Chuyện mà Kiều Mẫn Chi nghe thấy là, ở trường Nhị Trung có một cô gái mồ côi, rất xinh đẹp, học rất giỏi, giải được cả đề thi của trường Trung học Thực nghiệm, tuy nhiên cô gái ấy có vẻ lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện với các bạn nam, cũng rất ít khi nói chuyện với các bạn nữ, và điều quan trọng là tính tình cô ấy cũng khá dữ dằn. Có một cậu học sinh không chịu học hành định cợt nhả, trêu chọc cô, kết quả là bị cô lấy từ trong túi ra một con dao chừng một tấc, vung lên khiến cho cậu học sinh kia hoảng sợ bỏ chạy cuống cuồng. Cô ấy cầm dao, nói với vẻ mặt kích động: “Tôi không quan tâm tới những gì mà các người quan tâm, chết hay không cũng chẳng sợ, nếu ai muốn thử thì tôi sẵn lòng thử cùng”.
1.
“Coi như đã quyết định rồi, cô cũng chẳng cần phải làm như vậy.” Khi đến đón Lỗ Hành, Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo thấy cô đang rất buồn bã.
Lỗ Hành nhìn xa xăm, nhưng không nói gì. Cố Hứa Ảo khẽ đập vào tay của Bùi Trung Khải, ra ý bảo anh đừng nói nữa.
“Đến cuối cùng mà anh ấy vẫn không chịu nói, chứng tỏ rằng thực sự không còn cơ hội nữa.” Lỗ Hành vẫn nhìn ra ngoài, nói.
“Còn muốn biết quan hệ giữa Triệu Thư Lập và Kiều Mẫn Chi không?”. Bùi Trung Khải vừa nói, liền bị Cố Hứa Ảo kéo ống tay áo.
“Anh nói xem đó là quan hệ gì?”. Lỗ Hành hỏi, mắt nhìn Bùi Trung Khải chăm chú.
“Có lẽ cũng chẳng tốt hơn với cô là bao nhiêu.” Bùi Trung Khải có thể nhận ra điều đó.
“Chuyện đó thì có quan hệ gì đến tôi. Kỳ nghỉ của tôi cũng sắp hết rồi, tôi đã mua vé máy bay. Thực ra, trước thời gian này, tôi cũng đã đoán được kết cục. Coi như một lần tôi điên dở.” Giọng nói buồn bã của Lỗ Hành lộ rõ vẻ bình thản, khiến người nghe không thể không trầm ngâm suy nghĩ. Cho dù đang mong Lỗ Hành đi khỏi, thì Bùi Trung Khải cũng thấy tê tái khi nghe thấy những lời này.
Lỗ Hành xuống xe ở khách sạn rồi quay đầu lại nói: “Máy bay cất cánh lúc sáng sớm, không cần tiễn tôi đâu, cứ coi như tôi không tới đây. Còn nữa, Hứa Ảo, xin lỗi cậu về những chuyện trước đây, tôi chỉ còn biết thay mặt Nhạc Trung xin lỗi cậu”.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hứa Ảo nhận được một mẩu tin nhắn của Lỗ Hành. Trong đó cô viết: “Hứa Ảo, mình đã quá tự tin phải không, vì thế ông trời mới sai Triệu Thư Lập đến cho mình tiếp đất. Không biết đến lúc nào mình mới hết hận anh ấy, mình không thể rộng lượng như vậy, mặc dù trong lòng mình cũng rất không yên. Nếu sau này có thể không đến thì mình cũng sẽ không đến, dù gì thì ở nhà vẫn tốt hơn”.
Cố Hừa Ảo gọi điện lại thì đã thấy tắt máy. Lỗ Hành đã rời đi trong cái se sẽ lạnh của mùa xuân.
Cố Hứa Ảo bất giác nắm chặt tay lại, yêu nhau đến khi có một kết cục như thế là điều mà không ai nghĩ tới, e rằng Lỗ Hành sẽ mãi nhớ và oán hận Triệu Thư Lập. Tâm sự của thiếu nữ, những tháng ngày đẹp nhất của tuổi thanh xuân đã bị chôn vùi trong một tình yêu thầm lặng. Gió xuân cũng chỉ có đợt, tình cảm cũng chỉ có thời gian, Cố Hứa Ảo chợt thấy lòng lạnh tê tái. Khi biết chuyện, Bùi Trung Khải nói: “Coi như Lỗ Hành đã trưởng thành thêm”.
Cuộc sống lại trở lại bình thường. Cố Hứa Ảo tưởng rằng mọi chuyện về Lỗ Hành, Triệu Thư Lập, Kiều Mẫn Chi sẽ mai một dần, nhưng không ngờ, cô lại gặp lại họ lần nữa.
Tổng giám đốc Quan đến Bắc Kinh khảo sát, là bên hợp tác tất nhiên là phải tới thăm quan FEX, Cố Hứa Ảo là người đưa đón ông. Ngày cuối cùng của đợt khảo sát, tổng giám đốc Quan nói: “Tiểu Cố, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, phó chủ tịch Kiều đang học ở Trường Đảng, nghe nói người cùng quê đến, cứ nhất định mời mọi người đi ăn cơm, lại còn dặn đi dặn lại tôi rằng nhớ phải đưa cả cô đi nữa”. Cố Hứa Ảo từ chối không được, đành phải đi cùng.
Cố Hứa Ảo đã gặp lại phó chủ tịch Kiều Duy Thành, Kiều Mẫn Chi và Triệu Thư Lập. Thế giới này quả là rất nhỏ bé.
Kiều Mẫn Chi và Triệu Thư Lập ngạc nhiên, tổng giám đốc Quan bèn giới thiệu: “Đây là Mẫn Chi, con gái của phó chủ tịch Kiều. Còn đây là bạn học của Mẫn Chi, tên là…”
Triệu Thư Lập bổ sung: “Triệu Thư Lập”.
“Chàng trai này đúng là một nhân tài, nghe nói đã tu nghiệp ở Mỹ về, đúng là giỏi thật đấy, giỏi thật đấy. À, đây là Cố Hứa Ảo, là thư ký của chủ tịch hội đồng FEX, cũng là người ở Tô Thành”.
Ba người gật đầu, nói chuyện với nhau như lần đầu gặp mặt. Không khí tương đối yên tĩnh, ngoài tiếng cười sảng khoái của tổng giám đốc Quan. Cố Hứa Ảo vì chuyện của Lỗ Hành nên không hề thấy hứng thú nói chuyện với Triệu Thư Lập ngồi ở bên cạnh, vì vậy chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
“Những người trẻ tuổi bây giờ sao lại trầm hơn cả những người già chúng tôi thế? Các cô cậu, người thì nghiên cứu về xe hơi, người thì làm về xe hơi, sao lại không nói chuyện vậy?”. Kiều Duy Thành nói.
“Phó chủ tịch Kiều, chú lại nói đùa rồi. Thực ra cháu chỉ là người ngoại đạo, chỉ mới tiếp xúc với xe hơi trong mấy tháng thôi”. Không phải Cố Hứa Ảo cố làm ra vẻ khiêm tốn, mà thực sự những kiến thức mà cô bổ khuyết thời gian vừa qua đúng là chẳng thấm tháp gì trước một tiến sĩ và thạc sĩ về tự động hóa.
“Bọn họ đều chỉ là lý thuyết, còn cháu mới thực sự là người của phái thực lực”. Tổng giám đốc Quan thấy phó chủ tịch Kiều nhìn Cố Hứa Ảo chăm chú cũng khen phụ họa.
“Cha, con muốn đổi nghề, con không muốn làm về xe hơi”. Kiều Mẫn Chi nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
Kiều Duy Thành nhìn con gái, bất giác chau mày, “Lúc nào con cũng thích làm gì thì làm như vậy sao?”.
“Con..”, Kiều Mẫn Chi vẫn còn định nói nữa, nhưng đã bị Kiều Duy Thành cắt ngang, “Chuyện này để sau hãy nói”, rồi ông đột ngột hỏi Cố Hứa Ảo, “Nhà cháu ở đâu của Tô Thành?”.
“Ở phía Tây của Tô Thành”. Viện Phúc Lợi mà Cố Hứa Ảo từng ở nằm ở ngoại ô của Tô Thành.
“Mẫn Chi đã học lớp tám và phổ thông trung học ở trường Trung học Thực nhiệm Tô Thành đấy. Còn cháu học ở đâu, chưa biết chừng các cháu là bạn học cùng trường đấy”. Kiều Duy Thành dẹp chuyển chủ đề câu chuyện sang Cố Hứa Ảo.
“Cháu học ở trường Nhị Trung, trường Trung học Thực nhiệm tốt như vậy không phải ai cũng có thể vào được”. Thực ra Cố Hứa Ảo đã thi đỗ nhưng không có tiền theo học ở đó.
Trường Trung học Thực nghiệm hầu như là nơi tập trung của con cái các nhà có chức có tiền, điều kiện dạy học tốt, đội ngũ giáo viên cũng hùng hậu, ngay cả cơ sở vật chất cũng là được cải tạo lại từ một tòa biệt thự của phú thương. Ở đó có vườn hoa tươi tốt, rậm rạp chẳng khác gì một công viên. Hàng năm có rất nhiều người vắt óc tìm cách đưa con cái vào học trường đó, và coi việc vào được trường Trung học Thực nghiệm là đã có được một nửa cơ hội vào đại học. Cố Hứa Ảo đủ điểm vào đó, nhưng vì ở đó không có nội trú, không cung cấp bữa ăn hằng ngày, hơn nữa phải nộp ngay một khoản tiền, tuy không lớn lắm nhưng đối với một đứa trẻ mồ côi như Cố Hứa Ảo thì quả là khó khăn. Cuối cùng, cô đành phải chọn một trường trung học bình thường. Nhờ sự giúp đỡ của viện Phúc Lợi và cũng do thành tích tốt của Cố Hứa Ảo nên trường Nhị Trung đã miễn phần lớn chi phí cho cô, hơn nữa còn xin học bổng cho cô. Cố Hứa Ảo rất hiểu việc phải trả những ân nghĩa đó như thế nào, nên trong kỳ thi đại học cô đã mang kết quả đứng thứ ba thành phố khối Văn khoa về cho trường. Lúc ấy trường Nhị Trung mới được dịp nở mặt nở mày, bao nhiêu năm qua, mười người đứng đầu trong các kỳ thi đại học đều là học sinh của trường Trung học Thực nghiệm, sau đó mới là học sinh của các trường chất lượng khác, còn trường Nhị Trung thì chưa bao giờ đến lượt, chỉ đến khi sự xuất hiện của Cố Hứa Ảo mới làm thay đổi định thức đó.
“Nhị Trung ư? Cô đã thi được vào trường đại học ở Bắc Kinh? Chuyện cũng đã gần chục năm rồi đấy nhỉ. À, ừ tôi nhớ ra rồi, một dạo xôn xao việc Nhị Trung xuất hiện thám hoa, khiến cả thành phố cũng ngỡ ngàng. Con trai tôi nhất quyết không chịu vào trường Trung học Thực nghiệm để chịu gò bó và áp lực, nó cứ lấy chuyện đó ra nói mãi, bảo rằng trường Trung học Thực nghiệm rất nổi tiếng cơ mà, sao lại để cho học sinh của Nhị trung vượt mặt như vậy?”. Tổng giám đốc Quan nói chen vào, sở dĩ ông nhớ chuyện này vì sau đó Nhị Trung không có được thành tích này nữa.
Cố Hứa Ảo như một đóa hoa đẹp lạ đã dùng sự cần mẫn và thông minh của mình đổi lại sự tôn trọng đầu tiên của mọi người.
Nghe Tổng giám đốc Quan nói như vậy, Kiều Duy Thành, Kiều Mẫn Chi và Triệu Thư Lập đều lập tức thay đổi cách nhìn về Cố Hứa Ảo, thì ra cô gái này thật không đơn giản chút nào.
“Đúng là không dễ dàng, chắc hẳn cha mẹ cháu đã rất tự hào về cháu”. Kiều Duy Thành khen.
Cố Hứa Ảo im lặng, đúng là sau khi thi đỗ đại học cô đã đến thắp hương cho mẹ, nếu mẹ nhìn thấy được, hẳn sẽ cũng được an ủi. Hoàn cảnh của mẹ đáng để mọi người thông cảm, nhưng lại không được chấp nhận. Còn như cha cô, hầu như chẳng có quan hệ gì với cô, cuộc sống của cô là do mẹ cô mang lại, còn hiện tại của cô là do cô phấn đấu. Trong lòng nghĩ như vậy, nên nét mặt cô lộ vẻ không màng đến. Tuy vẻ thể hiện ấy thoáng qua, nhưng Kiều Duy Thành đã kịp nhìn thấy.
Nhưng tổng giám đốc Quan lại không nhìn thấy nên vẫn tiếp tục nói: “Nếu con trai tôi mà có được nửa sự hiểu biết như Tiểu Cố thì tốt, chà đúng là Hàn môn xuất quý tử”.
“Nếu có cha mẹ thì chằng ai muốn gian khổ phấn đấu làm gì. Ai cũng có những lúc biếng nhác, chẳng qua là tình thế không cho phép mà thôi. Ông cũng đừng khen ngợi tôi quá”. Cố Hứa Ảo thấy rất không thoải mái, không hiểu vì sao câu chuyện lại cứ xoay quanh cô. Nếu tổng giám đốc Quan không phải là người đáng tuổi cha mẹ thì cô đã tỏ vẻ mặt lạnh lùng từ lâu rồi.
Kiều Duy Thành đã cảm nhận được tâm trạng không vui của Cố Hứa Ảo, nên nói với giọng như than thở: “Thật đáng thương cho tất cả các bậc cha mẹ trên đời này, anh Quan, anh giống tôi, chúng ta đều có những trải nghiệm sâu sắc về điều đó”.
Kiều Mẫn Chi lặng lẽ nghe, thì ra Cố Hứa Ảo chính là cô gái ấy.
Con gái là chúa tò mò. Chuyện mà Kiều Mẫn Chi nghe được là ở Nhị Trung có một cô gái mồ côi rất xinh đẹp, học rất giỏi, có thể giải được cả đề thi của trường Trung học Thực nghiệm. Tuy nhiên cô gái ấy có vẻ lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện với các bạn nam, rất ít khi nói chuyện với các bạn nữ, và điều quan trọng là tính tình cũng khá dữ dằn. Có cậu học sinh không chịu học hành định cợt nhả, trêu chọc cô, kết quả là bị cô lấy từ trong túi ra một con dao chừng một tấc, vung lên khiến cho cậu học sinh kia hoảng sợ bỏ chạy cuống cuồng. Cô ấy cầm dao, nói với vẻ mặt kích động: ‘Tôi không quan tâm đến những gì mà các người quan tâm, chết hay không thì cũng chẳng sợ, nếu ai muốn thử thì tôi sẵn lòng thử cùng’. Cô còn nghe kể các học sinh nam của hội học sinh gọi cô sau lưng là “Nữ thần băng giá”. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.Có điều Kiều Mẫn Chi chưa bao giờ gặp cô gái ấy. Sau đó “Nữ Thần băng giá” thi đỗ đại học, đồng thời cũng kết thúc sự ngưỡng mộ và đoán già đoán non của rất nhiều chàng trai trẻ.
Lúc ấy, Kiều Mẫn Chi rất khâm phục cô gái ấy, cảm thấy cô ấy giống như một nữ hiệp, mặc dù chuyện cô ấy vung dao đã được đồn đại, thổi phồng lên rất nhiều, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng một cô gái mới mười mấy tuổi vung dao lên, vẻ mặt coi cái chết nhẹ như lông hồng, thì trong lòng cô lại thấy dậy lên một cảm giác ngưỡng mộ. Cô gái ấy còn rất trẻ nhưng đã giải quyết rất tốt chuyện của mình. .Còn cô, vì muốn trốn khỏi nhà, nên sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm được hơn một năm thì xuất ngoại, sau cùng đã có thể hít được chút ít không khí tự do, không ngờ lại vướng vào mối tình với Triệu Thư Lập và rồi lại quay trở về nước.
Thần tượng ở ngay trước mắt, và lại xuất hiện với tư cách là bạn thân của Lỗ Hành, điều này khiến tâm trạng của Kiều Mẫn Chi rất rối ren, phức tạp. Nhưng cuối cùng cô vẫn không nén được, nói ra rằng: “Tôi biết chị, chị học trước tôi một khóa”.
Cố Hứa Ảo không ngờ Kiều Mẫn Chi dè dặt lại nói chuyện với mình, nên hơi ngây người ra: “Thế à? Lúc ấy tôi nổi tiếng đến thế sao?”.
“Mẫn Chi và Tiểu Cố rất có duyên, tôi đã nói là cô gái này có điểm gì đó rất khó nói”. Từ chỗ ngồi của tổng giám đốc Quan có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Cố Hứa Ảo và Kiều Mẫn Chi, nói rồi ông lẩm bẩm: “Đúng là rất giống, giống như hai chị em”.
Kiều Duy Thành cũng nhìn, ngoài đôi mắt của Cố Hứa Ảo to hơn của Kiều Mẫn Chi, thì khuôn mặt và nét cười của hai người rất giống nhau.
Mọi người đều dồn mắt lại nhìn Cố Hứa Ảo, khiến cô thấy mất tự nhiên, nên ngượng ngùng nói: “Mẫn Chi xinh đẹp hơn tôi nhiều. Thưa phó chủ tịch Kiều và tổng giám đốc Quan, tuy đây là bữa tiệc gặp mặt giữa bạn bè và những người thân trong gia đình, nhưng tôi vẫn muốn thay mặt ông Howard, Chủ tịch Hội đồng quản trị FEX bày tỏ lời cảm ơn. Ông Howard nhờ tôi chuyển lời tới phó chủ tịch Kiều và tổng giám đốc rằng, nhất định chúng tôi sẽ chuyên tâm làm tốt hạng mục thành phố xe hơi của FEX”.
Kiều Duy Thành dường như đang có điều gì suy nghĩ nên không nói gì, còn tổng giám đốc Quan thì lập tức bảy tỏ sự tin tưởng vào FEX.
Chào tạm biệt những người trong nhà Kiều Duy Thành, mãi cho tới lúc lên xe taxi, Cố Hứa Ảo vẫn cảm thấy dường như có một đôi mắt cứ dõi theo cô ở phía sau.
Gần đây, dường như công ty của Bùi Trung Khải có chuyện, anh luôn đi sớm về muộn, khó khăn lắm mới nhìn thấy mặt, nói một vài câu chuyện xong sau đó thì cứ đòi hỏi, Cố Hứa Ảo thông cảm với anh, lúc đầu cũng chiều theo anh. Nhưng cô cũng bận, nên về mặt tinh thần là không thể tiếp nhận được, huống chi trong tình hình hiện tại. Còn Bùi Trung Khải thì dường như không để ý gì đến cảm xúc của cô, động tác chẳng mấy nhẹ nhàng, xong việc thì tỏ ra xót thương, nhưng lần sau vẫn cứ như vậy. Trong lòng Cố Hứa Ảo thấy hơi sợ, tối hôm qua hai người đã cãi nhau một trận to, tất nhiên sau đó lại làm lành, nhưng dù sao vẫn ảnh hưởng đến giấc ngủ. Ngày hôm sau may sao có được một dịp nghỉ ngơi, Bùi Trung Khải nói, Tề Huy mời ăn cơm nhân dịp vừa ký được một đơn đặt hàng lớn.
Kể từ lần gặp mặt ở quán cà phê lần trước đến giờ, Cố Hứa Ảo không có liên hệ gì với Tề Huy, nên nghe Bùi Trung Khải nói vậy, cô bất giác thốt lên: “Đã lầu rồi em không gặp anh ấy”.
“Anh cứ tưởng cậu ta là người có tình nghĩa, nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng là kẻ vô tình vô nghĩa”. Giọng nói của Bùi Trung Khải lộ vẻ chua chát.
“Lâu rồi anh ấy không liên lạc với anh à?”. Cố Hứa Ảo hỏi, vẻ không hiểu.
“Xem ra còn có người vô tình vô nghĩa hơn, người ta không đến thăm mình thì mình cũng chẳng nhớ gì đến người ta”. Bùi Trung Khải đáp với giọng nói như đùa.
Dù có ngốc nghếch đến mấy thì Cố Hứa Ảo cũng biết được ý tứ trong câu nói của Bùi Trung Khải, trong lòng cô thấy không vui, nhưng cũng không chấp, gần đây những cuộc cãi vã giữa hai người có chiều hướng gia tăng.
Tề Huy chờ ở nhà hàng, nhìn thấy Cố Hứa Ảo thì hơi đỏ mặt. Cố Hứa Ảo ít nhiều cũng đã biết được ý tứ, cho dù lúc đầu không biết, thì mấy câu nói đùa của Bùi Trung Khải cũng đã nhắc nhở cô. Cô vẫn tỏ như không biết nên đoàng hoàng ngồi xuống bên cạnh Bùi Trung Khải.
Họ nói chuyện về tình hình gần đây, thỉnh thoảng lại chửi rủa ai đó một vài câu, mặc dù Cố Hứa Ảo biết khi đàn ông ngồi cùng nhau thường như vậy, nhưng vẫn không nén được chau mày mỗi khi nghe Bùi Trung Khải thốt ra những câu thô lỗ. Tề Huy nhìn thấy vậy bèn lập tức thôi nói, sắc mặt lại lập tức đỏ lên.
Bùi Trung Khải đã nhận ra điều đó, dừng một chút rồi kích Tề Huy: “Tính nết, mồm miệng trở nên có chừng mực như vậy từ lúc nào thế, đến một câu nói tục cũng xấu hổ không dám nói. Xem ra việc làm ăn của cậu càng ngày càng trở nên lịch sự nhỉ?”.
Sắc mặt của Cố Hứa Ảo trở nên khó coi, cô tập trung vào ăn. Tề Huy đưa tay ra đánh Bùi Trung Khải, “Có phụ nữ bên cạnh, chú ý giữ hình ảnh một chút thì có gì là sai”.
Bùi Trung Khải đang định nói thì chuông điện thoại vang lên, anh đưa tay ra hiệu rồi ra ngoài mà nghe. Sau khi thấy Bùi Trung Khải đã ra khuất hẳn, Tề Huy mới nhìn về phía Cố Hứa Ảo, ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Xem ra anh chàng này rất chuyên tâm đấy”.
Cố Hứa Ảo mỉm cười không nói. Tề Huy uống một ngụm rượu, rồi nói như với một người bạn: “Bùi Tử là một người rất tốt, rất nghĩa khí, cũng có lúc thích gây gổ đôi chút, nên cố hiểu và bỏ quá cho anh ấy”.
Cố Hứa Ảo dường như không thích nhắc đến chuyện này, chạm cốc với Tề Huy, “Cảm ơn anh đã quan tâm”.
Dưới ánh đèn sáng rực, dường như Tề Huy có chút chếch choáng, anh chủ động chạm cốc một lần nữa với Cố Hứa Ảo rồi ngửa cổ uống cạn. Sau khi biết Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo gắn bó với nhau, anh ý thức được rằng chút ý định và tình cảm mới nhen nhóm với Cố Hứa Ảo không đi đến kết quả gì.
Bùi Trung Khải quay lại chỗ vừa đúng lúc chứng kiến cảnh Tề Huy uống cạn cả một cốc rượu, trong lòng dậy lên một cảm giác lạ lùng nên cố tình bước thật mạnh. “Hứa Ảo, em chuốc rượu cho Tề Huy đấy à? Huynh đệ này của anh là người thật thà đấy”. Nói rồi, ngồi xuống ghế, tay trái quàng lên vai của Cố Hứa Ảo.
Không chờ Cố Hứa Ảo lên tiếng, Tề Huy nói: “Đang nói anh đấy, tôi đang phân tích giúp Hứa Ảo làm thế nào thì mới không bị anh bắt nạt, tôi biết hết những khoản khai man của anh rồi”.
“Mưu chước có tác dụng không?”. Bùi Trung Khải quay đầu nhìn Cố Hứa Ảo.
Cố Hứa Ảo không ngẩng đầu lên, gặm chiếc chân cua như thể không nghe thấy. Cánh tay để trên vai đè nặng lại. Cố Hứa Ảo biết Bùi Trung Khải đang nghĩ gì, nên cứ cố chịu và gặm chân cua, cho đến khi vai đau cả lên, mới ngẩng lên, cười ngọt ngào, nói: “Chân cua rất ngon, đưa cả chiếc chân của anh đây cho em”.
Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo trong mấy giây, rồi đột nhiên cười nhưng tay vẫn giữ nguyên, còn một tay khác thì đưa lên sờ vào má của Cố Hứa Ảo, giọng nói đầy vẻ cười cợt: “Cái gì mà ‘chân của anh’ nói cho rõ ràng được không, kẻo người khác lại hiểu lầm”.
Cố Hứa Ảo bị sặc, cô ho một hồi lâu, vị ớt cay xộc lên, nước mắt nước mũi ròng ròng, Bùi Trung Khải vội đưa cốc nước cho cô rồi lại giúp cô lau nước mắt với vẻ vô cùng quan tâm, cứ như chuyện này không phải do anh. Cố Hứa Ảo mặt mày đỏ bừng, đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Khi cô quay trở lại thì Bùi Trung Khải và Tề Huy đã uống đủ, hai người đang chụm đầu vào nhau và cười như chẳng có chuyện gì, Cố Hứa Ảo lạnh lùng nhìn hai người, không nói câu nào.
Ra về, Cố Hứa Ảo vẫn im lặng, Bùi Trung Khải phải gần như lôi cô lên xe. Lên xe rồi, Bùi Trung Khải ghé sát mặt lại, cô bèn tránh đi, rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Quậy như vậy đủ chưa?”.
Bùi Trung Khải uống hơi nhiều, cười nhăn nhở rồi cố xoay mặt Cố Hứa Ảo lại để hôn. “Sao lại không cười? Phải cười với anh chứ, không cho em được cười với những người khác. Đỗ Đức Minh, Thân Vệ Quốc, lại còn cả Howard nữa, em đều không được cười với họ, kể cả Tề Huy”.
Nụ hôn của Bùi Trung Khải rất mãnh liệt, Cố Hứa Ảo khó chịu đẩy ra, Bùi Trung Khải mượn rượu làm càn cô cảm thấy rất phản cảm. Lỗ Hành đã nói rằng Bùi Trung Khải nhìn cô như thợ săn, đó là biểu hiện của một tình yêu sâu sắc, nhưng sao cô lại chỉ cảm thấy đó giống như chiếm hữu.
Bùi Trung Khải không giận, “Đừng lo gì về Tề Huy, bọn anh là bạn nối khố rồi”.
“Huynh đệ các anh đấu đá nhau, lôi một cô gái như em ra làm trò”.
“Ai lấy em làm mồi nhử? Em cũng đâu có phải người không thể đùa được?”. Bùi Trung Khải đưa tay chạm vào má của Cố Hứa Ảo, liền bị cô tránh đi.
“Anh em như tay chân, đàn bà như áo quần, huynh đệ các anh đã lâu không gặp nên thấy kém vui và phải lấy em ra để làm trò?”, Cố Hứa Ảo nghĩ lại vẻ thăm dò vừa như vô tình vừa như cố ý của Bùi Trung Khải với Tề Huy trong bữa ăn, và hành động cố tỏ ra thân thiết để khẳng định chủ quyền đối với cô của anh.
“Em nói những lời xa quá rồi đấy, sao lại lấy em ra làm trò? Tề Huy không phải người ngoài, chúng ta đùa nhau thân thiết cậu ấy có gì mà phải ghen? Em cần gì mà phải kiêng kỵ những điều đó?”. Có vẻ Bùi Trung Khải không còn kiên nhẫn như trước.
“Không phải là người ngoài? Anh nói những lời ấy mà nghe được à? Anh có đi nói ở đâu thì người khác chưa hẳn đã muốn nghe!”.
“Cố Hứa Ảo, chẳng qua là anh muốn Tề Huy thật sự chấm dứt ý định, cậu ta nghĩ gì anh lại không biết chắc? Đừng có nói là em không biết gì ý tứ của cậu ta đấy. Anh không bao giờ cho phép những người khác nhớ đến bạn gái của mình, đến anh em trai cũng không được!”.
Cố Hứa Ảo cười lạnh lùng, đáp: “Em cảm ơn hai người đã biến em thành nhân vật quan trọng như vậy, nhưng vẫn phải nói là đầu óc các anh chẳng khác gì đầu lợn. Nếu em không muốn, thì chẳng ai có thể khiến em như vậy. Anh có biết cảm nhận của em như thế nào không? Em là bạn gái của anh, chứ không phải là công cụ đấu pháp của anh, cũng không phải là thứ con gái anh tùy tiện ỡm ờ ở quán rượu!”.
Hơi men bốc lên đầu Bùi Trung Khải, bị Cố Hứa Ảo mắng nhiếc lạnh lùng, máu nóng càng bốc lên, anh cao giọng nói: “Cố Hứa Ảo, em quá đà rồi đầy, anh coi em là thứ con gái tùy tiện ỡm ờ ở quán rượu khi nào? Ngay cả khi hồi đầu em lên nhầm giường anh cũng chưa từng nghĩ như vậy!”.
Câu nói vẫn còn chưa hết thì Cố Hứa Ảo đã giơ tay lên giáng cho anh một cái tát, Bùi Trung Khải ngây người một lúc, rồi sau đó kéo mạnh Cố Hứa Ảo lại, hôn lên môi cô. Cố Hứa Ảo ra sức tránh như không sao tránh được Bùi Trung Khải đang trong cơn tức giận, nửa người cô bị anh ghì chặt vào lòng, cánh tay và bàn tay bị giữ chặt trước ngực, miệng cô có mùi máu tanh, không biết môi ai đã bị rách. Trong đầu của Cố Hứa Ảo chỉ còn lại toàn ám ảnh nhục nhã đã từng phải chịu. Không thể chống lại được anh, cuối cùng cô đành buông xuôi, co người lại và khóc sụt sùi.
Tiếng khóc của cô đã khiến Bùi Trung Khải tỉnh táo lại, anh vội dừng tay. Dưới ánh đèn, Cố Hứa Ảo đầu tóc rối bù, nước mắt đầm đìa, đôi môi sưng vều. Bùi Trung Khải hốt hoảng, anh đã làm gì thế này? Hôm nay đúng là anh thấy có chút khó chịu, không chỉ là chuyện của Tề Huy, mà gần đây công ty cũng không gặp thuận lợi, một nhân viên làm bậy đã khiến công ty bị kiện. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ônThời gian này anh và Đường Sinh phải chạy đông chạy tây, khó khăn lắm mới tạm thời giải quyết ổn thỏa. Cố Hứa Ảo lúc này cũng rất bận rộn, hai người chỉ gặp nhau vào buổi tối, anh rất nhớ cô, trong lòng càng có chuyện thì lại càng nhớ cô hơn, nhưng cô lại cứ tránh anh. Có điều, những điều đó hình như đều không thể trở thành lý do để anh nổi điên lên như vậy trong tối nay, nhưng cô lại hiểu lầm anh, khiến anh không thể không giận dữ. Anh áy náy sửa sang lại quần áo cho cô, rồi đưa tay khẽ lau vệt đỏ ở khóe môi cô, nhưng thân hình mảnh mai trong lòng anh vẫn run lên bần bật.
Một hồi lâu sau, Cố Hứa Ảo lạnh lùng gạt cánh tay của Bùi Trung Khải ra, giọng lạnh băng không chút tình cảm: “Kể từ khi sinh ra tôi đã phải sống với nỗi nhục đeo bám. Tất cả hồ sơ của tôi đều ghi rằng tôi là trẻ mồ côi, nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh rằng, tôi là con riêng. Cha tôi không biết đến sự tồn tại của tôi, còn mẹ tôi đã vì tôi mà hủy hoại cả một đời, dường như tôi vừa mới ra đời đã bị Thượng Đế nguyền rủa. Vật lộn sống cho đến ngày hôm nay, thế mà vẫn không thoát ra được, tôi bị gắn với anh một cách lạ lùng, bị buộc phải rời khỏi Giai Dịch. Tôi không biết còn có những gì đang chờ mình ở phía trước. Anh cho tôi tình yêu, thậm chí bằng lòng cho tôi cả hôn nhân, tôi cũng mơ tưởng vào tình yêu, tưởng rằng cuộc đời của mình kể từ đây không giống như trước nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn cứ là nỗi nhục nhã, thậm chí còn hơn cả trước đây. Trái tim của tôi không còn là của tôi nữa. Tôi sợ mất đi sự tôn nghiêm, nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng, sự tôn nghiêm của mình đã sớm mất dần từng chút. Bùi Trung Khải, tôi không muốn đi về phía trước nữa, tôi sợ sự lừa dối, ô nhục, phản bội trong tình cảm”.
Bùi Trung Khải ngây người nhìn Cố Hứa Ảo, những lời nói này đối với anh còn đáng sợ hơn cái tát rất nhiều. Cô ấy nói gì thế, cô ấy là con riêng? Cô ấy còn nói gì nữa nhỉ, cái gì mà “không muốn đi về phía trước nữa”.
Cố Hứa Ảo nhìn Bùi Trung Khải, khóe môi nhếch lên định cười, như vẻ mặt còn khó coi hơn cả khi khóc, “Hôm nay tôi nói với anh những điều này, lý do rất đơn giản, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ nữa”.
Trái tim của Cố Hứa Ảo đau như bị dao cắt, cô nhanh chóng mở cửa xe bước đi, đầu không ngoảnh lại.
Cố Hứa Ảo thấy kiệt sức. Người khác nhất định sẽ cười chê cô quá kiêu căng, có một người con trai xuất sắc như vậy yêu mình thì có gì mà phải cành cao cành bổng nữa, còn gì mà phải đòi tự tôn tự trọng! Nhưng những nỗi nhục quá nhiều trong cuộc đời đã khiến cô mệt mỏi. Bùi Trung Khải đã làm rất tốt, anh yêu cô, yêu cô theo cách của anh, nhưng lại làm cho cô đau đớn.
Anh siết chặt vai cô đến mức khiến cô bị đau, nhưng cô vẫn phải nở nụ cười, chỉ vì cô không muốn anh xấu mặt trước mặt bạn bè. Cô nghĩ đến thể diện của anh, nhưng anh lại không cho cô sự tôn nghiêm, đau đớn cỡ nào thì chỉ có trong lòng mình biết. Trong nhật ký của mẹ nói, yêu sâu sắc một người nào đó không phải là một việc xấu, yêu một người nào đó trước cũng không phải là một việc đáng sợ, chỉ cần người ấy đáng được yêu như vậy. Điều đáng sợ nhất là, chặng đường không nhìn rõ khiến cho mình tự sa vào đó mãi mà không biết, mãi cho tới khi bị dồn đến bờ vựt của cái chết mới tuyệt vọng nhận ra rằng, người yêu không thể cứu mình, vì nỗi đau khổ mà mình phải chịu chính là do người mình yêu mang đến.
Cố Hứa Ảo đi trong làn gió đêm, không rơi nước mắt. Tay cô cầm chặt chiếc di động, không biết mẩu tin nhắn được gửi đến từ lúc nào: “Em sẽ phải hối hận vì hành động của mình”. Vẫn với giọng điệu hống hách như vậy, anh thực sự đã đánh giá cao cô, khi nói ra những lời ấy cô đã thấy hối hận rồi, hối hận tới mức mà chỉ muốn cắn lưỡi của mình.
Mắt cô dừng lại ở dòng tin nhắn mà Lỗ Hành gửi tới trước đó, “Hứa Ảo, mình đã đính hôn rồi. Thời gian một tháng có lẽ cũng quá nhanh thật, nhưng so với kết cục chẳng có kết quả sau mười mấy năm thì chưa hẳn đã là mạo hiểm. Chúc cho tình cảm của các bạn cao như núi dài như sông”.
Nước mắt trào ra, trên đoạn phố có phần hiu hắt, Cố Hứa Ảo ôm vai gục đầu vào gối lặng lẽ khóc ròng. Trước bữa ăn cơm cô còn định bàn với Bùi Trung Khải tặng quà gì cho Lỗ Hành, thế mà chỉ một loáng sau thì đã mỗi người một ngả như thế này. Lỗ Hành, đúng là cậu đã nói không sai, mười mấy năm thì sao? Tình cảm sâu đậm thì sao? Lỗ Hành, cậu có biết không, mình và Bùi Trung Khải đã có những hành động thân mật nhất khi còn là những người xa lạ, nhưng lại rất mâu thuẫn với nhau khi đã trở nên quen thuộc. Hương vị ngọt ngào của tình yêu nhưng đồng thời lúc nào cũng phải đề phòng những gai góc của nó. Lỗ Hành, sự tôn nghiêm của cậu là từ bỏ sự giày vò của sự chờ đợi, còn sự tự tôn của mình chỉ là kiên trì một tình yêu bình đẳng. Trong tình yêu, chẳng ai vĩ đại hơn ai, chẳng ai thấp hèn hơn ai.
Bùi Trung Khải mặt sa sầm giơ chân đá chiếc ghế, hành động có phần thô lỗ, thấy vậy, nhân viên mới vội vàng thận trọng dựng chiếc ghế lại, báo cáo tình hình công việc xong, quay người đi ra. Bùi Trung Khải quăng chiếc bút lên bàn, kéo trễ chiếc caravat, cởi bớt hai chiếc khuy áo.
Người đồng sáng lập Trung Đỉnh hai tay khoanh trước ngực, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, có việc phiền lòng à?”.
“Đường Sinh, có việc thì anh nói, tôi không có thời gian tiếp chuyện anh đâu”. Bùi Trung Khải nói, vẻ mặt tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn.
Đường Sinh bước vào: “Chuyện của công ty coi như hết mưa trời lại sáng rồi, thế mà có người nói rằng hôm nay ghế trong phòng anh ít nhất lăn kềnh xuống đất tới cả ba lần. Tôi tới đây để xem kẻ không có mắt nào lại dám bố trí một vật dụng chất lượng tồi như thế ở chỗ anh”.
“Lấy tôi ra làm trò đấy à!”. Tay của Bùi Trung Khải làm động tác gõ xuống bàn.
“Tôi lấy anh làm trò thì chẳng phải là tự mình nhạo cười mình sao? Là chuyện nghiêm túc, anh không nghe thấy vừa rồi có tiếng sấm hay sao? Sấm mùa xuân từng hồi từng trận, ý của tôi muốn nói là chúng ta cũng nên làm dậy tiếng sấm đi thôi”. Đường Sinh ném tập tài liệu cho Bùi Trung Khải. “Anh có tin bí mật gì thế?”.
“Có mấy vụ lớn, một là của nhà máy gang thép, một là của hãng xe hơi, những vụ như thế này chúng ta đều đã có kinh nghiệm, đảm bảo là rất thuận tay, chỉ có điều bây giờ chưa tìm hiểu được tình hình quan trọng hơn. Nếu anh phiền lòng vì không có việc để mà làm thì coi như tôi đã giúp anh, còn nếu như phiền lòng vì người khác thì điều ấy phải nhờ vào bản lĩnh của anh”. Nói xong, Đường Sinh cười hà hà rồi bỏ đi, bỏ lại phía sau tiếng ghế lăn xuống đất.
Bùi Trung Khải nhìn lướt qua tập tài liệu, sau đó nhấc điện thoại lên.
“A lô”.
“Lỗ Hành, là tôi. Bây giờ có tiện nói chuyện không?”.
“Định tặng quà à? Sao lại không tiện, nói đi xem định để phong bì bao nhiêu tiền”. Lỗ Hành vẫn nói với giọng điệu đà.
“Phong bì gì chứ. Cô không cưới thì lấy đâu ra phong bì. Cô không định nói với tôi là em bé đã đủ tháng rồi đấy chứ”. Nói chuyện với Lỗ Hành thường tự nhiên như vậy không cần phải cân nhấc như khi nói chuyện với Cố Hứa Ảo.
“Anh không biết thật hay là giả vờ không biết vậy? Hứa Ảo vẫn chưa nói gì với anh à? Nếu chưa nói, thì tôi trịnh trọng thông báo với anh, tôi đã đính hôn, đám cười sẽ tổ chức vào tháng bảy. Nhất định phải chuẩn bị quà to đấy nhé!”.
Dường như trong đầu Bùi Trung Khải có tiếng nổ, hành động nhanh như vậy sao, nên cười ha ha và nói, nhất định sẽ chuẩn bị quà. Lỗ Hành vẫn không tha: “Bùi Trung Khải và Cố Hứa Ảo chưa cưới thì nhất định phải chuẩn bị hai phần quà, và nhất định đều phải do Bùi Trung Khải bỏ tiền ra”.
Bùi Trung Khải cười lạnh lùng: “Vậy thì cô phải hỏi cô ấy xem có đồng ý hay không đã”.
“Chuyện này thì có gì mà không đồng ý, có người bỏ tiền ra cho mình không lẽ là một chuyện xấu? Nếu là tôi thì tôi thấy rất vui”.
“Chờ khi nào cô hỏi cô ấy xong rồi thì hãy nói lại với tôi, dù sao thì phong bì của tôi cũng không ít đâu. Này, Lỗ Hành, vào việc chính nhé, tôi muốn hỏi cô chuyện này…”.
Cúp điện thoại, Bùi Trung Khải dùng bút chọc vào quả táo trước mặt. Sau khi nói ra lời chia tay, quả nhiên Cố Hứa Ảo lại mất tích. Cái gì mà tôn nghiêm với chả nhục nhã. Anh đã moi cả ruột gan của mình ra rồi, thế mà vẫn cứ bị nói là làm nhục cô. Anh vẫn còn cảm thấy bị sỉ nhục đây này, anh biết tìm ai mà than bây giờ. Hơn nữa, con riêng thì có liên quan gì đến Cố Hứa Ảo, có sai thì cũng là sai ở người đàn ông đã cung cấp tinh trùng bừa bãi trước đây chứ, sao lại chụp cái mũ không tôn trọng cho anh, biến anh thành vật hy sinh, vật tế thần.
Cố Hứa Ảo ngồi trước bàn làm việc ở công ty ngáp liền mấy cái, có lẽ là vì đêm ngủ cứ muốn hưởng gió mát. Sắp hết giờ làm thì có hai người một nam một nữ tới tìm cô, Cố Hứa Ảo lạ lùng nhìn họ đang đứng chờ ở ngoài. Cô quay sang hỏi người ngồi trước mặt là ai đến tìm mình, thì nghe thấy có tiếng người gọi tên mình ở phía sau.
Nhìn người con trai lạ, Cố Hứa Ảo do dự một lúc, nói: “Chúng ta có quen nhau?”.
“Thưa cô Cố, chủ tịch của chúng tôi, ông Lỗ Hải Phong muốn gặp cô. Chúng tôi chờ cô ở đây, hết giờ làm sẽ đưa cô tới đó”. Anh ta chìa tấm danh thiếp của Lỗ Hải Phong ra.
Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, vẫn chưa hết giờ làm, bèn nói: “Vậy phiền anh chờ cho một chút”.
Nhìn theo bóng chiếc xe lướt qua, Cố Hứa Ảo nghĩ không ra Lỗ Hải Phong muốn gặp cô là vì chuyện gì. Vấn đề hôn nhân của Lỗ Hành chắc được tiến hành trọn vẹn theo yêu cầu của những người trong nhà, nếu như hỏi cô về chuyện lần trước Lỗ Hành đến Bắc Kinh thì đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp để mà nói, có lẽ những điều mà Lỗ Hải Phong biết còn nhiều hơn cô. Không lẽ đó là về sự kiện tiết lộ bí mật ở Nhạc Trung dạo trước? Cố Hứa Ảo rùng mình, rồi lại mỉm cười thoải mái, sao có thể như thế được, Lỗ Hành nói câu xin lỗi đã là chuyện hiếm có rồi, hy vọng Lỗ Hải Phong gạt bỏ hết oan uổng cho mình có mà nằm mơ!dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om
Lỗ Hải Phong ngồi một mình trong một căn phòng đặt riêng rất rộng, Cố Hứa Ảo không biết có nên bắt tay một cách lịch thiệp không. Trong lúc cô vẫn còn đang do dự thì Lỗ Hải Phong đã chủ động đưa tay phải ra, “Những người học tiếng Anh đều biết nghi thức của người phương Tây, đàn ông chìa tay ra trước quả là có phần mạo muội, nhưng trong nước thì không giống như vậy”.
Cố Hứa Ảo thở phào, đáp một cách che giấu: “Học mãi nhưng vẫn cứ là kẻ hẹp hòi, nhỏ mọn, xin chủ tịch đừng cười”.
“Này, ngoài việc công thì đừng khách sáo như vậy, tôn trọng ta là bề trên, gọi một tiếng bác Lỗ là được”. Lỗ Hải Phong thân thiện.
“Chủ tịch đi công tác ạ?”. Cố Hứa Ảo tránh gọi như lời của Lỗ Hải Phong, Lỗ Hải Phong nói như vậy là vì lịch sự, còn cô thì không đến mức không hiểu phép tắc.
“Cũng có thể coi như vậy, thời gian tương đối thoải mái, nhớ ra thì cũng thấy có người quen nên mới gọi cháu đến nói chuyện cho đỡ buồn. Cháu không trách ông già này phiền phức đấy chứ?”.
“Đâu có, cảm ơn chủ tịch đã nhớ đến cháu”.
Quả nhiên chỉ là nói chuyện phiếm, có điều nói kỹ hơn mấy lần trước. Ngoài công việc, Lỗ Hải Phong đúng là một phụ huynh rất tốt, quan tâm đúng mức, đủ để Cố Hứa Ảo cảm nhận được sự nhân từ của một bậc trưởng bối, lời nói cũng vừa đủ, khiến Cố Hứa Ảo thấy rất tự nhiên và thoải mái.
“Thức ăn có hợp khẩu vị không? Đều là món ăn của Bắc Kinh đấy”. Lỗ Hải Phong gắp cho Cố Hứa Ảo thử một món ăn.
“Mấy năm qua cháu cũng đã quen rồi, thực ra ăn quen thì món gì cũng cảm thấy có vị”.
“Hồi cháu còn nhỏ, cuộc sống chắc cũng không dễ dàng gì”.
Nhắc đến chuyện quá khứ của mình, Cố Hứa Ảo chỉ mỉm cười một cách bình thản: “Cũng được ạ”.
“Tên của cháu nghe rất là bí hiểm, lúc đầu thấy Lỗ Hành cứ gọi Hứa Ảo, bác lại cứ tưởng là Hư Ảo, quả là không thể nghĩ ra hai chữ ấy. Chắc hẳn tên này là do cha mẹ cháu đặt cho”.
“Có gì là bí hiểm đâu ạ, cháu chỉ nghe thấy viện trưởng nói là khi cháu vào viện thì trên người có kèm theo vật ghi tên như như”. Cô là trẻ mồ côi mọi người đều biết cả rồi, cô cũng đã rất quen với chuyện đó, chỉ có điều gần đây mọi người hay nhắc đến nên dù gì cô cũng cảm thấy không vui.
“Tuy những lời của bác không có ý gì, nhưng cũng khiến cháu phải nhớ lại những chuyện không vui trước đây, nhưng xét từ góc độ của người làm cha làm mẹ thì nhất định có những nỗi khổ không thể nói ra, cháu cũng đừng quá suy nghĩ”. Giọng nói của Lỗ Hải Phong lộ vẻ già nua và đôi chút luyến tiếc.
Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn Lỗ Hải Phong, gần đây không hiểu sao có nhiều người cứ bảo cô phải thông cảm và hiểu cho nỗi khổ của cha mẹ đến thế.
“Chắc hẳn cháu cũng đã biết chuyện của Lỗ Hành rồi, bác cũng thực sự không ngờ Lỗ Hành lại chấp nhận chuyện hôn nhân do các bác sắp đặt như vậy, hơn nữa hai đứa chúng nó còn bí mật đính hôn, khiến gia đình hai bên không thể nào hiểu được. Dù áy náy nhưng bác cũng cảm thấy đây là một sự lựa chọn không tồi”.
“Chỉ cần cậu ấy nghĩ thông là được”.
“Bác cũng chỉ nói như vậy thôi, cháu cũng đừng nói gì với Tiểu Hành, e nó lại thấy phản cảm”. Lỗ Hải Phong đưa tay bóp thái dương.
“Chuyện này thì chủ tịch cứ yên tâm, cậu ấy rất hiểu chuyện mà”.
“Thế còn cháu, cháu nghĩ gì về chuyện này, chuyện tình cảm của nó có lẽ cháu là người biết nhiều nhất”.
“Bác Lỗ, Lỗ Hành nghĩ thông là được rồi, suy nghĩ của cháu cũng không có ý kiến gì. Hơn nữa, cháu ủng hộ Lỗ Hành”.
“May mà cháu hiểu được”. Đôi mắt đen láy của Cố Hứa Ảo gợi cho Lỗ Hải Phong nhớ đến một đôi mắt cũng đã từng nhìn mình như vậy. Ông bất giác nói: “Hứa Ảo, sau này cháu thường xuyên đến nhà bác nhé, Tiểu Hành cũng thích có thêm một người chị em. Bác tuổi đã cao, nên cũng thích lúc nào cũng được nhìn thấy cảnh đoàn tụ vui vẻ”.
Cố Hứa Ảo hơi ngỡ ngàng trước sự nhiệt tình ấy, chỉ trong một tháng cô đã tham gia hai bữa tiệc gia đình, có một người bạn âm thầm, một sư muội sùng bái mình và một phụ huynh hòa nhã, nhân từ. Cuộc sống của cô bỗng trở nên phong phú hơn hẳn.dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om
Bùi Trung Khải đang họp với Đường Sinh thì điện thoại đổ chuông, nhìn thì thấy đó là số máy của Mễ Tĩnh Văn, mở máy ra, không chờ đối phương lên tiếng, anh liền nói: “Tôi đang có việc bận, một tiếng nữa cô hãy gọi lại”.
“Điều này có vẻ không giống với tác phong của anh”. Đường Sinh có vẻ hơi ngạc nhiên trước vẻ cứng nhắc của Bùi Trung Khải.
“Đó là khách hàng anh đưa về đấy, một thương vụ làm gần một năm rồi, khó khăn lắm mới làm xong, thế mà phía sau còn cả một đống những công việc. Ai bảo đây là một công việc có hời? Có khổ thì có”. Nhắc đến việc của Mễ Thị, Bùi Trung Khải thấy bất mãn đầy bụng.
Đường Sinh có vẻ rất ngượng, “Chuyện này không phải đã xong rồi sao? Người ta cứ tìm đến anh vì tin tưởng anh, chẳng phải chúng ta cũng thường nói phải làm tốt dịch vụ hậu kỳ là gì? Tôi thấy, anh làm như vậy là nêu gương tốt cho mọi người, gia tăng tín nhiệm của khách hàng, bồi đắp tiếng tốt cho Trung Đỉnh, có anh Bùi làm gương, ai bảo là Trung Đỉnh sẽ thất bại? Huống chi tôi còn nghe nói anh còn thu nhận một nữ đồ đệ xinh đẹp, nhanh nhẹn, gọi dạ bảo vâng. Ông Mễ trả cho một món, lại còn thêm một cô con gái nữa, là lỗ hay lãi đây?”.
“Anh định hủy hoại tôi đấy à? Nói vào việc chính đi!”. Bùi Trung Khải nheo mắt lại, rõ ràng anh không muốn tiếp tục chuyện này.
Chừng một tiếng sau, chuông điện thoại lại vang lên, Bùi Trung Khải hơi chau mày, “Cô đúng giờ thật đấy, tôi vẫn chưa xong việc”.
Ở đầu dây bên kia, Mễ Tĩnh Văn trả lời như một học sinh ngoan: “Vậy, thưa thầy Bùi, em phải làm thế nào bây giờ, đúng là em có việc muốn thầy cho ý kiến”.
Đường Sinh đã đoán được bên kia là ai, đưa tay ra hiệu việc hôm nay dừng ở lại đây, rồi đứng lên rời đi. Bùi Trung Khải vươn người dựa vào ghế, “Nói đi, rốt cuộc là lại xảy ra chuyện gì?”.
“Là vấn đề quản lý tài vụ, có chút em không hiểu”. Mễ Tĩnh Văn đột nhiên đăng ký thi kế toán, nên bái Bùi Trung Khải là thầy, nói là muốn học tập thầy.
Bùi Trung Khải cũng muốn hướng cô ta theo về chính đạo, còn có đỗ hay không là một chuyện khác, nếu Mễ Tĩnh Văn chăm chỉ học hành thì anh cũng không ngại giúp đỡ.
“Này, sao cô ngốc thế, đã giảng một lần rồi cơ mà”. Bùi Trung Khải châm một điều thuốc, lông mày giãn ra.
“Hay là thầy giảng lại cho em một lần nữa đi, lần này chắc chắn là sẽ hiểu, em sẽ không làm phiền thầy nữa”. Mễ Tĩnh Văn tỏ vẻ đáng thương.
“Nghe không đáng tin đến thế!”. Bùi Trung Khải nhìn chiếc kim đồng hồ đang chạy về gần số bảy, “Được rồi, cô tới đi, tiện thể mang cho tôi một suất bánh hấp của Từ Ký nhé”.
“Em có thể mời thầy ăn một bữa thịnh soạn mà”.
“Không có thời gian, nhanh lên, quá giờ là tôi không tiếp đâu”. Bùi Trung Khải vẫn không bị lay chuyển.
Mễ Tĩnh Văn làm đề, ngẩng lên thấy Bùi Trung Khải đang ngấu nghiến ăn bánh hấp, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Cô đã đoán ra, chắc hẳn thời gian này Bùi Trung Khải đang giận nhau với Cố Hứa Ảo, nếu là trước đây, làm sao cô có thể hàng ngày đòi Bùi Trung Khải phụ đạo cho được. Nghĩ vậy, trong lòng Mễ Tĩnh Văn thấy rất vui bất chợt khẽ ngân nga hát.
Bùi Trung Khải ngẩng lên nhìn Mễ Tĩnh Văn đang vừa lúc lắc đầu vừa ngân nga hát, “Không học nhanh đi. Cô đừng có nghĩ là tôi không có việc gì để làm, chỉ có mỗi việc của cô”. Hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, so với anh rõ là một đứa trẻ, may mà tỉnh ngộ chưa muộn, vẫn còn có thể cứu vãn được. Trong cách nhìn của anh, bây giờ Mễ Tĩnh Văn đã không còn là một cô thiếu nữ ngang tàng, phá phách như hồi đầu. Nghĩ đến những điều này, Bùi Trung Khải không khỏi đôi chút tự đắc.
Mễ Tĩnh Văn thè lưỡi, “Thầy Bùi, em biết thầy rất bận rộn, vất vả, tiểu nữ xin được cảm ơn”. Cô biết, Bùi Trung Khải không thích bộ dạng trước đây của cô, vậy thì cô sẽ giả làm người ngoan ngoãn, đáng yêu. Bụng dạ đàn ông thật ra rất dễ nhìn thấu, chẳng phải họ cứ thích mình là kẻ cứu rỗi đó sao?
Ra khỏi công ty, Bùi Trung Khải nhớ ra phải tới cửa hiệu giặt là gần đó để giặt quần áo, việc này trước đây do mẹ anh làm giúp, sau đó thì là Cố Hứa Ảo làm, lúc này có lẽ anh phải tự lực cánh sinh thôi. Dừng xe trước cửa hiệu, cầm túi quần áo lên, quay đầu lại bảo Mễ Tĩnh Văn lúc đó đang đi nhờ xe anh, dặn cô ta ngồi yên trông xe.[dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om] Mễ Tĩnh Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng anh đi vào cửa hiệu, vẻ đáng yêu trên khuôn mặt lập tức thay bằng vẻ lạnh lùng, tay lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, trong làn khói thuốc quấn quanh hai tay cô sờ lên chiếc vô lăng mà bàn tay Bùi Trung Khải đã đặt lên. Cô khao khát được Bùi Trung Khải vuốt ve biết bao nhiêu.
Cố Hứa Ảo chạy sang đường, vào hiệu giặt là. Sáng sớm nay cô bỗng sờ phải chiếc thẻ lấy quần áo trong túi, chợt nhớ đến việc còn quần áo ở hiệu giặt là, đến nay cũng đã một tháng rồi, chắc hẳn có bộ đã quá mùa. Cô đưa mắt nhìn về phía tòa nhà của công ty Bùi Trung Khải cách đó không xa, trong lòng thấy buồn, chuyện mới xảy ra một tháng trước đây, thế mà như đã lâu lắm rồi, xa lắm rồi.
Bước tới trước quầy, cô chìa tấm phiếu cho người phục vụ, “Phiền anh xem giúp cho những bộ quần áo này có người lấy chưa?”. Người phục vụ bước vào trong lấy ra bốn, băm bộ quần áo rồi gói lại.
“À, không, phiền anh chuyển đến nhà giúp cho. Tôi có địa chỉ đây, là tòa nhà Trung Tâm Thời Đại”.
“Cô Cố vẫn còn nhớ thông tin về tôi, hiếm có thật đấy. Tôi cứ tưởng quý nhân thì chóng quên”. Giọng của Bùi Trung Khải khẽ vang lên.
Cố Hứa Ảo đang ngồi một bên chờ người phục vụ kiểm tra quần áo thì thấy một bóng người lướt qua trước mặt. Thời tiết đầu mùa hạ, cô mặc một bộ đồ lanh, nên khi có làn gió lướt qua lập tức tỏa ra một mùi hương quen thuộc, khiến người ngửi thấy nó tim đập dồn dập. Bùi Trung Khải nghiếng răng nhìn cô gái lạnh lùng nói chuyện với người phục vụ, rồi sau đó cúi người viết địa chỉ, coi như anh không tồn tại. Cô có chìa khóa chung cư, địa chỉ công ty anh cũng không quên, nhưng cô lại không tới đó, cô coi hai người đã thực sự chia tay. Không nén được cơn giận, anh tiến tới phía sau Cố Hứa Ảo. Cố Hứa Ảo giật thót người, đúng là hết sức tình cờ, cô chọn giờ này là để tránh anh, ấy thế mà vẫn gặp.
“Thế thì càng tốt, đây là quần áo của anh, người của cửa hiệu khỏi phải mang tới tận nơi”. Cố Hứa Ảo không nhìn Bùi Trung Khải, cầm chiếc túi lên đưa cho anh. Cô không muốn cãi nhau với anh, ngày thứ hai sau khi chia tay nhau, Bùi Trung Khải cũng đã gọi điện đến chất vấn cô, và rất không may là cũng lại kết thúc bằng một trận cãi vã.
Bùi Trung Khải không nhận lấy chiếc túi quần áo, nhìn Cố Hứa Ảo ở ngay trước mặt, nếu như trước đây, đưa tay ra là mái đầu ấy sẽ lập tức bị anh làm cho rối bù, rồi sau đó đổi lại là một hồi ca cẩm điệu đà của cô. Bàn tay để trong túi quần nắm chặt lại, anh phải kiềm chế hết sức mới không lặp lại động tác quen thuộc.
“Coi như tôi làm mất nó rồi”. Bùi Trung Khải nghiến chặt răng nhìn lại đám quần áo một lần nữa, anh đã nhớ tới chỗ quần áo này từ lâu rồi và anh chờ Cố Hứa Ảo mang nó tới, hoặc hy vọng một ngày nào đó chúng xuất hiện ở một góc nào đó trong nhà, như vậy anh sẽ có cớ để tới gặp cô. Thế mà cô gái sắt đá này một tháng sau khi nhớ ra cũng chỉ tới cửa hiệu và nhờ chuyển hộ. Cô thực sự không muốn qua lại nữa sao?
“Tôi thì không thể xử lý được những bộ quần áo quý giá như vậy”.
“Em định chống đối anh à?”. Bùi Trung Khải chửi thầm, vẫn với miệng lưỡi sắc lạnh như vậy.
“Anh nghĩ rằng tôi có thời gian rỗi đến thế sao?”. Cố Hứa Ảo ngẩng lên, nhìn hai đóm lửa trong đôi mắt rất đẹp của Bùi Trung Khải, mặt anh co dúm lại. Cô nghĩ thầm trong bụng, gây rồi, đang định bỏ chạy thì cánh tay đã bị Bùi Trung Khải túm lấy.
“Anh có lấy lại đám quần áo này hay không thì bây giờ cũng không liên quan gì đến tôi nữa. Anh buông tôi ra”. Cố Hứa Ảo vùng vẫy một cách vô ích, rồi không nén được giơ tay đấm vào Bùi Trung Khải.
Trong lòng Bùi Trung Khải lóe lên một tia hy vọng, cảnh tượng này vẫn như những khi họ dỗi hờn nhau, cuối cùng anh thường lại dỗ dành khiến cô vui vẻ trở lại.
“Vẫn là trò cũ, không cãi được thì đánh?”.
Cố Hứa Ảo bỗng ngây người, trong con mắt của người phục vụ thì họ đúng là một đôi tình nhân đang dỗi nhau.
“Thầy Bùi, giặt quần áo sao mà lâu thế. Em mệt lắm rồi”. Mễ Tĩnh Văn nhìn Bùi Trung Khải giữ chặt cánh tay Cố Hứa Ảo mà mặt sa sầm, nhưng khi Bùi Trung Khải quay lại, mặt cô lập tức trở lại vẻ ngây thơ.
Cố Hứa Ảo nhận ra Mễ Tĩnh Văn, cô ta vẫn bên cạnh anh, hơn nữa từ khách hàng đã chuyển thành học sinh, Bùi Trung Khải, anh nói dối không cần đến che giấu như vậy sao? May mà cô đã rút lui sớm, nếu không cảnh tượng nhục nhã này sẽ bị người khác cười vào mũi cho, “Vẫn còn chưa buông tay tôi ra à? Tổng giám đốc Bùi, khách hàng kiêm học sinh của anh không chờ được nữa rồi”.
“Thầy Bùi, chỗ quần áo này của thầy phải không? Cô Cố, để tôi cầm cho. Tôi thay mặt thầy Bùi cảm ơn cô”. Mễ Tĩnh Văn chìa tay đón lấy túi quần áo, cười điệu đà, “Cô Cố đừng giận, thầy Bùi ôn tập cho tôi cả buổi tối mà mới ăn có một suất bánh hấp nên vẫn chưa cân bằng”.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi còn có việc, không quấy rầy công việc của anh nữa”. Cố Hứa Ảo chán ghét gạt tay Bùi Trung Khải rồi không nhìn Mễ Tĩnh Văn, đẩy cửa bước ra.
Bùi Trung Khải cũng không ngờ sự việc lại tình cờ như vậy, có lẽ anh lại thêm tội danh lừa dối nữa rồi, vừa rồi rõ ràng là anh còn cảm thấy trái tim của Cố Hứa Ảo đối với anh vẫn còn rất nóng, thế mà chớp mắt một cái lập tức trở nên lạnh như băng giá.
“Thầy Bùi, cô Cố sao vậy?”. Mễ Tĩnh Văn cố tình giả bộ ngây ngô.
Bùi Trung Khải sầm mặt lại, “Tôi đã bảo cô chờ ngoài xe rồi cơ mà?”.
Mễ Tĩnh Văn xách túi quần áo với vẻ mặt tội nghiệp và ấm ức, “Em làm sao mà biết được chuyện lại như thế này, nếu không thì dù có đánh chết em cũng không vào”.
Bùi Trung Khải không biết nói gì nữa, ủ rũ lái xe đi. Có lẽ anh thực sự có vấn đề, ví dụ như Mễ Tĩnh Văn, anh tưởng rằng đó chỉ là chuyện của anh, nhưng bây giờ thì đúng là nó đã khiến cho mối quan hệ đang xấu đi giữa anh và Cố Hứa Ảo càng thêm tồi tệ.
“Cô Cố là bạn gái của thầy à?”. Sau khi xe chạy được một lúc, Mễ Tĩnh Văn vờ như vô tình hỏi.
“Cô muốn nói gì?”. Bùi Trung Khải đã lấy lại bình tĩnh.
“Không thừa nhận? Thầy nhớ lại điệu bộ vừa rồi của thầy mà xem, nếu không phải là bạn thì cũng là thầy đang muốn theo đuổi người ta”. Mễ Tĩnh Văn lắc lư đầu cố làm ra vẻ bí hiểm.
“Trẻ con thì biết gì”. Bùi Trung Khải đưa mắt nhìn ra ngoài.
“Đừng có coi thường em, dù sao thì trong lòng thầy cũng tự biết. Hồi còn ở Pháp, em có học được một vài điều từ một bà già người Gypsy, rất linh nghiệm”. Mễ Tĩnh Văn bỗng thấy lòng nặng trĩu, chuyện của Bùi Trung Khải sao cô lại không biết, chỉ có điều cô giả vờ không biết mà thôi, chỉ cần anh không thừa nhận, thì cơ hội của cô còn nhiều, mà dù có thừa nhận chăng nữa thì cũng sao nào, cô đã có cả trăm cách khiến Cố Hứa Ảo phải rời bỏ anh.
“Cô mới tí tuổi đầu thì biết gì? Cho dù cô có là bà bối, vậy cô nói xem cô ấy và tôi có khả năng không?”.
“Đưa tay trái của thầy đây để em xem, giơ lên làm gì, em nhìn không rõ, đưa đây cho em”. Mễ Tĩnh Văn tóm lấy tay trái của Bùi Trung Khải, cuối cùng thì cũng đã sờ vào được, cô đã ở bên anh lâu như vậy, thì làm sao có thể từ bỏ, để cho một cô gái khác giành được anh?
“Hình như có nhân duyên đấy, để em xem lại xem. Thầy Bùi, chúc mừng thầy”.
“Sau đó thì sao?”. Bùi Trung Khải thấy dao dộng.
“Hết rồi”.
“Cái gì mà hết rồi. Làm thế nào? Làm thế nào để có duyên?”.
“Không nói nữa, không thú vị chút nào”.
Bùi Trung Khải nhìn Mễ Tĩnh Văn mím chặt môi, trong lòng ít nhiều cũng thấy áy náy, “Sao tự nhiên lại không nói nữa, tôi cũng không đến nỗi mê tín như vậy”.
“Tướng ở tay cũng không thể tin hoàn toàn được, chỉ là đoán bừa thôi mà”.
“Thì ra cũng chỉ là nói mò. Đến nơi rồi, xuống xe thôi”. Trong lòng Bùi Trung Khải mỗi lúc một khó chịu, không phải là anh tin vào những chuyện nhảm nhí, nhưng liên hệ nó với chuyện tối nay, anh chẳng hề có linh cảm tốt đẹp chút nào.
Vẫn không kìm được ý nghĩ sao muộn như vậy rồi mà Mễ Tĩnh Văn vẫn chờ trên xe của Bùi Trung Khải. Bùi Trung Khải đúng là đồ đại ngốc, sao lại có thể tin là người ta coi mình là thầy giáo thật, có lẽ vì anh rất thích được làm thầy giáo, nên đâm ra mê. Có giọt nước mắt rơi trên mặt, Cố Hứa Ảo đưa tay vuốt mặt, nhưng càng lau thì lại càng ướt, không biết cô đã khóc từ lúc nào. Đã nói là không khóc rồi cơ mà? Đã nói là quên đi rồi cơ mà? Bùi Trung Khải thì có liên quan gì đến mình? Đàn ông đến tuổi lấy vợ, đàn bà đến tuổi lấy chồng, chẳng ai liên quan đến ai, thế mà sao lại vẫn cứ khóc, sao lòng lại thấy đau đến thế, sao lại cứ phải nghĩ đến chuyện anh có nói dối hay không?
Đúng lúc đó thì có một bản chuyển phát nhanh được gửi đến, là một lá thư của viện Phúc Lợi ở Tô Thành, đại khái là cảm ơn tấm lòng của mọi người nhiều năm qua đối với viện Phúc Lợi, sắp tới viện sẽ tổ chức một hoạt động từ thiện, mời những ai đã từng quan tâm, giúp đỡ viện đến tham quan viện và cùng vui chơi với các bé. Cố Hứa Ảo đã lớn lên từ đó, lại là người nhiều năm nay quay trở lại hỗ trợ cho viện. Cô định không về, nhưng nhìn thấy viện trưởng cũ cũng có trong danh sách mời, trong lòng thấy rất xúc động, đã nhiều năm qua nhưng cô vẫn nhớ đến lòng tốt của viện trưởng, nếu không có sự kiên trì của bà thì có thể cô đã không thể học tiếp được lên đại học.
Người đến dự khá đông, có người đi với tư cách cá nhân, có người đi thành đoàn. Những đứa trẻ trong viện, đứa lớn thì giúp tiếp đón khách, đứa nhỏ hơn thì ăn mặc chỉnh tề biểu diễn văn nghệ chào mừng. Dọc đường, rất ít gặp người quen. Trong hội trường khá to, viện trưởng mới đang đọc diễn văn, Cố Hứa Ảo ngạc nhiên nghe thấy trong quá trình phát triển của viện thì thấy có nhắc đến tên mình. Cô không làm gì, thế mà không ngờ có người vẫn nhớ đến cô, nói cho cùng thì đây vẫn là nơi đã nuôi dưỡng cô. Cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy mẹ viện trưởng ngồi ở hàng ghế đầu, mái tóc bà đã bạc trắng, nhưng tinh thần xem ra vẫn rất tốt. Tim Cố Hứa Ảo đập nhanh hơn, cũng đã bảy, tám năm rồi cô không gặp bà.
Nhẹ nhàng đi tới hàng ghế trước, rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó khẽ cất tiếng gọi: “Con chào mẹ viện trưởng”.
Bà viện trưởng quay lại, nhìn thoáng qua là lập tức nhận ra cô, bà không quá ngạc nhiên mà khẽ nắm lấy tay Cố Hứa Ảo, chăm chú nhìn cô, “Vẫn giống như hồi trước”.
“Con rất nhớ mẹ”. Cố Hứa Ảo khẽ nói.
Thực ra, viện trưởng cũng đã cho cô địa chỉ của con trai bà ở Thượng Hải, chỉ có điều Cố Hứa Ảo chưa tới đó bao giờ. Viện Phúc Lợi đúng là một xã hội thu nhỏ đơn giản, ở đó mỗi đứa trẻ đều có những trải nghiệm na ná nhau, quan hệ giữa viện trưởng, các nhân viên khác và những đứa trẻ giống như nhau. Nhưng ra khỏi viện Phúc Lợi, mẹ viện trưởng có những đứa con thực sự, có một gia đình thực sự, còn quan hệ hình thành trong viện Phúc Lợi thì lại khác, trong lòng Cố Hứa Ảo từ chối tình cảm khác với đám đông ấy.
Bà viện trưởng xoa đầu Cố Hứa Ảo, “Cũng đã hai mươi bảy rồi nhỉ. Đã có người yêu chưa?”. Bà biết gia cảnh cô gái này. Hồi ấy, Cố Hứa Ảo đã bị sốc và suy sụp khi biết thân phận thực sự của mình. Bà đã dõi theo cô, không để cô sa xuống đáy xã hội.
Cố Hứa Ảo khẽ lắc, nhưng trong đầu lại hiện lên cái tên Bùi Trung Khải. Nhìn vẻ mặt xen lẫn buồn vui của Cố Hứa Ảo, bà viện trưởng dường như hiểu ra điều gì, “Con đường cần đi thì cứ đi, có người vấp ngã, không lẽ những người khác không đi nữa?”.
“Con hiểu ạ”.
“Nghe bọn họ nói, hàng năm con đều gửi tiền cho viện Phúc Lợi, cây không quên cội thế là rất tốt. Con nhìn xem, viện Phúc Lợi lớn hơn hồi trước rất nhiều phải không, như vậy càng có thể giúp được nhiều người hơn”.
“Nhưng con vẫn còn nhớ đến viện Phúc Lợi hồi ấy, dường như mẹ viện trưởng đang ở kia”.
“Con ngốc ạ, trước kia tốt, nhưng giờ lại càng tốt. Bọn trẻ bây giờ có thư viện, có cả phòng học tin học. Không phải là ta không nhớ ngày xưa, nhưng thấy bọn trẻ giờ đây được chăm lo đầy đủ như trẻ nhà khác, ta thấy rất vui”.
Trong lúc đó một nhà hảo tâm đã tặng viện phòng máy tính lên phát biểu, Cố Hứa Ảo nhận ra, đó là chủ nhiệm Trịnh của Nhạc Trung.
Chủ nhiệm Trịnh phát biểu đại khái là, Nhạc Trung sẽ mở chi nhánh công ty ở đây, trong khi khảo sát, chủ tịch Lỗ đã gặp viện Phúc Lợi. Chủ tịch Lỗ ủng hộ viện coi như là thành ý hợp tác với Tô Thành, ngoài việc tập đoàn Nhạc Trung quyên tặng máy tính, cá nhân ông Lỗ còn tặng riêng hai mươi ngàn tệ.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chỉ có Cố Hứa Ảo là ngây người nhìn lên khán đài. Bất giác cô muốn nắm chặt bàn tay, nhưng nhớ là viện trưởng đang nắm tay mình, Cố Hứa Ảo quay lại vừa lúc viện trưởng như đang suy nghĩ điều gì.
“Hình như con biết người kia?”.
“Con biết, con đã có lần làm việc ở Nhạc Trung”. Nói thật lòng, lần ấy ngoài việc gặp gỡ Bùi Trung Khải và trở thành bạn của Lỗ Hành thì hoàn toàn không phải là một ký ức vui. Lúc đầu, cũng chính là chủ nhiệm Trịnh nghi ngờ cô, nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa, có những lúc trái đất thật tròn.
“Ông ấy là chủ nhiệm đối ngoại của Nhạc Trung, là một người rất thận trọng, giải quyết sự việc tương đối thỏa đáng”.
“Mẹ quen ông ta à?”.
“Ừ, ông ta đã tới Thượng Hải tìm gặp mẹ vì một số chuyện cũ”.
Cố Hứa Ảo thấy viện trưởng không muốn nói nhiều, nên cũng không hỏi nữa. Cô cùng đi dạo với bà, nhân viên ở đó nhìn thấy bà thì đều chào hỏi.
“Hứa Ảo, đã nhiều năm rồi nhưng ta vẫn chưa có dịp để hỏi con, con còn hận cha mẹ mình không? Con cũng không gọi điện thoại cho ta, ta cảm thấy con vẫn chưa quên chuyện ấy, trong lòng ta cũng thấy lo lắng”. Viện trưởng nói.
“Thực ra con cũng không biết mình có còn oán hận hay không nữa. Họ đã đưa con đến thế giới này theo cách ấy, nếu không oán thì là điều không thể. Cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng con cũng có suy nghĩ, nếu có thể lựa chọn thì đừng đến với thế giới này sẽ tốt hơn”.
“Nhất định là họ không nghĩ rằng con đang chịu khổ, nếu biết, thì chẳng ai làm như vậy. Tha thứ cho họ cũng là rộng lượng với chính mình. Hứa Ảo, từ bé con đã phải rất vất vả, khổ sở, sao con không thử mở lòng mình?”.
Những lời nói của viện trưởng chứa đầy ý tứ. Hồi ấy, chính bà đã đưa lá thư và giới thiệu về Cố Hải Lam với Cố Hứa Ảo. Người phụ nữ ấy thật đáng thương, bà ấy chỉ muốn được gặp mặt con gái. Bà cũng là một người mẹ, làm sao lại không hiểu được tâm trạng của người phụ nữ gần đất xa trời ấy. Hai mẹ con họ giống nhau như đúc, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách. Chỉ có điều, đôi mắt của Cố Hải Lam vì bệnh tật đã khô héo. Bà ấy rất dễ nhận ra cũng là một trí thức, nói năng nho nhã, nếu không vì nghiệp chướng thì Cố Hứa Ảo cũng là con gái của một gia đình tốt, không phải xuất hiện trong viện Phúc Lợi này.
“Mẹ viện trưởng, đến bây giờ mà mẹ vẫn muốn vun đắp cho mối quan hệ ấy, có điều người thì đã không còn nữa”. Đến bây giờ, điều mà Cố Hứa Ảo thấy người ấy đáng thương chẳng qua cũng chỉ ở chỗ bà là một phụ nữ có số phận bi thảm.
“Không còn nữa thì mới càng nên nghĩ cho thông. Hứa Ảo, cuộc sống là của chính mình”.
Chủ nhiệm Trịnh đứng ở cuối đường, nhìn thấy Cố Hứa Ảo và viện trưởng đi tới, bèn mỉm cười với hai người: “Cô Cố, tôi muốn nói chuyện với cô một chút”.
Cố Hứa Ảo nhìn chủ nhiệm Trịnh nghi hoặc: “Có chuyện gì ạ?”.
“Chủ tịch Lỗ nghe nói cô Cố đang ở Tô Thành nên muốn mời cô ôn lại chuyện cũ, may sao lại gặp cô ở đây”.
Lỗ Hải Phong đang ở Tô Thành, Cố Hứa Ảo thấy vô cùng bất ngờ. Cô từ chối: “Chủ tịch Lỗ đang bận rộn như vậy, tôi không tiện làm phiền”.
“Chủ tịch Lỗ nói, không biết thì thôi, nếu đã biết thì nhất định phải mời cô tới”.
Cố Hứa Ảo quay lại nhìn viện trưởng, bà vỗ khẽ vào tay cô: “Đi đi”.
Cố Hứa Ảo phân vân đi theo chủ nhiệm Trịnh vào một căn nhà, Lỗ Hải Phong đang ngồi quay lưng lại phía cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng động ông quay đầu lại, nét buồn trên mặt vẫn còn nguyên. Cố Hứa Ảo trở nên rất rụt rè, câu chào mãi cũng không thốt ra được. Lỗ Hải Phong chỉ vẫy tay, ý bảo Cố Hứa Ảo tới bên.
“Hứa Ảo, hôm nay thật là hiếm có, cháu uống cùng với bác Lỗ chút rượu nhé”.
Cố Hứa Ảo do dự đón lấy cốc rượu, không hiểu ý tứ của Lỗ Hải Phong là gì.
“Đúng ra, cháu cũng nên rót một cốc dâng lên mẹ cháu. Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy”. Những lời thốt ra chậm rãi từ miệng Lỗ Hải Phong không khác gì một tiếng sét với Cố Hứa Ảo.
“Bác biết mẹ cháu?”. Cảm giác nhục nhã trong lòng Cố Hứa Ảo dâng trào, xen lẫn những tình cảm phức tạp khác mà nhất thời không thể gọi tên chính xác.
“Đúng là không ngờ bà ấy lại chết ở Tô Thành, đã nhiều năm như vậy rồi”, bàn tay cầm cốc rượu của Lỗ Hải Phong run run.
Cố Hứa Ảo ngây người, nhìn cốc rượu trong tay Lỗ Hải Phong sánh ra ngoài, cô định giơ tay ra đỡ, nhưng phát hiện ra bàn tay của mình cũng rất run, hơn nửa cốc rượu đã đổ ra ngoài.
Lỗ Hải Phong đón lấy cốc rượu trong tay Cố Hứa Ảo đặt xuống, rồi vỗ vào vai cô: “Nếu cháu muốn thì ta sẽ làm bác của cháu, như vậy cũng không có gì là quá”. Cố Hứa Ảo vẫn nhìn chăm chăm vào cốc rượu, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
“Đại khái là vào mười năm trước, ta nhận được một lá thư của mẹ cháu, thư được gửi đi từ thị trấn Ngô, trong thư nói bà đã có lỗi với gia đình nên chẳng còn mặt mũi nào trở về nhà, chưa có chồng mà có con, rơi vào hoàn cảnh hiện nay, mong rằng gia đình đừng nhớ gì đến bà ấy nữa. Bọn ta đã tới thị trấn Ngô để tìm bà ấy, nhưng không thấy dấu vết, đành bất lực mà hy vọng rằng bà ấy sẽ có cuộc sống tử tế, không ngờ Hải Lam đã không còn sống nữa, bà ấy đã gửi cháu vào viện Phúc Lợi từ lâu, đến con gái bà ấy cũng không giữ lại bên mình”.
Mười năm trước, có lẽ cũng là thời gian Cố Hải Lam từ giã cõi đời.
“Có lẽ là chuyện xảy ra vào năm bà ấy mất”.
“Ta cứ nghĩ, sao lại không tìm ra người, thì ra người đã đi xa rồi”. Bàn tay của Lỗ Hải Phong bấu chặt lấy mép bàn, “Xem ra, cháu đã biết chuyện của mẹ cháu rồi”.
“Không nhiều lắm, cháu chỉ biết mình là con riêng, ra đời không đúng lúc”.
“Hứa Ảo, cháu không thể nghĩ như vậy. Cháu không biết đấy thôi, mẹ cháu thực ra là một người rất thông minh và lương thiện. Chúng ta không phải là anh chị em ruột, nhưng đã lớn lên cùng nhau, khi ta xuống cơ sở, mọi chuyện đều nhờ mẹ cháu lo giúp. Chúng ta gọi nhau là anh em, cháu cũng có thể gọi ta là bác. Nếu cuộc sống cứ như vậy, có thể ta đã lấy Thẩm Hải Lam, cũng chính là mẹ cháu, cái tên Cố Hải Lam mà cháu nói tới có lẽ là do mẹ cháu đã đổi họ. Sai lầm có lẽ do mẹ cháu đỗ đại học”.
Lỗ Hải Phong nhấp một ngụm nước, dường như đang cố nuốt đi quá khứ khó nói thành lời, “Bà ấy thi đỗ học viện y khoa ở tỉnh ngoài, còn ta lúc đó cũng đã làm đội trưởng đội công trình trong nhà máy, trong lòng rất phấn chấn chờ bà ấy học xong trở về kết hôn. Tuy chưa nói, nhưng ta nghĩ Hải Làm cũng nghĩ như vậy. Vào năm thứ ba, bà ấy đi thực tập ở Tô Thành, sau đó bà ấy gửi thư về, nói rằng bà ấy đã yêu, nhưng không nói rõ người kia là ai. Khoảng chừng nửa năm sau, học viện y khoa gửi thông báo về nhà, nói rằng Hải Lam đã bỏ học, rồi bỏ đi sau khi để lại một lá thư, nhà trường đã cho bà thôi học. Ta đã tới Tô Thành tìm bà ấy, nhưng mẹ cháu đã cố ý tránh mặt mọi người, nên ta không tìm được. Ông bà ngoại cháu vốn dĩ sức khỏe không tốt, chỉ mấy năm sau đó đều qua đời. Khi có tin tức của mẹ cháu thì cũng đã là chuyện của mười sáu, mười bảy năm sau đó. Không ngờ đó lại là bức thư tuyệt mệnh của bà ấy. Cháu rất giống mẹ, vừa nhìn thấy cháu lần đầu, ta đã tưởng đó là Hải Lam, vì thế ta đã tới Tô Thành, Lỗ Trấn, Thượng Hải tìm gặp một số người năm trước, nhờ đó mới làm rõ được phần nào chuyện của Hải Lam năm xưa. Từ Tô Thành bà ấy đã tránh đến Lỗ Trấn, sau đó lại lặng lẽ yên nghỉ ở Tô Thành, bà ấy muốn ở bên cháu”. Lỗ Hải Phong vẫn đinh ninh hình ảnh Thẩm Hải Lam thuở trẻ, tóc hai bím, đôi mắt long lanh như nước cùng ánh nhìn dịu dàng mà kiên định. Ông không thể nào hình dung ra được hình ảnh Hải Lam lúc qua đời, có lẽ giống như bông hoa đang rực rỡ vội héo tàn.
Cố Hứa Ảo bất giác nhìn lên Lỗ Hải Phong, thấy bàn tay ông nắm chặt đến nỗi khớp xương nổi cả lên, hẳn là ông đã phải kìm nén nỗi đau vô cùng tận để nói với cô những chuyện này. Cô đặt tay lên tay ông, “Bác Lỗ, cháu thay mặt mẹ cháu nói lời xin lỗi. Mẹ cháu hẳn đã rất hối hận, nếu không bà ấy đã không làm như vậy”.
“Thực ra, có ai nói gì đâu, nhưng Hải Lam thật ngốc, dù gì thì bà ấy cũng nên giao con lại cho chúng ta và không nên chịu khổ một mình như vậy”. Lỗ Hải Phong đứng bật dậy, “Hải Lam, hôm nay tôi cũng đã nhận ra Hứa Ảo con gái em rồi. Tôi hứa sẽ chăm sóc cho nó, em hãy yên nghỉ đi”. Rồi ông ngửa cổ dốc hết cốc rượu, ông bị sặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Cố Hứa Ảo không nói gì, lặng lẽ đưa khăn giấy cho ông.
Trở về từ Tô Thành, Cố Hứa Ảo cảm thấy mình như trải qua một cuộc đời khác, dường như cô đang vượt thời gian để chứng kiến cuộc sống của mẹ cô trước đây. Nghe Lỗ Hải Phong kể xong, cô cảm thấy rất tò mò và đặt ra rất nhiều khả năng, nhưng không thể nào hiểu được, mẹ làm thế nào để vượt qua mà sinh cô. Cô vốn đã nghĩ là mình giống như một hòn đá, bị người khác lỡ chân đá rơi từ trên đỉnh núi, rồi lăn dần đến thế giới loài người, không ai thừa nhận, không ai quan tâm, ngày ngày mò mẫn lăn đi, trong lúc cô không còn thấy hy vọng với tất cả thì lại được biết đến đoạn quá khứ này. Cô thấy hối hận.
Cô gầy đi nhanh chóng, như thể vừa ốm một trận nặng, xương nhô cả ra, khiến ai nhìn cũng thấy thương. Ông Howard mấy lần không nén được đã hỏi, “Catherine, cháu coi thường sức khỏe của mình quá đấy. Trung Quốc có câu ‘Thân thể mình là do cha mẹ ban cho’. Sao cháu lại như vậy?”.
Cô ăn nhiều hơn trước, nhưng lại đói nhanh hơn trước, có đồng nghiệp hỏi, hay là cô mắc bệnh bướu cổ, cô run rẩy đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không có vấn đề gì, lại tìm đến các thầy thuốc Đông y, họ nói chỉ là suy nhược cơ thể chứ không có bệnh gì. Thực ra, trong lòng cô rất rõ, chuyện của mẹ lúc này giống như một tảng đá đè nặng lấy cô. Cô không thể coi bà là người mẹ vô trách nhiệm giống như trước, mà chỉ còn cảm thấy thương xót. Hơn hai mươi năm trước, một cô gái trẻ sắp tốt nghiệp đại học, làm thế nào lại quyết định đánh đổi tương lai rộng mở lấy một bào thai chưa thành hình? Là sinh viên trường y, mẹ cô có thể có rất nhiều cách để giải quyết nó. Đúng như Lỗ Hành Phong nói, mẹ cô rất ngốc. Đến bây giờ, Cố Hứa Ảo không thể nói cha mẹ đã vô trách nhiệm mang cô đến với thế giới này, vì cô vốn có thể biến mất như một hạt bụi.
Cố Hứa Ảo không ngủ được, nếu ngủ thì thường mơ liên miên, hầu hết những người cô gặp từ hồi còn nhỏ đến khi lớn lên đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, trong đó Thẩm Hải Lam là người cuối cùng. Bà xuất hiện không phải với vẻ tiều tụy khi nằm trên giường bệnh những ngày cuối cùng, mà là trong dáng điệu ở bức ảnh Lỗ Hải Phong cho cô xem, rất xinh đẹp, một vẻ đẹp mộc mạc ưa nhìn. Trong lòng Cố Hứa Ảo đầy tâm sự, nhưng cô lại không có ai để chia sẻ, mặc dù Lỗ Hải Phong bảo cô có việc gì cứ gọi điện, nhưng cô không thể đem thêm gánh nặng cho ông, nên chỉ còn cách tự mình giải quyết. Thời gian này Cẩu Thặng Nhi cũng rất ngoan, chỉ khi nghe thấy tiếng khò khò của nó cô mới ngủ yên được chốc lát.
Một lần đến ngân hàng làm việc, cô gặp Tề Huy. Nhìn cái miệng há hốc ngạc nhiên của anh, cô biết điệu bộ mình hẳn giống với một ma đói, nên mỉm cười trêu anh: “Không có bệnh truyền nhiễm gì đâu, đừng sợ”.
Tề Huy vội cười: “Thân hình cô rất đẹp, sao lại giảm béo làm gì?”. Thực ra Tề Huy cũng nghĩ không biết có chuyện gì, Bùi Trung Khải cũng không nói tuy có tìm anh và rủ đi uống rượu mấy lần, biểu hiện không vui của Bùi Trung Khải khiến người khác thấy sợ.
“Hình như có phần hơi quá mất rồi, nếu biết trước giá xương sườn rẻ như thế thì tôi đã không ngược đãi mình như vậy”. Cố Hứa Ảo chỉ nghĩ cách khiến cho Tề Huy không hiểu nhầm, nhất là hiểu nhầm cô bị gầy đi là vì Bùi Trung Khải.
Cuối cùng, Tề Huy vẫn cứ kiên quyết mời bằng được Cố Hứa Ảo đi uống canh bổ. “Xem ra vị giác của cô vẫn ổn đấy chứ, nhưng sao lại ra nông nỗi này? Người không biết lại cứ tưởng là bị bỏ đói”. Tề Huy nhìn Cố Hứa Ảo uống hết hai bát canh, bất giác hỏi.
Cố Hứa Ảo không cần chú ý đến hình ảnh, cô uống hết bát canh thứ ba, “Anh cứ nghĩ là tôi vì bị chuyện tình cảm giày vò đi, đến tôi cũng còn chẳng tìm ra nguyên nhân đây này”.
“Cô mà bị chuyện tình cảm giày vò. Tôi không tin. Sao hai tháng trước lại ra đi, gần đây gặp chuyện gì à?”. Tề Huy biết Cố Hứa Ảo đang nói dối.
“Anh đừng hỏi nữa, có lẽ là do vào hè. Có dịp hãy thường xuyên mời tôi đi ăn đi”.
“Sẵn sàng thôi, hay là tôi để ví tiền lại chỗ cô, muốn ăn gì cô cứ việc lấy ở đó ra mà tiêu”. Thấy Cố Hứa Ảo đùa, Tề Huy cũng đùa lại.
“Tính cả bữa này nữa”.
“Sao? Tôi rộng rãi thật mà”.
“Có thể thời gian sắp tới tôi phải sang ở bên tổng bộ ít ngày, vốn định không nói với ai, nhưng hôm nay gặp anh, coi như chào một tiếng. Này, đừng thấy tôi nói sắp đi mà giả bộ hào phóng, khi về tôi sẽ xử lý anh”.
“Ai giả bộ hào phóng đâu, tôi sợ thật mà, cô nhìn bữa hôm nay mà xem, ăn giỏi thật đấy”. Tề Huy cười ha ha, nhưng trong lòng thì nghĩ: Chuyến đi này xem ra sẽ thực sự chấm dứt với Bùi Trung Khải.
Trước khi chia tay, Cố Hứa Ảo quay người lại nói một câu khi xuống xe: “Chuyện hôm nay không cần cho ai biết”. Ý tứ của câu nói rõ ràng là cảnh cáo Tề Huy.
Tề Huy thấy không thể coi Bùi Trung Khải là bậc đàn anh được nữa, cứ tưởng rằng anh ta đã có thể thành công theo đuổi cô gái này, thế mà bây giờ thì chẳng nên cơm cháo gì. Sau khi chia tay với Cố Hứa Ảo, Tề Huy đến ngay phòng làm việc của Bùi Trung Khải, “Anh sao thế, chưa đến lúc về già vui chơi với cháu, thế mà sao lại quấn quýt với một con bé gần bằng con gái mình như vậy?”.
“Dạy người khác học không phải việc xấu”. Bùi Trung Khải chậm rãi nhấp một ngụm cà phê. Đắng quá, anh vội bỏ thêm đường.
“Hình như không phải phong cách trước đây của anh, bắt đầu cho đường vào cà phê. Chẳng lẽ những ngày qua quá đắng nên muốn thêm chút ngọt?”. Tề Huy biết trước đây Bùi Trung Khải chỉ uống cà phê đen.
Bùi Trung Khải không nói gì, chỉ ngây người ra nhìn cốc cà phê. Hình như có ai đó đã từng nói rằng cuộc sống đầy vị đắng, nên tôi thưởng cho mình bằng cách ăn nhiều đồ ngọt. Từ trước tới nay chưa từng gặp người ăn ngọt như vậy, cho hai viên đường vào cốc không đủ, trong mồm còn ngậm một viên nữa. Có điều, anh rất ít khi uống cà hê, nếu không anh thực sự lo đến một ngày nào đó sẽ bị “ba cao” (huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao).
“Cậu chạy từ xa tới đây chỉ để quan tâm đến cái việc cỏn con ấy của tôi chứ?”.
“Tôi không quan tâm đến anh thì quan tâm đến ai? Ngoài bà cụ nhà anh thì còn có ai quan tâm đến anh như tôi. Năm mười hai tuổi, nếu tôi không băng bó vết thương cho anh, thì anh đã không còn một cánh tay từ lâu rồi. Nếu không phải là…”.
“Sao cậu lắm lời thế, nói đi, lần nào cậu kể lể chuyện ngày xưa là lần ấy đều không có chuyện tốt lành. Cậu cứ nói thẳng ra, lại muốn tôi làm gì?”.
“Chà, cũng chẳng có chuyện gì lớn. Một người bạn của tôi sắp ra nước ngoài một thời gian, người ấy nhờ tôi chăm sóc giúp con mèo. Chẳng phải anh từng đã nuôi mèo hay sao. Anh giúp tôi đi, sau mấy ngày là tôi không làm phiền anh nữa”.
“Chuyện của đàn bà chứ gì? Cậu có thể một mình theo đuổi cô ta được không, lần nào cũng lôi người khác vào”. Bùi Trung Khải cũng đã phải giải quyết hậu quả giúp cho Tề Huy không ít lần.
“Chỉ mấy ngày thôi, chỉ mấy ngày là xong”. Tề Huy nói, miệng cười cười.
“Rốt cuộc là mấy ngày?”.
“Ba ngày”.
“Nói cho cậu biết, hết ba ngày là cậu phải nhanh chóng mang nó đi. Tôi không có thời gian rỗi để mà nuôi dưỡng tình cảm với những đồ súc sinh ấy đâu”. Anh chợt nhớ đến Cẩu Thặng Nhi, không biết con mèo què ấy bây giờ ra sao rồi, có lẽ hàng ngày vẫn cứ cất tiếng ngáy khò khò quái đản ấy.
Chờ đến khi Tề Huy mở cốp xe lên, Bùi Trung Khải quay người, túm chặt lấy cổ áo Tề Huy, “Cậu định giỡn tôi phải không? Đến lượt cậu nhặt Cẩu Thặng Nhi về từ bao giờ thế? Cậu thính mũi quá đấy, nhân cơ hội xen vào”.
Tề Huy đẩy mạnh tay của Bùi Trung Khải, “Anh làm gì vậy, hai người chia tay, đàn ông lấy vợ, đàn bà lấy chồng chẳng có liên quan gì đến nhau. Dựa vào đâu mà tôi không được quyền động vào? Chỉ cần Cố Hứa Ảo đồng ý, tôi không có ý kiến gì”.
“Tề Huy, cậu nói lại lần nữa thử xem, tôi sẽ xử lý cậu. Cậu tin không?!”. Đôi mắt của Bùi Trung Khải ánh lên vẻ lạnh lùng, giận dữ.
Cẩu Thặng Nhi cất tiếng kêu meo meo, nó đã nhận ra Bùi Trung Khải.
“Bây giờ mà anh vẫn cố tỏ ra là mình có ưu thế à? Hôm nay tôi vẫn còn nể mặt anh nên mới không thừa cơ đục nước béo cò. Anh cũng nên biết, người theo đuổi Cố Hứa Ảo không thiếu, anh có yến yến oanh oanh, người khác chưa hẳn đào hoa không vượng. Nếu anh còn để tâm thế thì cứ tiếp tục theo đuổi đi, việc gì cứ tỏ ra như vậy, nổi điên gì với tôi!”.
Từ trước tới nay chưa bao giờ Tề Huy nói năng như vậy với Bùi Trung Khải, lần này thì anh gần như quát trả lại Bùi Trung Khải. Tay Bùi Trung Khải buông ra, nhưng vẻ giận dữ trên mặt thì vẫn còn, “Cậu có thời gian sao không lo cho cái tổ của cậu lại chuyển sang làm ông tơ bà nguyệt vậy”.
“Tôi đã nhận lời với Hứa ảo rồi, nhưng tôi thực sự không biết phải làm gì với con mèo này. Anh trông nó giúp tôi vài ba ngày, sau đó tôi sẽ mang nó đi”. Như thế có lẽ cũng không coi là bội tín với Cố Hứa Ảo.
“Cậu nói thật đi, sao Cẩu Thặng Nhi lại ở chỗ cậu?”.
“Cuối cùng cũng hỏi vào chuyện chính rồi. Cố Hứa Ảo sắp ra nước ngoài”. Giọng của Tề Huy mềm lại, anh nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn quyết định nói ra.
Đột nhiên, cổ áo Tề Huy lại bị túm lấy một lần nữa, nhưng lần này anh không thấy sợ, “Không cần phải túm áo tôi như vậy, cô ấy ra nước ngoài vì công việc”.
“Đi bao giờ? Đi bao lâu?”. Lúc này thì Bùi Trung Khải cuống thật sự.
“Bây giờ vẫn chưa đi, có lẽ vài ba ngày nữa sẽ đi, ít nhất cũng phải nửa năm gì đó. Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì chưa nói rõ ràng vậy? Nếu nói rằng không có tình cảm, vậy thì hãy chơi cho đến cùng đi, còn nếu là có tình cảm thì đừng có mà nghĩ đến sĩ diện nữa, bắt đầu lại đi. Tôi thực sự không hiểu nổi hai người. Nói thật, Bùi Tử này, tôi không sợ anh, nếu giữa hai người thực sự không có gì, thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy”. Vừa nói xong câu ấy, ngực Tề Huy lập tức hứng một quả đấm của Bùi Trung Khải.
Cẩu Thặng Nhi đã bị Tề Huy lừa mang đi. Dường như biết chắc Cố Hứa Ảo không yên tâm để Cậu Thặng Nhi ở nhà một mình, anh đã vừa dỗ vừa lừa. Điều đáng tiếc duy nhất là Cẩu Thặng Nhi đã không phối hợp.
Bốn ngày sau, Cố Hứa Ảo từ thành phố xe hơi trở về nhà. Ra khỏi sân bay thì nhìn thấy một cảnh tượng thân quen tới mức không thể thân quen hơn được nữa, nhưng tình cảm trong lòng cô thì đã rất khác, lần trước là cuộc trùng phùng sau xa cách vì những dỗi hờn nho nhỏ, còn lần này là nỗi vấn vương của “dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng” sau khi chia tay. Cố Hứa Ảo bước tới định ôm lấy Cẩu Thặng Nhi, thì bị Bùi Trung Khải giữ lấy cánh tay, “Em lại định đi mà không nói một câu nào?”.
“Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì, em không cần phải thông báo với anh”. Anh chàng Tề Huy này, biết ngay là anh ta không thể giữ mồm giữ miệng được.
“Cố Hứa Ảo, em nói một câu chia tay là mất tích luôn, chẳng thèm trưng cầu ý kiến của anh. Anh không đồng ý”.
“Em đã tỏ rõ thái độ rồi. Anh sao vậy? Gần đây chẳng phải là chúng ta rất ổn sao? Anh cũng chấp nhận rồi còn gì?”.
“Sao em lại cho rằng anh rất ổn?”. Bùi Trung Khải nghiến răng, nói.
“Em biết là Tề Huy không kín miệng, chắc chắn sẽ nói với anh, có điều cũng chẳng phải là bí mật gì”. Cố Hứa Ảo cúi đầu, mái tóc bồng bềnh như mây rủ xuống mặt, chưa kịp đưa tay ra để vén thì có một bàn tay đã gạt những sợi tóc ấy ra phía sau gáy giúp cô. Cố Hứa Ảo hơi ngây người rồi bất giác lùi về sau một bước.
“Gầy trơ xương ra rồi, thế mà em vẫn bảo là mình rất ổn ư?”. Bùi Trung Khải chau mày nhìn khuôn mặt gầy nhọn của Cố Hứa Ảo.
“Tốt nhất anh đừng có hiểu lầm, em gầy không phải là vì anh đâu”. Cố Hứa Ảo lùi về sau một bước.
Bùi Trung Khải kéo cô trở lại, “Lùi nữa về sau là vướng phải cột đấy. Tất nhiên là anh không cho rằng em có lương tâm đến thế”.
“Anh không cần phải kích em. Em có lương tâm hay không không phải anh nói là được. Bùi Trung Khải, chúng ta như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, anh trả Cẩu Thặng Nhi lại cho em”. Thật mệt khi vừa mới xuống khỏi máy bay đã phải tranh cãi mãi với con người này.
“Không nói gì bỏ đi à?”. Bùi Trung Khải giằng va ly hành lý trong tay Cố Hứa Ảo và đi lên trước, Cố Hứa Ảo ngây người một lúc ở phía sau rồi đành đi theo.
Trên đường đi, hai người không nói câu gì.
Đột nhiên Bùi Trung Khải thốt lên: “Xin lỗi, anh đã ép em lên xe”.
Cố Hứa Ảo ôm con mèo nhìn khuôn mặt của Bùi Trung Khải, một hồi lâu sau mới đáp: “Không sao”.
“Thực sự giữa anh và Mễ Tĩnh Văn không có gì. Lúc đầu cô ta là khách hàng của công ty anh, sau đó thì nhờ anh phụ đạo giúp để thi vào lớp kế toán. Anh cũng không nghĩ gì nhiều nên đã nhận lời giúp. Sau này anh sẽ chú ý hơn”.
“Anh không cần phải báo cáo với em công việc của anh”. Cố Hứa Ảo lạnh lùng nói.
“Anh biết, nhưng anh thấy cần phải nói cho rõ ràng”. Giọng nói của Bùi Trung Khải trầm trầm.