Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 27: Chương 27




Nhị trưởng lão Thanh Sơn Môn - Thường Thiệu Phong, được mệnh danh tư chất thiên phú, ngọc thụ lâm phong

Đáng tiếc, phản bội Thanh Sơn, rơi vào ma đạo...

--------------

- Lăng Thiên Lam!_ Giọng nói nam nhân vang lên từ phía sau

Người đến một thân thanh y sẫm màu như lục thạch, khí chất ung dung tiêu sái, ngũ quan ổn trọng tuấn tú cương trực nhưng khoé mắt đuôi lông mày đều ẩn chứa tà khí mê hoặc. Tay cầm một cây chiết phiến bằng ngọc khẽ phe phẩy, khoé miệng nhếch lên, một bộ tiêu diêu tự tại

- Ngươi...?_ Lăng Vũ thấy nam nhân này bộ dạng rất quen mắt nhưng vẫn không nhớ nổi đây là ai, bất quá, người này biết đại danh của hắn! Hơn nữa tu vi của người này không hề thấp lại có thể ung dung đi lại trong Phong Ma Giáo như vậy thân phận hiển nhiên cũng không thể coi thường!

- Thế nào? Tiểu tử ngay cả ta cũng không nhớ?

Lăng Vũ nghĩ a nghĩ một lúc nói:

- Ngươi quay lưng về đây!

- Sao?_ Ở tu chân giới giết người cướp nội đan pháp bảo là chuyện thường, việc đầu tiên ghi nhớ để sống sót là tuyệt không đưa lưng về phía kẻ thù, đao thương dễ tránh ám tiến khó phòng nhưng người này rất ung dung đưa lưng về phía Lăng Vũ một chút cũng không thắc mắc

- A! Cư nhiên là ngươi?

Người kia nhếch miệng nhìn hắn:

- Nhớ rồi?

Lăng Vũ nghiêm túc gật đầu:

- Gian phu của ngũ sư thúc?!

-“....”

Thanh y nam tử sống lâu như vậy lần đầu tiên suýt sặc nước bọt của mình mà chết! Cái gì gọi là gian phu hả?! Thằng nhóc ăn nói sạch sẽ chút đi!

Cái này kì thực không thể trách Lăng Vũ! Người ta luôn nói ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng! Vậy ấn tượng đầu tiên của hắn về nam nhân này chính là

NỬA ĐÊM MỞ CỬA THẤY NAM NHÂN BỊ SƯ THÚC NÉM RA KHỎI PHÒNG?!

TA KHÔNG GỌI HẮN “GIAN PHU” KHÔNG LẼ KÊU HẮN MỘT TIẾNG “TỶ PHU”?!

Thường Thiệu Phong chỉ cảm thấy trứng của mình hai cái đều đau! Sao hắn lại có thể có một đứa cháu cực phẩm như vậy?!

Thường Thiệu Phong kì thực ngày thường rảnh rỗi hết việc, chạy nhảy khắp nơi. Hôm nay cư nhiên bắt gặp Lăng Vũ cái thằng nhóc mà ngày nào cũng khiến Tiểu Hạo hậm hực dậm chân bị một tiểu nha đầu lôi kéo đi cứu người. Nữ tử rõ ràng là hôm trước được Mặc Hiểu nhặt dưới núi về, tuy dung mạo động lòng người nhưng không giống như những nữ nhân không an phận bình thường, người này ngu ngốc lại thích gây chuyện tạo sự chú ý, tâm tư đơn giản thực không biết nàng ta dùng pháp thuật gì khiến một kẻ đi hai bước thay một nữ nhân như Mặc Hiểu mê luyến tới vậy!

Bất quá, Thường Thiệu Phong vẫn rất vui vẻ ôm tâm tư của kẻ xem kịch vui tới muốn nhìn một màn anh hùng cứu mĩ nhân trong truyền thuyết. Nhưng hắn là vạn vạn không ngờ tới tên tiểu quỷ này trong thời khắc mấu chốt lùi nửa bước! Chính là lùi nửa bước đó!

Mặc dù nếu tiểu tử này không lùi nữ tử kia cũng vẫn sẽ rơi xuống nhưng hành động này của hắn tỏ rõ muốn bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu chán ghét! So với Thường Thiệu Phong ngọc thụ phong nhã mà nói thì hành động này thật đối với nữ tử quá vô tình đi!

- Ngươi quả thật tính tình đều thừa hưởng từ tên nhóc Âu Dương Vân kia!

Khoan đã! Cái gì gọi là thừa hưởng?! Sẽ không giống như ta đoán lần trước chứ?!

- Năm đó ta nói Tu Vân đừng như vậy mang ngươi lên Thanh Sơn, hắn lại một mực giữ lại ngươi! Hiện tại thì hay rồi! Dạy ra một kẻ cực phẩm như ngươi quả thật Tu Vân số rất khổ!

Lăng Vũ đen mặt, cái gì gọi là giữ lại ta? Năm đó chính ngươi xúi dục sư tôn sinh ta dưới núi rồi đem ta đi cho đúng không?! Là ngươi đúng không?!

- Lão già! Ăn nói sạch sẽ chút đi! Ngươi là sư thúc của ta nói thế mà nghe được à?

- Xú tiểu tử?! Nói ai là lão già?! Ta mới hơn 70 thôi đó!_ Sau đó Thường Thiệu Phong như nhận ra điều gì bất ổn, đứng đến càng thẳng lưng:

- Cũng biết ta là sư thúc của ngươi!

Lăng Vũ gật đầu:

- Thanh Sơn Môn nhị trưởng lão Thường Thiệu Phong, có hẳn một quyển sách nói về ngươi!

Thường Thiệu Phong ngẩng cao đầu:

- Sách đó có phải nói ta rất ngọc thụ lâm phong? Mỹ nam có tiếng hay không?

Lăng Vũ lắc đầu:

- Một tên Thái hoa đại đạo, người người hô đánh!_ Nhìn nhìn một chút lại bồi thêm câu: - Quả nhiên danh bất hư truyền a!

“....”

Xú tiểu tử! Dù sao ta cũng là sư thúc của ngươi! Nói chuyện có thể cho nhau chút mặt mũi được không?!

- Được rồi! Ta không so đo cùng ngươi! Chỗ này không giống Thanh Sơn! Đừng chạy loạn!

Rốt cục người buông vũ khí đầu hàng vẫn là Thường Thiệu Phong, dặn dò hai câu liền chạy mất hút ngay cả bóng cũng không thấy

Lăng Vũ nhìn bóng thanh y khuất dạng, bản thân rơi vào trạng thái xuất thần

Năm mươi năm trước nhị trưởng lão của Thanh Sơn Môn - Thường Vu, phong lưu hoa tâm bất quá cứu người vô số! Không biết vì nguyên cớ gì phản bội Thanh Sơn Môn, hại chết lục trưởng lão của Thanh Sơn, trợ giúp Phong Vu Thương lên làm thiếu chủ Phong Ma, khiến tam giới rơi vào tình cảnh hỗn loạn!

Một người từng được vạn người kính nể, trăm họ chịu ơn như vậy chỉ trong một đêm liền trở thành một kẻ bị vạn nhân phỉ nhổ, người người hô đánh...

Vẫn là không hiểu được vì cái gì hắn phải tự ngược mình như vậy!

Lăng Vũ lắc đầu nhè nhẹ

Kỳ thực trên đời có vài thứ không hiểu vẫn tốt hơn

-------------------------

- Tiểu Hạo nhi, ta tới rồi!_ Thanh y nam nhân tay cầm chiết phiến bằng ngọc, vô cùng ung dung phiêu dật... nhảy từ cửa xổ vào trong tĩnh phòng

Người bên trong đối với sự xuất hiện không hề báo trước của nam nhân một chút cũng không để ý, vô cùng bình tĩnh ngồi quy củ đọc sách, Thanh Sơn đạo bào tầng tầng lớp lớp, gương mặt cương nghị dưới ánh sáng mờ nhạt trông có vẻ nhu hoà hơn bình thường

Thanh y nam nhân càng xem tâm càng ngứa, tay với lên như muốn đụng vào đầu của người kia bị một bàn tay chặn lại:

- Ngươi muốn gì?

Thanh y nam nhân cười hì hì, tay vụt một cái rút được ngọc quan chỉnh tề của người kia xuống, tóc đen không có vật cố định bó buộc lập tức xoã toán loạn, người kia cơ hồ nghiến răng nghiến lợi:

- THƯỜNG! THIỆU! PHONG!!

Sau đó ngay cả linh lực cũng không muốn động, trực tiếp rút kiếm đâm tới.

Thường Thiệu Phong vui vẻ lách mình tránh thoát, triết phiến đánh nhẹ vào tay ai đó một cái, người kia không hề phòng bị lập tức buông ngự kiếm, cổ tay bị bắt được, bên tai là hơi thở ấm nóng của nam ngân:

- Tiểu Hạo nhi như vậy thực không ngoan!

Thường Thiệu Phong thấy thân thể của người kia cứng đờ, cười nhẹ một tiếng, trên vành tai trắng nõn trước mặt cắn nhẹ một cái, đầu lưỡi ác ý lướt qua

Phùng Hạo thân là ngũ trưởng lão của Thanh Sơn Môn sống lâu như vậy từ nhỏ đến lớn chỉ duy nhất có tên họ Thường này dám trêu chọc y, sau này tên này đi rồi lại có thêm một xú tiểu tử họ Lăng quả nhiên càng thêm thê thảm!

Thường Thiệu Phong thấy y không phản ứng liền một tấc lên một thước, tại trên má của người kia hôn một cái rồi tức tốc buông y ra nhảy qua một bên, trên môi và đuôi mắt tràn ngập ý cười

Phùng Hại bị hôn một cái ban đầu chính là đứng bất động, hai giây sau mới nhận ra mình đã bị chiếm tiện nghi, xấu hổ đến toàn thân đều đỏ bừng, ngự kiếm cũng theo dao động của chủ nhân mà rung lên, từng chữ cơ hồ phát ra từ kẽ răng:

- THƯỜNG! VU! TÊN PHẢN ĐỒ NHÀ NGƯƠI MAU ĐI CHẾT ĐI!!

- Tiểu Hạo nhi đừng tức giận, ngươi chẳng lẽ không muốn biết tin tức về tiểu tử nhà tiểu Tu Vân sao?_ Thường Thiệu Phong thấy Phùng Hạo xù lông bèn tìm vấn đề khác rời sự chú ý! Dù sao hiện tại cũng là ban ngày, không thể dùng cách kia khiến y hạ hoả được! Bất quá không cùng nhau “đàm luận nhân sinh” thật có chút tiếc a! ( Vũ: Cái gì gọi là “đàm luận nhân sinh”? Tg: Kỳ thực đàm luận nhân sinh chính là trên giường đi!=•=)

- Cái gì? Lăng Vũ làm sao?!_ Phùng trưởng lão bộ dạng lập tức cuống quýt

- Lúc trước ta bỏ đi cũng không thấy ngươi gấp như vậy!_ Thường Thiệu Phong bĩu môi không vui

- Bớt xàm ngôn, tên tiểu tử đó sao rồi?!

- Chưa chết!_ Lại thấy Phùng Hạo thở ra một hơi nhẹ nhõm bèn chèn thêm một cậu

- Đang cùng với Lãnh Vô Hàn một chỗ!

- ?!!

Phùng trưởng lão giống như bị tin tức này doạ sợ, ngốc ngốc nhìn Thường Thiệu Phong một hồi rốt cục xách kiếm lên hướng cửa lao ra

- Tiểu Hạo nhi, ngươi bình tĩnh!!

- TÊN PHẢN ĐỒ NHÀ NGƯƠI MAU BUÔNG RA! TA PHẢI CÙNG THẰNG NHÓC MA QUÂN KIA LIỀU CÁI MẠNG NÀY! ĐỆ TỬ CỦA THANH SƠN MÔN MÀ CŨNG DÁM BẮT?!

Hai người một kẻ liều mạng lao ra một kẻ liều mạng giữ lại, Thường Thiệu Phong ảo não không thôi!

Hắn kỳ thực hiểu rõ Hạo nhi tính tình thật ra là ngoài cứng trong mềm, khẩu xà tâm phật! Thường ngày luôn cùng xú tiểu tử kia cãi cọ kỳ thực là vô cùng quan tâm tiểu tử đó! Mỗi lần hắn gặp Hạo nhi luôn đem việc mình bị tiểu tử kia trêu đùa ra kể lể nhưng vẻ mặt luôn là bất đắc dĩ cùng dễ chịu! Nếu nói hắn không ghen chính là giả!

- Ngũ trưởng lão! Ta có việc muốn nhờ...

Cánh cửa phòng ngũ trưởng lão không một tiếng động, không hề lường trước bị đẩy ra, người tới một thân đạo bào trưởng môn thiêu hoa văn vân bạc, gương mặt không cảm xúc nhìn tình cảnh trong phòng

Ngũ trưởng lão Thanh Sơn xưa nay vốn quy củ nghiêm khắc hiện tại đầu không đội ngọc quan, tóc đen xoã toán loạn, quần áo không chỉnh tề khí thế hùng hổ cầm ngự kiếm đang bị một nam nhân thanh y lục ngọc, ngũ quan tuấn tú đè lên trên mặt bàn trà!

Được rồi!

Ta đây là đang nhìn thấy cái gì...

BAN NGÀY MỞ CỬA THẤY SƯ THÚC GIẤU NAM NHÂN Ở TRONG PHÒNG?!

- Làm phiền rồi!

Vì vậy Âu Dương trưởng môn chiếu theo tâm lý của người bình thường, gương mặt không cảm xúc muốn đóng cửa

Ngũ trưởng lão hình như cũng cảm thấy hoàn cảnh này rất dễ gây hiểu lầm, hô một tiếng:

- Đợi đã... Ngươi...!

- Yên tâm!_ Âu Dương trưởng môn cắt lời y:

- Ta tuyệt đối không nói với sư thúc ngươi giấu gian phu trong phòng!

Sau đó tiếp tục chiếu theo tâm lý của người bình thường, đóng cửa. Một chút cũng không nhìn đến hai gương mặt có biểu cảm vô cùng phong phú trong phòng

Cái gì gọi là giấu gian phu trong phòng?!

Ngũ trưởng lão sống lâu như vậy cuối cùng đều đem cái mặt già của mình quăng mất không biết để đâu! Thẹn quá hoá giận trừng kẻ vẫn còn đang đè lên người mình

Thường Thiệu Phong cười lấy lòng:

- Tiểu Hạo ngươi bình tĩnh chút!

Sau đó Thanh Sơn Môn bốn bề vắng lặng bỗng nhiên vang lên tiếng kêu vô cùng thê lương, chim chóc bay toán loạn, thú rừng đồng thanh tru lên hưởng ứng. Tu Vân chân nhân đang tĩnh tâm thưởng trà bị doạ đến suýt làm đổ chén nước:

- Thanh Sơn Môn không cho sát sinh, là ai giết heo nghe thê thảm như vậy?!

Âu Dương Vân “...”

Cái cảm giác biết mà không thể nói quả thật rất vi diệu!!

Vậy nên Lăng Vũ! Cho dù không có ngươi Thanh Sơn Môn mỗi ngày vẫn gà bay chó sủa đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.