Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 82: Chương 82: Hùng Cách Cách, Chúng Mình Yêu Nhau Đi! ( Hai )




Bởi vì Phó Bạc Yến còn đang trong thời gian dưỡng thương cho nên tất cả mọi người đều ở lại trong biệt thự, ăn bơ làm biếng, chơi trò thấp kém mắt to trừng mắt nhỏ nhưng lại cực kỳ tiêu tốn thời gian.

Tô Hàng vẫn muốn tìm cơ hội nói đôi lời với Hùng Cách Cách, nhưng Phó Khương này hệt như con muỗi đang chích lên thịt người, lúc nào cũng dính trên người Hùng Cách Cách, muốn phủi cũng không phủi đi được. Trừ phi bạn vỗ chết nó! Nhưng mà con muỗi này lại biết võ. Chú ấy từng học kungfu thiết bố sam (**), thực sự rất khó để tìm ra chỗ hiểm của chú ấy.

Thiết bố sam hay còn gọi là “áo giáp sắt” là bài tập luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt, không luyện bụng. Khởi luyện bằng cách xoa toàn thân, nằm trên vật cứng. Sau tăng lên bằng các bài tập phi lưng, ngực, vai v.v. lên cát. Tương truyền công phu này do một thiền sư Tây Tạng truyền cho Thiếu Lâm tự và rất được ngưỡng mộ. Hoặc đào hố cát mịn chừng 0.33 m rồi nắm 2 tay trên xà ngang thả rơi mình xuống hố cát sao cho thân mình, ngực, bụng, vai, lưng rơi chạm xuống cát. Trước khi luyện như vậy nên quấn vải thân mình rồi xoa mạnh vào thân mình.

Vết thương của Phó Bạc Yến đã đỡ nhiều rồi nhưng vết bầm trên mặt vẫn chưa tan hết. Mỗi khi anh lấy gương soi chỉ muốn nở một nụ cười vô cùng hấp dẫn nhưng khốn nỗi là anh không làm được! Thôi được rồi, anh đành phải nhẫn nhịn, đợi sau khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn anh sẽ nói chuyện với Hùng Cách Cách lại. Khoảng thời gian này đối với anh mà nói quả thực là đau khổ và giày vò!

Cứ như vậy bảy ngày đã trôi qua, vết thương của Phó Bạc Yến đã khỏi bảy tám phần nên anh phải đi làm.

Hùng Cách Cách làm trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên phải bám gót sau anh.

Khi Hùng Cách Cách xuất hiện trong công ty, lập tức gây ra không ít xôn xao.

Ai có thể ngờ được cô nàng xinh đẹp quyến rũ trước mắt này lại chính là Hùng Cách Cách chứ?!

Các chàng trai sục sôi, các cô gái ghen tỵ.

Các chàng trai mặc dù đã biết rõ là hoa đã có chủ nhưng vẫn có kẻ kích động đi dòm ngó một hai cái. Những tên bình thường chẳng thèm ngó tới Hùng Cách Cách nay cũng bắt đầu thường xuyên nhìn lén cô, cũng cố gắng tìm cơ hội hẹn cô ra ngoài tụ họp một lát.

Các cô gái bắt đầu tụ tập tốp năm tốp ba, dùng ngữ điệu “chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi” và biểu tình “thì ra là vậy” trắng trợn bà tám về lịch sử phẫu thuật thẩm mỹ của Hùng Cách Cách. Từ mắt của cô nói đến mũi, lại nói từ mũi đến miệng. Từ miệng nói đến ngực rồi lại nói từ ngực đến mông. Nói tóm lại Hùng Cách Cách chính là cô nàng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ trong nháy mắt biến thành mỹ nữ!

Thỉnh thoảng sẽ có một âm thanh nhỏ tốt bụng đứng ra chất vấn: phẫu thuật thẩm mỹ không thể nào thoáng cái đã làm xong được, cũng không thể nào khôi phục lại tốt như vậy trong thời gian ngắn thế?

Đám con gái đều lựa chọn bỏ ngoài tai âm thanh đó, coi như hoàn toàn không nghe thấy! Kỹ thuật y học bây giờ phát triển tân tiến như vậy, biến một cô nàng xấu xí tức thì thành một đại mỹ nhân thanh thoát! Không có gì là không thể cả! Tóm lại, Hùng Cách Cách đã đi phẫu thuật thẩm mỹ!

Lời đồn trong khu làm việc nổi lên khắp nơi, Phó Bạc Yến ngồi trên ghế ông chủ trong phòng làm việc, nhìn chăm chăm Hùng Cách Cách bằng đôi mắt đen nhánh, anh dịu dàng nói: “Anh cảm thấy em đang có tâm sự, có tiện nói ra không?” Trước tiên anh vứt đề cho Hùng Cách Cách, chỉ cần Hùng Cách Cách cho ra đáp án thì anh có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi.

Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn về Phó Bạc Yến, kinh ngạc nói: “Anh nhìn ra được à?”

Phó Bạc Yến gật đầu nghiêm túc nói: “Anh hy vọng em có thể chia sẻ nỗi lòng của em với anh.”

Hùng Cách Cách rối rắm một lát, cô hạ quyết tâm nói: “Phó tổng, tôi…. Tiền lương của tôi.” Đã hơn một tháng rồi mà một xu tiền lương cô cũng không nhìn thấy! A! A! Thiên lý ở đâu chứ!

Phó Bạc Yến sững sờ một lát rồi lắc đầu cười cười, anh lấy thẻ ngân hàng trong bóp ra đưa cho Hùng Cách Cách, “Tiền lương của em đây.” Anh nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu, “Còn có cả tiền anh mua những món đồ nhỏ kia nữa.”

Hùng Cách Cách hoan hô nhận lấy tấm thẻ, cười không khép được miệng. Cảm tạ tổ chức, cảm tạ lãnh đạo, cảm tạ chủ nghĩa xã hội, ông chủ không ăn bớt tiền của nhân viên, amen! Cô đã ngóng khoản tiền lương này lâu lắm rồi. Cô muốn gửi một chút tiền về nhà, muốn cho bố mẹ biết mình vẫn sống rất tốt; muốn mua chút quà cho Phạm Bảo Nhi để cậu ấy cười toe toét; muốn mua cho mình bộ sách manga bản số lượng có hạn, nuôi dưỡng tâm hồn non nót của mình! Có tiền tốt thật.

Phó Bạc Yến vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Hùng Cách Cách liền cướp lời trước: “Tôi biết, tôi biết rồi, sáu số sau của thẻ ngân hàng chính là mật mã!” Thế rồi cô cười ha ha siết chặt tấm thẻ chạy đi.

Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, mặt tràn đầy ý cười cưng chiều.

Có lẽ thật sự anh đã quá nhạy cảm rồi. Hùng Cách Cách vẫn là Hùng Cách Cách của ngày nào, vẫn là Hùng Cách Cách thích vây quanh anh có điều mưu tính cả. Một bảo bối ngây thơ như vậy anh thật sự không muốn buông tay.

Niềm vui của Hùng Cách Cách đơn giản như vậy nhưng luôn có thể dễ dàng lây sang anh.

Anh không biết sự lo lắng bất an mấy ngày gần đây của anh rốt cuộc là vì cái gì? Có lẽ nguyên nhân là tại Xương Kỳ, có lẽ nó đến từ Phó Khương. Ha ha…. Chỉ cần đi làm là tốt rồi. Ít nhất trong tám tiếng giờ hành chính này Hùng Cách Cách vẫn ở bên anh.

Buổi trưa, tóc tai Tô Hàng như ổ gà, bò dậy khỏi giường hệt như Vampire sau khi say rượu. Cậu vốn muốn lập tức chạy tới công ty nhưng vừa nghĩa đến sự hờ hững của Hùng Cách Cách là cậu lại thấy tiu nghỉu, trong lòng khó chịu không nói ra được.

Cậu thử lấy lòng cô, cô lại trốn tránh cậu như tránh rắn rết.

Tô Hàng cậu không phải không có phụ nữ bám theo? Tội gì cậu phải bám riết chán ngắt vậy chứ. Người ta còn khinh chẳng thèm ngoái lại nhìn.

Tô Hàng đứng trước gương, nheo mắt đánh giá mình một lượt, càng nghĩ càng không hiểu, ánh mắt của Hùng Cách Cách vì sao không dừng lại trên người cậu chứ? Theo lý mà nói cậu rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô mới đúng.

Lông mày không dày không thưa, mắt lấp lánh có hồn, đuôi mắt còn hơi xếch lên, sống mũi thẳng tắp, miệng hơi hồng nhưng khẩu hình môi không có cong. Tô Hàng tạo hình mấy cái trong gương, càng cảm thấy mình có thể nói là rồng phượng trong biển người, nhưng anh lại càng lúc càng không hiểu sao khi mình rơi vào trong mắt Hùng Cách Cách lại thành kẻ vô dụng bỏ đi chứ?!

Cậu cau mày đổi một bộ âu phục thoải mái được cắt may vô cùng vừa người, rồi cậu lại soi gương vuốt tóc hai lần mới hài lòng đi xuống lầu.

Cậu vốn định lái xe đi ra ngoài hóng gió, tùy tiện túm lấy một cô nàng, nghe tiếng thét chói tai của cô nàng, nhìn cô nàng lấy lòng mình để tăng thêm chút lòng tự tin, nhưng không biết vì sao cậu càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát đi bộ ra ngoài biệt thự rồi ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại bước từng bước về phía công ty.

Đi từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, lúc cậu chỉ còn lại hơi thở cuối cùng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa chính của công ty.

Trước đây dưới trướng cậu, cậu không hề thương tiếc, Hùng Cách Cách cũng phải bôn ba giữa công ty và biệt thự như vậy sao?

Trong lòng Tô Hàng đột nhiên biến thành ngũ vị tạp trần.

Khi Tô Hàng kéo lên cơ thể mệt mỏi chuẩn bị qua đường thì Phạm Bảo Nhi vừa vặn đi ngang qua đây, vừa liếc một cái đã trông thấy Tô Hàng.

Con ngươi Phạm Bảo Nhi rét lạnh, cơn giận bùng lên, cô vọt tới trước mặt Tô Hàng như cơn gió lốc, cô nói với giọng điệu châm chọc: “Aiyo, đây không phải ông chủ của Hùng Cách Cách đó sao? Xem chừng là cả thể xác và tinh thần đều mệt lử ha. Đào hoa nhiều quá không biết hái được đóa nào chưa? Nhìn bộ dạng của anh đúng là bị hư thận nặng rồi! Trở về tôi phải nói cho Hùng Cách Cách biết, tuýp đàn ông như thế không đáng để thích, nếu cứ khăng khăng thích tên mặt trắng rõ ràng thận hư vậy không phải là mắt có vấn đề hay sao….”

Không đợi Phạm Bảo Nhi nói xong, Tô Hàng đã bắt lấy cổ tay cô, kích động hỏi: “Cô nói cái gì? Hùng Cách Cách thích tôi? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.