Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 99: Chương 99: Khúc nhạc dạo kinh thành [4] …




Mà ở Hứa Vị vừa thi châm qua đi, nhóm dân chúng vốn đang hôn mê ngã xuống đất rất nhanh liền thức tỉnh lại, ở thời điểm hoàng hôn đã đến, nhóm dân chúng đều đã tỉnh lại hết , mà lúc này, người vốn canh giữ ở cổng thành thấy nhóm dân chúng này thức tỉnh sau, đều rất là kinh ngạc, Phương Hạo Nhiên cùng Phương Tung lại nghiêm khắc mệnh lệnh bọn họ tránh ra không thể tái ngăn chặn quan đạo, lúc này, nhị hoàng tử đã rời đi, giáo úy cầm đầu cũng không dám trực tiếp theo chân bọn họ chống lại, hơn nữa, trên quan đạo cách đó không xa xuất hiện đương nhiệm gia chủ Phương gia đã chạy suốt đêm tới đây -hộ bộ thượng thư Phương Dung chức vụ trong triều gần với thừa tướng Trương Minh Thụy!

Vì thế, từ khi nạn lũ bắt đầu, cổng thành Quảng Vực Huyền luôn bị ngăn chặn rốt cục có thể quang minh chính đại mở ra !

Đứng ở cổng thành, thời điểm cổng thành chậm rãi mở ra, Phương Hạo Nhiên chỉ cười tủm tỉm , mà khi cổng thành hoàn toàn mở ra, khi một lão giả niên kỉ ước chừng hơn năm mươi tuổi vận một thân bào phục màu xám khoác thêm áo choàng màu đen xuất hiện ở trước mặt Phương Hạo Nhiên, lão giả kia tuy rằng vẻ mặt đầy nếp nhăn già nua, nhưng đôi mắt lại sáng ngời hữu thần, chính là mặt mày kia che dấu không được lo lắng cùng mỏi mệt. Phương Hạo Nhiên chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì đó đập mạnh vào một cái!

Phương Hạo Nhiên trong đầu nháy mắt hiện lên mười lăm năm trước, trước đêm hắn rời đi kinh thành, lão giả trước mắt này cũng vẫn một thân bào phục màu xám khoác thêm áo choàng màu đen, đứng ở trước mặt hắn, vừa lo lắng vừa giận , trừng mắt nhìn hắn, miệng cũng là nói liên miên cằn nhằn dặn dò phải cẩn thận, không thể hoàn toàn tin tưởng người khác, phải lưu tâm tới thân thể, phải học cách tự chiếu cố chính mình, không thể nhiều chuyện……

Tầm mắt Phương Hạo Nhiên có chút mơ hồ, từng bước một run rẩy tiến lên.

Hứa Vị lúc này đang đứng ở bên người Mặc Tam, nhìn Phương Hạo Nhiên cha hắn mắt đục đỏ ngầu, từng bước một run rẩy đi hướng lão giả nơi cổng thành kia, Hứa Vị có chút nghi hoặc, lão giả kia là ai, như thế nào cha hắn lại……

“Hắn là Phương Dung, gia gia ngươi, Phương Dung.” Mặc Tam thấp giọng ở bên tai Hứa Vị nói.

Hứa Vị ngẩn ra, Phương Dung?! Gia gia hắn?! Hứa Vị lăng lăng nhìn lão giả kia đứng ở cổng thành, mắt cũng đã muốn đỏ đục ngầu, lão giả tuy rằng đứng thẳng tắp, chính là thân thể kia tựa hồ cũng đã muốn run run lên.

Mà lúc này, Phương Hạo Nhiên đã chậm rãi đi đến trước mặt Phương Dung, bùm một tiếng, Phương Hạo Nhiên quỳ thật mạnh xuống đất, chậm rãi gục đầu xuống, chậm rãi dập đầu, trong thanh âm đè thấp có nghẹn ngào “Nhi tử Hạo Nhiên bất hiếu cấp cha thỉnh an !”

Hứa Vị ở thời điểm Phương Hạo Nhiên bùm cái quỳ xuống đất, đã muốn tránh khỏi cái nắm tay của Mặc Tam, nhẹ nhàng tiến lên .

Khi Phương Hạo Nhiên quỳ xuống đất dập đầu nói, Hứa Vị chạy tới phía sau cha hắn, cũng quỳ xuống đất dập đầu.

Vốn đã an bài xong xuôi việc cứu tế lương thảo ở Quảng Vực Huyền , Phương Tung lúc này cũng thu được tin tức vội vàng chạy tới , khi thấy Phương Hạo Nhiên quỳ xuống đất sau, cũng vội vàng tiến lên vài bước, quỳ xuống đất dập đầu “Nhi tử cấp cha thỉnh an! Bởi vì việc của nhi tử mà lại làm cho cha chịu xóc nảy bôn ba chịu khổ, là nhi tử bất hiếu! Nhi tử đáng chết!”

“Thôi! Đều đứng lên đi!” Phương Dung thanh âm run rẩy mở miệng, tuy rằng nói là nói với cả đám người Phương Hạo Nhiên, nhưng ánh mắt Phương Dung cũng vẫn dừng ở Phương Hạo Nhiên đang quỳ ở dưới đất đầu dập tới sát đất .

Phương Tung cung kính nói “Dạ!”

Phương Tung đứng dậy sau, thấy Phương Hạo Nhiên vẫn đang quỳ dưới đất, đang muốn đi qua nâng lên, Phương Dung lại chậm rãi xua tay, tiến lên từng bước, cúi thắt lưng xuống , thanh âm có chút già nua “Đứng lên, để cho cha hảo hảo nhìn ngươi một cái xem nào .”

Phương Hạo Nhiên lúc này mới run rẩy thân mình, chậm rãi ngẩng đầu, lúc này, trên mặt ngày xưa luôn tràn ngập tươi cười tiêu sái sang sảng , giờ lại chỉ còn lại có chua xót hối hận, vài lần thử mở miệng , mới chậm rãi gian nan bài trừ một câu “…… Đều là lỗi nhi tử……”

Phương Dung dừng ở khuôn mặt thống khổ hối hận trước mắt này, cũng chậm rãi nói “Đều đã mười lăm năm , ngươi chỉ hiểu được mình có lỗi thôi sao ? Nếu là nói như vậy, Hạo Nhiên, ngươi vẫn giống như trước kia thôi !”

“Không, không phải!” Phương Hạo Nhiên đột nhiên lắc đầu, hung hăng chà xát mặt mình, dấu đi đau khổ hối lỗi , nhếch miệng cười “Nhi tử đã biết hẳn nên làm thế nào .”

Phương Dung dừng ở Phương Hạo Nhiên sau một lúc lâu, mới chậm rãi cười, nâng tay vỗ vỗ bả vai Phương Hạo Nhiên “Thế này mới đúng là nhi tử của Phương Dung ta chứ ! Đứng lên đi!” Lại đột nhiên cao giọng cười ha hả “Phương Dung ta tuy rằng bất tài, nhưng Phương Dung ta có được ba nhi tử tốt nhất thiên hạ! Ha ha……” Cười xong , lại nhìn chằm chằm Hứa Vị cũng đã đứng dậy theo ở phía sau Phương Hạo Nhiên, nhẹ giọng hỏi “Tiểu công tử này là Hứa Vị sao ?”

Hứa Vị bước lên phía trước cung kính khom người chắp tay, thấp giọng nói “Hứa Vị cấp gia gia thỉnh an.”

Phương Dung nghe vậy, ánh mắt nhíu lại, chớp mắt, đôi mắt lợi hại trừng hướng Phương Hạo Nhiên, thấp giọng cả giận nói “Hứa Vị? Sao không phải Phương Việt ?!”

Phương Hạo Nhiên cổ co rụt lại, ngượng ngùng cười, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, mà Phương Tung lại cố ý ho khan hai tiếng “Cha, cái kia…… Tam hoàng tử còn ở bên kia, người có phải hay không nên đi xem……”

Phương Dung không thể không thu liễm tức giận, hướng Phương Hạo Nhiên trừng mắt vài lần, mới đi theo Phương Tung hướng chỗ Mặc Tam đang đứng vội vã đi tới.

Phương Hạo Nhiên thấy Phương Dung rời đi, nhẹ nhàng thở ra, Hứa Vị lúc này nhìn Phương Hạo Nhiên, rất là khó hiểu “Cha, tên chân chính của ta là Phương Việt sao ??”

Phương Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Phương Dung đang theo Mặc Tam hàn huyên nói chuyện, nhỏ giọng nói “Vị Vị, ngươi thích tên Hứa Vị này hay là tên Phương Việt kia ?”

Hứa Vị đầu óc vòng vo chuyển, trong lòng lẩm nhẩm một phen , vẫn là cảm thấy tên Hứa Vị này tốt hơn , liền đối với Phương Hạo Nhiên nói “Cha, ta thích tên Hứa Vị này!”

Phương Hạo Nhiên cười, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt “Vậy ngươi hảo hảo dùng tên này đi ! Gia gia ngươi bên kia, cha ngươi sẽ có biện pháp!”

Hứa Vị nhìn cha hắn tươi cười giảo hoạt lại mang theo dáng vẻ đắc ý, không khỏi cũng cười . Lúc này cha tựa như dỡ xuống được một gánh nặng , cả người thoải mái không thôi.

Có lẽ đối với cha mà nói, có thể được gia gia thừa nhận cũng là một sự kiện trọng yếu phi thường đi.

Lúc trước cùng nương chạy khỏi kinh thành, thời điểm không thể không bị trục xuất khỏi Phương gia, áy náy với gia gia chắc cha vẫn đặt nơi đáy lòng , lúc này, gia gia đến đây, lại còn tha thứ cha, còn thừa nhận cha, rốt cục, phân áy náy trong lòng kia có thể bình thường trở lại. Mà đời trước , đến chết, hắn cũng không từng gặp qua gia gia này, lại càng không cần nói tới cha , nghĩ tới cha hậm hực mà chết, trong phân hậm hực kia của cha, áy náy với gia gia khẳng định chiếm không ít đâu !

Rốt cục, lần này, cha có thể không cần tiếc nuối .

***********

Một hàng mấy người tạm thời trở về phủ nha Quảng Vực Huyền.

Trở về phủ nha, Phương Dung đối với Mặc Tam cung kính nghiêm nghị hành đại lễ tam bái cửu khấu.

Phân đại lễ này làm rất bất ngờ , Hứa Vị căn bản không kịp phản ứng, mà phản ứng tới được là Phương Hạo Nhiên cùng Phương Tung chỉ trầm mặc làm theo Phương Dung , cũng hành đại lễ tam bái cửu khấu.

Hứa Vị đứng ở một bên có chút mờ mịt, cũng có chút bất an, nhìn gia gia hắn, cha hắn đối với Mặc Tam hành đại lễ tam bái cửu khấu này, hắn lúc này đột nhiên hiểu được, quân thần lễ nghi mà cha hắn nói trước kia ……

Mặc Tam là tam hoàng tử, mà hắn, ngay cả thần đều nói không hơn, hắn, chỉ là một thảo dân!

Mặc Tam đạm mạc khoanh tay đứng vững, khi đám người Phương Dung tam bái cửu khấu chi lễ sau, chỉ đạm mạc gật đầu.

Mà Phương Hạo Nhiên sau khi đứng lên , đột nhiên xoay người đối Hứa Vị nghiêm khắc nói “Vị Vị! Sao còn đứng ở nơi đó , còn không lại đây hành lễ với tam hoàng tử?!”

Lời này vừa ra, sắc mặt Hứa Vị nhất thời có chút trắng bệch, mà đôi mắt Mặc Tam cũng co rụt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên.

Phương Hạo Nhiên lại như không thấy ánh mắt âm lãnh của Mặc Tam, chỉ đối Hứa Vị lại nghiêm khắc nói “Vị Vị! Còn không lại đây!”

Hứa Vị chậm rãi bước từng bước một về phía trước, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc không thôi, cả người căng cứng , trong lòng đột nhiên có chút cảm giác lĩnh ngộ , nếu, hắn đối Mặc Tam hành đại lễ tam bái cửu khấu này, như vậy, có vài thứ…… Sẽ đánh mất đi , phải không ?

Mà Mặc Tam vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vị, nhìn Hứa Vị chậm rãi hướng hắn đi tới, hướng hắn chuyển thân thể, rất muốn rất muốn tiến lên đem Vị Vị kéo vào trong ngực hắn, Vị Vị của hắn cần gì dùng đại lễ này với hắn ?!

Chính là, chính là, hắn lại hy vọng, Vị Vị có thể cự tuyệt…… Chỉ cần Vị Vị cự tuyệt hành đại lễ này với hắn , như vậy……

Phương Dung nhíu mày nhìn vẻ mặt Hứa Vị trắng bệch cùng đột nhiên cứng ngắc, lại nhìn lướt qua Mặc Tam đang gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vị, trong lòng rất sầu lo, sẽ không…… Lại là……

Phương Tung nhìn, cũng thở dài trong lòng, nhìn về phía Phương Hạo Nhiên đột nhiên nghiêm khắc lên, trong lòng cười khổ, ai, lại là tình nghiệt a.

Hứa Vị nhìn Mặc Tam gần ngay trước mặt, trong lòng rất trất buồn, còn có…… Ủy khuất nói không nên lời, vì cái gì Tiểu Mặc không nói lời nào ? Tiểu Mặc thật muốn để mình hành đại lễ tam bái cửu khấu này ? Tiểu Mặc chẳng lẽ…… Đang đợi chính mình đại lễ tam bái cửu khấu sao?

Hơi hơi đóng mắt, ở đáy lòng Hứa Vị nghiến răng, hảo, nếu Tiểu Mặc cần, nếu Tiểu Mặc muốn, vậy để hắn cho Tiểu Mặc một phần đại lễ tam bái cửu khấu!

Hứa Vị đột nhiên quỳ xuống đất, khi đầu gối sắp dính vào trên đất, đột nhiên bị một cỗ cường lực giữ chặt.

Hứa Vị giật mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng người đang giữ chặt chính mình, không khỏi ngẩn ngơ, là cha? Không phải Tiểu Mặc??

Phương Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Hứa Vị kinh ngạc ngẩn người, không khỏi cười khổ ra tiếng “Đứa ngốc à , ngươi cho rằng cha sẽ cho ngươi vốn chỉ lạy trời quỳ đất quỳ cha lạy mẹ lại đi hành lễ với người ta hay sao a?” Phương Hạo Nhiên lại vỗ vỗ bả vai Hứa Vị, bất đắc dĩ nói “Cha tự mình quỳ còn chưa tính……” Lại thâm sâu nhìn Hứa Vị, thấp giọng nói “Cha chỉ muốn cho ngươi hiểu được một chuyện mà thôi.”

Hứa Vị trong lòng trất buồn khó chịu, chỉ cảm thấy ánh mắt toan sáp khôn kể, tầm mắt đều nhanh có chút mơ hồ , vội nâng tay dùng sức nhu nhu. Ý cha…… Hắn hiểu được . Hắn đã hiểu.

Mà lúc này, thanh âm âm lãnh Mặc Tam làm cho người ta không khỏi run rẩy “Ngươi cố ý ! Phương Hạo Nhiên!”

Phương Hạo Nhiên nhìn về phía Mặc Tam, vẻ mặt không có cợt nhả ngày xưa, mà là nghiêm túc “Tam hoàng tử! Vị Vị hắn là y giả, hắn từ nhỏ đến lớn nguyện vọng lớn nhất chính là làm một tẩu phương lang trung, nếu, ngài nếu thật sự coi hắn là hảo bằng hữu , thì hãy cho hắn rời đi , thế nào ? Triều đình phân tranh, tương lai tranh đấu đều cùng hắn không quan hệ, cũng thỉnh ngài không cần đem hắn liên lụy vào. Phương Hạo Nhiên ta không thể đồng thời bảo toàn hai thứ , chỉ có thể hết sức bảo toàn một thứ ! Thỉnh tam hoàng tử thành toàn! Phương Hạo Nhiên ta tất sẽ tẫn mọi khả năng, trợ giúp tam hoàng tử vinh đăng đại bảo!” Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền lại quỳ xuống đất, hành đại lễ tam bái cửu khấu.

( Nguyệt : Đầu truyện bác Thụ gõ là tẩu phương giờ lại gõ là du phương * đau đầu * chả biết bác gõ nhầm hay tên đánh lại txt nhầm. Nên ta giữ nguyên tẩu phương ban đầu các nàng nhé. Nàng cứ hiểu đó là nghề làm y đi khắp bốn phương đi )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.