Hư Vô Hệ Thống Tại Đô Thị

Chương 35: Chương 35




Ôm trong lòng Suk Nal đã say giấc mộng, Jion trào dâng lên một sự hạnh phúc pha lẫn cảm kích vô cùng, Đượng hôm nay đã thay thế người cha vô trách nhiệm kia làm những điều mà một người cha đáng lí phải làm cho đứa con gái ruột của mình. Cô tựa nhẹ đầu lên vai của Đượng, hưởng thụ lấy cảm giác có một ai đó chống đỡ lấy những lúc yếu đuối nhất của mình.

- Đượng…, em biết là em rất tham lam nhưng anh có thể hứa sẽ mãi đối tốt thế này với em không.Cảm giác ấm áp khi có chỗ dựa khiến cô lo lắng lại một lần nữa bị bỏ rơi, cô sợ rằng Đượng sẽ rời cô đi như người kia đã từng làm.

Đượng cẩn thận không đánh thức Suk Nal, vòng tay qua cổ của cô và ôm chặt lấy, buông lời yêu thương nhưng không thiếu ngữ khí chắc chắn:- Cái gì mà tham lam, được yêu thương là quyền lợi cơ bản mà, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thay lòng.. vĩnh viễn.

- Vâng! Em tin anh…

………Đang lúc tình cảm mùi mẫn, cảm xúc dạt dào như thủy triều lên thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm cậu đành phải tiếc nuối tạm dừng.

(hội thoại dưới đây dùng tiếng việt)- Vợ Lina đấy hả? Có nhớ anh không?

- Ai thèm nhớ chứ? Em ở bên này ăn nhà hàng, đánh loto thoải mái quá chừng.

- Ái chà! Bữa nào phải về cho em mấy roi vào mông để chừa tội ăn mảnh mới được.

- Ghét! Mà anh có thiếu tiền không, em mới gửi vào khoảng năm mươi triệu dola trong tài khoản, nếu thiếu thì anh gọi để chúng em chuẩn bị.

- Ừ….. để anh xem, chắc là ổn… Mà đưa anh tiền không sợ anh ở bên này bao thêm vợ bé sao.

- Không có tiền thì anh không bao chắc ? Nhớ giữ gìn sức khỏe nha.

- Ừ moa.. chụt … thương vợ nhất….

Đượng giờ mới để ý tới khuôn mặt đang kinh dị, ngạc nhiên của Jion, tuy cô không hiểu nhiều tiếng việt nhưng nhìn thái độ cũng đoán được là vợ hoặc người yêu của cậu.

- Hì hì, em đang ngạc nhiên vì anh đã có vợ rồi phải không ?Đượng không có ý định lừa dối cô nên thẳng thắn thừa nhận.

Jion cúi đầu xấu hổ, cô có cảm giác mình đang là người thứ ba vậy :- Em không ngạc nhiên… chỉ là anh như thế này với em, chị ấy có ghen hay không.

- Có .. ghen .. ghen sao em lại dễ thương thế này cơ chứ….Đượng chịu không nổi cái kiểu lo sợ của Jion, bật cười hi hi.

- Này đừng giỡn, em nói thật đó.Jion thật sự không hiểu chẳng lẽ đàn ông việt nam có bồ bên ngoài lại thoải mái, tự do như vậy. Điều này là bình thường ở Việt Nam sao ?

- Không sao đâu, cô ấy còn vừa gửi tiền sang cho anh nuôi em nữa cơ mà. Chút nữa anh phải mua nhiều đồ chơi cho Suk Nal mới được.

- Sao.. Sao em có thể mặt dày vậy được, anh đừng làm vậy !

Jion nghe vậy mà giật mình, cô không ngờ Đượng lại lấy tiền của vợ mà cho mình, cô tự thấy mình không xứng đáng nên vội vàng từ chối. Nhưng Đượng lại không nghĩ vậy, cậu không thiếu tiền và cũng không quan trọng hóa đồng tiền nên cậu nghĩ việc chu cấp cho mẹ con Jion là điều đương nhiên.

- Em không nhận là không được với anh đâu đấy, hơn nữa anh cho bé Suk Nal cơ mà, em chỉ là nhân thay thôi thì lấy quyền gì mà từ chối.

- Nhưng….

- Không nhưng gì nữa, chờ một chút ! Anh đi rút tiền.

Đượng không muốn dùng dằng ở chuyện này, dùng quyền tự quyết định của phái mạnh trong những mục đích tốt đẹp mà bá đạo bỏ qua sự từ chối của Jion.

Vì rút một số tiền lớn nên Đượng ghé vào Ngân Hàng ở cách đó vài con đường. Đại sảnh lúc này khá vắng vẻ nên cậu có thể nhanh chóng được tiếp. Tuy nhiên thái độ của người phục vụ khi nhìn thấy cậu thì rất khinh thường, bộ quần áo cũ kĩ còn dính ít bùn khi đi chơi khiến cậu rơi vào trong mắt người khác rất nghèo nàn. Cô ta bĩu môi chê bai

- Quỷ nghèo Việt Nam.

Vốn Đượng đang có người chờ nên không muốn đôi co nhưng thái độ của người nhân viên này cũng quá thiếu chuyên nghiệp rồi, thậm chí có thể xem là phân biệt đối xử khi nói lời đó.

- Cô nói cái gì ?

- Nói gì kệ tôi, liên quan đến anh sao ? Có mỗi mấy đồng lẻ mà ra vẻ ta đây.Cô nhân viên tiếp tục tở thái độ không mấy thân thiện, thực sự khiến cho Đượng bắt đầu nổi nóng lên rồi.

Một cô nhân viên thắt nơ khác ở bên cạnh thấy tình thế căng thẳng vội vàng đi vào thế chỗ cô kia : ‘Chị Hara, chị nghỉ chút đi ! Để em làm thay cho’. Sau đó nở nụ cười tươi hết khả năng có thể chào đón :- Xin lỗi ! Anh cần gì ở ngân hàng chúng tôi ạ.

- Không có gì, rút cho tôi một ít tiền trong thẻ này.Công nhận cô gái mới ra này rất có năng lực nghiệp vụ, dù Đượng có tức trong lòng nhưng không thể nào trút lên gương mặt xinh xắn đang tươi cười kia, lục lọi một hồi lấy ra từ trong túi chiếc thẻ có phần đóng bụi.

Cô nhân viên lúc nãy nhìn thấy thì xì mũi, vênh mặt. Chỉ còn thiếu việc cười vào mặt của Đượng nữa thôi. Cô gái thắt nơ cũng nghĩ cậu là một người nghèo nhưng vẫn giữ phép lịch sự dùng hai tay tiếp nhận tấm thẻ rồi đưa vào máy quét như thường lệ.

Nhưng chỉ hai giây sau đó cô đã phải giật mình không tin nổi mà nhìn vào hàng con số đáng kinh ngạc hiện lên trên màn hình, cô lắp bắp kêu lên :- Năm… năm mươi triệu….

- Năm mươi triệu sao ? em nhìn kỹ lại đi năm mươi triệu won hay năm mươi triệu tiền việt nam.Cô nhân viên chanh chua kia nghe mà xị mặt xuống, nghĩ ra lí do để hạ thấp Đượng xuống.

Cô gái tóc nơ kia tuy giật mình vì số tiền quá lớn nhưng vì đã quen làm việc trong ngân hàng nên miễn cưỡng bình tĩnh :- Không phải tiền Won… là năm mươi triệu đô la Mĩ.. tương đương với năm mươi tỉ Won.

Từng con số thốt ra khỏi miệng cô gái tóc nơ lọt vào tai của cô nhân viên chanh chua như những cái tát thẳng vào mặt. Năm mươi tỷ Won, đó là số tiền mà ngay cả trưởng phòng cũng phải cẩn thận đối đãi, vậy mà cô ta lại dám khinh thường, chê bai như một con hề.

Không để ý đến sự chấn kinh của các cô nàng, Đượng chỉ thúc dục rút tiền cho mình, cậu không yên tâm khi để hai mẹ con Jion chờ quá lâu.

- Xin lỗi, nhưng hãy nhanh chóng rút cho tôi một triệu dola, đổi sang tiền Won giúp, Cảm ơn !

- Vâng ! Tất cả sẽ xong ngay, anh chờ một chút !Cô gái thắt nơ tuy không phải loại người chỉ nhìn vào tiền, nhưng phục một vị khách hàng lớn mà tỏ vẻ trễ nải, chậm chạp là một sai lầm không thể chấp nhận được trong ngành này.

Với một tốc độ nhanh chóng nhất, hơn một tỷ Won đã được chuẩn bị tới trước mặt của Đượng.- Thưa ông ! tổng cộng một tỷ mười chín triệu hai trăm năm mươi ngàn Won ( 1.019.250.000 KRW)

- Cảm ơn, tôi lấy một tỷ thôi, phần lẻ cô cứ giữ lấy ăn vặt chơi cho vui.Đượng vốn không phải là tuýp người thích thể hiện nhưng cứ nhìn đến bản mặt đáng ghét của cô nhân viên chanh chua lúc đầu là lại nổi cơn tức, liền lấy 19 triệu Won tặng cho cô gái tóc bím để chọc tức chơi.

Cô gái tóc bím hoảng sợ nhìn một số tiền lớn bỗng dưng vào tay mình, tuy đang rất cần tiền nhưng cô vân ngại và sợ bị kiện nên khó khăn từ chối.- Anh nhận lại cho, nhân viên ngân hàng không được tự tiện lấy tiền của khách hàng để tránh tình trạng đòi tiền.

- Vậy sao ? Để tôi nói với cấp trên của cô.Từ trước tới nay cậu chưa bao giờ là người bỏ dở việc đã quyết định bao giờ, mượn điện thoại gọi lên giám đốc :

- Vâng ! tôi là giám đốc nghiệp vụ ngân hàng…

- À.. tôi là khách hàng mới rút tiền từ ngân hàng của anh, tôi vô cùng hài lòng với biểu hiện của một cô nhân viên nên mong muốn được tự thưởng cho cô ấy ít tiền… à cô ấy tên gì sao ? Hình như Min A thì phải.. vâng tiện thể tôi phản ánh một số nhân viên có thái độ không được tốt. Hiện nay, những người vừa có năng lực vừa tốt tính như Min A là rất ít đấy.

Đặt điện thoại xuống và tự tin rời đi, Đượng để lại sự vui mừng, cảm kích của cô gái tóc bím, sự hâm mộ, ghen tị của những cô gái khác và cả một người đang hối hận đến chết vì cái mồm độc địa và đôi mắt không tròng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.