Hư Vô Hệ Thống Tại Đô Thị

Chương 25: Chương 25: Tiên Thuật Của Âu Cơ và Con Ấn Của Rồng




Cô gái khuôn mặt ngày càng hồng lên, mồ hôi thấm ướt lớp áo để lộ ra làn da mịn màng, trắng trẻo. Đượng cúi đầu lắp bắp:- Có.. có cách nào hóa giải thuốc không?

- Có, dễ nữa là đằng khác,làm tình là được thôi. Sao vậy? Không muốn giúp tôi sao?Cô gái nhìn sang hướng khác, tỏ vẻ không để ý chút nào trả lời

- Không phải. Nhưng tôi không muốn lợi dụng lúc cô gặp khó khăn. Thực sự không còn cách nào khác sao?Đượng phân vân không ra quyết định.

Cô gái nhăn mày, lắc đầu:- Đừng nói nhiều như vậy! Tôi không bắt anh chịu trách nhiệm với tôi đâu. Dù sao nếu không có anh thì tôi cũng khó thoát.

Đượng cũng không phải là kẻ thích dây dưa, lằng nhằng. Đã như thế này thì cậu cũng không ngại có thêm một bà vợ. Tuy cô gái này ngực hơi bé nhưng lại có một vẻ đẹp khác mà theo cậu là rất “việt”.

Đượng cởi áo ra, nói một câu với giọng khẳng định:- Cái gì mà trách với nhiệm, nếu thế thì em cứ chuẩn bị được anh bắt cóc về nhà đi.

Cô gái vốn kiềm chế dược tính đã lâu, thấy Đượng đã buông lỏng liền không khống chế được nữa, vội vã cởi quần áo ra. Dược tính khiến cô trở nên vô cùng cuồng nhiệt, chủ động.

Hít lấy từng mùi hương cơ thể đầy nam tính trên người Đượng, cô gái bắt đầu uốn éo, hôn lên môi, lên cổ, lên ngực của cậu. Trong đôi mắt của cô ấy không còn rõ ràng đối phương là ai, từng hơi thở gấp gáp như thúc dục cô chiếm lấy đối phương… Đượng biết rõ tình trạng kích động do thuốc không làm chủ được mình, nhẹ nhàng thuận theo từng động tác gấp gáp, vội vã của cô, từ từ gợi ra cảm xúc đê mê khi hoan ái. Đôi mắt của cô gái dần trở nên có lí trí hơn theo từng nhịp chuyển động, theo từng nét đỏ hây trên má.

Và cứ thế, Đượng từ bị động ôn nhu, dần sang chủ động mãnh liệt. Cảm giác lấy từng cơn gió lùa mát mẻ và thảm cỏ xanh rì dưới thân, cậu ôm lấy cô gái, tham lam ôm ấp, lăn lộn qua lại khắp bãi cỏ… Cậu muốn từ từ chiếm lấy cả thể xác lẫn tâm hồn thiếu nữ, muốn biến cuộc tình qua đường này thành chuyện tình trên thảm cỏ. Cô gái tuy đã tỉnh nhưng cảm xúc dâng trào khiến cô không muốn dừng lại, lúc này cô muốn bỏ qua tất cả mọi thứ để mà lao vào cuồng hoan cùng với chàng trai xa lạ mà cuốn hút này. Cả hai người cứ như muốn nuốt lấy đối phương, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau như muốn kết nối cả hai trái tim, hai cuộc đời mãi không rời xa…. Vĩnh viễn…..

Cũng may nơi này không có ai lui tới, chỉ có bầu trời và thảm cỏ xanh là được chứng kiến cuộc tình cuồng hoan, nồng cháy của hai người. Tất nhiên là cả tên đạo sĩ nhưng giờ hắn đã bất tỉnh rồi, nếu không chắc phải uất ức đến mức cắt chim tự tử.

….. Sau khi đã lên đỉnh ba lần trong cực khoái.

Cô gái mệt mỏi, nhu thuận nép mình vào trong lòng Đượng:- Anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với em sao?

- Tất nhiên, hối hận rồi hả? Không có cửa đâu cưng, đã vào miệng sói thì về hang hổ luôn đi.

Cô gái vuốt ve mái tóc của Đượng như đang cố nhớ lấy từng ngọn tóc:- Con gái của Âu Cơ như bọn em, cả đời chỉ có một người đàn ông mà thôi. Nhưng anh không phải con trai của rồng. Muốn lấy được em là rất khó, trừ khi….

- Khoan! Con gái của Âu Cơ, con trai của rồng là gì? Em không phải là thuật sĩ sao?Đượng mông lung không hiểu nên cắt ngay.

- Là em nói không rõ, con gái của Âu Cơ là nói về thuật sĩ bọn em, theo như những bô lão kể lại thì chúng em được thừa hưởng hạt giống tiên thuật của Âu Cơ nên gọi như vậy. Còn một số người đàn ông có máu huyết rồng thì gọi là con trai của rồng, họ có thể tu luyện được Long lực của Lạc Long Quân .

- Vì để đảm bảo giống nòi, thông thường bọn em phải kết hôn với một trong số họ. Nếu anh muốn lấy em về thì ít nhất phải đạt tới đỉnh cao, gọi là Thánh nhân…. Hoặc là tìm về quyển sách Tiên Thuật Của Âu Cơ đã bị thất lạc.Khi đó những người kia mới cho phép em lấy anh, nhưng thật sự là hai việc ấy đều rất khó.

Đượng nghe vậy hừ lạnh một tiếng:- Thánh nhân thì thánh nhân, hồi nhỏ anh có biệt danh hổ báo nhất trường mẫu giáo đấy. Sợ cái gì? Em cứ yên tâm mà chờ anh bắt về nhà đi. Những người kia tốt nhất là đừng cản anh, nếu không….

Cô gái nghe vậy, thẹn thùng đứng dậy lấy từ trong ngực ra một tấm vải nhỏ màu đỏ:- Đừng làm bậy, vậy em chờ anh, cả đời này chỉ chờ anh thôi! Ngôi làng của bọn em có cổng vào bí mật ở thánh địa Mỹ Sơn. Anh hãy tìm một người được gọi là “Ông”, người đó sẽ dẫn anh vào. Hãy đến tìm em ngay khi có thể, em chờ anh!

Cô nói xong rồi xách gã đạo sĩ bay vút lên trời, biến mất như sợ ở lâu chút nữa cô sẽ bật khóc và không đi được

Đượng ngửi mùi thơm thân thể còn vương lại trên mảnh vải, yêu thương đọc lấy cái tên được ghi trên đó:- Kim Tuyến, là tên em phải không?

Bỗng cậu nghe thấy tiếng nói văng vẳng bên tai, nhưng lại không rõ phát ra từ hướng nào.- Chàng trai, mau đến đây! Ta đã chờ từ lâu lắm rồi.

Đượng đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không hề có bóng dáng ai, cũng không cảm giác được gì. Tiếng nói lại phát ra có vẻ đùa cợt :- Nhìn cái gì vậy thằng ngốc, ta đang ở trong lòng đất dưới chân ngươi. Mau mang ta lên, ta thèm ánh sáng mặt trời quá rồi.

Đượng lúc này mới nghi ngờ nhìn xuống dưới chân mình, giọng nói kia lại thúc dục khiến cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, liền đào lên.

Đào sâu khoảng nửa mét, quả nhiên có một chiếc hộp đen sì nhìn cũ kĩ nhưng họa tiết rồng dược khắc lên lại vô cùng tinh xảo và sống động.Đượng tò mò mở ra thì nhìn thấy một cái ấn có hình con rồng đang nhắm mắt. Ngay khi cậu định chạm vào con ấn này thì một linh hồn bay vụt ra, vươn vai cất tiếng cười vang sảng khoái vang dội.

Linh hồn này có hình dáng là một người đàn ông mặc một bộ chiến giáp, tay cầm kiếm thắt ngang hông, tư thế vô cùng oai hùng như một chiến thần. Khuôn mặt của ông ta có đường nét kiên nghị, bất khuất và trong đôi mắt ẩn chứa sự uy nghiêm khiến cho người khác kính phục.

Đượng tuy tính khí quật cường và ý chí mạnh mẽ nhưng cũng cảm giác được sự đè nén khó chịu, dù đối phương chỉ là một linh hồn.

- Ông là ai ?Đượng vẫn cố ngẩng đầu hỏi, cậu không muốn dễ dàng khuất phục trước khí thế của người khác như vậy.

- Khá lắm con trai ! Đứng trước mặt ta, Hưng Đạo Đại Vương mà còn có thể như vậy là rất tốt. Đàn ông nước Việt ta quả nhiên không có giun dế.

Đượng lúc này mới kinh ngạc giật mình và hiểu ra vì sao cậu thấy khó ngẩng cao đầu trước mặt người này đến vậy. Hưng Đạo Đại Vương là ai ? Là người đã dẫn đầu nhân dân chống lại quân Nguyên hùng mạnh đông hơn gấp hàng chục lần. Thử hỏi người như vậy làm sao mà đơn giản, làm sao mà khí thế không mạnh mẽ bá đạo cơ chứ.

Đượng tuy cao ngạo và thích tự do, nhưng Trần Hưng Đạo là một trong số những người mà cậu ta kính phục nhất. Liền cúi đầu quỳ xuống :- Con cháu Dương Minh Đượng cúi lạy tổ tiên, Hưng Đạo Đại Vương.

Trần Hưng Đạo mở to miệng cười lớn :- Tốt, vừa can đảm, có khí phách, lại biết lễ nghĩa. Ta cho phép ngươi gọi tên của ta, Trần Quốc Tuấn. Cũng đừng câu nệ quá như vậy, ta biết hiện nay đã không dùng nhiều lễ nghĩa rườm rà như vậy rồi.

- Tổ tiên mắt sáng như đuốc, dù bị nhốt đã lâu nhưng vẫn rõ mọi việc.Đượng cũng không rườm ra nữa, đứng dậy cười hì hì. Cậu cứ nghĩ Trần Quốc Tuấn vẫn giữ tư tưởng phong kiến cơ, không ngờ đã tân tiến thế rồi.

Trần Quốc Tuấn quay đầu nhìn về con ấn hình rồng vui vẻ :- Cũng nhờ có Con Ấn Của Rồng mà ta có thể biết được nhiều thứ xảy ra trên này. Tuy hơi buồn vì triều đại nhà Trần đã qua nhưng không sao, miễn mọi người hạnh phúc, ấm no là được rồi.

Không chờ Đượng nghi hoặc, Quốc Tuấn giải thích tiếp những chuyện khác :- Nó là báu vật mà Lạc Long Quân để lại, ta năm xưa nhờ nó đã lập nên nhiều chiến tích vĩ đại. Trước lúc chết, ta đã gửi linh hồn của mình vào đây để có thể thỏa mong ước được nhìn thế giới sau này.

Đượng lúc này mới rõ vị tổ tiên này nắm giữ được một báu vật như vậy. Cậu tiến tới nhấc con ấn lên nhưng không hề cảm thấy một chút sức mạnh hay gì cả.

Trần Quốc Tuấn thấy hành động của Đượng liền lắc đầu :- Ngươi không dùng được, chỉ có những người mang trong mình máu huyết rồng mới có thể kích hoạt được Con Ấn Của Rồng.

Vốn Đượng còn muốn hỏi thêm nhưng trời càng ngày càng nắng khiến cho Quốc Tuấn khó chịu :

- Thật là, ở dưới thì thèm nắng, lại quên mất ta chỉ là linh hồn, không ra nắng lâu được. Minh Đượng, nhớ cất con ấn cẩn thận một chút, đừng để kẻ khác biết mà ra tay cướp đoạt. Ta cảm nhận trong người gã đạo sĩ kia có Long Lực, nhưng rất tà ác và hỗn loạn. Nếu ta đoán không nhầm thì chúng đã dùng tà thuật nào đó để cướp đoạt Long Lực, xem ra thế giới hiện nay cũng rất nguy hiểm… À mà ta đã giúp kích hoạt Hào Khí Đông A của ngươi rồi, để ý luyện tập một chút..

Trần Quốc Tuấn nói xong rồi bay vào trong con ấn của rồng. Xem ra hồn ma sợ nắng là thật.-----------------

• Vì Trần Hưng Đạo là người xưa và tính khí cao ngạo nên thích xưng hô ta-ngươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.