Hư Vô Hệ Thống Tại Đô Thị

Chương 30: Chương 30




Ẩn đằng sau những lớp tường rào phủ dây leo và rêu xanh cổ kính, những ánh đèn sáng trưng trong một ngôi biệt thự cỡ vừa chiếu loáng thoáng qua của sổ xuống mặt hồ tĩnh lặng bên cạnh. Đây chính nơi ở của giám đốc chi nhánh tại seoul – công ty Sakura, ông Mr Tom.

Ông Tom đang ăn một bữa tối thông thường với ba món mặn, hai món canh và một món chay. Theo ông thì sắp xếp như thế khiến ông nhớ đến công việc làm phim hơn vì thường trên phim trường người ta hay đếm 3,2,1 trước khi diễn. Hôm nay chỉ hơi khác mọi này là ông ấy hiện đang có một người khách đặc biệt, một chàng trai với trang phục ‘dân thường’ đang vắt vẻo bắc chân lên ghế. Cậu ta vừa nếm món ăn vừa lắc đầu tỏ vẻ không vui, miệng thì luôn mồm chê bai:

- Tệ quá, không ngon…- Uhm, tạm được nhưng không có gì là nổi trội cả- Thua cả tô bún mắm của bà Hai….

Tuy vậy nhưng ông Tom vẫn không hề giận dữ hay tiễn khách mà chỉ cẩn thận nói quản gia ghi chú lại cho nhà bếp chú ý khiến cho ông quản gia suýt nữa tưởng Triều Tiên và Hàn Quốc sắp đánh nhau tới nơi. Đừng thấy ông Tom chỉ là một giám đốc phim mà nhầm ông không biết về ẩm thực. Có nhiều kẻ trước mặt ông dám khoe khoang, bình phẩm đều đã bị ông chửi thẳng mặt, đuổi cổ ra rồi bởi vì tài nấu ăn của ông được sánh ngang tầm cỡ với đẳng cấp thế giới và ông rất tự hào về điều đó. Vậy mà một người thanh niên trông chẳng có gì đặc biệt, đánh giá rất tệ hại những món ăn mà chính ông khổ công tạo ra thì ông lại im lặng mà tiếp thu.

Ông quản gia càng nhìn kỹ người thanh niên kia lại càng chẳng thấy một chút phong phạm gì của cao nhân cả. Nếu không phải tuyệt đối tin tưởng ông Tom thì người quản gia đã cho rằng cả hai đang hợp lại để lừa bịp rồi.

- Ừ, tạm như thế đã, ừ kim chi thì nhớ nên làm mềm để dễ thấm gia vị trước.Chàng trai ăn nói xong rồi lại ngửa mặt ra sau, thỏa mãn vỗ cái bụng căng phồng của mình. Khuôn mặt ngây thơ chuyên dùng để lừa tình cộng với nụ cười như muốn làm kẻ thù chung của cánh đàn ông, không phải Đượng thì còn là ai nữa.

- Cảm ơn cậu đã chỉ ra những khuyết điểm của tôi, thật không ngờ có ngày tôi gặp được một vua đầu bếp như anh.

- Đừng nói vậy, ông cũng rất có tài, đã làm được đến đó đã là rất cố gắng rồi, tuy nhiên nên cố chút nữa cho tròn hơn. Cơ mà tôi đến để bàn chuyện, suýt nữa quên khuấy đi mất…

- Ồ! Có việc sao, cậu cứ nói đi ! Nhưng tôi xin nói trước mọi việc tôi đều làm theo nguyên tắc và nghiêm túc nên có gì cậu thông cảm.

Đượng khá hài lòng với câu trả lời này, nếu một người lãnh đạo mà chỉ quyết định mọi việc theo cảm tính thì đó mới là vấn đề lớn. Cậu thong dong rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho ông Tom.

Ông Tom hơi không hiểu nhưng cũng đưa tay ra nhận về nhìn sơ qua tấm danh thiếp, vốn ông đang cầm ly cà phê chuẩn bị uống nhưng con mắt ông bỗng trừng lên khi nhìn thấy cái tên trong tấm danh thiếp, đến nỗi bộ râu nhúng vào trong lỹ cà phê đã một lúc mà ông vẫn chưa đặt xuống được.

- Cậu là Minh Đượng, cố vấn đặc biệt mà chủ tịch Hakira phái sang thị sát?

- Hình như là thế, cô ấy nói tôi sang làm cố vấn nhưng lại không chỉ rõ tôi phải làm gì.

Đượng ngước mặt lên, ngẫm nghĩ một lúc nhưng thật sự không nhớ ra mình đi thị sát cái gì, nên trả lời thành thật rằng không biết. Nhưng lại khiến cho ông Tom ức đến hộc máu, cả ngày nay ông đã phải chạy đôn chạy đáo lo liệu chỉn chu hết mọi việc chỉ vì cái vụ thị sát kia, vậy mà giờ đây ‘người thị sát’ lại hoàn toàn như chẳng quan tâm đến. Tuy ức chế nhưng ông vẫn còn nhớ đến lời dặn “anh ấy muốn làm gì thì cứ nghe theo, kể cả sa thải ông” của Hakira nên vẫn nhỏ nhẹ hỏi han.

- Vậy cậu muốn tôi làm gì?

- Cũng không gì nhiều, tôi có một cô bạn mới tham gia phỏng vấn phim chiều nay, tên là Kang Jion. Tuy ban giám khảo lúc đó đánh giá không cao lắm nhưng tôi nghĩ cô ấy có tài năng nên mong ông làm một buổi phỏng vấn công bằng cho cô ấy. Có được không?

Ông Tom thầm nghĩ chẳng lẽ ông dám nói không, thế nhưng ngoài miệng vẫn cười vui vẻ, luôn mồm đồng ý. Đượng cũng không biết Hakira đã ra lệnh gì cho ông ta nên bắt tay cảm ơn, nhân tiện xin vắng mặt một thời gian.

- Cảm ơn ông! Bạn tôi chắc sẽ rất vui. Dạo này tôi hơi bận nên có thể sẽ không tham gia nhiều việc của công ty nên mong ông thông cảm.

Vốn ông Tom còn buồn bực vì có thêm một ông sếp nhúng tay vào chuyện của mình nhưng nghe Đượng nói mắc bận liền hớn hở, vui mừng mà đồng ý ngay. Đùa sao? Đượng mà không đến thì ông ta lại càng sướng, tiếp tục làm sếp lớn của mình, ông ấy thầm nghĩ phải chăm sóc tốt cô ‘bạn’ kia của cậu, chứ không lỡ cậu ‘tùy hứng’ về kiểm tra thì hỏng bét.

- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ lo lắng chu đáo và ‘công bằng’ với bạn của cậu, sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.

- Cảm ơn ông lần nữa, à cũng tiện thể nhắc ông nên xem lại hầm rượu của đi, khi uống tôi có cảm giác hơi mất vị, có thể có vấn đề gì đó trong hầm. Tạm biệt!……………….

Bước chân thong thả trong màn đêm, Đượng chưa về nhà ngay đi loanh quanh cho khuây khỏa tâm hồn và cảm nhận lấy khí trời seoul. Từng hơi gió lạnh của màn đêm seoul cứ thổi vù vù qua những kẽ hở, tạo thành những tiếng rít hợp xướng với nhau như một bản giao hưởng thiên đường. Cậu dừng chân giữa con phố để lắng nghe những giai điệu ấy, cả người như đắm chìm vào một khoảng kì ảo, thời gian quanh cậu như ngưng đọng lại. Cậu cảm thấy từng hơi thở ấm áp thoát ra khỏi khí quản mọi người, cậu ngửi thấy mùi tokboki ở đâu đó cách vài con phố, cậu nghe thấy một âm thanh như rất xa xăm và huyền bí… nhưng chỉ chớp mắt một cái, cậu lại có cảm giác như mọi thứ vẫn bình thường.

Bên đường vẫn có một cặp đôi đang cãi nhau chí chóe, xa xa cạnh tiệm cá viên chiên vẫn là đôi ba đứa trẻ dắt nhau nô đùa…… Mọi thứ vẫn thế nhưng Đượng lại không còn như cũ, cậu vô tình tiếp cận đến một thứ thần bí nào đó một cách bất ngờ. Tuy không rõ đó là gì nhưng cậu chắc chắn không phải là vật tầm thường mới khiến cậu có cảm giác như vậy.

Đang muốn tìm hiểu xem thứ đó là gì thì một tiếng sáo hiệu lảnh lót vang lên. Tiếng sáo này vốn không có gì đặc biệt với người khác, nhưng với cậu thì hoàn toàn lại là chuyện lạ, bởi vì tiếng sáo này cậu từng nghe trong bữa tiệc bảo vệ Midu, đó là sáo hiệu của những tên sát thủ.

Hình ảnh của những tên sát thủ, rồi mối quan hệ với Thánh cung dần hiện ra khiến cậu không thể ngồi im nữa, chuyển thân chạy nhanh về phía tiếng sáo phát ra. Trong lòng cậu thì chỉ mong mình sai lầm, nếu Thánh cung xuất hiện ở đây thì chắc chắn sẽ lại có rắc rối xảy ra và thậm chí là chết choc, chiến tranh……..

Nhưng có lẽ cầu nguyện của một tên đáng ghét như Đượng không được chúa xem xét. Khi cậu đến chỉ thấy được khung cảnh đổ nát hoang tàn của một ngôi nhà, rải rác trên sàn nhà lạnh ngắt còn chưa khô máu là những thi thể bị chết chí tử với một phát đạn, họ chết dưới tay sát thủ chuyên nghiệp.

Những người chết này không liên quan gì đến Đượng….Họ cũng không phải là người Việt Nam……Cũng không phải là Idol hay gì cả…..… Nhưng trái tim cậu cứ rực cháy lên một nỗi căm giận vô tận, nhưng người này không hề có dấu hiệu chống trả, trong đôi mắt của họ chỉ có sự ngạc nhiên, bất ngờ, họ chỉ là người bình thường nhưng vẫn phải chết. Cậu gục xuống bên xác chết của một người con gái, khuôn mặt cô ấy vẫn còn nét đáng yêu của tuổi mới lớn, nước mắt cậu bỗng chảy ra lặng lẽ giữa những cơn gió càng ngày càng lạnh. Bị mất hàng chục tỉ cậu vẫn cười, bị gia tộc bỏ quên cậu vẫn mặc kệ……. nhưng cái chết của hàng loạt người vô tội này khiến cậu phải bật khóc.

Nhưng nước mắt của cậu bỗng ngưng lại khi nghe thấy một tiếng động sau lưng. Cậu tiến lại gỡ tấm ván đang cục cựa cọ quậy ra thì thấy một cô bé tầm 7 tuổi đang tròn xoe mắt, không hiểu. Cậu vội vàng ôm cô bé vào lòng để tránh cho cô nhìn thấy thảm trạng xung quanh, khiến cô bé hơi sợ hãi giẫy dụa. Đượng nhu hòa vuốt ve mái tóc khiến cô bé bình tĩnh lại, núp trong lòng cậu mà ngủ.

Đượng không chần chừ quá lâu nữa, cậu không muốn bị cảnh sát để ý đến nên lặng lẽ bế cô bé trở về. Bên tai cậu vẫn có tiếng gió rít qua khe cửa, nhưng lúc này nó nghe giống với bản nhạc tử thần ai oán ơn là khúc nhạc thiên đường. Tâm trạng của cậu càng tồi tệ hơn khi nghe thấy bản nhạc thần chết, cậu giờ cảm thấy sống và chết vốn mong manh đến vô cùng….. có thể sau một câu nói, ta sẽ chết……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.