Hư Tình Giả Ý

Chương 24: Chương 24




Dư Gia Nghệ mãi mãi thích hắn

Edit by Mozzarelluoi

__________________

Sau khi huấn luyện quân sự, wechat của Lục Sơ Cảnh có thêm nhiều lời mời kết bạn, Dư Gia Nghệ thấy thì tức đến mức bật cười, cậu không ngờ mình lại có ngày bị người ta thọc gậy bánh xe.

Dư Gia Nghệ rất hài lòng vì kí túc xá của Lục Sơ Cảnh là phòng đơn, bởi vì cậu có ấu trĩ thế nào thì cũng chỉ có Lục Sơ Cảnh thấy được.

Tay cậu cầm điện thoại Lục Sơ Cảnh, đọc từng lời mời, giả giọng uốn éo: “Đàn anh, em là tân sinh viên của đại học A, có thể làm quen không?”

Dư Gia Nghệ nắm cằm Lục Sơ Cảnh, cậu đứng, Lục Sơ Cảnh ngồi, nhìn từ trên trán Lục Sơ Cảnh xuống cằm, cậu hừ lạnh một tiếng rồi hỏi: “Ai đây?”

“Không biết” Lục Sơ Cảnh nói, “Nếu anh không thích thì tắt yêu cầu kết bạn đi”

“Lục Sơ Cảnh” Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh ôm, hơi cong lưng, ngả ngớn vỗ mặt hắn, “Giờ mời biết em đào hoa đến vậy đấy”

Lục Sơ Cảnh nắm bàn tay nghịch ngợm của Dư Gia Nghệ, kéo một cái, để Dư Gia Nghệ ngồi lên đùi hắn.

Hắn nhỏ giọng nói: “Không có”

Sắc mặt Lục Sơ Cảnh lạnh lùng, vừa nhìn là biết lạnh lùng, khó theo đuổi, trừ Dư Gia Nghệ thì không ai đến quấy rầy thẳng mặt hắn hết, lời mời kết bạn hắn cũng chưa hề liếc qua một cái, cứ để yên vậy cho đến khi tự mất.

Dư Gia Nghệ tất nhiên biết không phải do hắn, cánh tay trên eo cậu rất rắn chắc, ôm cậu vững vàng không khiến cậu ngã xuống.

Lục Sơ Cảnh sợ cậu không thoải mái, cho nên đã thả lỏng lực ở cổ tay, tay cậu trước giờ không thích để yên, bây giờ đã đi nắn tai Lục Sơ Cảnh.

Cậu vừa nắn vừa nói: “Từ mai anh muốn đi học với em”

Thời khóa biểu của năm hai vẫn rất nhiều, đặc biệt là chuyên ngành của Lục Sơ Cảnh, tiết học từ sáng đến tối kín mít.

Vì có Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh cố tình ngồi phía sau, đúng như hắn nghĩ, Dư Gia Nghệ đánh một giấc ngon lành nguyên một buổi sáng.

Sau khi ở bên nhau, Lục Sơ Cảnh mới biết được thật ra Dư Gia Nghệ ghét dậy sớm, những hành động dậy sớm mua đồ ăn sáng để theo đuổi hắn có khả năng không bao giờ tái diễn nữa.

Dư Gia Nghệ đi học với Lục Sơ Cảnh, tất nhiên là để thông báo với mọi người rằng Lục Sơ Cảnh đã có bạn trai.

Cậu kiên trì được mấy ngày rồi lại bỏ cuộc giữa chừng.

Dư Gia Nghệ buồn ngủ đến mức suýt ngủ quên trong phòng Lục Sơ Cảnh, cố gắng vực dậy tinh thần nói: “Sau này có ai tặng em cái gì hay muốn wechat của em thì cứ nói là em có bạn trai rồi”

Lục Sơ Cảnh rất nghe lời, sau khi Dư Gia Nghệ dạy hắn như vậy, hắn sẽ nghiêm túc nói với người ta: “Tôi có bạn trai rồi”

Năm nay Dư Gia Nghệ năm 4, vừa phải đi học vừa phải đi thực tập.

Ngày thường cậu nhìn cà lơ phất phơ nhưng hồ sơ vẫn khá tốt, từng lấy được học bổng, điểm số cũng không tệ, nhà Dư Gia Nghệ có một công ty nhỏ, cha mẹ cậu cho cậu rất nhiều tiền, nhưng dựa theo mức độ thiên vị của họ, công ty này chắc chắn không có duyên với cậu rồi, cậu cũng không cần, thế là chuẩn bị tự đi tìm việc.

Dù sao Dư Gia Nghệ cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học A, đi thực tập cũng là nộp đơn vào các công ty lớn, sau khi qua vòng phỏng vấn, cậu do dự mấy ngày cuối cùng chọn một công ty chứng khoán có tiếng.

Tuy cậu chỉ là thực tập sinh chưa có kinh nghiệm, tuy được tuyển nhưng phần lớn thời gian cậu thường chỉ đối chiếu tài liệu hoặc ghi chép nội dung cuộc họp.

Mặc dù đại học A cho phép sinh viên đang thực tập nghỉ học, nhưng Dư Gia Nghệ còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, mỗi ngày phải chạy tới chạy lui giữa trường học và công ty, bận đến đầu óc choáng váng.

Nhưng dù bận đến như vậy, Dư Gia Nghệ vẫn rút ra thời gian để chuẩn bị một việc ——— Cậu muốn mừng sinh nhật Lục Sơ Cảnh.

Sinh nhật Lục Sơ Cảnh là vào ngày 20 tháng 11, cậu đã bắt đầu chuẩn bị trước 1 tháng vì muốn tạo bất ngờ cho Lục Sơ Cảnh.

Sinh nhật Dư Gia Nghệ là vào kỳ nghỉ hè, khi cậu còn nhỏ chỉ có bà ngoại giúp cậu tổ chức sinh nhật, khi bà ngoại mất, Dư Gia Nghệ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, cũng không nói cho ai khác về sinh nhật của mình.

Lục Sơ Cảnh đột nhiên gửi cho cậu một cái ppt, sau khi Dư Gia Nghệ ngơ ngác đến địa điểm chỉ định, cậu phát hiện Lục Sơ Cảnh đã lên một kế hoạch du lịch tỉ mỉ.

Lúc đó là trước một ngày sinh nhật cậu, Lục Sơ Cảnh gửi cho cậu một tin nhắn———[Mai là sinh nhật anh, đưa anh đi du lịch một chuyến được không?]

Lâu lắm rồi Dư Gia Nghệ chưa được tổ chức sinh nhật, cậu sững sờ một lúc, sau đó liên tục gõ rồi xóa trong khung thoại, hiếm khi cậu mới rối rắm khi gửi tin nhắn thế này.

Loay hoay mười phút, cậu gửi một câu nhẹ nhàng [Được]

Lục Sơ Cảnh đưa cậu đến thành phố bên cạnh, lần cuối Dư Gia Nghệ đi du lịch thì phải kể đến từ thời cậu và Đậu Cẩm đi du lịch sau khi tốt nghiệp trung học.

Bây giờ cậu đang đi dạo trong một thành phố xa lạ, thấy cái gì cũng mới

Dư Gia Nghệ nắm tay Lục Sơ Cảnh, đột nhiên dừng bước, kiễng chân nhìn Lục Sơ Cảnh, “Làm sao em biết được sinh nhật anh, ai nói cho em?”

Nắng mùa hè rất gay gắt, Lục Sơ Cảnh hơi rũ mắt, con người đen láy bị chiếu thành màu nâu, hắn mím môi, nói: “Thấy trong tư liệu của anh”

Nửa người của Dư Gia Nghệ treo hết lên người Lục Sơ Cảnh, 'ồ' một tiếng đầy ẩn ý, sau đó tủm tỉm nói: “Hiểu rồi, em điều tra anh đấy à”

“Không phải” Lục Sơ Cảnh phủ nhận, “Chỉ là để hiểu anh thôi”

Hắn nắm tay Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh nâng mũ Dư Gia Nghệ lên, lộ ra đôi mắt của cậu, hắn nghiêm túc nói, “Chỉ khi biết được anh thích cái gì, không thích cái gì, anh muốn hay không muốn cái gì thì mới có thể chăm sóc tốt cho anh được”

Dưới bóng cây, trái tim của Dư Gia Nghệ đập rất nhanh.

Cậu nắm tay Lục Sơ Cảnh thật chặt, rồi lại buông ra, tay Lục Sơ Cảnh to hơn cậu một chút, lúc được hắn nắm tay cậu cảm thấy rất yên tâm.

Dư Gia Nghệ đột nhiên nói, “Anh muốn ăn mì trường thọ, làm cho anh được không?”

Lục Sơ Cảnh không hỏi thêm gì, chỉ nói “Ừ”

Chỗ bọn họ ở là nơi Lục Sơ Cảnh đã tìm hiểu kỹ càng, trong phòng có một kệ bếp, Lục Sơ Cảnh chưa từng nấu ăn, nghiêm mặt lên tra kỹ trước.

Khi hai người cùng nhau đi siêu thị, Lục Sơ Cảnh không mua mì làm sẵn mà kiên quyết chọn một bao bột mì ——— bởi vì hướng dẫn trên mạng bảo vậy.

Trên thế giới này không có ai là hoàn hảo cả, Dư Gia Nghệ cuối cùng ôm bụng cười, vừa ăn xong một bát mì trường thọ giống như cháo.

Lục Sơ Cảnh tặng cậu một sinh nhật vui vẻ như vậy, Dư Gia Nghệ cũng muốn đáp lại hắn.

Dư Gia Nghệ thuê một biệt thự to oành để tổ chức, cậu không tìm người giúp, tự mình dành từng chút thời gian một để trang trí biệt thự, khi chọn quà cho Lục Sơ Cảnh, cái gì cậu cũng muốn mua, cuối cùng nghe theo ý kiến trên mạng, mua cho Lục Sơ Cảnh quà sinh nhật từ lúc một tuổi đến 19 tuổi.

Bao bì bên ngoài cũng là do Dư Gia Nghệ đóng gói, ngay cả bánh kem cũng là Dư Gia Nghệ xin nghỉ một ngày để làm.

Cuối cùng cậu đi tới cửa hàng hoa để mua một đóa hoa, Dư Gia Nghệ đoán Lục Sơ Cảnh không thích hoa vì vậy cậu chỉ mua một bông hồng đơn giản.

Cậu chưa gặp Lục Sơ Cảnh suốt một tuần rồi, khi cậu xuất hiện trước cửa lớp học Lục Sơ Cảnh, hắn sững người một lúc, sau đó bước nhanh đến.

Dư Gia Nghệ đặt đóa hồng vào tay hắn, mắt cong lên như trăng lưỡi liềm: “Sơ Cảnh, sinh nhật vui vẻ”

Cậu đưa Lục Sơ Cảnh đến biệt thự đã chuẩn bị từ trước, thật ra Dư Gia Nghệ cũng không làm gì cầu kỳ lắm, chỉ treo một ít bóng bay và đèn sao.

Dư Gia Nghệ nhìn những gì mình đã chuẩn bị, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cậu sờ mũi mình hỏi, “Có phải trông rất quê mùa không?”

Thật ra cậu từng rất coi thường mấy thứ này, Dư Gia Nghệ nghĩ rằng chỉ có học sinh tiểu học mới làm mấy chuyện này thôi, nhưng khi đến ngày sinh nhật người cậu thích, cậu không biết Lục Sơ Cảnh thích cái gì, chỉ có thể đưa hết tất cả thứ nảy số trong đầu cậu cho Lục Sơ Cảnh.

“Không hề”

Lục Sơ Cảnh ôm lấy Dư Gia Nghệ, liếc mắt nhìn thấy bánh kem và quà tặng ở giữa phòng.

Phần lớn sự chú ý của hắn đổ vào chiếc bánh, Lục Sơ Cảnh hỏi, “Anh làm sao?”

Dư Gia Nghệ rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, tay nghề tốt hơn hắn rất nhiều, nhưng khác hẳn so với thợ làm bánh chuyên nghiệp.

“Đệt!” Dư Gia Nghệ nhìn chằm chằm vào thành quả của mình, không nhịn được chửi tục, quay đầu đi, tai đỏ lên, “Tuy hơi xấu nhưng anh làm đúng theo hướng dẫn nên chắc là... không xấu lắm ha”

Càng nói Dư Gia Nghệ càng thiếu tự tin.

Cậu không thể nhìn thẳng vào thành quả lao động của mình, Dư Gia Nghệ đẩy vai Lục Sơ Cảnh, nói, “Em mở quà trước đi!”

Lục Sơ Cảnh miễn cưỡng dời ánh mắt lưu luyến khỏi chiếc bánh kem, bắt đầu bóc quà Dư Gia Nghệ tặng.

Cậu mua cho Lục Sơ Cảnh rất nhiều thứ, bao gồm bánh kẹo, giày dép, quần áo, đồng hồ,... nhưng Lục Sơ Cảnh thích nhất là món quà 19 tuổi.

Đó là một chiếc khăn quàng cổ màu đen, đan không được khéo, thậm chí còn thủng vài lỗ.

“Anh đan nó cho em đấy” Dư Gia Nghệ hắng giọng, cậu chưa từng cố gắng đối xử với một người tốt đến vậy, cảm giác hơi không được tự nhiên cho lắm, đêm nay số lần tai cậu đỏ lên nhiều hơn từ khi sinh ra tới giờ rồi, cậu lẩm bẩm nói, “Không được ghét bỏ nó đâu đấy”

Lục Sơ Cảnh tất nhiên là rất thích, trong biệt thự có điều hòa, hắn quấn khăn lên cổ, khiến toàn thân đổ mồ hôi, cuối cùng cũng bị Dư Gia Nghệ bắt cởi ra.

Rốt cuộc thì họ vẫn ăn bánh kem, ngọn nến cắm trên bánh kem cháy rực lên.

Dư Gia Nghệ thúc giục nói: “Em mau ước đi!”

Lục Sơ Cảnh không tin cái này, nhưng hắn vẫn chắp tay trước ngực, đôi mắt thành kính nhắm lại, lông mi dưới ánh lửa trông dày hơn,

Không lâu sau, hắn mở mắt.

“Em ước gì vậy?” Dư Gia Nghệ túm tay áo hắn tò mò hỏi, “Nói cho anh biết đi”

“Không được” Câu trả lời của Lục Sơ Cảnh nằm ngoài ý muốn của Dư Gia Nghệ, hắn mím môi, nói: “Nói ra...không linh nghiệm nữa”

Dư Gia Nghệ ngồi trước mặt hắn, khuỷu tay chống lên bàn, tay nâng mặt, trên mặt cậu là một nụ cười trẻ con, ngọn nến chưa thổi tắt, chiếu vào mắt Dư Gia Nghệ lấp lánh.

Hầu kết Lục Sơ Cảnh chuyển động, nếu Dư Gia Nghệ thực sự thích một người, cậu sẽ thể hiện hết sự nhiệt tình của mình với người đó, mỗi ngày đều nói cậu thích người đó, sẽ cho người đó rất nhiều bất ngờ.

Cậu sẽ chỉ đối xử tốt với người đó thôi.

Điều ước của Lục Sơ Cảnh chính là ——— Dư Gia Nghệ mãi mãi thích hắn.

Hắn cúi đầu, thổi tắt nến, Lục Sơ Cảnh xúc một thìa bánh kem lên, đút cho Dư Gia Nghệ.

Kỳ hạn thuê của Dư Gia Nghệ là ngày kia, cậu và Lục Sơ Cảnh cùng nhau làm tổ trong phòng, cùng nhau xem một bộ phim tình cảm dài dòng sến súa.

Cuối cùng, Dư Gia Nghệ quỳ trên sô pha, ôm Lục Sơ Cảnh hôn hắn, nụ hôn của bọn họ dài như đoạn điệp khúc của nhạc nền, môi Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh ngậm lấy, cả hai ăn rất nhiều bánh kem, trong miệng có vị ngọt ngấy của bơ.

Hôn tới hôn lui, Dư Gia Nghệ nằm trên sô pha, áo len bị vén lên lộ cái bụng phẳng lỳ, Lục Sơ Cảnh véo eo cậu, khi ngón tay vô tình chạm vào bụng cậu, Dư Gia Nghệ rụt người lại.

Môi cậu bị Lục Sơ Cảnh hôn sưng lên, Dư Gia Nghệ không chịu thua hôn lại, đầu lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn giống như trái anh đào chín mọng.

Tay Lục Sơ Cảnh vô thức chạm tới lưng cậu, trước khi Dư Gia Nghệ kịp phản ứng, hắn đột nhiên cắn vào gáy cậu.

Dư Gia Nghệ rên rỉ, sau gáy có một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc, cậu và Lục Sơ Cảnh đã ở bên nhau được hơn một năm rồi, đã quen với việc Lục Sơ Cảnh rảnh miệng là cắn cổ cậu.

Dù sao cũng không đau, chỉ cần xem đây là chó nhỏ mài răng thôi.

Sau khi Lục Sơ Cảnh cắn cậu, Dư Gia Nghệ rốt cuộc cũng ngửi được mùi pheromone của Lục Sơ Cảnh, mùi trầm hương giống như đã bị đè nén rất lâu, chui lên từ mặt đất trở thành cây toả bóng, cắm rễ trên người cậu.

Đầu gối Dư Gia Nghệ đội nhiên bị hạ xuống, cậu ngạc nhiên, rồi lại cọ nhẹ.

Động tác của Lục Sơ Cảnh đột nhiên dừng lại, hắn nhanh chóng ngồi dậy giữ cổ tay cậu, Dư Gia Nghệ bị kìm lại nhưng vẫn không bỏ cuộc, cậu hơi nhướn người, đôi môi bị hôn cho sưng lên ghé sát tai hắn thì thầm đầy trêu chọc:

“Lục Sơ Cảnh, em đang phát tình đấy à?”

Alpha thì làm gì có kỳ phát tình, Lục Sơ Cảnh chỉ muốn làm những việc mà cả đời này hắn không thể làm được ——— chẳng hạn như đánh dấu vĩnh viễn beta của hắn.

Hoặc là làm cho beta của hắn khóc vì hắn

Dư Gia Nghệ chỉ có thể là beta của hắn mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.