Hùng Cách Cách đột
nhiên nổi giận, cô mất bình tĩnh quát: “Biết rõ anh ấy mất tích, sao còn không đi tìm? Biết rõ tinh thần anh ấy không bình thường, sao còn mặc
kệ để anh ấy biến mất một tháng? Chỉ vì tâm thần anh ấy không bình
thường sao? Cho nên mới không ai đi tìm, không ai quan tâm? Mặc kệ anh
ấy sống hay chết sao?”
Tô Hàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó cau mày
nói: “Tìm à? Phải tìm thấy mới được sao! Em kích động cái gì? Rống cái
gì? Anh đâu có lãng tai mà không nghe thấy lời em.”
Hùng Cách
Cách quay đầu đi, không muốn nói chuyện. Phó Khương là một bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ không đáng để người khác lo lắng sao? Người nhà họ Phó
biết rất rõ anh ấy sẽ biến mất trong một khoảng thời gian, nhưng không
ai nghĩ tới, không ai muốn hỏi rõ ràng anh ấy đã đi nơi nào, tại sao lại biến mất như thế? không ai đi tìm anh ấy, mặc kệ anh ấy sống hay chết.
Nếu như... Nếu như trong một tháng này, tâm thần Phó Khương có gì thất
thường, anh ấy sẽ trải qua cuộc sống như thế nào đây? Có thể bị người ta đánh đập tàn nhẫn hay không? Có thể bị đói khổ lạnh lẽo hay không? Tại
sao không có một ai quan tâm anh ấy như vậy?
Hùng Cách Cách cảm
thấy vô cùng tức giận, muốn tìm một chỗ để phát tiết, rồi lại cảm thấy
cả người không chút sức lực, ngay cả tinh thần cũng rất mệt mỏi. Đối với sự máu lạnh của người nhà họ Phó, cô cảm thấy trái tim mình băng giá.
Mà người nhà họ Phó đương nhiên là bao gồm cả Phó Bạc Yến và Tô Hàng.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách như thế nên tưởng cô không vui vì bị anh mắng, vì vậy anh liền dùng cùi chỏ đụng đụng cánh tay của cô, dỗ dành: “Này,
em nghĩ cái gì đấy? Không phải anh trách em tự tiện đăng báo tìm người,
mà là... Mà thôi, không có gì. Mục tìm người em cũng đã đăng rồi, giờ
nên ngừng đăng đi? Đừng có suy đoán nữa, chúng ta đi ăn đi!” Suy nghĩ
một chút, lại bổ sung một câu, “Chúng ta ăn buffet đi!” Anh kéo tay Hùng Cách Cách, đi ra chỗ xe jeep, chạy thẳng tới nhà hàng thịt nướng tiệc
đứng. Mặc dù vết phỏng của Hùng Cách Cách đã gần lành hẳn, nhưng vẫn
không nên ăn thức ăn kích thích.
Ở trong nhà hàng, Hùng Cách
Cách lần nữa hồi phục sức sống. Hùng Cách Cách nghĩ đến câu trời sinh
voi sinh cỏ. Nếu đã tốn tiền thì không nên có lỗi với bản thân mà không
tiêu phí. Ăn! Hết sức ăn! Đem tất cả bất mãn cũng biến thành việc thèm
ăn! Ăn no quá, liền đứng lên, đi một vòng, tiêu hóa một chút, sau đó...
Tiếp tục ăn!
Không biết Phó Khương có được ăn cơm? Có được ăn
những món ăn ngon miệng như thế này không? Phó Khương, anh phải sớm quay trở lại đấy.
Tô Hàng nhìn bộ dạng cực kỳ hăng hái của Hùng Cách Cách thì trong lòng cũng chất chứa đầy mật ngọt.
Hùng Cách Cách là bạn gái của anh, là người phụ nữ của anh.
Anh sẽ làm cho cô vui vẻ.
Mấy ngày kế tiếp, tình cảm Hùng Cách Cách và Tô Hàng rốt cuộc cũng thăng hoa.
Hai người sớm chiều làm bạn, cùng nhau vì sự nghiệp manga mà phấn đấu, cũng coi là có cùng chung sở thích.
Hùng Cách Cách nghĩ: Nếu cô đã đồng ý làm bạn gái của Tô Hàng, vậy thì cứ
thử xây dựng mối quan hệ xem sao. Cô muốn cố gắng đối xử tốt với Tô
Hàng.
Tô Hàng nghĩ: Nếu Hùng Cách Cách đã nhận lời làm bạn gái
của mình, vậy mình sẽ cưng chiều cô ấy, để cho cô ấy không thể rời bỏ
mình. Nhất định phải đối xử tốt với cô ấy.
Khi ở chung với Tô
Hàng, Hùng Cách Cách thống nhất nguyên tắc chung đụng. Chỉ cần Tô Hàng
đưa ra ý kiến, cô sẽ nghe theo; chỉ cần Tô Hàng đưa cho cô đồ, cô sẽ
nhận lấy; chỉ cần Tô Hàng sáng tác ra tác phẩm, cô sẽ khen hay; lúc Tô
Hàng nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô sẽ không giãy giụa. Tô Hàng sẽ dành cho cô
vẻ mặt ôn hoà, tốt đến mức không thể tốt hơn nữa. Còn những ngôn ngữ ác
độc công kích thì càng ngày càng ít đi.
Trong lúc ở chung với
Hùng Cách Cách, Tô Hàng cũng suy nghĩ làm sao để hai người sống cho hoà
hợp. Thỉnh thoảng, anh vì Hùng Cách Cách vẽ mấy bức hoạ hết sức mập mờ
cẩu huyết, cô sẽ hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng rực. Thỉnh thoảng, lúc
thay quần áo anh hơi giảm tốc độ một chút, tăng một vài động tác khiêu
gợi, cô sẽ kích động hăng hái cả ngày. Thỉnh thoảng, lúc muốn ôm cô, anh mời Hùng Cách Cách đi ăn một bữa tiệc đứng trước, sau khi ăn xong, cô
sẽ trở nên lười biếng mặc cho anh ôm, ngoan ngoãn vô cùng. Thỉnh thoảng, anh muốn phát triển thêm một bước, một nụ hôn sâu hay cái gì đó, thì
phải... tiếp tục nghĩ cách. Tô Hàng không dám tùy tiện hành động, vì đối với anh quá trình trồng răng là một việc rất là đáng sợ.
Thật ra chỉ cần có thể ôm Hùng Cách Cách vào trong lòng, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Anh chưa từng biết được bản thân anh rất dễ thỏa mãn!
Ha ha...
Hai người cùng ở chung một mái nhà, trong giai đoạn từ từ tìm hiểu rõ đối
phương, từ từ tìm kiếm cách chung sống với nhau, từ từ hình thành nên
thói quen có nhau, từ từ trở nên thân mật...
Rồi một ngày, hai
người đi ra ngoài ăn cơm xong, vừa mới chuẩn bị trở lại phòng vẽ thì
điện thoại Hùng Cách Cách đột nhiên vang lên.
Sau khi Hùng Cách
Cách nhận điện thoại vẻ mặt lười biếng của cô lập tức trở nên khẩn
trương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng theo đó mà trắng bệch.
Trong suốt cuộc điện thoại, đều là đối phương nói. Cho đến trước khi cúp điện thoại một giây, Hùng Cách Cách mới từ trong miệng nặn ra một câu: “Con
về liền!”
Tô Hàng thấy trong mắt Hùng Cách Cách ứa ra tầng nước mắt, hỏi vội: “Sao? Em muốn về đâu?
Hùng Cách Cách siết quả đấm, khóc nức nở: “Tô Hàng, tôi xin anh, lập tức đưa tôi về nhà đi!”
Tô Hàng vội đáp: “Được! Được! Được, em đừng vội, chúng ta lập tức lên
đường.” Anh nhanh chóng nổ máy xe, tăng tốc chạy băng băng về phía trước nói: “Nhà em ở đâu? Em có thể chỉ đường không?”
Hùng Cách Cách
ngây ngốc nhìn Tô Hàng, chợt gào khóc lên, “Tôi biết rõ địa chỉ nhà tôi
nhưng không biết đường đi về. Tôi mỗi lần về nhà đều là ngồi xe lửa,
không có lái xe về. Làm sao đây, làm sao đây? Tô Hàng, ba tôi trúng gió
rồi, chẳng những toàn thân đều co quắp, mà miệng còn sùi bọt mép nữa.
Tôi muốn về nhà, tôi nhất định phải về nhà! Có thể ba tôi không ổn rồi,
tôi phải về nhà!” Tin tức này tới quá đột ngột, giống như một con sóng
lớn đánh cho Hùng Cách Cách không cách nào hô hấp được. Đau! Đau lòng,
thân thể đau, tinh thần đau! Cô chưa bao giờ nghĩ tới, từ trước đến giờ
người ba khoẻ mạnh của cô lại đột nhiên ngã xuống. Cô muốn lập tức chạy
trở về, muốn canh giữ bên cạnh ba mình, muốn cùng ông ấy cùng nhau vượt
qua cửa ải khó khăn này! Cô không tin ba cô sẽ bị bệnh lần này không dậy nổi! Không, tuyệt đối không tin!
Hùng Cách Cách ở trong lòng
kêu lên khẩu hiệu ‘Tuyệt đối không tin’, nhưng không cách nào ngăn được
nước mắt chảy ra. Vào giờ phút này, cô vừa yếu ớt lại vừa hết sức kiên
cường.
Tô Hàng không nỡ thấy Hùng Cách Cách rơi nước mắt nên anh thấy đau lòng. Anh cố gắng dỗ dành cô: “Được! Được! Được! Đừng khóc!
Đừng khóc! Em nói cho anh biết địa chỉ nhà em, chúng ta có công cụ hướng dẫn chỉ đường, lập tức có thể về, lập tức là có thể nhìn thấy bác
trai.”
Hùng Cách Cách nói địa chỉ nhà cô, Tô Hàng dùng hướng dẫn định vị, liền hướng nhà cô thẳng tiến, vội vàng đi.
Tô Hàng nghĩ: bất kể thế nào, trước tiên phải chở Hùng Cách Cách nhanh về! Anh phải lái xe thật nhanh mà không hề để ý hậu quả.
Sau khi Tô Hàng liên tiếp vượt qua ba cột đèn đỏ thì anh bị cảnh sát giao thông ngăn lại.
Theo kết quả điều tra ghi nhận chiếc xe jeep này đã liên tiếp vượt 53 cột đèn đỏ!
Tô Hàng cam đoan rằng anh chỉ vượt đèn đỏ vào ngày hôm nay, nhưng cảnh sát giao thông không tin.
Nếu như giờ phút này suy nghĩ Hùng Cách Cách vẫn còn vận hành bình thường
thì cô sẽ nghĩ ra những cái cột đèn đỏ kia là Phó Khương vượt.
Tô Hàng nói miệng mà không có bằng chứng nên anh cảnh sát giao thông muốn
tịch thu bằng lái của anh, cũng nhất định phải xử phạt anh.
Nếu bị lập biên bản phạt, tối nay Tô Hàng cũng đừng mong có thể đi được.
Tô Hàng quay đầu nhìn Hùng Cách Cách lòng đang nóng như lửa đốt. Ánh mắt
anh hiện lên tia độc ác, nâng quả đấm lên, đánh cho anh cảnh sát giao
thông kia ngã xuống đường, sau đó kéo Hùng Cách Cách, nhảy lên xe jeep,
lần nữa vội vã rời đi.
Kết quả là trong buổi tối này trên đường lớn trình diễn cảnh cảnh sát bắt cướp vô cùng kịch liệt.
May mắn là Tô Hàng có tài lái xe hơn người, một lát sau, anh đã bỏ xa anh cảnh sát giao thông kia.
Tô Hàng biết chiếc xe này không thể dùng nữa, nếu không sẽ còn bị chặn
tiếp. Vì vậy, anh tiện tay chặn một chiếc xe địa hình lại, trực tiếp
quăng cho người nọ một tấm thẻ vàng cùng danh thiếp, nói: “Xe này coi
như tôi mua rồi.” Liền lần nữa anh lái xe phóng như bay trên đường.
Hùng Cách Cách muốn gọi điện thoại về nhà để xác nhận tình trạng của ba
Hùng. Cô lại phát hiện điện thoại di động của mình đã hết pin. Cô mượn
điện thoại của Tô Hàng gọi về số điện thoại nhà nhưng lần nữa đau khổ
phát hiện ra điện thoại nhà không liên lạc được. Hùng Cách Cách muốn gọi cho hàng xóm thân thiết xung quanh nhưng kết quả là cô không nhớ nổi số điện thoại của ai hết. Hùng Cách Cách gấp đến độ nắm chặt nắm tay, cắn
chặt đôi môi.
Tô Hàng nhìn thấy đau lòng, rồi lại không biết nên an ủi cô như thế nào. Vào lúc này, anh cảm thấy nói thêm cái gì đều
không có ý nghĩa. Anh chỉ có thể lái nhanh về nhà cô, cho Hùng Cách Cách nhìn thấy ba cô, cô mới có thể an tâm. Có lẽ cô sẽ đau lòng hơn. Nhưng
đây là một quá trình nhất định trong cuộc sống mà ai cũng phải trải qua. Anh sẽ đi cùng với cô, cho đến khi cô hết đau lòng.
Sau khi Tô
Hàng và Hùng Cách Cách trải qua muôn vàn khó khăn, năm tiếng sau cuối
cùng cũng về đến nhà cô. Xuyên qua bóng đêm anh nhìn thấy một đám đông
người. Đó là người của cả thôn tụ tập trước cửa nhà Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cảm thấy tim đập liên hồi, cả người bủn rủn. Thân thể cô tràn đầy nỗi thống khổ! Không! Không! Không! Không! Ba Hùng cường tráng như
vậy, không có việc gì, nhất định không có việc gì!
Nhưng mà, người trong thôn sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập trước cửa nhà cô.
Trừ phi... Không, sẽ không!
Hùng Cách Cách không dám nghĩ nữa.
Cô đẩy cửa xe ra, nhảy xuống đất. Bởi vì bắp chân đã mềm nhũn nên cô đã té cái phịch, quỳ gối trên đất.
Tô Hàng vội vàng nhảy xuống xe, dìu Hùng Cách Cách đứng lên, ôm lấy eo cô, phòng khi cô té xuống đất lần nữa.
Hùng Cách Cách mông lung nhìn nhà mình, trái tim run rẩy. Cô đẩy Tô Hàng ra, như nổi điên lên, hô to một tiếng: “Ba”, rồi chạy vọt vào trong nhà.