“Ba nó” vì làm anh hùng cứu mỹ nhân, vinh quang bị
thương.
Khi cảnh sát đến bắt ông chú lưu manh, ông chú lưu
manh tra tay vào còng rồi mà vẫn lưu luyến ta không rời, mỗi bước đi đều đẫm lệ
dặn dò ta : “Nha đầu, cô nhớ phải đến cục cảnh sát giúp tôi giải oan nha ——–”
Nói xong, ta bị mọi người khinh bỉ tại trận, chú cảnh
sát cũng bắt đầu nghi ngờ ta là đồng phạm. Vất vả lắm mới giải thích rõ ràng,
đuổi khéo được đám người vây xem kia đi, ta còn chưa kịp thở ra hơi chợt nghe
có người nào đó phía sau nói: “Máu.”
Quay đầu lại, ta phát hiện ra Phó tổng giám đốc Nhậm
đẹp trai đang ôm cánh tay, máu chảy thành sông.
Đến bệnh viện khâu bốn mũi, băng bó xong vết thương
thì trời đã tối. Bác sĩ với y tá tiểu thư nhiệt tình mời Nhậm Hàn nằm viện
nhưng hắn cự tuyệt, chỉ tiêm ngừa uốn ván rồi khăng khăng về nhà. Đương nhiên,
đầu sỏ gây tội là ta không dám chậm trễ, lắc lắc cái mông theo Nhậm Hàn về nhà.
Vừa đến cửa nhà, ta đã bị Nhậm Băng Sơn thẳng thừng
lôi vào trong.
Rèm cửa sổ công chúa Loli màu hồng nhạt buông sát đất,
giấy dán tường màu lam nhạt mộng mơ, ghế sô pha hình gấu con kawaii, gối ôm
trái tim, lại còn gấu bông Teddy khổng lồ. Nhìn phòng khách gấu Teddy lớn nhỏ,
cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao lần đầu tiên đến nhà ta Nhậm Hàn lại thích Ultraman
như vậy.
Giả làm gấu Teddy, Ultraman nhờ cái nét đáng yêu độc
đáo này với cái đầu tròn xù lông mà chiếm được sự ưu ái của Nhậm Băng Sơn. Nhậm
Hàn, ngươi quả nhiên là ông chú quái đản.
Ta câm nín, cuối cùng cũng đủ dũng khí đi theo ông chú
quái đản này vào phòng, “Phó tổng Nhậm, anh cũng về đến nhà rồi, nên nghỉ ngơi
cho tốt, tôi————–”
“Đói bụng”. Ta còn không kịp nói ra ba chữ “Tôi phải
về rồi”, Nhậm Hàn đã nói chen vào. Từ sau khi bị thương, lời nói của Nhậm Hàn
có chút tội nghiệp, không biết có phải là chảy nhiều máu làm hắn mất sức hay
không nữa. Giờ này phút này, sau khi phun ra hai chữ kia, Nhậm Hàn đi thẳng về
phòng ngủ, không thèm nhìn ta đang cứng đờ đứng một chỗ.
“Phó tổng Nhậm ———–” Ta muốn nói lại thôi, trong chốc
lát không biết phải nói thế nào.
Nhậm Hàn nghe vậy, hơi dừng lại, quay đầu nói: “Bạch
Ngưng, đừng bảo với tôi cô sẽ không nấu cơm.” Nói xong đi thẳng vào phòng ngủ
đóng sập cửa lại, chỉ còn lại ta lẻ loi chân tay luống cuống đứng trong đám gấu
Teddy. Ta thật sự không biết nấu cơm a.
Qua 1 giờ lẻ 8 phút hăng hái chiến đấu, cuối cùng ta
cũng làm xong ba món mặn một món canh.
Do dự một lúc lâu trước cửa phòng Nhậm Hàn, ta vẫn
phải gõ cửa. Lập tức nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt, sau đó, cửa mở ra,
Phó tổng giám đốc Nhậm vẻ mặt lơ mơ ngái ngủ, “Cơm xong rồi?”
Ta vuốt cằm, phát hiện ra phòng ngủ của quái đại thúc
Nhậm Hàn so với phòng khách, bình thường hơn rất nhiều. Ngoại trừ cái giường
lớn đẹp đẽ màu đen, bàn làm việc, tủ quần áo, máy tính, cả phòng ngủ không còn
đồ gia dụng nào thừa thãi, sạch sẽ, hơn nữa màu tường cũng là màu trắng bạc
thanh tịnh, giống như chỗ ở của người tu hành. Phòng ngủ này rõ ràng không hợp
với phòng khách cho lắm. Đúng lúc ta đang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy giọng
nói lạnh băng của Nhậm Hàn từ trong phòng bếp truyền đến, “Bạch Ngưng, cô lại
đây.”
Ta lắc lắc mông chạy tới, thấy Nhậm Băng Sơn đang nhìm
chằm chằm đống đồ ăn trên bàn, nhịn không được lui về sau một bước, nuốt nước
bọt.
Nhậm Hàn cầm đũa khua khua bát canh, hỏi: “Cái gì đây?”
“Canh trứng cà chua.”
“Cái kia?”
“Trứng xào cà chua.”
“Cái này?”
“Trứng gà hấp.”
“Đây?”
“Trứng bột rán.”
Nhậm Hàn im lặng buông đũa, chống cằm trầm tư.
“Bạch Ngưng.”
“Có.”
“Nhà cô bán trứng à?” Nhậm Hàn giật giật, đôi mắt thâm
sâu báo hiệu chủ nhân nó đang kiềm chế không phát hỏa, “Hay là, cô đẻ ra trứng
gà?”
Ta mếu máo, vô cùng oan ức.
Làm sao ta biết tự nhiên lại phải nhân cái nhiệm vụ
gian khổ như thế này —– nấu cơm, trong từ điển của ta, chính xác là chỉ biết
làm ba loại đồ ăn: Trứng xào cà chua, canh trứng cà chua, trứng trộn bột rán.
Hôm nay ta còn nghĩ ra được trứng gà hấp đã là quá giỏi rồi.
Nhậm Hàn thở dài, “Cô sống một mình, chẳng lẽ ngày nào
cũng ăn mì ăn liền?”
Ta nhìn trời, “Không phải đâu, tôi có đóng tiền ăn cho
Vương mẫu tầng dưới, mọi ngày đều là bác ấy nấu cho tôi.” Đương nhiên, gần đây
nợ nần chồng chất, ta phải đoạn tuyệt với thóc gạo, bắt đầu ngày ngày gặm mì ăn
liền. Cho nên bữa cơm hôm nay, ta vô cùng coi trọng. Đã gần một tuần ta chưa
được ăn cơm a!
Hơn nữa hôm nay bị dọa hết hồn như này, mặc kệ giờ
phút này Nhậm Hàn đang cực kì, cực kì khó chịu nhìn chằm chằm ta, ta mặt dày
như cũ ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Nhậm Hàn nhìn ta một hồi, chắc không còn đủ sức, thở
dài chán nản xoay người về phòng.
“Này, Phó tổng Nhậm anh không ăn cơm à?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng đóng cửa phẫn nộ
vọng lại. Ta thè lưỡi làm mặt quỷ, không ăn thì thôi, đói chết ngươi! Bổn tiểu
thư gần hai năm nay mới chịu khó làm một chút cơm, n người xếp hàng còn không được
ăn, ngươi lại chẳng thèm nể mặt mũi.
Ăn xong cơm, ta cân nhắc đến việc rửa bát xong, chào
hỏi tên họ Nhậm nào đó rồi mới về, hay là cứ lẳng lặng rời đi, chợt thấy âm báo
tin nhắn vang lên. Ta rút di động ra:
From: Quả Ninh Tiểu Công.
Nội dung: Login cho ta!
Trong lòng ta giật thót một cái, bắt đầu suy nghĩ xem
gần đây có phải bản thân bắt đầu ngoan ngoãn hay không. Quả Ninh là tổ biên tập
đam mỹ của “Mạng văn học Uy Phong”, bởi vì đam mê đam mỹ sâu như biển, không
biết từ bao giờ, ta bắt đầu động phím, viết chút tiểu thuyết đam mỹ chẳng ra gì
để tiêu khiển tự sướng. Có một ngày được Quả Ninh đại nhân để mắt đến, thế là
đặt bút ký hợp đồng bán thân.
Giờ phút này bỗng nhiên tiểu công Quả Ninh gửi tin
nhắn cho ta, ta liền vội vàng sử dụng di động đăng nhập QQ. Ước chừng 1 phút
sau, di động cố gắng kết nối, ta cuối cùng cũng gian nan mở được QQ lên. Diễn
đàn hậu cung của Quả Ninh tiểu công.
[Quả Ninh Tiểu Công] Các vị, Hài Hòa đột kích,
cắt bỏ đoạn H, cảnh ái muội ngay lập tức.
[Quả Ninh Tiểu Công] Lần này không phải là nói
đùa, đến thật!! Tối nay chúng ta sẽ phải chịu kiểm tra!!
Âm thanh ai oán đua nhau vang lên.
Tán gẫu cá nhân 1
[Sâu Cắn Hoa Cúc] Tình yêu, nghe nói trang web
của các ngươi bị Hài Hòa? Nữ vương thụ Nhậm Hàn mà ta thích nhất phải làm
sao bây giờ?
[Sâu Cắn Hoa Cúc] Đâu rồi?
[Sâu Cắn Hoa Cúc] (Ngạc nhiên) Không ngờ cuối
tuần mà ngươi không onl?! Chẳng lẽ trạch nữ như ngươi cũng ra ngoài hẹn hò rồi?
Tán gẫu cá nhân 2
[Quả Ninh Tiểu Công] Tiểu Ngưng Tử, tác phẩm của
ngươi là đối tượng thẩm tra trọng điểm, ngươi phải cắt bỏ toàn bộ đoạn H, nghe
chưa?!
[Quả Ninh Tiểu Công] Tối nay ta sẽ kiểm tra ngươi
trước tiên!
[Quả Ninh Tiểu Công] Đâu rồi?
[Quả Ninh Tiểu Công] Lúc nào onl thì rep ta ngay.
[Quả Ninh Tiểu Công] Onl chưa?
Tán gẫu cá nhân 3
[Cún Con] Tình yêu, đau khổ quá!
[Cún Con] Nhiều như vậy làm sao sửa hết? Đá lưỡi
cũng cắt sao?
…
Tin nhắn còn cuồn cuộn vang lên không ngừng, ta còn
chưa kịp rep lấy một cái thì di động đã disconnect.
Làm sao bây giờ? Ta vò đầu bứt tai, nơi Nhậm Hàn ở là
một căn biệt thự nhỏ giữa sườn núi ở ngoại ô, vừa rồi lúc chúng ta gọi xe về,
ta tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được tài xế đi lên trên này, bây giờ
không nói mất một đống tiền xe, cho dù ta có thể thuận lợi bắt taxi chạy vội về
nhà cũng phải mất hơn một giờ, đến lúc đó không chừng Quả Ninh Tiểu Công cũng
đã hoàn toàn nổi điên, đày ta vào lãnh cung. Làm sao bây giờ? Ngay lúc tưởng
như hỏng bét, bỗng nhiên ta nhìn thấy trong góc phòng có một chiếc máy tính bị
cả đống gấu Teddy vây quanh.
Quay đầu nhìn lại phòng ngủ đang không hề có động tĩnh gì, tên kia uống thuốc
xong hẳn là đi ngủ rồi? Ta dùng máy tính của hắn một chút, không quá đáng chứ?
A di đà phật, phù hộ máy tính của Nhậm Tiểu Thụ không đặt password. Nguyệt hắc
phong cao, là thời điểm giết người tốt nhất. Ta thừa dịp trai đẹp Nhậm Hàn bị
thương, mơ mơ màng màng ngủ gục, lén lút… lên mạng ở nhà hắn.
Ta bất an mở máy tính lên, không có password, destop
kinh điển đơn giản của Windows xuất hiện trước mắt ta. Ta cũng không có hứng
thú đi lục lọi máy tính gì gì đó, nhanh chóng click vào icon QQ. Lập tức, tin
nhắn QQ lại ào ào lao ra.
Chẳng qua, lúc này chỉ có một người điên cuồng buzz
ta.
[Quả Ninh Tiểu Công] Tiểu Ngưng Tử, nhanh cắt bỏ
hết toàn bộ tình tiết H của ngươi.
[Quả Ninh Tiểu Công] Trước khi bị người ta phạt,
nhanh!
[Quả Ninh Tiểu Công] Ngươi đâu rồi?
[Quả Ninh Tiểu Công] Ngươi đừng tưởng rằng không
nói câu nào là được, lần này không phải là đùa, viết H có thể bị bắt ngồi tù
nha!
[Quả Ninh Tiểu Công] Tiểu Ngưng Tử, ngươi dám
invi?!
Nhìn bộ dạng nổi điên của Quả Ninh Tiểu Công, ta run
rẩy ngón tay, gõ phím.
[Tiểu Ngưng Tử] Xin lỗi, biên tập, ta cả ngày hôm
nay đều ở bên ngoài, bây giờ mới login.
[Quả Ninh Tiểu Công] Sửa nhanh!
[Tiểu Ngưng Tử] Không phải Hài Hòa vừa mới kiểm
tra dạo trước sao? Sao bây giờ lại Hài Hòa? Ắc, biên tập đại nhân, có phải
ta bị ai tố cáo hay không?
[Quả Ninh Tiểu Công] Nín, đừng nói những lời vô
nghĩa với ta. Tiểu Ngưng Tử ngươi nhớ cho kỹ, sau này không được viết H, ngay
cả viết hôn môi cũng không được viết thể loại đá lưỡi! Lần này Hài Hòa chơi
thật, từ nay không được viết H, nếu không ban vĩnh viễn.
[Tiểu Ngưng Tử] Không nghiêm trọng như vậy chứ?
[Quả Ninh Tiểu Công] Bị ta block hoặc bị bắt đi
tù, ngươi chọn đi.
…
Bất đắc dĩ, dưới sự đe dọa của Quả Ninh Tiểu Công, ta
ngoan ngoan mở web, cắt bỏ đi cảnh H trong từng chương từng chương mà ta thức
đêm viết ra. Ta vừa edit vừa đau khổ không thôi, quên hết tất cả, phía sau đột
nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng, “Cô đang làm gì?”
Ta giật mình, thiếu chút nữa hét lên thành tiếng,
luống cuống tay chân đóng trang web. Ta chầm chậm xoa người, mỉm cười: “Phó
tổng Nhậm, anh tỉnh rồi à?”
Nhậm Hàn khoanh tay ôm ngực, làm bộ dáng khí thế vương
giả từ trên cao nhìn xuống, “Không cần cười nịnh nọt, tôi hỏi cô đang làm gì?”
“A”, ta nói dối không chớp mắt, “Tôi vốn định về rồi,
nhưng lại lo lắng cho Phó tổng Nhậm, cho nên tôi tính chờ anh dậy, chắc chắn
anh không làm sao thì mới đi. Bởi vì ngồi không rất chán, cho nên tôi mở máy
tính online.” Dứt lời, ta len lén nhìn vào mắt Nhậm Hàn, đối phương không có
thái độ gì, vẫn một bộ mặt băng sơn, chắc là không phát hiện ra?
Nhậm Hàn duỗi người, chuyển chủ đề: “Bạch Ngưng, có
bận gì không?”
“Hả?”
“Tôi đói bụng, đi nấu cho tôi bát mì, nhớ là không cần
cho hành.”
Ta giật giật khóe miệng, tên nam nhân này, coi bổn đại
tiểu thư là người ở? Nhưng ngại vì hắn là cấp trên, hôm nay ta lại hại hắn bị
thương, cân nhắc qua một phen, ta lại yên lặng lui vào trong bếp. Nửa giờ sau,
ta hao tâm tổn sức, cuối cùng cũng bưng bát mì, tươi cười ra khỏi phòng bếp.
Nhậm đại công tử đang xem tạp chí nhẹ liếc mắt vào bát
mì một cái, cuối cùng không nhịn được bùng nổ.
“Bạch Ngưng, nhà cô với trứng gà có thù có hận phải
không?”
“Hả?” Sao lại nói như vậy?
Nhậm đại công tử dùng chiếc đũa gảy gảy bát mì, nheo
mắt, “Sao lại là mì trứng ốp lếp?”
Ta chống cằm, thành thật nói: “Vì tôi chỉ biết làm mì
trứng ốp lếp.”
Lời vừa dứt, kẻ trầm ổn như núi thái sơn, trấn tĩnh và
lúc nào cũng khổng biểu lộ cảm xúc là Nhậm Hàn cuối cùng bị ta làm tức đến méo
miệng. Thấy thế, buồn bực cả một ngày trời của ta rốt cuộc tan biến, một đóa
tường vi nhỏ mừng rỡ nở rộ trong ngực.
Không ngờ, vui quá hóa buồn.
Kỳ thật, khoảng cách giữa ta với bi kịch đã càng ngày
càng gần.
Ăn mì xong, Nhậm Hàn không nhanh không chậm lau miệng,
nói ra một câu làm cho ta khiếp sợ: “Bây giờ no rồi, cũng có sức để thu thập cô
rồi.”
Ta giả ngu, “Hả? Phó tổng Nhậm anh nói cái gì? Thu dọn
phòng à?”
Nhậm Hàn chặn họng ta, bắt đầu xòe từng ngón tay ra
nói: “Một, cô dám lừa gạt tòa soạn, nói máy ảnh bị côn đồ cướp, bỏ túi tiền
công; hai, nhân cơ hội lừa tòa soạn xin nghỉ bệnh; ba, lăng nhục lãnh đạo của
công ty.”
Ta đơ mất một lúc, được rồi, hai điều trước ta nhận,
nhưng điều thứ ba là cái tội danh gì? Ta định bụng dời sự chú ý của Nhậm hàn
đi, cố ý nói: “Phó tổng Nhậm, có phải anh nhớ nhầm không, tôi lăng nhục lãnh
đạo công ty khi nào?!”
Lời vừa dứt, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nhậm Hàn nhếch
môi một cái, cười đến mức gian trá dị thường, “Bạch Ngưng, cô thực sự nghĩ rằng
hồi nãy đóng trang web là sẽ không có vấn đề gì? Cô không biết có cái gọi là
browser history sao?”