưới
cửa nhà, để nó ban ngày cũng có thể chạy ra ngoài chơi đùa, cũng không ngờ việc
đó lại cứu chính mình một mạng.
Giờ phút này, ta đang ngồi trên giường trong nhà,
trong lòng vui vẻ, vừa uống trà xem laptop, vừa thưởng cho Ultraman bánh quy.
Nhìn đoạn chat ghi lại thấy Xán Xán thao thao bất
tuyệt, khóe miệng ta nhịn không được cong lên.
Bàn tán đi, bàn tán nữa đi, các ngươi càng bàn tán,
chuyện này ở tòa soạn càng đồn đại sôi sục, ta càng thích. Thế này mới thực sự
là người gặp họa lại hưởng phúc, ha ha!
Cái lợi thứ nhất chính là: Ta vì tham gia tiệc rượu mà
về muộn, cũng tính là làm thêm ca đêm mà về muộn. Chuyện thành ra thế này, tòa
soạn ít nhiều cũng cấp tiền trợ cấp, tiền an ủi, tiền thuốc men cùng với tiền
giữ miệng, chỗ tiền kia gom vào, hiển nhiên cái tháng dưới 50 đồng tiền sinh
hoạt này của ta được cứu rồi.
Cho nên tối hôm qua vừa xảy ra chuyện, phản ứng đầu
tiên của ta chính là giả vờ yếu ớt gọi điện xin nghỉ bệnh.
Cái lợi thứ hai: Đại Boss muốn ném ta đến phòng phóng
viên, Nhậm Hàn đê tiện chấp nhận làm thủ trưởng tương lai của ta lại vẫn còn
muốn tính toán làm khó dễ ta, ta ngốc thế sao? Rời khỏi ban biên tập ấm áp, đến
phòng phóng viên? Đương nhiên là không. Cho nên, ta cố ý phạm sai lầm, không
cẩn thận làm mất máy ảnh cùng bút ghi âm duy nhất của công ty, cùng với… toàn
bộ ghi chép, nội dung ghi âm, ảnh chụp tiệc rượu tối hôm qua.
Như thế, ta đương nhiên không thể thăng chức, cũng có
thể nghỉ bệnh tránh xa Nhậm tiện thụ. Đồn đại qua lại như vậy, Đại Boss nhất
định sẽ rất thất vọng, cũng sẽ bỏ ý định điều ta ra khỏi ban biên tập. Về phần
ta nói dối sếp là mất máy ảnh cũng không sao, chờ thêm vài ngày gió êm sóng
lặng, ta sẽ trả máy ảnh về, nói là mới mua cái khác là được rồi.
Liên hoàn kế như vậy, ta càng nghĩ càng cảm thấy mình lãi to, cho nên sáng nay
dứt khoát không rời giường mà bắt đầu giả bệnh, ngồi đợi công ty cử bọn sếp tới
đưa trợ cấp. Ta nhớ rõ, tai nạn lao động nghỉ bệnh còn không bị trừ lương, ha
ha, thật sự là tuyệt, rất tuyệt! Trời cũng giúp ta!
Ta bên này còn đang đang lòng hoa nở rộ, chợt nghe có
người gõ cửa, thoáng chốc vui mừng hoan hỉ lao ra mở cửa, “Xán Xán, sếp, mọi
người tới rồi, tôi rất nhớ ——-”
Hai chữ “Mọi người” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, ta
ngay lúc vừa mở cửa, mất điện.
Vốn dĩ Ultraman đang cắn bánh quy hình xương nghe thấy
động tĩnh, cũng lao ra, đang muốn nhảy vào lòng khách làm nũng, lại bị không
khí lành lùng áp lực của người ngoài cửa đẩy lui.
“Sao lại là anh, sếp…”
Ngoài cửa, Phó tổng giám đốc Nhậm Hàn đẹp trai phóng
khoáng hơi nheo mắt, nguy hiểm cười lạnh lùng nói: “Không tệ, bị côn đồ hành
hung ba gậy còn có thể sáng láng như vậy.”
Vì sao, người đưa tiền trợ cấp tới cửa lại cứ là Hoàng
Thế Nhân?
Không lẽ hắn muốn lấy tiền trợ cấp của ta đi?
Ultraman, quái thú này, ngươi có dám cắn hắn đuổi ra
khỏi cửa không?