Hư, Phi Lễ Vật Thị

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

– Hôm nay thế nào lại về trễ như vậy? Em đãđi đâu?- Duẫn Hạo hắc nghiêm mặt, nhìn người mới vừa bước vào cửa, một thân toàn mùi rượuđích thị là Kim Tại Trung.

– Em uống rượu sao? Đã uống cùng ai?

Vì say rượu nên tinh thần Tại Trung giống như trẻ con, cứcười khúc khích. Tiến lại phía trướcôm lấy thắt lưng Duẫn Hạo, Tại Trung ngẩng đầu lên híp nửa mắt lại, tỏ vẻ làm nũng mà nói

– Duẫn Hạo, anh mất hứng?

Nhìn Kim Tại Trung ba giờ sáng mới về tới nhà, trên người còn toàn mùi rượu, bản thân anh có thể vui vẻ sao?

Khuôn mặt Tại Trung, hồng đắc lợi hại, môi cũng khép hờ, phiếm trứ phấn hồng sáng bóng. Điểm chết người chính là,cậu hay có thói quen dùng chínhđầu lưỡi mình liếm liếm môi một cách mờám.Đặc biệt vào lúc này, khiến cho người khác không thể ngừng việc tưởng tượng vô hạn.

Yêu tinh, đích thị là một tiểu yêu tinh.

Nhưng yêu tinh này, không biết có bao nhiêu hình dạng mà làm cho anh có mấyý nghĩ kỳ quái.Cũng không biết yêu tinh này cùng người nào, là nam nhân hay nữ nhân, bên ngoài uống rượuđến giờ này mới về.Chịuđựng, chính là muốn tìm cách đem yêu tinh này mà nuốt thẳng vào trong bụng, cho nên liềnđẩy Tại Trung ra.

Cáiđẩyđó khiến cho Tại Trung vốn không có chỗ dựa, thoáng cái liền ngồi ngay trên mặt đất. Sàn nhà lạnh, không khỏi khiến Tại Trung rùng mình một cái. Cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, cười lạnh nhìn Duẫn Hạo.

– Không phải làđã trở về muộn sao? Anh có cần phải như vậy không?

Tại Trung vẫn vậy ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, lại không cóýđịnhđứng lên, tiếp tục nhìn thẳng vào Duẫn Hạo.

– Anh đừng nói với em, biểu hiện hiện tại của anh là ghen tuông a? Em cùng người nào ra ngoài, không cần phải…nhất nhất đều báo cáo cho anh. Cái gì cũng không biết, rồi lại như ngườiăn giấm chua, anh cóđúng hay không cảm thấy quá nhàm chán?

Duẫn Hạo căn bản không có nghĩ sẽđem Tại Trung đẩy xuống đất, vốn định vào dìu cậuđứng dậy nhưng lại chứng kiến Tại Trung lạnh lùng càu nhàu nhạo báng như vậy, tâm liền ngạnh lên.

Ghen? Không sai, chính bản thân hay ăn giấm chua như vậyđấy, thế nào?

Vốnđịnh nhân lúc Xương Mân, Tuấn Tú, Hữu Thiên không cóởđây, Duẫn Hạo sẽ cùng Tại Trung có thế giới riêng cho cả hai. Nhưng ý nghĩđó lại vì việc về trễ của Tại Trung mà tan biến.

Đi đến trước mặt Tại Trung, Duẫn Hạo kéo cổáo sơmi của cậu lên, không đểý tới việc cậu phản kháng, liềnđem cậuđến chỗ tấm gương thật to trong phòng khách, bắt cậu phải nhìn chính hìnhảnh mình trong gương.

– Nhìn bộ dạng của em bây giờđi, nhìncả vẻ mặt đó nữa. Em đừng nói với anh, em hiện tại thanh khiết ra sao.

Gương mặt của Tại Trung trong gương vẫn đỏửng lên mất tự nhiên, áo sơmi vì bị lực lớn của Duẫn Hạo kéo đi nên mất mấy cái khuy.Cổáo cũng bị mở rộng ra, khiến cho hai điểm phấn hồng trên cơ thể thoátẩn thoát hiện.Trên thân thể trắng muốt, còn có thể thấy mấy vết tích nhàn nhạt vì mấy ngày trước cùng Duẫn Hạo thân thiết mà lưu lại.Đối với bản thân mình như vậy, Tại Trung xấu hổ không ngớt.Cuối cùng, so với khi toàn thân lỏa thễ, lại càng không dám nhìn thẳng thân thể của chính mình.

Chuyển tầm mắt trên người mìnhđểđối mặt với Duẫn Hạo, Tại Trung không rõưu tu trong mắt anh.Là anh ghét lần về trễ này của cậu, là anh ghét bộ dạng hiện tại của cậu hay là vì không biết cậu cùng ai ra ngoài?

– Nói, em cùng ai ra ngoài? – Duẫn Hạo đem lưng Tại Trung xoay về trước mặt mình, lạnh lùng hỏi.

– Không cần phải…nói cho anh.

– Không cần phải…? Anh ngược lại sẽ cho em xem xem anh có quyềnđược biết hay không.

Lời Tại Trung nóiđã chọc giận Duẫn Hạo.Duẫn Hạo rất ghét chuyện nói quyền lợi như vậy. Hai ngườiở cùng một chỗ, vốn là: Nếu em muốn, anh sẽ sẵn lòng. Nhưng nghe trong lời nói của Tại Trung có vẻ như chính anh không có quyền hạn gì, Duẫn Hạo càng lúc càng phát cáu lên.

Hai người bí mật gặp gỡ, thậm chí ngay cả thân mật cũng không lén lút.Tình cảm lưu luyến như vậy, tất nhiên sẽ khóđược người khác tán thành.

Dù vậy, hai người trong những lúc không có ai vẫn luônliên tục nói “Anh yêu em/ Em yêu anh”, cử chỉ thân mật cũng không biết ít nhiều bao nhiêu.Cả Duẫn Hạo và Tại Trungđều biếtrằng tình cảm của mình nhiềuđến nỗi không thể chối bỏđược.Cho nên, hai người tận lực không để cho đối phương phải gánh vác, không cho đối phương quá nhiều trách nhiệm.

Nhưng ngày hôm nay, Duẫn Hạo lại làmầm lên chuyện quyền hạn của mình.

Quầnáo của Tại Trung đã bị xé hỏng, Duẫn Hạo liền nắm lấytay Tại Trung, ném cậu lên trên sofa.

Từ trướcđến nay, trong số mọi người, Duẫn Hạo vẫn là người khỏe nhất. Nhưng cũng vì cái khí lực này khiến cho cổtay trắng nõn của Tại Trung hiện lên mấy vết trầyđỏđỏ.

Kéo quầnáo Tại Trung xuống, Duẫn Hạo đưa tay cậu ra sau dùng y phục trói lại. Tay bị kẹp ra phía sau người rất đau, khiến Tại Trung dù có say rượu cũng tỉnh táo lạiđôi chút, mắt lườm lườm nam nhân trước mặt. Hai chân vẫn còn tự do nên cứliên tụcđạp giẫy, ngăn cản không cho Duẫn Hạo tới gần.

– Hànhđộng này của em là yêu thương nhung nhớ hay là muốn từ chối tiếpđón dục vọng? – Cầm lấy chân Tại Trung, nhìn cậu liên tục giãy dụa trên sofa, Duẫn Hạo cười khẩy.

– Hay là em bên ngoài cũng có loại biểu tình này với nam nhân khác?

Lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung liền nổi dậy phản kháng càng mãnh liệt, trong miệng không ngừng la hét

– Hỗnđản, buông!

Buông ra?

Làm sao có thể!

– Em không phải nói anh không có quyền hạn sao? Hiện tại anh sẽ cho em thấy anh thực sự cóđúng hay không không có quyền hạn.

Dùng thân thể ngăn chặn Tại Trung, tay phải cởi dây lưng trên cái eo nhỏ của cậu, Duẫn Hạo không thèmđểýđến thanh âm chửi bới bên tai. Cuối cùng, quần dài cùng dây lưng của cậuđều bị kéo xuống dưới.

Cảm nhận trên người không mặc quầnáo khiến Tại Trung thấy không thoải mái.Tuy rằng trước đây đã cùng Duẫn Hạo làm rất nhiều lần, nhưng cậu bây giờ lạicảm thấy khóchịu.Nghiêng người cuộn lại thân thể của mình, Tại Trung nguyên căn muốn tránhánh mắt của Duẫn Hạo, xoay người nhìn thẳng vào góc phòng tối.Thân thể Tại Trung rất trắng, làn da trắng muốt ấy lại càng nổi bật hơn dướiánhđèn mập mờ.Duẫn Hạo mê luyến thân thể Tại Trung, cũng mê luyến cảánh mắt mê ly của cậu lúcđạt đến cao trào.

Và cũng vìđắm chìm vào tình yêu với nam nhân này, nên mọi hình dạng biểu cảm của cậuđều khiến cho Duẫn Hạo say mê.

Tách hai chân Tại Trung ra, Duẫn Hạo đem thân mìnhđứng giữa hai chân cậu.Xoay đầu cậu lạiđể nhìn thẳng vào mắt mình, Duẫn Hạo lên tiếng.

– Rốt cuộc là em cùng ai ra ngoài?

Tại Trung không nói tiếng nào.Dù bị ép buộc phải nhìn thẳng Duẫn Hạo, nhưng trong mắt cậu vẫn hiện lên tính ngang ngược như cũ.

Đúng! Đây mới là Kim Tại Trung, là Kim Tại Trung mà Trịnh Duẫn Hạo yêu.Duẫn Hạo yêu thích Tại Trung, cũng chính là vì yêu thích sự ngang ngược của cậu.Nhưng hiên tại, sự ngang ngược này, vào lúc nàyđây lạidùng ởchínhtrên người cậu.

– Không nói có phải không?Duẫn Hạo cười lạnh nhìn Tại Trung, nghĩ thầm: “Em không nói thìđừng trách anh dã man. Anh luôn luôn có biện pháp bắt em phải nói ra.”

Cởi khóa quần của chính mình, Duẫn Hạo lấy ra nửa phần thân cương lên vì hànhđộng yêu mị vô thức của Tại Trung lúc nãy, bắt đầu ma sát khắp nơi vàođùi trong của cậu.

Làn da mịn màng, vìbịsự ma sát gần như thô lỗ của Duẫn Hạo mà biến hồng. Động tác của anh mặc thô bạo nhưng lại làm cho vị trí mẫn cảm của cậu bị kích thích, bất giác liền cau mày phát ra thanh âm thở gấp nhè nhẹ.

Nếu chỉ riêng ma sát thì vô pháp có thể làm Duẫn Hạo hoàn toàn cương cứng. Nhưng khuôn mặt phiếm hồng của Tại Trung, thanh âm hổn hển thở gấp của cậu, cái miệng nhỏ nhắn khép hờ, biểu tình kiềm chế lại chính là chất phụ gia làm tăng ham muốn *** trong Duẫn Hạo.

Khi phần thân dưới hoàn toàn cương lên, Duẫn Hạo lần thứ hai bắt đầu hỏi Tại Trung về vấnđề trước đó, nhưng cái anh nhận được cũng chỉ là câu trả lời im lặng.

Vỗ vỗ vào chân Tại Trung, thanh âm vang lên khiến cho căn phòng yên tĩnh trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.

– Anh muốn xem, ởđây ngoại trừ anh ra, còn có ai khác tiến vào hay không.

Vừa nói, Duẫn Hạo vừađem hai ngón tay luồn vào hậu huyệt của Tại Trung, liên tục khuẩyđộng nội bích. Nội bích khô khốc thình lình bị tấn công liềnđau nhức, khiến Tại Trung khẽ nhăn mặt. Hai ngón tay liền biến thành bốn, động chạm vào bên trong hậu huyệt càng lúc càng sâu.

Mãi cho đến khi Duẫn Hạo xác nhận, bên trong thân thể Tại Trung không có vết tích của người khác mớiđưa ngón tay bên trong thân thể cậu ra.

Sự kiểm tra đó của Duẫn Hạo khiến Tại Trung cảm thấy nhục nhãvô cùng.Cậu chưa bao giờ nghĩđến việc Duẫn Hạo không tin mình.Cậu là ai?Là người sẽ tùy tiện cùng người khác lên giường sao?Vớiý nghĩ như vậy, Tại Trung khổ sởđau lòng đứng lên.

Duẫn Hạo đem phân thân đãđứng dậy của mình, nhắm vào ngay tiểu huyệt phía sau của cậu mà toàn bộ tiến vào sâu bên trong.

Tại Trung nguyên lai ánh mắt đã mang vẻ không chịu khuất phục, nhưng lần này lại cảm thấy hoảng loạn, liền hét lớn.

– Trịnh Duẫn Hạo, anh muốn làm thì phải mang mũ vào.

Hai người từ trướcđến nay, mỗi lần làm chuyện đóđều mang áo mưađểđảm bảo. Nhưng hiện tại, Duẫn Hạo không biếtđiên ra sao, cư nhiên không mang áo mưa, trực tiếp tiến vào bên trong. Điều này khiến cho Tại Trung không thể tiếp tục trầm mặc.

– Vậy em có nói hay không? – Uy hiếp Tại Trung đang hoảng hốt rối loạn, Duẫn Hạo chờ câu trả lời của cậu.

-…

– Em nói

Tốt, cuối cùng chú dê con cũng đã thỏa hiệp.

– Là ai?

– Eru…

===============================================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.