Hư Tình Giả Ý

Chương 8: Chương 8




Dư mặt dày

Edit by Mozzarelluoi.

_____________________

Lục Sơ Cảnh vừa hỏi xong đã hối hận, hắn quay đầu, nắm chặt bút, tưởng chừng như sắp bẻ gãy, giả bộ bình tĩnh nói thêm câu: “Tôi hỏi vớ vẩn thôi, anh không cần trả lời”

“Hỏi vớ vẩn là sao” Dư Gia Nghệ dùng khuỷu tay huých Lục Sơ Cảnh “Là Đậu Cẩm đó, không biết cậu biết không, cái người mà lần trước anh nhờ đưa thuốc cho cậu ấy”

Chưa vào thu, Lục Sơ Cảnh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, khuỷu tay Dư Gia Nghệ cọ vào phần da lộ ra, hắn lặng lẽ dịch tay đi

Lục Sơ Cảnh không thích người khác chạm vào mình, nói thẳng ra là ghét, nhưng Dư Gia Nghệ cứ như cái máy đo được độ ấy, luôn thu về trước khi hắn kịp phản cảm

Lục Sơ Cảnh ngồi thẳng lại, bờ vai của hắn khá rộng, dẫu mặc áo phông thùng thình cũng rất đẹp, sườn mặt hắn cứng đờ trong phút chốc, một lát sau mới “À”

“Hôm qua cảm ơn cậu ha” Dư Gia Nghệ duỗi tay, thử hỏi “Anh mời cậu bữa cơm ha?”

“Không cần”

Lời từ chối của Lục Sơ Cảnh Dư Gia Nghệ cũng đoán được, hắn mà đống ý mới kỳ ấy

Giọng Dư Gia Nghệ hơi tủi thân: “Được òi”

“Anh đừng tới làm phiền tôi nữa là được” Giọng Lục Sơ Cảnh khá lạnh, nói câu này nghe rất tuyệt tình “Sắp vào lớp rồi, mời anh đi cho”

Tiết học này chiếm cả buổi sáng, dẫu có nghỉ giữa giờ thì vẫn không ăn thua

Dư Gia Nghệ lì lợm: “Cậu kết bạn lại với anh, anh sẽ không làm phiền nữa”

Lục Sơ Cảnh chưa thấy ai mặt dày như này, hắn gõ phím, nói mà mặt lạnh te: “Tôi không kết bạn với người lạ?”

“Anh mà là người lạ á?”

Lục Sơ Cảnh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”

“Thật chứ?” Dư Gia Nghệ hỏi lại, chậm rãi nói “Đôi ta đã cùng nhau ăn một bữa cơm nè, cùng che một cái ô nè”

Cậu nói nhỏ với vẻ vô tội: “Hôm qua chúng ta còn ôm nhau nữa chứ”

“Cạch—”

Lục Sơ Cảnh đứng lên, Dư Gia Nghệ phát hiện tai hắn dần chuyển màu đỏ

“Hôm qua là anh ôm tôi mãi”

Lục Sơ Cảnh nói rất to, gần nửa lớp quay lại nhìn, hắn đứng sững rồi kéo ghế ngồi xuống

Dư Gia Nghệ ngạc nhiên, đây là lần đầu cậu thấy hắn phản ứng mạnh thế

Dư Gia Nghệ nhìn đôi môi mím chặt của hắn, đột nhiên hỏi: “Đàn em, cậu chưa được ai ôm bao giờ à?”

“.....”

Lục Sơ Cảnh im lặng, nhưng Dư Gia Nghệ thấy hắn gập máy tính lại, cậu bèn túm chặt áo hắn, giáo sư vừa lúc bước vào lớp, giờ hắn chẳng đi được nữa

Ngây thơ quá đi

Đây là cảm nhận đầu tiên của Dư Gia Nghệ

Cậu chỉ đoản mò Lục Sơ Cảnh chưa yêu ai bao giờ, giờ phản ứng của hắn đã chứng thực cho suy đoán của cậu, hắn có khi là loại Alpha đơn thuần đến cả tay Omega cũng chưa nắm bao giờ

Hàng hiếm đây

Nếu cậu và Lục Sơ Cảnh thành đôi, cậu có thể tay trong tay dạy hắn cách yêu, dạy hắn những hành động thân mật của cặp đôi, từ nắm tay đến hôn môi

Yết hầu của Dư Gia Nghệ chuyển động, cậu tự động gạch bỏ chữ nếu, Lục Sơ Cảnh nhất quyết phải là của cậu

Chỉ nghĩ thôi mà Dư Gia Nghệ đã nóng cả người

Dư Gia Nghệ cúi đầu, nhìn chăm chăm vào chiếc bàn, Lục Sơ Cảnh dường như không quen yên tĩnh thế này, len lén liếc Dư Gia Nghệ một cái

Sức tập trung của hắn rất tốt, chả hiểu sao hôm nay cứ hơi lơ đãng

Dư Gia Nghệ đoán chuẩn rồi, hắn chưa từng ôm ai bao giờ, chính xác là chưa ai ôm hắn như Dư Gia Nghệ

Cái ôm ngày hôm qua thật chặt, Dư Gia Nghệ túm tay hắn, ôm chặt eo, mặt chôn vào ngực hắn, hơi thở nóng rực xuyên qua làn áo

Chỉ cần hắn cúi đầu sẽ thấy sợi tóc vểnh lên của Dư Gia Nghệ, còn cả đôi mắt ửng đỏ của cậu nữa, cậu lúc ấy còn mở mắt, nước mắt như sắp trào ra

Dư Gia Nghệ bỗng dưng ngẩng đầu, đối mặt với Lục Sơ Cảnh: “Cậu đang nhìn lén anh?”

Dư Gia Nghệ của bây giờ không giống hôm qua chút nào, Lục Sơ Cảnh tỉnh táo lại, hắn đẩy máy tính dịch một chút, kéo dãn khoảng cách: “Không phải”

“Ừm” Dư Gia Nghệ tự hỏi tự đáp “Là anh đang nhìn cậu”

“Anh.....”

Lục Sơ Cảnh chẳng biết nói gì, bèn quay đi chỗ khác

Dư Gia Nghệ nháy mắt, nhìn chằm chằm Lục Sơ Cảnh, hai người họ đang ngồi trong góc, chẳng ai thèm quay lại nhìn đâu

Cậu ngắm nghía góc nghiêng của Lục Sơ Cảnh mãi

Thực ra chỉ cần nhìn kỹ mặt một chút sẽ biết Lục Sơ Cảnh là Alpha, ngũ quan hắn tinh xảo, xinh đẹp, nhưng bản chất của Alpha lại rõ mồn một nơi đôi mắt

Phần khung hàm của Lục Sơ Cảnh rất đẹp, giờ hắn chỉ cần hơi ngẩng đầu là yết hầu đã lộ rõ mồn một

Tầm mắt của Dư Gia Nghệ nóng rực, không rén tí nào, làm như sợ Lục Sơ Cảnh không biết ấy

Giờ cậu thấy không chỉ tai Lục Sơ Cảnh đỏ dần lên, mà mặt cũng ửng hồng, đáng yêu quá đi mất, nói vài câu đã giận

Lục Sơ Cảnh quay đầu, Dư Gia Nghệ thấy được sự ngạc nhiên của hắn, còn dùng khẩu hình nói—-”Đừng nhìn tôi”

Dư Gia Nghệ chống mặt, ngoan ngoãn gật đầu quay đi chỗ khác

Sau đó Dư Gia Nghệ cũng không làm phiền Lục Sơ Cảnh nữa, tuy cậu nghe không hiểu nhưng vẫn ngồi yên tĩnh

Lúc Dư Gia Nghệ không nói lời nào trông rất hiền lành, vốn dĩ mặt cậu thuốc kiểu ngoan ngoãn, chỉ vì đôi mắt đào hoa mà lúc cười lên trông vừa đa tình vừa tinh nghịch

Chuông tan học vang lên, mọi người tạm biệt thầy giáo rồi sóng vai bước ra cửa

Mọi người đều vội đi ăn cơm, chỉ có Lục Sơ Cảnh là bị Dư Gia Nghệ chặn lại, hắn cất máy tính đi rồi nhìn cậu nói: “Tránh ra”

“Không” Dư Gia Nghệ mỉm cười “Cậu kết bạn lại rồi anh tránh”

Lục Sơ Cảnh nhìn xung quanh rồi đeo ba lô lên vai, hắn chống tay lên bàn sau rồi nhảy đi nhanh như cắt, chỉ để lại cho Dư Gia Nghệ bóng lưng

Lúc hắn ra đến cửa rồi vẫn chẳng nghe tiếng bước chân

Lục Sơ Cảnh đi chậm lại, hắn đã ra ngoài phòng học, giờ liếc nhìn qua cửa sổ

Qua khung cửa sổ sáng bóng, hắn thấy Dư Gia Nghệ đang ngồi chơi máy, đặt cặp lên đùi che khuất cằm, chỉ lộ đôi mắt đang cụp xuống

Lục Sơ Cảnh liếc một cái rồi đi đến nhà ăn

Hắn nghĩ, có lẽ Dư Gia Nghệ từ bỏ rồi

Năm nhất còn có buổi tự học sáng, Lục Sơ Cảnh thức dậy đến lớp từ sớm, lại gặp được một người vốn không nên ở đây

Giờ là 7 giờ sáng, mặt trời đã lên cao, Dư Gia Nghệ giờ đang nằm lười nơi lan can, ánh sáng chiếu lên má cậu, làm da thêm sáng

Nghe được tiếng bước chân, Dư Gia Nghệ ngẩng đầu, vẻ chưa tỉnh ngủ lắm, nhanh chóng nhét đồ trên tay cho Lục Sơ Cảnh: “Nghe bảo cậu thường không ăn sáng, nhớ phải ăn đấy”

Lục Sơ Cảnh mím môi nhìn quầng thâm mắt của Dư Gia Nghệ, nhét hộp cơm trở lại: “Tôi không cần”

Dư Gia Nghệ bèn bỏ hộp trên cửa sổ, có lẽ lâu lắm rồi cậu không dậy sớm như vậy, mắt cứ như sắp sụp xuống, cậu ngáp một cái rồi nói vẻ lười biếng: “Anh cho thì cậu cứ cầm đi, không cần thì vứt”

Dư Gia Nghệ nói xong thì quay về ký túc, cậu đã cố gắng bước nhẹ rồi mà vẫn làm Trần Thuỵ Khanh thức

Đầu anh lúc này nhìn như ổ gà, lấy điện thoại đầu giường, mở trừng mắt: “Mới sớm vậy mày đã đi đâu đấy?”

“Đi đưa bữa sáng cho Lục Sơ Cảnh” Dư Gia Nghệ vừa trả lời vừa nằm xuống “Buồn ngủ vãi”

“Hôm trước mày còn bảo người đủ trình để mày đi đón lúc nửa đêm còn chưa đẻ, giờ người đủ đô để kéo mày dậy mua bữa sáng xuất hiện rồi” Trần Thuỵ Khanh nhắm mắt, mơ màng hỏi “Giờ Lục Sơ Cảnh bảo mày nửa đêm đi đón cậu ta thì mày có đi không?”

Dư Gia Nghệ im lặng vài giây, rồi trả lời một câu làm Trần Thuỵ Khanh sốc đứ đừ: “Đi chứ”

“Nà ní” Trần Thuỵ Khanh hét to

Dư Gia Nghệ híp mắt nói: “Anh mày muốn theo đuổi em ấy một cách nghiêm túc”

Lục Sơ Cảnh là khác, hắn đơn thuần, nhưng Dư Gia Nghệ buộc phải dùng tình cảm chân thành mới có cơ

Cậu đã nói là làm, dẫu Dư Gia Nghệ đang theo đuổi Lục Sơ Cảnh thì cậu vẫn cố không quấy rầy cuộc sống riêng của hắn, ngay cả wechat còn chưa kết bạn lại đây này

Dư Gia Nghệ mỗi ngày đều đưa bữa sáng, qua hai tuần đã tạo thành thói quen dậy sớm luôn, trời mưa thì mặc kệ đường xa vẫn chạy đi đưa dù cho hắn, thấy Lục Sơ Cảnh có rồi thì yên lặng rời đi, luôn đưa mấy thứ đồ mà cậu nghĩ chắc sẽ có ích cho hắn

Nghe bảo bài chuyên ngành của Lục Sơ Cảnh xảy ra vấn đề bèn mặt dày đi xin tư liệu, ngồi sửa cả đêm rồi gửi cho hắn

Thỉnh thoảng cậu cũng cố gắng kiếm chuyện chạy tới trước mặt hắn, cùng đi ăn bữa cơm chẳng hạn

Loại chuyện nào Dư Gia Nghệ cũng mặt dày làm hết rồi, Thẩm Chiêu nghe xong thì cười chê rồi gửi tin nhắn “Mày đổi mịa tên thành Dư mặt dày đi nha”

Kì nghỉ quốc khánh đã tới, cuối cùng cậu cũng được ngủ, cậu từng hỏi thăm về gia cảnh của hắn, chắc đe rồi

Lục Sơ Cảnh là người địa phương, kì nghỉ 7 ngày chắc chắn sẽ về, cậu cũng không cần khổ cực chịu khó đưa bữa sáng nữa

Tối đến, Dư Gia Nghệ ra ngoài mua thuốc, cậu lên đại học đã hạn chế rồi, giờ chỉ phiền lòng mới hút thôi

Dư Gia Nghệ ngậm thuốc, cầm bao trên tay, vừa mới châm thì ngừng lại

Cậu thấy Lục Sơ Cảnh đang ra khỏi cổng trường

Mặt Dư Gia Nghệ không hợp hút thuốc tí nào, cậu nhả khói rồi vứt hộp và điếu thuốc mới hút 1 lần vào thùng rác

Cậu ngửi tay, thấy mùi thuốc không nặng lắm mới chạy lại vỗ vai Lục Sơ Cảnh, cười hỏi: “Sao cậu không về nhà?”

Lục Sơ Cảnh đã nghe được tiếng bước chân từ xa, thấy Dư Gia Nghệ cũng chẳng lấy làm lạ, hắn đã quen việc Dư Gia Nghệ cứ vòng vòng quanh người rồi

Nghe vậy, Lục Sơ Cảnh cũng chỉ nhướn mày, hỏi lại: “Anh thì sao?”

Cậu cười nhẹ rồi rũ mắt

Khứu giác của Alpha rất nhạy, hắn đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ người Dư Gia Nghệ. Lục Sơ Cảnh nhíu mày, không biết Dư Gia Nghệ nhiễm mùi từ đâu

Dư Gia Nghệ nhún vai, màu môi hơi nhạt, làn da trắng sáng

Cậu nói vẻ bất cần: “Vì anh không có nhà”

Dư Gia Nghệ nói vẻ cà lơ phất phơ quá, nên Lục Sơ Cảnh đoán không ra cậu nói thật hay đùa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.