Tính danh: Nhậm Hàn
Chức vụ: Trưởng phòng phóng viên kiêm phó tổng tạp chí
Giới tính: Nam
Quê quán: Không rõ
Tuổi tác: Không rõ
Tính cách: Không rõ
Quá trình vào công ty: Không rõ
Trước đây, ta cùng Xán Xán và Tiểu Trịnh bộ phận phát hành ngồi buôn chuyện,
từng nghiên cứu xem anh chàng đẹp trai Nhậm Hàn đột nhiên xuất hiện này, có gia
cảnh như thế nào mà mới tới đã làm đến chức vụ cao như vậy, thậm chí phã vỡ
thông lệ mười năm không có phó tổng của công ty, đạp mây mà lên, đạt đến địa vị
“Ở dưới một người mà trên vạn người.”
Xán Xán đảo cặp mắt to xinh đẹp, vuốt cằm trầm tư, “Tôi đoán anh có thể là thân
thích của Lưu keo kiệt, cháu hay gì đó.”
“Không đúng không đúng,” Tiểu Trịnh lắc đầu, “nghe nói gã hói Lưu này trước khi
cưới bà vợ này từng kết hôn một lần rồi. Có thể là con riêng không nhỉ?”
Ngồi một bên đánh chữ, cũng không thừa lời buôn chuyện, biên tập cao cấp Tiếu
Phù quay đầu cười lạnh lùng, “Kết hôn thì là người thừa kế danh chính ngôn
thuận, vợ bé sinh mới gọi là con riêng.”
Tiểu Trịnh được phổ cập tri thức, bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy cậu đoán xem anh ta
với lão Lưu hói, rốt cuộc là con chính thức hay con riêng?”
Ta bĩu môi, “Giống nhau cả thôi, nhưng mà các chị cho rằng bộ dáng Lưu keo kiệt
ngồi không mà hưởng kia cũng sinh ra được đứa con dễ nhìn như vậy á?”
Tất cả im lặng, bao gồm tiếng đánh chữ có tiết tấu của chị Tiếu Phù.
Đồng chí Nhậm Hàn vừa tới đã làm đến cấp bậc phó tổng này, có thể dùng một câu
để miêu tả: Đẹp trai ngây người! Xe Porche danh tiếng, đồ tây Hugo Boss, túi
Gucci, làm người ta phát hỏa nhất chính là gương mặt tuấn tú, khuôn mặt đẹp đẽ
kia.
Chúng ta từng nghiên cứu qua, nếu Nhậm Hàn là con riêng của Đại Boss, mẹ của
hắn nhất định không phải người Trung Quốc. Nhậm Hàn mũi thẳng, cao làm chúng ta
sợ hắn khi hôn môi, bạn gái hắn không chạm được đến môi, còn có đôi mắt luôn
luôn ẩn chứa ý cười phía sau cặp kính, trực tiếp hạ gục hơn một nửa số nữ giới
chưa kết hôn trong tòa soạn, cho tới khi vị phó tổng này bị thương.
Nói đến chuyện Nhậm Hàn bị thương, cũng tính là chuyện đau nhất của tập thể
chúng người đẹp trong tòa soạn của chúng ta.
Nhậm Hàn vào công ty một tháng, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, lại dùng một
tháng đã ký được hợp đồng quảng cáo trị giá ba trăm nghìn, bao gồm cả ta cùng
Tiểu Trịnh cũng bắt đầu có ý hướng tới vị Phó tổng giám đốc Nhậm này. Cho tới
khi… tay hắn không cẩn thận bị thương.
Ngày đầu tiên bị thương, Phó tổng giám đốc Nhậm cau có, cực kỳ khó chịu lái xe
rời đi.
Ngày thứ hai bị thương, một người đẹp tóc xoăn đợi ở đại sảnh nửa giờ, thấy
Nhậm Hàn đi ra, nũng nịu xán lại, “Honey, người ta lái xe tới đón anh tan sở,
anh lại ra trễ như vậy, anh thật là xấu.”
Nhậm Hàn cười đến mặt mũi tỏa sáng, ôm lấy thắt lưng người đẹp tóc xoăn, vẫy
vẫy ống tay áo rời đi.
Ngày thứ ba bị thương, một cô nàng tóc thẳng thanh thuần ở đại sảnh, ngậm điếu
thuốc ngồi chờ nửa giờ, thấy Nhậm Hàn đi ra, “Anh là cái đồ chết tiệt, bảo tôi
tới đón anh, lại để tôi chờ lâu như vậy!”
Đồng chí Nhậm Hàn cười mà không nói, rút lấy hai điếu ở bao thuốc trên tay cô
nàng, ôm lấy thắt lưng, lại rời đi.
Ngày thứ tư bị thương, một em gái bộ dáng học sinh lại diễn lại trò cũ, nhìn
thấy Nhậm Hàn ở văn phòng đi ra, nước mắt lưng tròng, “Em cố ý trốn học nửa
ngày tới tìm anh, không ngờ anh lại để em chờ ở bên ngoài lâu như này!”
Lần này Nhậm Hàn một cái mặt cười cũng không có, lập tức bước ra cửa, em gái
nhỏ ở phía sau vội vã đuổi theo, còn bắt chước film Hàn hô to: “Này, đợi em một
chút!”
Trong văn phòng mọi người lạnh gáy.
Vì thế, bạch mã vương tử trong truyền thuyết sụp đổ một cách triệt để.
Nhậm Hàn tiếng xấu lan xa, quả nhiên là anh chàng đẹp trai không thể tin tưởng
được.
Hôm nay một lần không cẩn thận, ta lại phải ngồi trong văn phòng của phó tổng
giám đốc Nhậm.
Vừa rồi bị Slime dẫn vào văn phòng cá nhân của Nhậm Hàn, ta vốn định cầm được
USB liền chạy ngay, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Nhậm Hàn nói: “Hai
cốc cà phê, cám ơn!”
Ta cùng Slime đều ngẩn ra, Nhậm Hàn ngẩng đầu khỏi đống văn kiện.
“Ngồi đi!”
Lần này ngồi xuống tốn những mười phút. Sau khi Slime bưng cà phê vào, bị lệnh
cưỡng chế đóng cửa, vì thế trong thoáng chốc, không khí trong văn phòng trở nên
đặc lại, ta ngay cả hít thở cũng trở nên thật cẩn thận, gã đối diện, nhìn như
không thấy, vẫn chúi đầu vào tập văn kiện thật dày.
Bất đắc dĩ, ta chỉ biết ôm cốc cà phê, lạnh run.
Thật lâu sau, Nhậm Hàn ho khan một tiếng, nói: “Bạch Ngưng, cô cầm tinh con thỏ
à?”
Nghe được lời vàng của phó tổng giám đốc Nhậm Hàn, ta thành thật trả lời,
“Không phải, tôi 86, cầm tinh con hổ!”
Well, nhưng mà vấn đề này với việc nhặt được USB quan hệ gì đâu? Nghĩ đến, ta
vừa quay đầu lại, lại thấy đối phương đang cười đến bả vai phát run.
“Nếu không cầm tinh con thỏ, sao lại tích cực gặm cái cốc giấy thế?”
“A?” Ta vừa phản ứng, Nhậm Hàn đã híp đôi mắt lại, buồn bã nói: “Từ khi cà phê
được đưa vào tới giờ, cô luôn luôn gặm cái cốc, nhìn đi, bên cạnh đã có chỗ
thủng rồi.”
Nhậm Hàn vừa nói vừa cầm lấy cái cốc trong tay ta, chầm chậm đưa cao như đang
thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Phó tổng giám đốc Nhậm, xin lỗi, tôi không cố ý gặm hỏng cái cốc của anh.”
“Đáng tiếc cô không cầm tinh con thỏ.”
Sau hai giây, lý trí của ta nói cho ta biết, ta bị tên hoa hoa công tử này đùa
giỡn.
Hắng giọng, ta quyết định đề cập chủ đề chính, khua tay nói: “Nghe nói Phó tổng
giám đốc Nhậm nhặt được đồ vật của tôi, đồ ở đâu?”
Nhậm Hàn thấy thế bĩu môi, “Cô cần món đồ bị mất như vậy sao?”
Ta trầm tư, xét thấy nguyên tắc ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi
đầu, liền giả bộ vẫy đuôi hì hì nói: “Cám ơn Phó tổng giám đốc Nhậm, anh có thể
đưa cho tôi được không?”
Lúc này, Nhậm Hàn không có nửa điểm do dự, phóng khoáng rút từ bên hông laptop
ra chiếc USB đang làm ta lo lắng không yên. Nhìn thấy bảo bối, ruột gan ta rơi
cả xuống, quên cả đưa tay đón lấy.
Chẳng lẽ ~~ trời muốn diệt ta? Nhậm Hàn đã nhìn thấy nội dung bên trong?
Thượng Đế đại thúc, ngài thật là vô dụng! Ta nhờ cậy ngài phù hộ ta chút chuyện
nhỏ như vậy mà cũng không làm được?
Ở phía đối diện, Nhậm Hàn đang cười giảo hoạt, đung đưa sợi dây USB như thôi
miên: “Cô còn không cầm lấy à?”
Bàn tay ta run rẩy, kích động đến ngay cả “Cám ơn” phát âm như thế nào cũng
quên béng mất.
“Cầm rồi còn không đi?”
Nhậm Hàn đề cao thanh âm hơn một chút. Thấy hắn âm dương quái khí, ta mới tỉnh
ngộ rằng nơi này là chốn sài lang hổ báo, không thể ở lâu, liền chạy ngay, ngay
khi vừa kịp mở cửa, ta nghe thấy phóng tổng Nhậm khả ái, suất khí, anh tuấn,
phóng khoáng Nhậm phó nhè nhẹ thở dài, “Ai, nội dung trong USB tôi đã coppy một
phần!”
Bang bang.
Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Ta đứng run rẩy tại chỗ, cảm thấy như rơi vào vực sâu
không đáy.
“Anh nói cái gì?”