Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 127: Chương 127: Kết cục cuối cùng [2]




Khi Hứa Vị mở to mắt , chỉ thấy trước mắt hé ra khuôn mặt quen thuộc, tập trung nhìn vào, Hứa Vị trong lòng vui vẻ, là ca hắn Phương Viễn!

“Ca! Ngươi không sao chứ!?” Hứa Vị bật miệng hỏi.

Phương Viễn lúc này vẻ mặt lo lắng, vừa thấy Hứa Vị tỉnh lại , đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói “Vị Vị, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”

Hứa Vị trừng mắt nhìn, hắn mê man sao ? Trong đầu ý thức cuối cùng nhìn đến chính là Tuệ Khả vẻ mặt áy náy cùng khổ sở đối mình nói “Thực xin lỗi……” nhưng Tuệ Khả có lẽ có nguyên nhân đi? Hứa Vị chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn bốn phía, không khỏi ngẩn ngơ, là một nhà tù? Lập tức nhìn về phía Phương Viễn ngồi ở bên người mình, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, mới yên tâm cười nói “Ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Phương Viễn cười khổ một tiếng, hắn không có việc gì, nhưng…… Nhìn Hứa Vị, áy náy trong lòng Phương Viễn cũng rất khó phai nhạt , thanh âm có chút áp lực “Vị Vị…… Thật có lỗi, đều là ta không tốt, Tuệ Khả là vì cứu ta, mới……”

Hứa Vị giật mình, quả nhiên nha…… Vốn đang đoán rằng Tuệ Khả làm thế này là vì cái gì ? Là vì ca ca sao? Ân, vì ca ca là tốt rồi, chỉ sợ là Tuệ Khả đột nhiên làm phản!

“Ca, ta không sao, ngươi đừng lo lắng cho ta.” Hứa Vị trấn an cười cười nói, dừng một chút, vội vàng hỏi “Ca, Tuệ Khả đâu?” Hứa Vị thân thiết hỏi, lại lo lắng nhìn chung quanh, nếu Tuệ Khả chộp hắn tới là vì ca ca, như thế nào hiện tại lại không có nhìn đến người ni?

Phương Viễn trầm mặc tránh ra, Hứa Vị sửng sốt, chỉ thấy nguyên lai phía sau Phương Viễn có một người đang đứng trong góc , buông đầu xuống, không ngừng được run rẩy , Hứa Vị ngẩn ra, Tuệ Khả?

“Nàng nghĩ rằng nếu đem ngươi chộp tới, bọn họ có thể thả ta đi……” Phương Viễn cười khổ một tiếng, chậm rãi lắc đầu, Tuệ Khả quá ngây thơ rồi!

Hứa Vị nhất thời vô ngữ ,Tuệ Khả thật đúng là khờ dại nha, bất quá, nghiêng đầu nhìn về phía Tuệ Khả vẫn run rẩy thân thể, tựa hồ đang mãnh liệt ức chế gì đó , Hứa Vị nhỏ giọng đối Phương Viễn nói “Ca, Tuệ Khả đang khóc sao?”

Phương Viễn chỉ im lặng, nhưng Hứa Vị rõ ràng thấy, trong mắt Phương Viễn có chút đau lòng. Hứa Vị đẩy đẩy Phương Viễn, dùng ánh mắt ý bảo , đi qua nhìn xem nha.

Phương Viễn chỉ trầm mặc đứng, nhưng ánh mắt cũng bắt đầu không tự chủ được nhẹ nhàng liếc qua.

Hứa Vị thấy Phương Viễn chỉ cứng còng đứng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cùng bất đắc dĩ, hắn đều đã bị chộp tới , ca hắn sinh khí Tuệ Khả như vậy cũng vô bổ nha!

“Tuệ Khả! Ngươi là vì ca ta, ta không trách ngươi.” Hứa Vị nột nột tiến lên, nhẹ giọng nói “Nhưng mà, ngươi đem ta chộp tới , đối Tiểu Mặc cùng cha ta mà nói, khẳng định sẽ có phiền toái rất lớn. Kỳ thật, ngươi hoàn toàn là có thể đem việc này nói cho ta biết hoặc là cha ta, chúng ta sao lại mặc kệ sinh tử của ca ca !”

Tuệ Khả vẫn buông đầu xuống như cũ, hai tay nắm chặt thành quyền thõng tại bên người, thấp giọng nói “Chính là…… Lúc trước, cha ta đều có thể không cần ta…… Ta sợ vạn nhất……”

Hứa Vị ngẩn ra, Phương Viễn nghe vậy cũng sửng sốt, hai người đều nháy mắt nhớ tới năm đó người buông một xấp ngân phiếu rồi cứ như vậy rời đi …… cha Tuệ Khả……

Hứa Vị nhìn Tuệ Khả, trong lòng đắn đo , Tuệ Khả là lo lắng, chính mình cùng cha cũng sẽ cùng cha nàng giống nhau, vì vinh hoa phú quý, liền bỏ xuống người chí thân sao? Hứa Vị quay đầu nhìn về phía Phương Viễn, Phương Viễn lúc này đã thẳng tắp dừng ở Tuệ Khả.

Hứa Vị chậm rãi lui ra phía sau, đem vị trí chừa ra , nhìn ca hắn Phương Viễn từng bước một hướng Tuệ Khả đi tới, cũng nhẹ nhàng cầm hai tay buông thõng bên người của Tuệ Khả gắt gao nắm lấy , nho nhỏ tiếng không biết nói gì đó, sau đó chỉ thấy Tuệ Khả oa một tiếng nhào vào trong ngực Phương Viễn khóc rống lên, tựa hồ muốn khóc ra sợ hãi cùng ủy khuất của bản thân……

Nhìn ca hắn vành tai hồng hồng nhẹ nhàng vỗ Tuệ Khả, Hứa Vị không khỏi cười, nhưng lập tức lại khổ qua mặt, cũng không biết Tiểu Mặc cùng cha hiện tại sốt ruột thành cái dạng gì ……

Mà lúc này Tiểu Mặc đang ở vùng ngoại ô kinh thành, Phương Hạo Nhiên ở trong thôn trang , vẻ mặt tối tăm nhìn chằm chằm Tiểu Bạch lạnh run lui thành một đoàn trên mặt đất.

Lúc này ánh trăng giấu ở trong mây đen đầy trời, nùng vân như vậy…… Cùng kinh thành đã nhiều ngày náo nhiệt cũng là tương đắc ích chương nha.

Mộc Dĩ chắp hai tay sau lưng đứng ở một bên, nhìn nhìn trời , lại nhìn Phương Hạo Nhiên khuôn mặt ngưng trọng cùng vẻ mặt có chút mỏi mệt cách đó không xa, đây là cha Hứa Vị? Tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng một thân phong độ này cũng làm cho người ta không dám khinh thường, mà gắt gao đi theo bên người Phương Hạo Nhiên…… Không phải là thứ tử thừa tướng đệ nhất kinh thành sao ? Kinh thành ngầm đệ nhất nhân…… Trong mắt Mộc Dĩ xẹt qua một tia nghiền ngẫm, vị thừa tướng đại nhân này hiện giờ theo sát ở bên Phương Hạo Nhiên cũng rất thú vị nha.

Lúc này, mấy người đều trầm mặc , không ai ra tiếng, Mộc Dĩ đánh giá bốn phía một phen sau, cũng rũ mi mắt, giờ phút này, Mặc Tam như muốn nổ tung , một thân hơi thở túc sát , ai cũng không nghi ngờ, hắn có thể hay không ở dưới một giây liền phất tay chiêu xuất Mặc Qủy Đạo đã muốn ngầm tiến vào chiếm giữ kinh thành , sau đó sát nhập đế cung!

Giờ phút này, ai cũng không có ý tứ đánh vỡ trầm mặc. Nên làm như thế nào? Trước cứu người? Hay là như thế nào? Ngày mốt chính là đại điển sắc phong hoàng tử! Hứa Vị giờ phút này bị bắt , mục đích đương nhiên cũng chỉ có một, đe dọa Mặc Tam rời khỏi! Nhưng lúc này có thể nào rời khỏi?! Tên đã trên dây không thể không bắn ! Huống hồ đi theo Mặc Tam còn có mấy đại gia tộc, còn có Mặc Qủy Đạo! Những người đó nên làm cái gì bây giờ? Rút ra thì sẽ như thế nào? Một núi không chấp nhận được hai hổ ! Mặc Tam dung không được Sở Hiền, Sở Hiền lại há có thể dung được Mặc Tam?! Nhưng nếu làm cho Mặc Tam bỏ mặc Hứa Vị không để ý, vậy chẳng thà giết Mặc Tam!

Vì thế, mấy người chỉ có thể trầm mặc.

Mộc Dĩ trong lòng suy đoán , ai sẽ đánh vỡ trầm mặc? Là Mặc Tam giờ phút này cường tự ức chế nhẫn nại, hay là Trương Minh Thụy làm cho người ta thấy không rõ tâm tư ? Hoặc là Phương Hạo Nhiên?

Mà làm cho người ta không thể tưởng được , đánh vỡ trầm mặc chính là —

“Không bằng…… Trước tạm thời như vậy đi. Im lặng một ngày, đợi sau này , sau đại điển sắc phong hoàng tử rồi nói .” Phương Hạo Nhiên thản nhiên nói, đứng lên, muốn xoay người rời đi.

Nhưng Mặc Tam cũng lạnh lùng cất tiếng “Ngươi không sợ Vị Vị gặp chuyện không may sao?”

“Đó là con ta.” Phương Hạo Nhiên không có quay đầu lại, ánh mắt dừng ở một tiêu điểm xa xa nào đó , thanh âm bình tĩnh đến cực điểm “Hay là ngươi cảm thấy được hiện tại nên đánh tiến đế cung , bức Sở Hiền giao ra Vị Vị? Mục tiêu bọn họ là ngươi, không phải Vị Vị, cho dù là tông chủ kia, ta cũng chắc chắn , hắn [ nàng ] tuyệt đối không dám thương tổn Vị Vị, chỉ cần đại môn của thâm cung cấm địa một ngày chưa mở ra! Mà ngươi cần phải làm là, ở ngày cuối cùng của đại điển sắc phong hoàng tử hoàn toàn đánh bại Sở Hiền!” Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền nện bước , xoay người rời đi.

Mặc Tam trầm mặc nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Phương Hạo Nhiên, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm Tiểu Bạch còn quỳ rạp trên mặt đất uể oải không thôi, lạnh lẽo mở miệng “Làm hộ chủ linh thú, ngươi thế nhưng để cho chủ nhân bị người bắt đi?! Ngươi quả thực làm bẩn hai chữ linh thú này ! Tiểu Bạch! Ngươi nghe, hiện tại mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, lập tức cút đến bên người Vị Vị cho ta, bảo hộ Vị Vị!”

Tiểu Bạch lúc trước nghe Mặc Tam nói một câu làm bẩn linh thú, nước mắt bão táp, một câu phía sau “Lập tức cút đến bên người Vị Vị” Sợ tới mức lập tức thu hồi nước mắt, quang quyển chợt lóe, sưu một cái liền tiêu thất!

Mộc Dĩ nhìn, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, Tiểu Bạch này thật có lá gan chuột nhắt mà !

Bên này, Phương Hạo Nhiên mau chóng ly khai trầm mặc hướng tiểu viện của mình đi tới , hơn nữa nện bước càng ngày càng gấp, vẻ mặt cũng càng thêm bình tĩnh, lông mi khóa chặt, ở phía sau hắn, Trương Minh Thụy gắt gao đi theo , so sánh với Phương Hạo Nhiên bình tĩnh, vẻ mặt Trương Minh Thụy lại là ngưng trọng , mặt mày còn có một tia lo lắng, ánh mắt gắt gao khóa tại Phương Hạo Nhiên càng chạy càng nhanh ở tiền phương, trong lòng Trương Minh Thụy chỉ cảm thấy người này…… Tựa hồ cách hắn xa hơn ?

Rốt cục, ở khi Phương Hạo Nhiên đi vào viện , vào phòng, thời điểm tùy tay đóng cửa, Trương Minh Thụy mạnh mẽ tiến lên vài bước, một tay ngăn trở cửa phòng sắp bị đóng, sau đó chen vào, dừng ở Phương Hạo Nhiên vẻ mặt bình tĩnh đến cực điểm, nhẹ giọng hỏi “Ngươi giận ta?”

Phương Hạo Nhiên cười, tươi cười có chút khó coi có chút xa cách, trong giọng nói lãnh đạm lộ ra áp lực khôn kể “Ta dựa vào cái gì trách ngươi?”

Trương Minh Thụy nghe vậy, trong lòng mạnh mẽ nhói lên , dựa vào cái gì?

Trương Minh Thụy mạnh mẽ tiến lên, lấy một tay chế trụ Phương Hạo Nhiên, ép sát đi lên chính là Trương Minh Thụy tươi cười ôn nhu đến cực điểm, nhưng khuôn mặt cũng lành lạnh đến cực điểm “Dựa vào cái gì?” Trương Minh Thụy từng chữ từng thấp nhu , ngữ tốc thật chậm thì thào nói “Ngươi là Phương Hạo Nhiên, ngươi là người Trương Minh Thụy ta bỏ qua hết thảy không tiếc đại giới gì cũng muốn gần nhau đời đời kiếp kiếp ! Mặc kệ ngươi là ai! Từ chỗ nào mà đến! Chỉ cần là ngươi, chỉ cần là Phương Hạo Nhiên ngươi! Ngươi lại nói, bằng, cái, gì sao? Hạo Nhiên, ngươi có thể giận ta, trách ta, đánh ta, mắng ta, ngươi muốn thế nào cũng đều có thể! Nhưng, ngươi không thể, ngươi không thể xa cách ta! Ngươi không thể xóa đi bất cứ loại quan hệ nào với ta, không thể! Ngươi không thể!”

Phương Hạo Nhiên nghe, cũng nhìn thẳng Trương Minh Thụy, trong lòng tràn đầy khổ sở, hắn từng sợ hãi…… Cho dù hắn khôi phục trí nhớ, hắn cùng Trương Minh Thụy cũng khó lấy lại lúc ban đầu, bởi vì giữa bọn họ…… Từng có một Tống Chân , hiện giờ còn có Viễn Viễn cùng Vị Vị……. Hắn hiểu Trương Minh Thụy, hắn biết, khuôn mặt cùng ánh mắt của Trương Minh Thụy đã có chút điên cuồng, bề ngoài dù ôn nhã như thế nào, đối mình dịu dàng như thế nào, cũng khó dấu nỗi hận trong lòng y đối Tống Chân, cũng khó dấu…… Mỗi lần nhìn thấy Vị Vị, nhìn đến Viễn Viễn, cái loại ánh mắt đạm mạc đến cực điểm chán ghét đến cực điểm…… Liền giống như, hắn tuyệt đối không thể chịu được Trương Minh Thụy đụng chạm ngoại nhân trừ bỏ chính hắn , Trương Minh Thụy càng thêm không thể chịu được hắn từng bị một người sở hữu…… Hiện giờ y có thể làm đến như thế đã là không tồi , mà mình thật sự dựa vào cái gì trách y ?

Chậm rãi nâng tay , nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt Trương Minh Thụy, Phương Hạo Nhiên lẳng lặng thấp giọng nói “Ta không có cách nào trách ngươi, nhưng , Minh Thụy, coi như ta cầu ngươi, nhất định phải để Vị Vị cùng Viễn Viễn bình an…… Nếu không, ngươi và ta thật sự chỉ có thể –”

Lời chưa nói ra khỏi miệng , đã bị cái hôn thô bạo hung ác cướp đi, liều chết dây dưa, liều chết môi lưỡi đan xen , Phương Hạo Nhiên không thể kháng cự, cũng không có ý kháng cự, cho đến khi cái hôn rời đi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lại bị gắt gao ôm , hôn nhẹ mềm mại trấn an chậm rãi dừng ở trên trán hắn , khi nâng mắt lên , Phương Hạo Nhiên mới nghe được Trương Minh Thụy mềm nhẹ trả lời “Yên tâm, bọn họ sẽ bình an . Ta sao có thể làm ra chuyện khiến ngươi thương tâm ?”

Nghe thấy trả lời, trong lòng Phương Hạo Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng ôm lại, đầu óc Phương Hạo Nhiên vẫn có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy vẫn có chỗ nào đó không quá thích hợp?

Bởi vì Phương Hạo Nhiên có chút mơ hồ dựa vào Trương Minh Thụy, hắn không có nhìn thấy , ở trong phòng hôn ám, biểu tình Trương Minh Thụy trầm mặc, còn có, ánh mắt lạnh lẽo.

Mà…… Dưới ánh trăng vẫn chưa giãy dụa rời đi mây đen, Mặc Tam đạm mạc đứng ở trong vườn, cho đến khi phía sau xuất hiện Trương Minh Thụy vận nguyệt sắc bào phục, hắn mới chậm rãi xoay người, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, Mặc Tam hỏi “Vì cái gì?”

“Cái gì vì cái gì?” Trương Minh Thụy khinh đạm cười “Tam hoàng tử khuya khoắt kêu tại hạ đi ra chỉ để hỏi điều này ?”

Mặc Tam nhìn chằm chằm khuôn mặt khinh đạm cười của Trương Minh Thụy, chậm rãi mở miệng “Ngươi hẳn cũng biết, Phương bá phụ xưa nay yêu thương Vị Vị, mà Phương bá phụ lại là một người có trí tuệ tuyệt đỉnh, có một số việc có lẽ hiện tại không rõ ràng lắm, người bình thường đại khái sẽ bị che dấu cả đời, nhưng Phương bá phụ, ta không nghĩ rằng hắn sẽ bị che dấu cả đời.”

Trương Minh Thụy chậm rãi thu hồi tươi cười khinh đạm, vẻ mặt có chút lãnh đạm “Ngươi thực hiểu biết Hạo Nhiên , mà ngươi cũng có thể đã biết, ta cùng Hạo Nhiên quen biết từ lúc thiếu niên, hiểu biết của ta đối hắn xa hơn nhiều so với hiểu biết của ngươi .”

“Cho dù ngươi là người Phương bá phụ coi trọng nhất trong lòng , ngươi cũng không nên quên! Cái gọi là phụ tử tình thâm!” Mặc Tam lạnh lùng nói .

Trương Minh Thụy thật sâu nhìn chằm chằm Mặc Tam, sau một lúc lâu, ảm đạm cười “Ta biết. Cho nên, ngươi yên tâm, bọn họ cũng không có chuyện gì .”

Trương Minh Thụy dứt lời, liền chậm rãi xoay người “Nếu chuyện khác vô sự , ta trở về phòng .”

Mặc Tam nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, lại hỏi “Ta không rõ, lấy năng lực hiện giờ của ngươi, ngươi căn bản không cần nghe theo bất luận kẻ nào, vì sao?”

“Đó là hiện tại, mười sáu năm trước Trương Minh Thụy bất quá là con của một gia phụ điên , thứ tử địa vị hèn mọn.” Trương Minh Thụy thản nhiên nói “Tam hoàng tử, bốn năm trước , lời khuyên ta dành cho người , còn thỉnh không cần quên.”

Mặc Tam nao nao, bốn năm trước ? Lời khuyên ?

— thời điểm người tuyệt vọng có thể cầu thần, thần, thời điểm tuyệt vọng chỉ có thể tự cứu!

Nháy mắt chợt lóe, trở lại trong phòng , Trương Minh Thụy nhìn thấy Phương Hạo Nhiên vẫn trợn tròn mắt kinh ngạc ngẩn người như cũ, khóe miệng hơi hơi hiện lên một tia chua xót bất đắc dĩ, mà Phương Hạo Nhiên ở thời điểm Trương Minh Thụy trở lại phòng, lấy lại tinh thần, từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía Trương Minh Thụy “Đã trở lại?”

“Ngươi không ngủ?” Trương Minh Thụy thu hồi khóe miệng chua xót, gợi lên tươi cười nhu hòa, chậm rãi hướng về phía giường, nâng nhẹ tay phủ lên trán Phương Hạo Nhiên “Không thoải mái sao ?”

Phương Hạo Nhiên lắc đầu, kéo tay Trương Minh Thụy xuống , nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, nói “Ta không sao, bất quá là đang chờ ngươi, không nghĩ ngủ thôi.”

Trương Minh Thụy hơi hơi sửng sốt, lập tức trong lòng vui mừng, mắt sáng rực lên rất nhiều, khóe miệng tươi cười càng thêm nhu hòa, rất nhiều năm trước, Hạo Nhiên cũng có một thói quen do hắn không dấu vết bồi lên , thói quen không có hắn liền ngủ không được.

“Ngủ đi.” Trương Minh Thụy lôi kéo Phương Hạo Nhiên nằm xuống giường, khẽ vỗ lưng Phương Hạo Nhiên, thanh âm phóng thấp rất nhiều, cảm giác có chút khàn khàn, nhưng ở trong ban đêm, Phương Hạo Nhiên nghe, lại cảm thấy rất an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.