Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 97: Chương 97: Khúc nhạc dạo kinh thành [2]




Trên quan đạo đi thông Quảng Vực Huyền, lúc này có hai đội nhân mã đang đứng song song về cùng một hướng .

Ngăn chặn ở trước Quảng Vực Huyền , giáo úy đầu lĩnh khuôn mặt khẩn trương, còn có chút khiếp đảm, nhưng tựa hồ sợ hãi cái gì đó , không dám lui ra phía sau, nơm nớp lo sợ giơ đao che ở đằng trước.

Mà đối mặt với gã , chính là đám người Mặc Tam, Phương Hạo Nhiên, Kim Đại Vĩ.

Mặc Tam đạm mạc mà đứng đầu tiên , Phương Hạo Nhiên , Kim Đại Vĩ theo sát sau đó, mà Hứa Vị thì đứng ở bên người Phương Hạo Nhiên.

Hứa Vị ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, tuy rằng mưa to đã tạnh, nhưng mây đen chưa hoàn toàn tán đi, lúc này bầu trời đang mưa lất phất, phủ kín trên đỉnh đầu người , giống như đang áp lực cái gì đó. Hứa Vị nhịn không được nhíu nhíu mày, thời tiết như vậy thật sự không vui vẻ được. Lại nhịn không được nhìn về phía Mặc Tam đạm mạc không nói đứng ở đằng trước, từ tối hôm qua đến bây giờ, Tiểu Mặc cơ hồ cũng không mấy nói chuyện. Ngày thường tuy rằng cũng ít lời kiệm ngữ , nhưng Hứa Vị tổng có thể cảm nhận được Tiểu Mặc đối chính mình để ý cùng thân mật , chỉ là từ tối hôm qua bắt đầu, phân xa cách kia tựa như đang vắt ngang bọn họ, mặc kệ hắn nói gì, cố ý đùa cười cũng tốt, hỏi vài thứ đề cũng tốt, Tiểu Mặc luôn đạm mạc , nhiều nhất cũng chỉ hư ứng vài tiếng.

Từ ngày nhận thức Tiểu Mặc bắt đầu, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Mặc xa cách với hắn như vậy.

Rốt cuộc…… Là làm sao vậy? Hứa Vị gục đầu xuống, trong lòng từng trận trất buồn sinh đau.

Cho đến khi một tiếng lãng tiếu truyền đến, Hứa Vị lấy lại tinh thần, nhìn về phía quang quyển màu lam đột ngột xuất hiện ở đối diện, quang quyển qua đi, Sở Hiền một thân bào phục xanh ngọc chắp hai tay sau lưng xuất hiện ở trước mặt mọi người, dung nhan tuấn lãng thanh thản cùng tự tin kia tựa hồ đang cười rất là ôn hòa.

Hắn đột ngột xuất hiện, làm cho mọi người có chút xôn xao nho nhỏ, nhưng Mặc Tam hờ hững, Phương Hạo Nhiên lại lộ vẻ bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự đoán được.

“Yêu, nguyên lai là tam đệ a, còn có Phương đại nhân.” Sở Hiền tươi cười thân hòa không thôi tiến lên, đối với Phương Hạo Nhiên thật ôn hòa chắp tay, ánh mắt tựa hồ không chút để ý nhìn quét một vòng, thời điểm nhìn thấy Hứa Vị, tựa hồ hơi hơi sửng sốt, đôi mắt lập tức tỏa sáng, nhưng rất nhanh lại bất động thanh sắc dời đi, ánh sáng trong chớp mắt kia mau đến mức cơ hồ không ai lưu ý, nhưng, Phương Hạo Nhiên ở bên người Hứa Vị cũng đã lưu ý tới rồi, ra vẻ vô tình hơi hơi di chuyển vài bước, liền đem Hứa Vị chắn ở phía sau mình.

“Không biết tam đệ cùng Phương đại nhân đến đây là có chuyện gì quan trọng ?” Sở Hiền cười hỏi.

“Vì Quảng Vực Huyền mà đến.” Mặc Tam nói, tiến lên một bước “Phương Tung đại nhân ở Quảng Vực Huyền lúc trước phái người đi ra cầu cứu.”

Sở Hiền nhướng mày “Nga? Phương Tung đại nhân phái người cầu cứu? Kỳ quái , việc này sao ta không biết? Tam đệ, Quảng Vực Huyền này đã bùng nổ ôn dịch , ta sợ ôn dịch lan tràn đến Lưu Sa Huyền, cố ý phái người trấn thủ . Lời Phương Tung đại nhân,nói , ta đã suy nghĩ biện pháp , như thế nào mới có thể bình an đem người mang đi ra.” Sở Hiền dứt lời, nhìn về phía Mặc Tam, tươi cười trong sáng không thôi.

“Ôn dịch?” Lúc này Phương Hạo Nhiên cười tủm tỉm tiến lên, chắp tay nói “Nếu thật sự là ôn dịch, vậy nhị hoàng tử ngài cứ yên tâm đi, tiểu nhi Hứa Vị của ta là thân truyền đệ tử của Tuệ Viễn đại sư, y thuật xem như có thể yên tâm, ôn dịch này cứ giao cho tiểu nhi đến ứng phó, nhị hoàng tử, ngài cùng tam hoàng tử còn có tứ phong đại điển, lúc này không thể trì hoãn nhiều hơn, trước khi hoàng thượng chưa phái người đến, Quảng Vực Huyền này cứ giao cho hạ quan đến xử lý đi. Vị Vị! Còn không ra bái kiến nhị hoàng tử!”

Hứa Vị nghe thấy lời cha nói , liền tiến lên một bước, chậm rãi đi ra.

Sở Hiền nhìn về phía Hứa Vị chậm rãi tiến lên, trên mặt tươi cười có chút vi diệu “Hứa Vị? Hứa công tử, chúng ta lại gặp mặt.” Lời cuối cùng mang theo một tia ý vị thâm trường. Tươi cười vi diệu này, còn có ý vị thâm trường ở câu nói cuối cùng, đều làm cho Phương Hạo Nhiên thoáng nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Mặc Tam, lúc này Mặc Tam vẫn diện vô biểu tình như cũ.

Hứa Vị ra vẻ không biết, chỉ hơi hơi gục đầu xuống, chắp tay, thấp giọng nói “Thảo dân Hứa Vị bái kiến nhị hoàng tử.”

Sở Hiền lại tiến lên một bước, cách Hứa Vị chỉ có ba bước, nhìn về phía Hứa Vị cúi đầu chắp tay, trong giọng nói Sở Hiền rất nhu hòa “Không cần giữ lễ tiết, ngẩng đầu lên.”

Hứa Vị chắp tay xác nhận, đang muốn ngẩng đầu, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, một đạo thân ảnh quen thuộc liền chắn trước mặt Hứa Vị. Hứa Vị kinh ngạc nhìn thân ảnh trước mắt đã sớm quen thuộc không thôi, trong lòng lại là một trận trất buồn.

“Nhị hoàng huynh, đề nghị vừa mới của Phương đại nhân, ngươi cảm thấy như thế nào? Nếu ngươi cũng đồng ý , vậy chúng ta đây không cần lãng phí thời gian nữa , vẫn nên đi nhanh vào thành đi.” Mặc Tam lạnh lùng nói.

Sở Hiền nhìn Mặc Tam che ở trước mặt chính mình, đôi mắt lạnh lùng, trên mặt cũng lại vẫn cười đến trong sáng như cũ “Tam đệ nói đúng nha.” Quay đầu nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, Sở Hiền chắp tay, rất ôn hòa hữu lễ nói “Vậy thì Phương đại nhân, Quảng Vực Huyền này liền nhờ vả Phương đại nhân .”

“Không dám, đây là bổn phận hạ quan.” Phương Hạo Nhiên cười tủm tỉm nói xong, quay đầu đối Hứa Vị hô “Vị Vị, chúng ta đi nhanh đi. Đừng trì hoãn chính sự.”

Hứa Vị lấy lại tinh thần vội vàng đáp ứng , lướt qua Mặc Tam, hướng Phương Hạo Nhiên đi đến, thời điểm đi qua Sở Hiền, Sở Hiền đột nhiên xoay người ở bên tai Hứa Vị, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu “Cẩn thận một chút.”

Hứa Vị bị người này đột nhiên tới gần mà hoảng sợ, theo bản năng tránh đi, lại nghe thấy câu “Cẩn thận một chút”, trong lòng chấn động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Sở Hiền, lại chỉ thấy Sở Hiền cười nhưng không nói, tươi cười cũng vẫn rất trong sáng.

**********

Ngoài cổng thành Quảng Vực Huyền.

Sau khi nhìn theo Hứa Vị cùng Phương Hạo Nhiên và Kim Đại Vĩ đi vào Quảng Vực Huyền , Mặc Tam nhìn về phía Sở Hiền, động tác vừa mới của Sở Hiền quá mức đột ngột , hắn không kịp kéo Vị Vị ra , tâm tình vốn đã âm u buồn bực lại bởi vì Sở Hiền kia cũng dám tới gần Vị Vị nhà hắn mà càng thêm bực bội !

“Nhị hoàng huynh sự vụ bận rộn, đệ đệ không dám ở lâu.” Mặc Tam lạnh lùng nói.

Sở Hiền thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào người đã sớm tiến vào Quảng Vực Huyền xa xa, nhìn về phía Mặc Tam, đôi mắt cũng trầm xuống, nhưng trên mặt ý cười cũng chưa giảm nửa phần “Quý nhân huyết mạch Phượng tộc kia , tam đệ hảo hảo chiếu cố.”

“Không nhọc nhị hoàng huynh lo lắng.” Mặc Tam thanh âm càng thêm âm lãnh.

“Ha hả…… Tam đệ, ta sao có thể không lo lắng chứ? Đó chính là Phượng tộc huyết mạch a.” Sở Hiền nở nụ cười, mặt mày lại không thấy nửa phần ý cười, nhìn chằm chằm Mặc Tam, ngữ khí rất nhẹ nhàng bâng quơ “Tam đệ ngươi là mặc quỷ, vẫn nên cách xa Phượng tộc huyết mạch một chút mới hảo. Nếu Phượng tộc huyết mạch kia dính khí tức mặc quỷ của ngươi , vậy thật không tốt .”

Mặc quỷ? Cách xa Phượng tộc huyết mạch? Phượng tộc huyết mạch dính khí tức mặc quỷ thì không tốt??

Mặc Tam đồng tử co rút lại, trong lòng sát ý sôi trào, bởi vì Vị Vị có chuyện gạt mình mà lòng hắn đã sớm bất an , lúc này cơ hồ lại thêm bực bội tới cực điểm ! Trong lòng không ngừng được miên man suy nghĩ, có phải hay không, có phải hay không chính là bởi vì…… Bởi vì mình là mặc quỷ, cho nên Vị Vị kiêng kị mình?! Cho nên rõ ràng có việc nhưng lại gạt chính mình?!

Mặc Tam nắm chặt tay thành quyền , thời điểm cơ hồ kiềm chế không được sát ý đầy ngập, đột nhiên, chợt nghe một thanh âm trong trẻo “Tiểu Mặc! Ngươi sao còn ở đây ?”

Ngay sau đó, tay hắn đã được một đôi tay ấm áp nắm lấy , Mặc Tam giật mình cúi đầu, liền đối mặt với tươi cười trong vắt ôn nhuận của Hứa Vị, tim Mặc Tam run lên.

Hứa Vị thấy Mặc Tam cúi đầu, tươi cười lớn hơn nữa, ngữ khí lại mang theo ôn nhu khôn kể “Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi.”

Mặc Tam dừng ở tươi cười trong vắt ôn nhuận kia, sát ý đầy ngập cứ như vậy chậm rãi từng chút từng chút biến mất, cúi đầu ừ một tiếng, để mặc Hứa Vị nắm tay hắn hướng Quảng Vực Huyền đi đến.

Thời điểm đi qua bên người Sở Hiền, Hứa Vị dừng chân , cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Hiền nghiêm mặt cứng ngắc, nói “Nhị hoàng tử đại khái không biết, thảo dân cùng tam hoàng tử đồng giường đã rất nhiều năm , đã sớm lây dính khí tức mặc quỷ, kỳ thật, cũng không có gì , bất quá Phượng tộc huyết mạch dường như có điểm cao quý quá nha , ha hả, cũng may thảo dân không phải Phượng tộc huyết mạch……” Dứt lời, Hứa Vị liền cười tủm tỉm gật đầu tỏ ý , xoay người lôi kéo Mặc Tam bước từng bước lớn hướng Quảng Vực Huyền đi đến.

Sở Hiền giận tái mặt, nhìn chằm chằm Hứa Vị cùng Mặc Tam dần dần đi xa, cúi đầu cười lạnh, lẩm bẩm nói “Ta sẽ cho ngươi biết …… Ta mới là huyết mạch long tộc chân chính! Một ngày nào đó, một ngày nào đó……”

Thì thào vừa dứt lời, Sở Hiền vung tay lên, phía sau chợt lóe quang quyển màu xám, một nam tử áo xám cung kính chắp tay quỳ xuống đất “Hôi Cửu bái kiến nhị hoàng tử.” ( =)) Bác Thụ hết tên à )

Sở Hiền từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc đưa Hôi Cửu, trầm giọng nói “Đây là giải dược, nếu Hứa công tử trúng độc, nhớ kỹ, đem giải dược cho Hứa công tử ăn vào, cần phải bảo đảm an nguy của Hứa công tử!”

“Dạ!”

Sở Hiền dứt lời, liền nhìn thật lâu vào cổng thành Quảng Vực Huyền kia một lần , rồi mới xoay người nhanh li khai !

**********

Mà vào Quảng Vực Huyền sau , Hứa Vị đã muốn buông tay ra, nhưng mới vừa buông lỏng ra , đã bị Mặc Tam gắt gao cầm.

Hứa Vị nhíu mày, vừa mới hắn bởi vì Tiểu Mặc chưa cùng bọn họ tiến vào mà trong lòng bất an, liền chạy lại , kết quả lại nghe thấy nhị hoàng tử kia nói mấy lời vô liêm sỉ ! Nhìn Tiểu Mặc một thân lạnh đầy sát khí, hắn lo lắng Tiểu Mặc Nhất thời xúc động, liền vội vàng chạy qua…… Cũng may, Tiểu Mặc đại khái là tỉnh táo lại , thuận theo tùy ý để hắn mang đi.

Chính là hiện tại nếu vào Quảng Vực Huyền “Nguy cơ” xem như cũng hết , vậy hắn cũng nên buông tay ra , lúc này Hứa Vị nghĩ tới từ hôm qua Mặc Tam bắt đầu xa cách, lại đối lập hiện tại gắt gao nắm tay hắn không buông…… Cái này tính là cái gì ??

Hứa Vị cắn môi , dùng sức phất phất , lại vẫn không thể buông ra, không khỏi quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Mặc Tam “Buông tay.”

Mặc Tam thật sâu nhìn Hứa Vị, gắt gao nắm tay Hứa Vị không có nửa phần ý tứ buông ra.

Nhìn Mặc Tam đột nhiên bướng bỉnh lên như vậy, Hứa Vị trong lòng hơi hơi tức giận chuyển hóa thành vô lực, có chút bất đắc dĩ, nhìn bọn Phương Hạo Nhiên đứng cách đó không xa đang khoanh tay lên ngực tựa tiếu phi tiếu nhìn họ, lại quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, phóng hoãn ngữ khí, thấp giọng nói “Tiểu Mặc, ngươi buông tay, cha bọn họ đều ở đây , như vậy không tốt. Có chuyện gì chúng ta đêm nay trở về nói sau được không?”

Mặc Tam nhìn Hứa Vị, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hứa Vị lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người vội hướng bọn Phương Hạo Nhiên đang tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào họ mà chạy tới , mà Mặc Tam liền đứng ở tại chỗ, dừng ở thân ảnh Hứa Vị, sau một lúc lâu, mới bước đi chậm rãi hướng bọn họ đi đến.

Phương Hạo Nhiên hai tay khoanh trước ngực , tươi cười rất từ ái nhìn Hứa Vị, ngữ khí cũng rất hòa ái “Vị Vị a, cha biết ngươi cùng tam hoàng tử có tình cảm tốt , nhưng là, người ta tốt xấu cũng là tam hoàng tử, chúng ta đây, chỉ là tiểu dân chúng, cử chỉ là phải chú ý quân thần lễ nghi, biết không?” Dứt lời, lại cười từ ái, lộ ra bạch nha chói lọi, xem ở trong mắt Kim Đại Vĩ đứng một bên, thì phải là âm trầm chợt lóe a.

Hứa Vị nhìn Phương Hạo Nhiên tươi cười từ ái, nghe ngữ khí hòa ái kia, trên lưng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ròng ròng , trên mặt chỉ có thể giả ngu ha hả cười “Cha, ta đã biết.”

Đợi Mặc Tam đi tới, Phương Hạo Nhiên thu hồi tươi cười trên mặt từ ái, giả cười nói “Tam hoàng tử, người xem, một người phụ cận đều không có…… Tam hoàng tử cũng biết đại ca Phương Tung của ta hiện tại ở đâu?”

Mặc Tam đi đến bên người Hứa Vị dừng lại , nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, ngữ khí thực hờ hững “Ta cũng không biết.”

Phương Hạo Nhiên trên mặt tươi cười cứng đờ, không phải chứ ? Không biết? Phương Hạo Nhiên quay đầu nhìn chung quanh, lại nói tiếp Quảng Vực Huyền này cũng lớn dã man , lúc này phải đi tìm mấy trăm người còn sống kia thế nào đây ? Nếu độc trùng do Sở Hiền kia hạ không thể nhanh tìm được , trời biết có thể lan tràn ra hay không? Nếu thật sự là gây thành ôn dịch, vậy thì nguy rồi! Phương Hạo Nhiên không khỏi nhíu chặt mày .

“Cha, ta có thể tìm được.” Hứa Vị lúc này đột ngột mở miệng nói, dứt lời, từ trên vòng tay trên cổ tay sờ sờ, trên tay nhất thời xuất hiện một con vật giống hệt như bạch ngọc ếch a.

Kim Đại Vĩ vừa thấy, không khỏi mở to hai mắt ngạc nhiên, mà Phương Hạo Nhiên cũng trừng lớn mắt, thốt ra “Tùy thân không gian a!”

Mặc Tam nghe vậy, bật người hướng Phương Hạo Nhiên, ánh mắt lợi hại, Phương Hạo Nhiên này biết pháp thuật không gian đã muốn biến mất suốt một ngàn năm sao ?

Hứa Vị sửng sốt, lập tức hoang mang gật đầu “Cha, ngài cũng biết cái này?”

Phương Hạo Nhiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười ngượng ngùng, tránh đi đề tài “Cái kia, Vị Vị, chuyện này về sau ta nói sau, ngươi nói mau, ếch này làm thế nào để giúp tìm đại bá ?”

Hứa Vị cười, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ếch phóng tới trên mặt đất, lại từ trong vòng tay lấy ra một con dao nhỏ. Thấy Hứa Vị lấy ra dao nhỏ , Mặc Tam nhíu mày nhìn, Vị Vị sẽ không là muốn……

Mặc Tam chưa đoán xong, chỉ thấy Hứa Vị đã đem con dao cứa lên ngón tay mình tạo thành một vết thương nhỏ , một giọt máu chậm rãi chảy tới miệng ếch, Mặc Tam vừa thấy, mạnh mẽ cầm lấy một tay Hứa Vị, Hứa Vị sửng sốt “Tiểu Mặc ngươi –”

Chưa nói ra lời, đã bị cử chỉ Mặc Tam ngăn cản!

Hứa Vị ngơ ngác nhìn Mặc Tam đem ngón tay mình bỏ vào trong miệng mút vào , sau một lúc lâu, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hoang mang rối loạn đem ngón tay của mình rút ra, mặt đỏ bừng, tất cả mặt mày đều là xấu hổ buồn bực .

Này…… Tiểu Mặc a …… Sao không biết phân biệt trường hợp như thế !!

Mà Mặc Tam cũng ra vẻ bình tĩnh, giống như cử chỉ vừa mới là tối bình thường.

Kim Đại Vĩ một hồi nhìn Mặc Tam một hồi nhìn Hứa Vị, yên lặng không nói, trong lòng cũng dần dần hiểu được , chính là, sau khi hiểu được, Kim Đại Vĩ cũng thực rối rắm, Đại Sở đối phong nguyệt tình sự của nam tử với nam tử là thật sự kiêng kị! Tam hoàng tử hiện giờ đối Vị Vị như thế, nếu như bị người của nhị hoàng tử biết được , chỉ sợ tương lai tranh đoạt càng thêm gian nan !

Một bên Phương Hạo Nhiên hắc nghiêm mặt trừng mắt nhìn Mặc Tam đam mạc tỏ vẻ dường như không có việc gì, còn nghiêng đầu nhìn Hứa Vị đang đỏ mặt nắm chặt tay mình, nhíu mày hỏi “Vị Vị, ếch này có thể làm gì?”

Hứa Vị lấy lại tinh thần, vội ngượng ngùng cười, đáp “Cha, người xem xem sẽ biết.”

Phương Hạo Nhiên nga một tiếng, dứt khoát ngồi xổm xuống nhìn bạch ngọc ếch kia, Phương Hạo Nhiên vừa ngồi xổm xuống, Kim Đại Vĩ cũng ngồi xổm xuống theo, mà Mặc Tam đã sớm ngồi xổm bên người Hứa Vị.

Nhìn chằm chằm bạch ngọc ếch kia, Phương Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy ếch này rất quen thuộc, sẽ không là…… Trong đầu đột nhiên thoáng hiện một chút hình ảnh, Phương Hạo Nhiên nhíu mày hỏi “Vị Vị, ếch này ngươi lấy tới như thế nào ?”

Lấy tới như thế nào ? Đương nhiên là phát hiện ở trong thư phòng Ngọc Thạch cung kia…… Bất quá, Hứa Vị nhìn Mặc Tam, thấp giọng nói “Ngẫu nhiên có được .”

Chuyện Ngọc Thạch cung kia vẫn không nói cho thỏa đáng.

Phương Hạo Nhiên giương mắt nhìn Hứa Vị liếc mắt một cái, ngẫu nhiên?? Phương Hạo Nhiên trong lòng bĩu môi, Vị Vị thế nhưng cũng học được cách gạt cha ? Bất quá, Trương hồ ly hỗn đản kia làm thế nào đem từng kiện bảo bối ném tới địa phương kia ?? Không có thứ này, hỗn đản Trương hồ ly luyện công bị thương thì làm sao bây giờ? ( A, lo cho chồng )

Nghĩ tới hỗn đản kia, Phương Hạo Nhiên trong lòng càng thêm chua xót đau đớn, Hứa Vị thoáng nhìn, không khỏi lo lắng hỏi “Cha, ngài không có việc gì chứ ?”

Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, cố gắng bỏ qua chua xót đau đớn đè nén trong lòng, nhếch miệng cười, lắc đầu “Không có việc gì!” Không dám lại nhìn con ếch kia , Phương Hạo Nhiên nhìn xung quanh, vừa nhìn ra , Phương Hạo Nhiên khó có thể tin trừng lớn mắt, lẩm bẩm nói “Không thể nào?”

Mặc Tam, Hứa Vị, Kim Đại Vĩ vừa nghe, đều ngẩng đầu theo tầm mắt Phương Hạo Nhiên nhìn lại, không biết từ khi nào, đám vật thể màu đen thật giống con giun con sâu thi nhau từ bốn phương tám hướng không ngừng bò lên, đang hướng bọn họ đi đến!

Kim Đại Vĩ hoảng sợ nhảy dựng lên, nhịn không được thất thanh kêu lên “Trời ạ! Là trùng ! Thiệt nhiều trùng !”

Mặc Tam khẽ nhíu mày, con ếch này sao dẫn ra nhiều trùng như thế ??

Hứa Vị lại là ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn kêu lên “Oa! Ta thành công ! Độc trùng được dẫn đến đây!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần nhất jj động kinh , tỏ vẻ ta đổi mới có người nhìn không tới???[⊙_⊙]?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.