Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 92: Chương 92: Giải quyết phiền toái [4]…




“Tiểu Mặc, ngươi cần ta ?”

“Đương nhiên.”

……

Ngày ấy chỉ nói mấy lời như vậy nhưng sau hai ngày nghĩa là hiện tại , vẫn ở trong đầu Hứa Vị quanh quẩn , khi đó trong tâm nháy mắt rung động, đến bây giờ đều còn khắc sâu nhớ rõ.

Hắn không hiểu giữa hắn cùng với Tiểu Mặc có phải là tình tình ái ái hay không , nhưng hắn biết, đối tốt với một người như thế nào ? Hắn muốn đối tốt với Tiểu Mặc , tốt đến mức ràng buộc giữa hắn và Tiểu Mặc cứ mãi mãi kéo dài tiếp tục như thế này ……

Có lẽ, hạt giống chôn dấu trong tâm vào lúc này mới chính thức sinh trưởng.

***********

Sau ngày lương thảo được vận chuyển tới, nước cũng rút hoàn toàn, Phương Hạo Nhiên đứng ở nơi cao, nhìn nước hoàn toàn rút về Lưu Sa Hà , trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn liên tiếp phái đi năm nha dịch cùng bộ khoái tạo thành tiểu phân đội , lần lượt tiến vào huyện phủ xem tình huống, đợi tiểu phân đội cuối cùng trở về báo cáo rằng nước đã hoàn toàn rút đi, Phương Hạo Nhiên mới ở trên mặt rốt cục thở phào, phất tay ra hiệu nhóm dân chúng sớm đã nhảy nhót không thôi ở phía sau rời đi khu tị nạn. Khi nhóm dân chúng hoan hô bôn nhập huyện phủ, Phương Hạo Nhiên cũng nhịn không được cười vang lên, mà lúc này, bầu trời rốt cuộc cũng tán hết mây đen , mưa cũng sớm dừng từ hôm qua .

Hứa Vị đứng ở phía sau cha hắn, nhìn dân chúng ở phía dưới hoan hô không ngừng hướng huyện phủ chạy tới , không khỏi cùng Mặc Tam bên người nở nụ cười.

Mặc Tam tuy rằng diện vô biểu tình, nhưng nhìn Hứa Vị nở nụ cười, khóe miệng Mặc Tam cũng hơi hơi giơ giơ lên.

Lúc này, Thiết Mộc dắt ngựa hướng Phương Hạo Nhiên đi tới, Mặc Tam nhìn qua, nắm tay Hứa Vị bất động thanh sắc tiêu sái đi qua.

“Hạo Nhiên.” Thiết Mộc hướng Phương Hạo Nhiên nói “Hiện tại hết mưa rồi, nước cũng rút , ta nghĩ ta cũng nên ly khai.”

Phương Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức chắp tay chỉ lễ, thành khẩn nói “Đầu gỗ, lần này thật sự cám ơn ngươi .”

Thiết Mộc cười, tươi cười rất tự giễu “Ngươi cũng biết , nếu không phải bởi vì có vài nguyên nhân, thân là Thiết gia gia chủ, ta cũng sẽ không đến giúp ngươi như vậy.”

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, không khỏi im lặng. Đứng ở bên người Phương Hạo Nhiên , Phương Viễn cũng có chút khó có thể tin nhìn về phía Thiết Mộc.

Thiết Mộc phát hiện Phương Viễn khó có thể tin, quay đầu nhìn về phía Phương Viễn, nhẹ nhàng thở dài “Viễn nhi, vũ kỹ của ngươi nay cũng coi như bài thượng danh hào , nhưng những thứ ngươi thấy còn ít lắm , cũng là do cha ngươi ngày thường đem bảo hộ ngươi quá tốt.” Dứt lời, lại nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, vẻ mặt trịnh trọng “Hạo Nhiên, hắn đã không còn nhỏ , chuyện năm đó của chúng ta , ngươi không ngại thì cứ nói cho hắn, bao gồm cả việc xấu xa của ta , yên tâm, ta sẽ không chú ý .”

Phương Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Phương Viễn đang lộ vẻ mờ mịt khó hiểu, gật đầu “Nên nói , ta sẽ nói.”

Thiết Mộc gật đầu, lại thâm sâu nhìn Phương Hạo Nhiên một lần, mới xoay người dắt ngựa rời đi, phía sau đi theo một đội thân binh.

Nhìn Thiết Mộc đi xa , Mặc Tam đi đến bên người Phương Hạo Nhiên, thấp giọng hỏi “Có vài nguyên nhân ? Ngươi biết không ?”

Nhìn theo Thiết Mộc rời đi , Phương Hạo Nhiên trong lòng có chút nặng nề, mấy người năm đó từng hồ nháo cộng ẩm, nay lại không thể không lâm vào hoàn cảnh thế này…… Lúc này lại nghe thấy Mặc Tam hỏi nhỏ , lấy lại tinh thần đáp “Biết.”

“Có thể nói cho hay không ?” Mặc Tam hơi hơi chọn mi, cảm thấy có chút hứng thú, có thể làm cho Thiết gia gia chủ đáp ứng tự mình tiến đến bảo hộ Phương Hạo Nhiên, tất là nguyên nhân phi thường thú vị.

Phương Hạo Nhiên nhìn quét bốn phía, người nay đều đã thưa thớt dần, chỉ còn lại có ba người một nhà bọn họ, thêm Đại Qua, Tuệ Khả, còn có Mặc Tam trước mắt này……

Phương Hạo Nhiên liền dứt khoát ngồi bệt xuống đất , những người khác vừa thấy, cũng ngồi xuống theo.

“Ba nguyên nhân. Nguyên nhân đầu tiên , ta là hảo hữu năm xưa của hắn. Nguyên nhân thứ hai , năm đó hắn phản bội ta, đem hành tung của ta tiết lộ ra ngoài, còn tự tay đem ta bắt về thiên lao, chịu khổ hình, thiếu chút nữa mất mạng. Nguyên nhân thứ ba , hắn cùng Trương Minh Thụy có một hiệp nghị mà ta không biết , hắn đáp ứng bảo hộ ta.” Phương Hạo Nhiên ngồi xếp bằng, vẻ mặt thật thản nhiên .

“Cha, ngươi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?” Hứa Vị nhịn không được mở miệng hỏi .

Phương Hạo Nhiên dừng lại , giương mắt nhìn về phía mấy người trước mặt, Mặc Tam tuy rằng diện vô biểu tình nhưng hứng thú trong mắt thập phần rõ ràng, Hứa Vị cùng Phương Viễn vẻ mặt nóng vội , kim Đại Qua cũng là vẻ âu lo , còn lại Tuệ Khả lại có chút mờ mịt.

Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn trời , lúc này mây đen chân trời đã chậm rãi tán đi, lộ ra thiên không có chút trắng bệch. Chuyện tình mười lăm năm trước, nay tái tỉ mỉ hồi tưởng lại, thật giống như đang nằm mơ. Có việc đã muốn mơ hồ, có việc lại đặc biệt khắc sâu. Hắn biết, dù sao cũng phải nói , phải nói cho Vị Vị cùng Viễn Viễn , bởi vì kế tiếp, phục kích nguy hiểm trước mắt không chỉ có mình mình , còn có Vị Vị cùng Viễn Viễn …… chỉ là, mở miệng kể ra nhưng nên kể từ đâu đây ?

Phương Hạo Nhiên nhắm mắt hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở to mắt, tươi cười bài trừ “Chuyện này nói đến cũng rất dài .”

“Ở kinh thành, có một Phương gia, bài danh đệ nhị trong mười hai gia tộc ,‘Bách hoa nguyên vu Tống, Thừa tướng sinh vu Phương’, Tống gia có Thiên Tứ bách hoa nữ, Phương gia có Thiên Tứ Thừa Tướng phủ. Phương gia truyền thừa mới ngàn năm đã có hơn ba mươi vị Thừa tướng …… Nhưng hơn ba mươi năm trước, gia chủ Phương gia cưới thứ nữ Mộc gia, từ xưa đến nay, nữ nhân có thể cùng gia chủ mười hai gia tộc xứng đôi phải là đích nữ ( con gái ở trong dòng trưởng tộc chính tông ) , còn phải là con chính thê của gia chủ mười hai gia tộc , nhưng đến đời này của Phương gia, cũng không để ý gia tộc phản đối, cưới thứ nữ làm chính thê, sau đó sanh ra một nhi tử vừa sinh ra đã mê man bất tỉnh. Cũng may, thời điểm hắn thú thứ nữ này cũng đã bị gia tộc bức bách, cưới thêm một nữ tử làm thiếp tuy không phải trong mười hai gia tộc nhưng lại là danh môn , thiếp thất kia ở lúc thứ nữ đang sinh cũng sinh cho hắn một nhi tử bình thường , nhi tử này liền được gia tộc coi là trưởng tử , mà hài tử đang mê man cùng thứ nữ kia đều bị gia tộc đẩy tới thiên viện . Tuy rằng là thiên viện, nhưng gia chủ Phương gia đối thứ nữ kia cùng hài tử đang mê man phi thường tốt.”

“Nói đến cũng thú vị, hài tử mê man kia tuy rằng cho tới lúc đó cũng chưa tỉnh lại, nhưng cũng lớn lên như hài tử bình thường, chỉ đáng tiếc, đến thời điểm khi hài tử mê man kia mười tuổi, thứ nữ bệnh chết, lưu lại một tiểu cô nương tám tuổi, cũng là muội muội hài tử để chiếu cố hắn , sau lại, hài tử kia rốt cục tỉnh lại , hắn muốn chiếu cố tốt muội muội, hắn muốn cho muội muội một cuộc đời tốt đẹp , vì thế hắn cố gắng đọc sách, ở trong những đợt gia khảo của Phương gia trổ hết tài năng , cũng may mắn là hắn có hai ca ca, tuy rằng không phải nhất mẫu đồng bào, nhưng lại như chân với tay, đối hắn vô cùng tốt, hắn rốt cục có thể cùng muội muội có được cuộc sống hạnh phúc ở Phương gia. Tái sau, người hắn kết bạn cực có tài hoa, Trương Minh Thụy cũng là thứ tử xuất thân trong đệ nhất gia tộc. Sau đó, trưởng tử Thiết Mộc của Thiết gia , Cảnh Phong xuất thân hoàng thất, bọn họ bốn người cùng hai ca ca của hắn , ở trong kinh thành lúc ấy nhất thời cực phú nổi danh.”

“Hắn trời sinh tính ham chơi, lại cuồng vọng tự phụ, mười lăm năm trước, hướng Đông của Đại Sở triều gặp một nạn hạn hán kinh khủng , hắn thấy mười hai gia tộc thờ ơ lạnh nhạt, cứu tế qua loa , thậm chí đùn đẩy lẫn nhau , nhìn đám dân chúng chạy nạn đến kinh thành gầy tới không thể che xương, còn bị vài người trong mười hai gia tộc cậy quyền đuổi khỏi kinh thành, hắn phẫn nộ không thôi liền viết [ Sất thập nhị gia tộc thư ],( sất là mắng chửi ) trong kinh thành nhất thời ồ lên, sau hắn bị hai ca ca trách phạt, lại bị cấm bế . Sau khi đi ra, hắn buồn bực không vui, khi cùng mấy người Trương Minh Thụy đi dự Trung thu tửu hội , hắn say rượu liền viết [ Thập nhị thiên sách lệnh ]. Lúc ấy,[ Thập nhị thiên sách lệnh ] vừa viết thành, mấy người Trương Minh Thụy cùng dự tửu hội liền vội tranh thủ lúc hắn đang say đoạt đi thư cảo hắn mới viết thành , nhưng lúc đó hỗn loạn hết sức, mười hai thiên sách lệnh đó lại không biết bị người nào dùng pháp thuật thiêu hủy, mặc dù đã thiêu hủy thư cảo ( bản thảo sách ), lúc ấy dự Trung thu tửu hội còn có danh sĩ đại nho ở nơi đó cũng đọc qua thư cảo nên đã sớm đem [ Thập nhị thiên sách lệnh ] học thuộc được một nửa truyền lưu ra ngoài, sau, phiền toái liền nối gót chạy tới , mười hai gia tộc liên tục tạo áp lực, Phương gia chỉ đành trục xuất hắn , sau đó là các loại ám sát cùng bắt cóc, Thiết Mộc lúc này lại phản bội hắn, lúc ấy, hắn đã sắp chạy khỏi kinh thành , nhưng Đại Sở triều hoàng thấy lại muốn hắn viết ra [ Thập nhị thiên sách lệnh ], Thiết Mộc tiết lộ hành tung của hắn, còn tự mình dẫn người đem hắn bắt đi, lúc ấy, sự tình khẩn cấp, địa phương mà hắn chạy trốn chỉ kịp nói cho Thiết Mộc mà thôi.”

Nói đến chỗ này, Phương Hạo Nhiên trầm mặc trong chốc lát, hắn nói rất đơn giản, trước mắt thoáng hiện lên hình ảnh hồi ức, là hình ảnh hắn kinh ngạc không dám tin đứng ở trước nhà gỗ , sửng sốt nhìn Thiết Mộc trước mắt, thì thào hỏi

“Vì cái gì ?”

Thiết Mộc tay cầm kim thương, chỉ thẳng yết hầu Phương Hạo Nhiên hắn, lẳng lặng trả lời “Ngươi quên một chuyện , ta là Thiết Mộc – Trưởng tử Thiết gia , gia chủ tương lai của Thiết gia !”

……

“Vì sao hắn phải làm như vậy ?” Phương Viễn trầm thấp thanh âm hỏi.

“Bởi vì hắn là Thiết gia gia chủ.” thanh âm Mặc Tam thản nhiên vang lên làm cho Phương Hạo Nhiên hồi thần.

Phương Hạo Nhiên hơi hơi nhắm mắt, lại chậm rãi mở to mắt, cười hắc hắc “Tam hoàng tử xem ra cũng đã sớm hiểu được các loại vi diệu trong đó.”

Hai thế làm người, hắn nếu còn nhìn không thấu chẳng phải là bổn tử ? Mặc Tam diện vô biểu tình liếc nhìn Phương Hạo Nhiên một cái “Sau đó , ngươi bị bắt nhập thiên lao ? Vì sao ngươi không nhân cơ hội này giao ra mười hai thiên sách lệnh đó , không phải ngươi rất muốn hủy diệt mười hai gia tộc đã tồn tại suốt một ngàn năm nay ở Đại Sở sao ?”

“Bởi vì ngay lúc đó , tên ngốc tử Phương Hạo Nhiên kia đã bắt đầu hiểu được, thiên hạ này hiện tại chính là một thứ cân bằng giữa hoàng thất cùng mười hai gia tộc , mười hai gia tộc ủng hộ Sở triều hoàng thất, Sở triều hoàng thất cho mười hai gia tộc quyền thế cùng tài phú, nếu cân bằng này bị đánh vỡ, đến lúc đó nhấc lên chính là một lần loạn thế ! ! Cho nên, hắn không thể, cũng không thể giao ra mười hai thiên sách lệnh, mười hai thiên sách lệnh nếu thật sự rơi vào tay Sở triều hoàng thất, chỉ sợ cục diện cân bằng này sẽ bị đánh vỡ, khi đó hắn đã biết chính mình làm một chuyện thiên đại ngu xuẩn ! Còn có, tối trọng yếu là , lúc này, hắn đã nhận thức được hắn sai căn bản và cũng kì quái nhất ở đâu , hắn họ Phương, cho dù linh hồn hắn không ở thời không này , hiện tại cho hắn ăn cho hắn mặc , đều là dòng họ Phương này cho hắn ! Hắn lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy , không chỉ đem chính mình đạp ngã , cũng đem Phương gia đạp ngã !” Phương Hạo Nhiên nói tới đây, nhìn về phía Phương Viễn, vẻ mặt nghiêm túc “Viễn Viễn, hiện tại ngươi chính là tử tôn Phương gia, Vị Vị sẽ không trở lại Phương gia, ta cũng không tính để cho hắn trở về, nhà chúng ta phải có một người nhảy vào vòng luẩn quẩn này, cho nên, Viễn Viễn , tha thứ cha bất công……”

Phương Viễn vội không ngừng lắc đầu nói “Cha, đây là tất nhiên , Vị Vị còn nhỏ, lại không biết vũ kỹ không hiểu pháp thuật , ta chiếu cố bảo hộ Vị Vị không kịp, sao sẽ –”

“Vị Vị có ta bên người.” Đột ngột , Mặc Tam lạnh lùng mở miệng, đánh gãy lời Phương Viễn chưa nói xong.

Phương Hạo Nhiên nghe vậy, chớp chớp mắt lườm Mặc Tam, lộ ra nanh trắng âm trầm, giả cười nói “Không dám làm phiền tam hoàng tử.”

“Bá phụ quá khách khí. Đây là tất nhiên .” Mặc Tam nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, thanh âm tuy rằng lãnh đạm nhưng trong giọng nói đã có loại hương vị khiêu khích.

Hứa Vị nhìn cha hắn cùng Mặc Tam, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh phía sau lưng ứa ra, vội mở miệng ngắt lời “Cha, vậy, sau thì sao ?Ai đem ngươi cứu ra ?”

Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Mặc Tam hừ lạnh một tiếng, mới tức giận nói “Cái này không thể nói cho các ngươi.” Hỗn đản Trương hồ ly năm đó hao hết tâm tư như thế nào đem hắn cứu ra , hắn cũng không thể nói.

“Cha, đây là vì sao nha ?” Phương Viễn khó hiểu.

Mặc Tam cũng có chút đăm chiêu, không thể kể lại , nhất định là vì người cứu Phương Hạo Nhiên vẫn còn giấu ở chỗ tối ?

“Bất quá, người cứu ta cũng không chỉ một người.” Phương Hạo Nhiên không để ý đến Phương Viễn , tiếp tục nói.

Phương Viễn trong lòng buồn bực, đành phải kiềm chế nóng giận , tiếp tục nghe.

“Như thế nào cứu ngốc tử Phương Hạo Nhiên năm đó, như thế nào cứu, ngay lúc đó Phương Hạo Nhiên giống như một ngốc tử , cái gì cũng không biết, thiên lao ở Đại Sở là địa phương đáng sợ đệ nhất thiên hạ, từ trong lao đi ra, Phương Hạo Nhiên vẫn còn choáng váng , ước chừng nằm hơn một tháng mới chậm rãi chuyển biến tốt, khi Phương Hạo Nhiên nghĩ rằng cuối cùng cũng tai tiêu nan mãn , hắn lại không biết rằng hắn đã bị người ta hạ kế kéo vào giữa cục diện.” Nói tới đây, Phương Hạo Nhiên tự giễu cười “Hắn quá ngây thơ rồi.”

Kim Đại Vĩ nghe đến đó , trong lòng vừa động, thấp giọng hỏi “Là cấm địa ?”

“Cấm địa ? Hừ !” Phương Hạo Nhiên cười lạnh “Ra khỏi thiên lao không lâu, người Phương gia cũng đã âm thầm quyết định muốn đem ta đưa đến Nam Cương, mai danh ẩn tích, chờ đợi trận phong ba này qua đi liền quay về , lúc ấy, cũng bởi vì cha ta cùng đại ca nhận thấy sự tình không quá thích hợp ! Đáng tiếc, lúc ấy cũng đã muộn , buổi tối ngày đó, ta bị người lừa ra ngoài, thời điểm chờ ta phát hiện không thích hợp, ta đã đi vào cấm địa !”

“Nhưng , cấm địa là loại địa phương bất luận kẻ nào cũng không vào được ! Hàng năm khi nguyên tịch tế tự, gia chủ mười hai gia tộc còn có hoàng thất đều đã kiểm nghiệm kết giới cấm địa ở trước mặt mọi người, lão sư ngài rốt cuộc đi vào như thế nào ?” Kim Đại Vĩ vội vàng hỏi, vẻ mặt vẫn là không dám tin. Hắn đã tận mắt gặp qua , tối trọng yếu là hắn từng vụng trộm đi thử qua , kết giới kia cũng không phải là kết giới bình thường nha.

Phương Hạo Nhiên cũng hắc hắc cười quái dị lên “Ngươi nói xem ? Đại Qua, cái địa phương kia là cấm địa , bất luận kẻ nào cho dù là Sở triều hoàng đế, chính thống huyết mạch mười hai gia tộc cũng không thể đi vào , trên đời này yêu vật cường đại nhất mặc quỷ lợi hại nhất cũng không thể đi vào địa phương đó , Hạo Nhiên ta lại đi vào được ? Vì cái gì ?”

Kim Đại Vĩ trừng mắt suy tư thật lâu, đột nhiên vỗ đùi, kinh ngạc nói “Lão sư, hay là ngài căn bản không có đi vào ? !”

“Không, ta đi vào.” Phương Hạo Nhiên cũng thản nhiên nói, liếc thấy Kim Đại Vĩ đang hiện ra vẻ ngơ ngác khó có thể tin trên mặt , ha ha cười lạnh “Chuyện này là thiên chân vạn xác .”

“Bởi vì ngươi là người bị lựa chọn.” Đột ngột , Mặc Tam mở miệng . Hắn nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, từng chữ từng chữ nói “Từ khi ngươi sinh ra đã bắt đầu, đến khi ngươi đủ mười tuổi thức tỉnh, ngươi vẫn bị tính kế , mục đích của đối phương rất đơn giản, muốn ngươi đi vào cấm địa .”

Phương Hạo Nhiên nhìn Mặc Tam im lặng không nói, sau một lúc lâu, mới đột nhiên cười ha ha lên “Mặc Tam ! Không sai ! Năm đó ta nghĩ phá đầu, suy nghĩ mười lăm năm , cho đến gần nhất mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận chuyện xưa , ngươi lại một hồi liền hiểu được !”

Mặc Tam cũng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc “Không phải ta thông minh, bởi vì phía sau bia đá của cấm địa có viết , có thể đi vào cấm địa chỉ có ba loại người: Ma long huyết mạch, thần chi nhất tộc, cùng với kẻ bị lựa chọn . Ta là ma long huyết mạch, ba tuổi ta đã có thể tiến vào cấm địa , ngươi mặc dù có Ngân lang đi theo, nhưng lang này rõ ràng không phải của ngươi , ngươi cũng không phải thần chi nhất tộc, chỉ còn một loại cuối cùng , ngươi là kẻ bị lựa chọn. Ngươi vừa sinh ra đã mê man bất tỉnh, lại vẫn có thể lớn lên như người bình thường , chỉ dựa vào điểm ấy liền cũng đủ biết đối phương chọn ngươi , càng đừng nói chuyện mười tuổi ngươi mới tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy, đủ loại biểu hiện của ngươi, cũng đều cho thấy ngươi không phải trì trung chi vật (*).”

(*)“trì trung chi vật”: ý nói người bình thường, không có sự nghiệp, tài năng gì đặc biệt. Cái này là dựa trên câu chuyện cá chép hóa rồng. Con cá chép sống ở trong ao, nếu nhảy qua được Long Môn thì hóa thành rồng, nếu không qua được thì vẫn chỉ là con cá chép bình thường mà thôi. Cho nên nói “bất thị trì trung chi vật” ám chỉ là một ngày nào đó kẻ đang nói đến sẽ trở thành rồng/kẻ hơn người.

Phương Hạo Nhiên cười khổ “Thì ra là thế, người bị lựa chọn sao ?” Nhưng Phương Hạo Nhiên lập tức lại mờ mịt khó hiểu vuốt cái trán nhíu mày, lẩm bẩm nói “Nếu chỉ có ba loại người này mới có thể đi vào cấm , vì sao Chân nhi cũng có thể tiến vào cấm địa ?”

Mặc Tam nghe vậy, nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên “Ngươi nói Chân nhi ? Tống Chân ? Tống Chân cũng tiến nhập cấm địa ?” Lập tức, Mặc Tam trong óc đột nhiên hiện lên cái gì, thốt ra “Lúc trước người lừa ngươi nhập cấm địa chính là Tống Chân ? !”

Phương Hạo Nhiên chấn động, không xong, hắn vừa mới theo bản năng nói gì vậy ?

Mặc Tam cũng nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, nói “Bá phụ, ngài xác định Tống Chân cũng tiến nhập cấm địa ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.