Hư Tình Giả Ý

Chương 5: Chương 5




Vì anh đang theo đuổi cậu đấy

Edit by Mozzarelluoi

_____________________

Dư Gia Nghệ gọi rất tự nhiên, như thể cậu và Lục Sơ Cảnh rất thân thiết, cậu chớp chớp mắt nhìn Lục Sơ Cảnh, sau đó mời dò hỏi: “Anh có thể gọi như vậy không?”

Đôi môi mỏng của Lục Sơ Cảnh mím chặt, hắn không thích người khác gọi thân mật như vậy, lạnh lùng nói: “Không”

“Được rồi”

Đuôi mắt chùng xuống Dư Gia Nghệ, giọng nói mang theo ý mất mát, nhưng rất nhanh chống mặt gọi: “Lục Sơ Cảnh” . truyện ngôn tình

Tay cầm đũa của Lục Sơ Cảnh dừng lại, hắn nâng mắt nhìn Dư Gia Nghệ, rõ ràng cậu chỉ kêu hắn nhưng Lục Sơ Cảnh cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm.

Giọng của Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng và chậm rãi, không tùy ý nhưng người khác, như thể đang đọc thơ vậy.

Lục Sơ Cảnh thu lại ánh mắt, nói “ừ” như mọi khi.

“Mỗi ngày cậu đều phải thí nghiệm à?” Dư Gia Nghệ nhét miếng thịt kho chua ngọt vào miệng, tò mò hỏi: “Thí nghiệm gì vậy, không phải cậu chỉ mới năm nhất thôi sao?”

Mùi vị thức ăn trong căn tin rất bình thường, Dư Gia Nghệ lại kén ăn, nhai một chút rồi nuốt xuống.

Cậu ít khi ăn ở căn tin, Dư Gia Nghệ cảm thấy chắc mình thích Lục Sơ Cảnh lắm, nếu không đã không ăn mấy loại này rồi.

Khi Lục Sơ Cảnh ăn cơm rất văn nhã, nhai kĩ rồi mới nuốt, sau đó trả lời: “Bí mật”

Thí nghiệm này là do nhà họ Lục rót vốn, là nghiên cứu về phân hóa pheromone, hiện tại nhờ có thuốc ức chế có thể ngăn pheromone phát ra, có tác dụng ức chế omega trong kì động dục và alpha trong kì mẫn cảm.

Nhưng trên thực tế có rất nhiều omega và alpha bị phân hóa muộn, phân hóa càng muộn thì khi phân hóa sẽ càng đau đớn.

Thí nghiệm của Lục Sơ Cảnh đang làm là về vấn đề này.

Thực ra Dư Gia Nghệ cũng không hứng thú với thí nghiệm này lắm, dù sao Lục Sơ Cảnh nói gì thì cậu cũng không hiểu, cậu chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện thôi.

“Vậy à?” Dư Gia Nghệ phụ họa, cậu lại hỏi: “Thế vừa phải thí nghiệm vừa phải đi học cậu không mệt à? Không phải năm nhất phải học rất nhiều sao?”

“Không mệt” Lục Sơ Cảnh nhìn xuống, hắn nhìn thoáng qua Dư Gia Nghệ đang định nói gì, tầm mắt của hắn chăm chú nhìn về Dư Gia Nghệ, hắn nhướng mày nói: “Khi ăn không nói chuyện”

Nếu người khác đột nhiên nói câu này với Dư Gia Nghệ, có khả năng cậu sẽ mỉm cười úp đĩa thức ăn lên mặt người ta luôn, nhưng những lời này là do Lục Sơ Cảnh nói.

Dư Gia Nghệ nở một nụ cười hồn nhiên: “Được”

Sau đó cậu không hề nói thêm gì cả, trong căn tin hiện rất ồn ào, tiếng cười nói vang lên từ bốn phía, hai người họ không hề ăn khớp với hoàn cảnh náo nhiệt này chút nào cả.

Lục Sơ Cảnh ngồi ở kia, ngay cả ngồi ăn cơm mà lưng vẫn thẳng, động tác giơ tay nhấc chân đều có nề nếp, giống như được rèn luyện từ nhỏ.

Diện mạo của hắn nổi bật, dù không nói gì cũng thu hút ánh nhìn, đặc biệt là lúc ngồi trước mặt Dư Gia Nghệ.

Dư Gia Nghệ nổi tiếng trong trường, có người chỉ nghe qua chiến tích của cậu, nhưng vẫn có không ít người biết mặt và tên của cậu.

Thần kinh của cậu không thô như Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ có thể cảm nhận được ánh mắt thường xuyên liếc qua, cậu giả vờ vô tình quay đầu, không bắt được người nhìn lén, nhưng Dư Gia Nghệ có thể cảm thấy người đó đã dừng lại một chút.

Dư Gia Nghệ bực bội, thầm 'chậc' một tiếng trong lòng.

Cậu không để ý danh tiếng của mình cho lắm, dù sao thì chuyện cậu thay người yêu như thay áo là sự thật, Dư Gia Nghệ cũng không có gì để giải thích.

Nhưng tạm thời cậu không muốn Lục Sơ Cảnh biết, với cái tính “không để ý chuyện bên ngoài, chỉ muốn chăm chỉ đọc sách thánh hiền” này của hắn thì chỉ cần không ai nói cho Lục Sơ Cảnh thì hắn cũng không biết.

Dư Gia Nghệ vô thức cắn đũa, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, nếu hình tượng “cặn bã” ăn sâu bén rễ trong tiềm thức Lục Sơ Cảnh thì sẽ rất khó xử lý.

Cậu buông đũa, ý là mình ăn xong rồi, đã ăn xong thì có thể nói chuyện.

Dư Gia Nghệ tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Lần trước Chung Uyên Hào có kể gì về anh không?”

Lục Sơ Cảnh đã ăn xong, hắn bưng khay đứng dậy nói: “Có”

Chân hắn dài, đi nhanh, Dư Gia Nghệ lo lắng bưng khay chạy theo: “Cậu ta nói gì rồi?”

Lục Sơ Cảnh đặt mâm vào đúng chỗ, liếc nhìn Dư Gia Nghệ lạnh nhạt nói: “Không có gì”

Dư Gia Nghệ không đoán nổi câu “không có gì” là ý thế nào, nhưng hiện tại Lục Sơ Cảnh cũng không phản cảm với cậu thì chắc là không có gì thật.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, bỏ bừa khay xuống, chạy theo sau Lục Sơ Cảnh.

Lục Sơ Cảnh đột nhiên dừng bước, Dư Gia Nghệ nhìn thấy, rõ ràng là có thể ngừng bước kịp thời nhưng vẫn cố ý đụng vào.

Cậu che trán, cố ý nhỏ vài giọt nước mắt cho Lục Sơ Cảnh xem.

Lục Sơ Cảnh giống như không thấy mấy giọt nước mắt của cậu, đôi môi mím thẳng tỏ vẻ khó hiểu: “Anh cứ đi theo tôi làm gì?”

Nước mắt của Dư Gia Nghệ bốc hơi không còn chút nào, nhưng trên trán vẫn đau, cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Anh về ký túc xá mà, cùng đường thôi”

Nếu cậu đã nói về ký túc xá thì chỉ cần đến khu ký túc xá của beta, Dư Gia Nghệ sẽ phải rời đi thôi.

Cậu đứng ở cửa, vẫy tay với Lục Sơ Cảnh, cười tủm tỉm nói: “Tạm biệt”

Lục Sơ Cảnh khó chơi hơn cậu nghĩ gấp 10.000 lần, miễn nhiễm với mọi chiêu trò, ngay cả khi nói chuyện với hắn thì giông như mình cầu xin hắn nói chuyện.

Bình thường Dư Gia Nghệ đã biết điều từ bỏ rồi.

Cậu không thích loại hình bông hoa cao lãnh này lắm, cậu thích những người chơi bời như cậu vậy, bởi vì mục đích mọi người đều giống nhau, chơi được bỏ được.

Lục Sơ Cảnh đã đi xa, bóng đèn lắp gần cây nhãn trên sân sáng trưng như ban ngày, bóng Lục Sơ Cảnh trải dài trên sân, khuôn mặt dưới sự trợ giúp của bóng đèn trông càng thâm thúy.

Hầu kiết của Dư Gia Nghệ chuyển động, sắc mặt lật còn nhanh hơn lật sách, nụ cười trong sáng hồn nhiên chuyển dần trờ nên hàm súc.

Cậu không hề thấy nhụt chí, cũng không cảm thấy chán, Dư Gia Nghệ còn cảm thấy chút thích thú không thể miêu tả.

Đôi mắt cậu vì tâm trạng tốt mà cong lên, quẹt thẻ đi vào ký túc xá.

Dư Gia Nghệ nghĩ cách lấy được thời khóa biểu của Lục Sơ Cảnh, lịch năm nhất rất dày, đặc biệt là chuyên ngành của Lục Sơ Cảnh, gần như là học từ sáng đến tối, lúc không có lịch học Lục Sơ Cảnh đều ở trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm Dư Gia Nghệ không vào được, cậu chỉ có thể ra sức trong thời gian Lục Sơ Cảnh lên lớp.

Nhưng thật ra thời gian càng nhiều, Dư Gia Nghệ chỉ có thể tình cách để tình cờ gặp được, không được thể hiện rõ mục đích.

Chuyên ngành của cậu và Lục Sơ Cảnh không ăn nhập gì với nhau cả, thậm chỉ còn không cùng một viện, Dư Gia Nghệ chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa hai viện mỗi ngày hoặc canh ở trên đường Lục Sơ Cảnh đi học để chào hỏi, hoặc là mặt dày đi ăn cơm với Lục Sơ Cảnh.

Dư Gia Nghệ lăn qua lăn lại cả tuần mà mối quan hệ giữa cậu và Lục Sơ Cảnh vẫn chẳng ra đâu.

Cậu vẫn không vội, làm tổ trong ký túc xá làm bài tập nhóm.

“Mày cùng nhóm với Vương Tử Mẫn?” Trần Thụy Khanh thấy danh sách nhóm của cậu thì nhíu mày hỏi: “Tên đó nói xấu sau lưng mày thế nào mày không biết à?”

Dư Gia Nghệ nhìn xuống nói: “Không sao cả”

Cậu không để ý mấy cái tin đồn đó, Dư Gia Nghệ luôn hoàn thành tốt bài tập nhóm, mỗi lần cần làm bài tập nhóm thì mọi người luôn tin tưởng cậu, lúc trước Vương Tử Mẫn có hỏi vào nhóm thì cậu cũng đồng ý.

Cậu nói không sao đúng là không sao thật, trên bảng phân công công việc hầu hết là do Dư Gia Nghệ làm rồi nộp cho giảng viên, Vương Tử Mẫn chỉ chiếm một phần nhỏ.

Dư Gia Nghệ không ngại làm chung với Vương Tử Mẫn, nhưng không có nghĩa là cậu thích chịu thiệt.

Trần Thụy Khanh tò mò hỏi: “Ba tháng mày nói hiện quá 2 tuần rồi, sao chưa thấy tiến triển gì thế?”

Anh mặt đầy ghét bỏ nói: “Hay thôi đừng gây họa cho người ta nữa? Dù sao thì mỗi lần yêu đương đâu quá được một hai tháng”

“Gây họa là gây họa thế nào?” Dư Gia Nghệ mỉm cười, “Tao chia tay nhanh vì sau khi ở bên nhau thấy không hợp, lỡ như lần này lại kéo dài lâu hơn thì sao?”

Trần Thụy Khanh trợn mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Alpha đâu có dễ như omega, không theo đuổi được còn tốt, lỡ như mà được thì kiểu gì cũng bị lật thuyền”

“Lật thuyền?” Dư Gia Nghệ cười phì thành tiếng, đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo: “Không có chuyện đó đâu, yêu đương thôi mà, mày làm như chết người được á”

“Ầm ầm ầm ¾¾¾”

Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng sấm, những tia chớp lóe lên chiếu sáng một vùng trời, tiếng gió bên ngoài cũng đột nhiên lớn hơn, đập vào cửa kính thủy tinh.

“Nghe thấy chưa? Ông trời đang cảnh cáo mày đấy!”

Dư Gia Nghệ chậm rãi nói: “Tao không tin mấy điều mê tín”

Cậu đóng máy tính, duỗi tay lấy ô trong ngăn kéo, đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Thụy Khanh gọi cậu: “Trời sắp mưa mày tính ra ngoài hứng mưa à?”

Dư Gia Nghệ quay đầu lại cười nói: “Tao đi thử vận may”

Chờ khi Dư Gia Nghệ ra khỏi ký túc xá, trời bắt đầu mưa lớn, mưa to đến mức muốn bù cho tháng sau luôn.

Dư Gia Nghệ vừa mới bước ra, ống quần và giày đều ướt sũng, cậu không thích cái cảm giác ẩm ướt này, cau mày không vui, nhưng cậu vẫn bước về phòng thí nghiệm không chút do dự.

Chiếc ô bị gió thổi cho xoắn lại, may mà tay của Dư Gia Nghệ khỏe nên vẫn giữ chặt cán

Tòa nhà thí nghiệm hơi xa, khi đến nơi Dư Gia Nghệ đã ướt như chuột lột.

Dư Gia Nghệ phẩy hết nước đọng trên ô, yên lặng đứng dưới mái hiên, cậu không có quyền hạn để vào, cậu chỉ tới để thử vận may.

Cậu không biết là Lục Sơ Cảnh có mang ô hay không, cũng không biết Lục Sơ Cảnh có đến phòng thí nghiệm hay không.

Nhưng giống như ông trời hiểu lòng cậu, cửa phía sau lưng cậu mở ra, Lục Sơ Cảnh ôm một xấp hồ sơ bước ra.

Lục Sơ Cảnh thấy Dư Gia Nghệ ở trong góc, mưa bên ngoài vẫn không giảm, thậm chí còn nặng hạt hơn.

Hắn sửng sốt nói: “Anh trú mưa ở đây à?”

“Không phải”

Dư Gia Nghệ vén mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, khuôn mặt dịu dàng trông có chút sắc bén, nhưng khi cười lên thì không còn nữa.

Lúm đồng tiền trên má cậu hiện ra, Dư Gia Nghệ nói: “Anh đang đợi cậu”

“Đợi tôi làm gì?”

Dư Gia Nghệ im lặng nhìn hắn chằm chằm, nói: “Chờ cậu ra rồi che ô cho cậu”

Biểu tình Lục Sơ Cảnh càng thêm khó hiểu, hắn nhìn cơn mưa đang tạt tới tấp bên ngoài, rồi nhìn sang Dư Gia Nghệ đang ướt như con gà bị xối nước.

Dưới chân chỗ cậu đứng cũng có rất nhiều nước, Lục Sơ Cảnh không hiểu được vì sao mưa lớn như vậy Dư Gia Nghệ vẫn chạy lại đây che ô cho hắn.

“Tại sao phải vậy?”

Dư Gia Nghệ bỗng nhiên híp mắt, lông mày Lục Sơ Cảnh nhíu lại, giống như đang rất hoang mang, đôi mắt đen trắng rõ ràng sạch sẽ như được nước mưa gột rửa.

Trong tiếng mưa không ngớt, Dư Gia Nghệ liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên tiến lên vài bước.

Dư Gia Nghệ đứng trước mặt Lục Sơ Cảnh, hơi nâng cằm lên, nhìn hắn nói:

“Vì anh đang theo đuổi cậu đấy, không nhận ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.