Tô Hàng dùng công việc để bình tĩnh lại, ép buộc mình dồn tất cả sự chú ý vào công việc,
không cho phép mình suy nghĩ đến ánh mắt thoáng hiện lên sự hung tợn của Phó Khương. Không phải anh lo Phó Khương sẽ trả đũa, chỉ là… Sau khi
nhìn thấy thái độ của Hùng Cách Cách với Phó Khương thì đột nhiên anh
cảm thấy rất lo lắng. Sự lo lắng bất an này mãnh liệt như thế nào thì
anh lại càng không muốn suy nghĩ. Anh luôn nói Hùng Cách Cách đang sợ
hãi, chẳng lẽ anh không sợ sao?
A... Tô Hàng cười tự giễu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hùng Cách Cách làm trợ lý của Tô Hàng, không thể đẩy việc cho người khác mà
phải phụ trách chăm sóc cho Tô Hàng. Cô thích nhìn Tô Hàng vẽ tranh,
sáng tác, dáng vẻ tập trung của anh làm cô mê muội.
Loại mê muội này làm Hùng Cách Cách cảm thấy vui mừng.
Cô cảm thấy chỉ cần cô dồn hết sự chú ý vào Tô Hàng thì sẽ không suy nghĩ
quá nhiều đến Phó Khương nữa. Nói thật, cô thật sự không muốn nghĩ đến
Phó Khương. Mỗi lần nghĩ đến anh, cô đều cảm thấy khó thở, trái tim nhỏ
run rẩy đến phát đau.
Đau cái gì? Đau cái chân bà nội mày ấy! Không cho đau!
Nên đau thì phải là môi của cô mới đúng?
Phó Khương dùng miệng thật ác độc, cắn mạnh tới mức làm cho cô không thể ăn cay nóng tới mấy ngày, chỉ có thể ăn cháo trắng không có mùi vị gì.
Aizz... Đáng thương quá!
Cùng với sự tự biên tự diễn của Hùng
Cách Cách và sự chịu đựng của hai người thì mấy ngày sau rốt cuộc Tô
Hàng cũng hoàn thành xong trọn bộ bản thảo manga.
Hùng Cách Cách với đôi mắt gấu mèo, ôm những bản thảo kia cười ngây ngô một hồi, sau
đó ngã cái phịch xuống giường, ngủ đến mê mệt.
Tô Hàng nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn của Hùng Cách Cách, không kiềm nén được tình cảm
trong lòng mình nữa. Anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi của cô.
Rất thơm ngọt, rất mềm mại, rất ấm áp...
Ha ha... Hùng Cách Cách thật đúng là đồ ngốc, không biết cách phòng bị một người đàn ông.
Mặc dù anh luôn cố gắng kiềm chế kích động đặc biệt của đàn ông, nhưng Hùng Cách Cách lại như có như không quyến rũ cảm giác của anh, khiêu chiến
sự tự chủ của anh.
Có lẽ thích một người chính là như vậy.
Muốn cho cô nhứng thứ tốt nhất, muốn tôn trọng ý định của cô, muốn cho nhau
cái ôm đầu tiên, sắp xếp một cách lãng mạn và hoàn mỹ.
Trong
lòng Tô Hàng bắt đầu tràn ngập bong bóng màu hồng, Hùng Cách Cách giống
như hồ ly nhỏ, co người lại, chui vào trong ngực Tô Hàng.
Tô
Hàng mừng rỡ, hài lòng ôm lấy Hùng Cách Cách đang ngáy o o. Mấy ngày nay phải thức đêm liên tục để theo kịp tiến độ bản thảo, hai người bọn họ
thật sự mệt chết rồi.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Hùng Cách Cách mở mắt thì có thứ gì đó đang kề sát mặt cô, làm cô sợ tới mức hít sâu vào một hơi!
Thứ đó là một đôi mắt... Một đôi mắt đang phát ra ánh sáng xanh lè! Cực kỳ giống đôi mắt của con sói đang đói bụng!
Hùng Cách Cách dịch người về phía sau, kéo giãn khoảng cách, lúc này mới thấy rõ ràng người trước mặt... Là Phó Khương!
Anh nửa nằm ở trên giường, tay chống chằm, không nhúc nhích, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhìn thấy Phó Khương thì có chút bất ngờ. Đến giờ cô vẫn nhớ
mắt anh đỏ kè, cắn nát môi cô rồi nụ cười giống như ác ma lúc anh xoay
người rời đi.
Anh tới đây làm gì? Tới trả thù cô sao?
Hùng Cách Cách cẩn thận phòng bị nhất cử nhất động của Phó Khương, chỉ sợ
anh đột ngột bùng nổ, vung đao chém chết cô. Trên ti vi đều diễn như vậy mà. Nếu như anh thật sự ra tay với cô thì cô xong rồi, người bị bệnh
thần kinh làm người khác bị thương thì không tính là phạm pháp.
Phó Khương nhận ra được sự phòng bị của Hùng Cách Cách, cũng không có tỏ vẻ không vui, giọng nói rất rõ ràng rành rọt: “Mắt em có ghèn.”
Hùng Cách Cách lập tức dùng đầu ngón tay cọ cọ khóe mắt của mình, sau đó quay đầu đi, không để ý tới Phó Khương nữa.
Phó Khương cũng không nói chuyện, vẫn chăm chú nhìn Hùng Cách Cách không nhúc nhích.
Một lát sau, Hùng Cách Cách không nhịn được, liếc Phó Khương một cái rồi
nói: “Không phải anh nói anh rất tức giận, muốn trả thù tôi sao?” Những
lời này làm cho cô sợ hết hồn hết vía mấy ngày nay.
Phó Khương
trả lời: “Vốn muốn trả thù em để cho em không nhìn thấy anh mà phát
điên. Kết quả là sau mấy ngày trôi qua, anh phát hiện nếu thật sự không
tới gặp em thì anh mới là người phát điên.”
Lòng của Hùng Cách
Cách trở nên bất ổn, cô không thể tìm được một từ nào để miêu tả cảm
giác của cô lúc này. Phó Khương, anh thật sự là một nhân tài, sau khi
cắn cô một phát thật mạnh vậy mà vẫn không thấy xấu hổ, thản nhiên nói
những lời như thế. Hùng Cách Cách bắt đầu thấy tự ti vì không mặt dày
bằng anh rồi.
Phó Khương nhếch môi cười, nói tiếp: “Em biết
không, bây giờ bệnh viện có nhiều thứ đen tối lắm. Vất vả mấy chục năm
mới có thể thay đổi được. Anh bệnh không khỏi được, điên không hết được
cho nên mới tới tìm em đấy.”
Hùng Cách Cách hừ hừ mũi, bày tỏ
khinh thường của mình nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Phó Khương vẫn còn
nhớ thương cô, nghĩ tới cô. Những lời nói hung ác kia của anh đều là nói dỗi mà thôi. Chờ anh hết giận thì mọi thứ đều tốt đẹp trở lại.
Trong mắt Phó Khương lóe lên ánh sáng, nhìn Hùng Cách Cách hỏi: “Nếu anh
không đến tìm em, có phải em sẽ vĩnh viễn không đi tìm anh đúng không?
Hùng Cách Cách, em thật là vô tình, gọi điện thoại cho anh cũng không
được sao?”
Trái tim Hùng Cách Cách khẽ run lên, lập tức phủ
nhận: “Không phải! Mấy ngày nay công việc quá bận rộn, tôi muốn đi tìm
anh nhưng lại không tiện xin Tô Hàng nghỉ.” Có mấy lần cô định cầm điện
thoại lên gọi cho Phó Khương nhưng cuối cùng lại không gọi. Một là cô
thấy hơi sợ hãi, khi vừa nghĩ tới anh hung ác tuyệt tình của anh lúc rời đi liền thấy sợ; hai là công việc của Tô Hàng thật sự quá bận rộn làm
cho cô hoàn toàn không có chút thời gian riêng tư nào. Chỉ cần cô cầm
điện thoại lên thì cặp mắt lạnh của Tô Hàng sẽ quét tới chỗ cô. Hùng
Cách Cách thừa nhận cô là một người rất nhát gan, con gấu túi như cô
không dám làm bừa trước mặt động vật ăn thịt.
Từ trong lời nói của Hùng Cách Cách, Phó Khương nghe được một từ rất tuyệt diệu... xin nghỉ.
Đây quả thực là một tin tức cực kì có giá trị!
Ánh mắt của anh cười đến không thấy ông mặt trời, ngay cả lông mũi cũng cuốn lại thành một vòng tròn hạnh phúc.
Dường như Hùng Cách Cách vẫn còn rất khách sáo với Tô Hàng. Nếu như Hùng Cách Cách thật sự xem Tô Hàng là bạn trai thì tại sao lại dùng từ ‘Xin
nghỉ’? Đây rõ ràng quan hệ cấp trên với cấp dưới, bóc lột và bị bóc lột!
Buồn bực và khó chịu mấy ngày qua của Phó Khương đều bị quét sạch. Anh cảm
thấy tất cả tế bào nhỏ trong thân thể đang chết dần vì Hùng Cách Cách
đột nhiên sống lại. Thật sự không khác gì xác chết sống lại.
Thật may là anh không chịu được sự nhớ nhung đau khổ nên mới chạy tới gặp
Hùng Cách Cách, bằng không không phải là anh vẫn tiếp tục đau khổ sao ?
Ừ, nói thật, anh vội vàng chạy tới đây chính xác là vì sợ Hùng Cách Cách bị Tô Hàng ăn sạch sành sanh. Tuy anh tuyên bố sẽ trả thù Hùng Cách
Cách, nhưng nếu như khi anh nổi lên ý định trả thù mà Hùng Cách Cách đã
bị người khác ăn mất thì chi bằng anh tự bắn pháo về phía mình, trực
tiếp vung dao tự thiến thì tốt hơn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề này thì anh đã tới đây. Thật may là anh đã tới.
A... Thời tiết hôm nay thật đẹp!
Hùng Cách Cách nói chuyện với Phó Khương nửa ngày mới nghĩ đến một vấn đề
cực kì quan trọng, hình như... trong phòng làm việc này thiếu một người. Cô nhìn chung quanh một vòng, vô cùng buồn bực hỏi: “Tô Hàng đâu rồi?”
Trước khi ngủ, rõ ràng còn nhìn thấy anh ấy. Tại sao chỉ trong chốc lát
mà đã biến mất không thấy tăm hơi?
Phó Khương hồi hồn, bắt đầu cười giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: “Em đoán thử xem nó đang ở chỗ nào?”
Lúc Phó Khương vừa tới phòng vẽ tranh thì thấy Tô Hàng đang ôm Hùng Cách Cách nằm ở trên giường, ngủ rất say sưa!
Lúc ấy, tâm tư của anh bắt đầu xoay chuyển một trăm vòng nhưng chỉ nghĩ đến duy nhất một vấn đề: Làm thế nào để chỉnh Tô Hàng, để cho nó nhớ thật
lâu! Không phải cô gái nào cũng có thể đụng đến. Không phải cái giường
nào cũng có thể ngủ được.
Nói thật, chỉ trong nháy mắt, anh đã
nghĩ ra vài trăm phương pháp để xử lí Tô Hàng, hành hạ Tô Hàng đến chết
đi sống lại. Đối với suy nghĩ vừa linh hoạt lại vừa giàu tính sáng tạo
của mình, Phó Khương cũng khó tránh khỏi bội phục mình. Có điều suy nghĩ là suy nghĩ, làm là làm, bây giờ anh không có phát điên, không đến mức
cầm dao kề cổ Tô Hàng.
Vì muốn làm cho Tô Hàng cách xa Hùng Cách Cách ngay lập tức, Phó Khương theo bản năng, đánh một cái lên gáy Tô
Hàng để Tô Hàng ‘ngủ sâu’ thêm một chút! Sau đó, thuận chân đá người ta
xuống dưới giường, mặc kệ mi sống hay chết. Thằng nhóc Tô Hàng ngu ngốc
kia, ngay cả thím của mi cũng dám trêu chọc, anh không đánh chết sau đó
ném vào giữa bầy chó hoang đã coi là nể mặt mũi ruột thịt rồi.
Hùng Cách Cách không biết Phó Khương đang suy nghĩ gì, lắc lắc đầu: “Làm sao tôi có thể đoán được?”
Cô thấy Phó Khương vẫn nằm lỳ bằng tư thế nửa nằm ở trên giường, liền mở miệng dò hỏi: “Anh nằm như vậy không thấy mỏi sao?”
Vẻ mặt Phó Khương như đưa đám, trả lời: “Anh cũng muốn động đậy lắm, nhưng mà... Cả người bị tê cứng rồi.”
Con ngươi Hùng Cách Cách đảo quanh, cười tủm tỉm ghé sát người đến chỗ Phó
Khương hỏi: “Chỗ nào bị tê cứng vậy?” Ngón tay nhỏ bé chọt chọt cánh tay Phó Khương: “Chỗ này hả?” Nhìn thấy Phó Khương run run, cô lại giơ tay
chọt chọt bắp đùi Phó Khương: “Hay là chỗ này?”
Phó Khương cầu
xin tha thứ: “Được rồi, được rồi, em để yên cho anh một lát thôi.” Sau
khi xử lý xong Tô Hàng thì anh luôn nằm thế này nhìn Hùng Cách Cách ngủ. Anh cũng không biết mình bị bệnh thần kinh gì mà nhìn mãi vẫn không
thấy chán, tận đến khi Hùng Cách Cách tỉnh lại.