Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 72: Chương 72




“Tổng giám đốc Hàn?” Tăng Hồng thấy Hàn Nặc đang đi về phía văn phòng của Hàn Thiên Dụ, liền đứng lên chào hỏi.

Hàn Nặc không nhìn anh ta, tự tay đẩy cánh cửa kính ra, cầm quyển tạp chí ném thẳng lên bàn, sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng, “Chú hai, tôi nghĩ có lẽ chú nên cho tôi một lời giải thích.”

“Hàn tổng?” Tăng Hồng vừa bước vào văn phòng đã sửng sốt. Không có sự cho phép của ông chủ, không ai dám tự tiện xông vào.

Hàn Thiên Dụ mặc bộ âu phục phẳng phiu, mái tóc đen lốm đốm trắng, vẻ mặt không thay đổi. Ông ta phất tay, Tăng Hồng liền gật đầu rồi rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

“Sao thế, Hàn Nặc? Chuyện gì mà vội đến nỗi không gõ cửa nổi thế?” Hàn Thiên Dụ tỏ vẻ không hiểu gì, liếc Hàn Nặc một cái rồi giở quyển tạp chí ra.

“Người yêu cũ sắp kết hôn với cậu hai của Ôn thị, đến nay vẫn không kìm lòng được với anh chàng xuất sắc này, hai người ôm nhau bên bờ sông, lửa tình bốc cháy...” Cả ba trang báo đều nói về Hàn Nặc, từ khi anh ta đang học đại học, khi anh ta lập được nhiều chiến tích trong nghề luật sư, đến lúc anh ta khởi sắc trên thị trường bất động sản, ngay cả câu chuyện tình yêu không có kết quả trong bốn năm của anh ta và Si Nhan, tất cả đều vô cùng tường tận. Đặc biệt, bức ảnh anh ta ôm Si Nhan bên bờ sông còn chiếm gần một trang.

Trong bài báo còn có thêm bức ảnh Ôn Hành Viễn đang cầm một ly rượu, phô trương so sánh hai người với nhau trên các phương diện, từ vóc dáng, tính cách, đến hoàn cảnh gia đình, tóm lại là soi từ đầu đến chân. Cuối cùng, kết quả đánh giá là hai người ngang nhau. Bài báo còn mập mờ đề cập, “Bốn năm yêu nhau thì ba năm yêu nhau và một năm xa cách, hay ba năm chờ đợi và một năm yêu nhau?!”

Hàn Thiên Dụ xem qua một lượt, thần sắc hơi thay đổi, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như ông ta rất hài lòng với bài báo này.

Ánh mắt sắc bén của Hàn Nặc quét qua người ông ta, gần như anh ta có thể đoán được điều gì đó, anh ta trầm giọng: “Chú hai, chú không cảm thấy lấy tĩnh chế động là ổn hơn sao? Cách này hình như rất ngu xuẩn.”

Nghe thấy hai chữ “ngu xuẩn”, Hàn Thiên Dụ thôi cười, ánh mắt thản nhiên nhìn Hàn Nặc. Ông ta chậm rãi nói: “Đừng quanh co lòng vòng với chú hai nữa, chú hai không hiểu ý mày.”

“Không hiểu?” Khẽ nhếch mép, Hàn Nặc cười lạnh một tiếng, “Phóng viên của tạp chí này cũng siêu thật, có thể moi được những tư liệu chân thực khiến người ta giật mình. Chú hai, chú nói xem, có lẽ nào là Nhan Nhan đưa cho bọn họ?”

Hàn Thiên Dụ không nói gì, chờ anh ta tiếp tục. Hàn Nặc kéo cái ghế trước bàn làm việc của ông ta ra, nhàn nhã ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôi không ngại chuyện vết sẹo cũ bị người ta ngoáy ra, dù sao cũng là quá khứ rồi, nhưng tôi không thích bị người ta lợi dụng, thậm chí là kéo cả Nhan Nhan vào. Chú hiểu không?” Nói đến đó, đáy mắt Hàn Nặc thoáng hiện vẻ đau xót, anh ta nhanh chóng thay nó bằng vẻ lạnh lùng khiếp người.

“Mày cho rằng chú hai đưa cho bọn nó mấy thông tin đấy?” Trên mặt Hàn Thiên Dụ là vẻ tức giận cố kìm nén, quả nhiên ông ta không ngờ Hàn Nặc sẽ chất vấn mình như thế.

“Tôi hy vọng là không phải.” Đôi mắt Hàn Nặc ẩn chứa vẻ bực dọc, dần ngưng lại thành vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên, anh ta nói: “Việc làm ăn tất nhiên là không chừa thủ đoạn, nhưng muốn có được hạng mục đấy, căn bản không cần lén đạp sau lưng anh ta, thế thì chú nghĩ Ôn Hành Viễn đơn giản quá rồi. Người đàn ông mà chỉ qua ba năm đã trở thành ông trùm trong giới bất động sản đâu dễ bị đánh bại thế. Thiên Dụ bị anh ta kìm kẹp khắp nơi, tôi e là khi anh ta thấy được bài báo này, chỉ là hiệu quả ngược mà thôi. Chú cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Hàn Thiên Dụ tối lại, như thể trong nháy mắt bị người ta vạch ra điểm yếu. Ông ta là người kiêu căng tự phụ, dù là người thân hay bề trên, cũng không ai được động đến nỗi đau của ông ta. Vậy mà lúc này, Hàn Nặc lại nói trắng ra hết. Anh ta nói không sai, ba năm nay, Ôn Hành Viễn đối đầu với ông ta khắp nơi, Thiên Dụ chỉ có dừng chứ không có tiến, thậm chí còn đang trên đà xuống dốc. Nếu không phải vì điều này, Hàn Nặc cũng không dễ dàng trở lại được, lại càng không có cơ hội đoạt quyền với ông ta.

“Hiệu quả ngược?” Hàn Thiên Dụ lạnh lùng cười, ngữ khí đầy vẻ khinh thường, “Trừ khi thằng đấy có trái tim sắt. Chú không tin nó nhìn thấy vợ chưa cưới ôm bạn trai cũ mà không có phản ứng gì.” Híp hai mắt lại, ông ta nói: “Hàn Nặc, không phải là mày rất thích con bé đó sao?” Chỉ cần có một khe hở, chỉ cần có khả năng, ông ta đánh cược là Hàn Nặc vẫn còn tình cảm với Si Nhan.

Hàn Nặc nhíu mày, thầm thở dài trong lòng, “Tôi có thích cô ấy hay không cũng không quan trọng, chú hai phải thấy được Si Hạ có tầm quan trọng thế nào với Thiên Dụ mới là điểm chính.” Thấy Hàn Thiên Dụ định nói, anh ta cướp lời: “Nếu như bốn năm trước không xảy ra chuyện gì, và chú có ý nghĩ như vậy, thì có lẽ tôi còn đồng ý giúp chú. Dù sao cũng là người nhà, có khi tình thân đúng là cái không thể ném đi nổi. Có điều, bây giờ, căn bản là không thể. Cục trưởng Si là ai, chắc chú cũng biết. Trải qua chuyện đó, anh ta có thể leo lên chức cục trưởng chỉ trong thời gian ngắn, dựa vào quan hệ là không thể, chỉ có năng lực và mánh khóe mà thôi, quan trọng nhất là tác phong cẩn thận, luôn luôn làm hết trách nhiệm mà lại không nể tình riêng. Ngay cả Ôn Hành Viễn cũng không chèo kéo được anh ta, chú không ngây thơ nghĩ rằng tôi có thể đấy chứ? Huống hồ, chỉ bằng một bài báo thế này, chú cho rằng Ôn Hành Viễn sẽ chia tay Nhan Nhan? Còn Nhan Nhan sẽ trở lại bên cạnh tôi?”

Anh ta cười, có chút buồn bã. Trong phút chốc, anh ta cũng muốn biết, trong lòng Si Nhan, anh ta có vị trí như thế nào, so với Ôn Hành Viễn thì anh ta có vị trí nhỏ hơn không. Nhưng, khi Si Nhan nói với anh ta, Ôn Hành Viễn là người cuối cùng của cô, anh ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ nực cười này. Họ chỉ là quá khứ của nhau, là quá khứ, không thể trở lại một lần nữa được.

“Không cần biết gì cả, nam chính của vụ lùm xùm này chính là nó.” Hàn Thiên Dụ biến sắc, dường như không còn đủ kiên nhẫn để giải thích, một lúc sau, ông ta lạnh lùng nói: “Đầu tiên là công trình có sự cố, sau đó là vợ chưa cưới “lăng nhăng”, thất bại cả sự nghiệp và tình yêu, chú muốn xem nó sẽ trả lời truyền thông thế nào. Chả nhẽ thành phố lại vẫn giao công trình cho nó?”

Có vẻ suy nghĩ của ông ta rất táo bạo, nhưng không biết kết quả nhận được sẽ thế nào, và ông ta cũng không biết liệu sự phiêu lưu của mình có thể cứu vãn được tình hình hay không.

Hàn Nặc hờ hững nhìn ông ta, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt sắc nhọn. Một lúc sau, anh ta đứng dậy, “Nếu như cạnh tranh bình đẳng, Thiên Dụ có đến năm mươi phần trăm cơ hội. Hôm nay chú làm trò này, chú có tin không, Hoa Đô sẽ khiến chúng ta không thể nào bắt được công trình. Không biết ai có thể nhặt được đây.” Tiếng nói vừa dứt, không đợi Hàn Thiên Dụ nói thêm, anh ta đã đi ra ngoài.

Hàn Thiên Dụ nhìn theo bóng lưng anh ta, nhớ lại ánh mắt sắc lẹm đó bèn thầm đánh giá lại con người này, không khỏi có chút ảo não. Nếu như ông ta không tung chiêu trò này, có lẽ Hàn Nặc thật sự có thể thuận lợi kéo hạng mục này về cho Thiên Dụ, có điều, ông ta không còn cơ hội hối hận rồi.

Tăng Hồng nhìn Hàn Nặc đi ra khỏi phòng Chủ tịch, thấy vẻ mặt ôn hòa mọi khi thay đổi, lại nghe thấy một tiếng - “Bộp.” từ văn phòng truyền ra thì vô cùng kinh ngạc.

Trở lại phòng làm việc, Hàn Nặc liền gọi điện cho Si Nhan, hết hồi chuông mà vẫn không có ai nhấc máy. Anh ta gọi điện thoại nội tuyến, bảo thư ký vào.

“Trình Triệt, gọi điện thoại đến tạp chí này, kêu ông chủ bên đấy yêu cầu tên phóng viên viết bài báo này cho tôi một lời giải thích, tôi cần câu trả lời trước năm giờ.” Ngụ ý là, đừng đợi anh ta ra tay, quý tạp chí nên biết phải xử lý tên phóng viên không biết chừng mực này thế nào.

Trình Triệt nhận lấy quyển tạp chí, đột nhiên nhớ đến lúc tan ca có thấy Tăng Hồng gặp một nhân viên của cơ quan này, vội hỏi: “Hàn tổng, việc này có liên quan đến trợ lý Tăng, anh xem...”

Hàn Nặc nhắm mắt, ngồi trên chiếc ghế rộng, nhìn về phía cô gái có gương mặt búp bê, lãnh đạm cười: “Cô tranh thủ hẹn cậu ta ăn một bữa cơm, khó lắm sao?”

Đầu tiên, Trình Triệt vẫn lơ mơ, rồi lại lập tức hiểu ra, cẩn thận hỏi ngược lại, “Chuyện này coi như là anh dặn dò công việc sao ạ?”

Hàn Nặc điềm tĩnh đan tay đặt trên đùi, nhìn cô và nói: “Giúp cô làm xong chuyện thôi, không liên quan đến công việc.”

Trình Triệt cười cười, thoải mái nói: “Thế thì có gì mà khó ạ, anh trả tiền là được rồi.”

Vẻ tươi cười trên mặt Hàn Nặc thật cứng nhắc, anh ta dời ánh mắt sang chỗ khác. Đối với tình cảm của cô, anh ta đã nhìn thấu, có điều, lúc này, cái anh ta muốn là một cấp dưới trung thành, không phải một người bạn gái.

Sau khi Trình Triệt rời khỏi văn phòng, Hàn Nặc lật quyển tạp chí ra xem lại. Trong ảnh, Si Nhan bị anh ta giam vào vòng tay, khóe mắt cô còn lệ chưa cạn. Trên mặt anh ta hiện lên vẻ buồn bã, đột nhiên, anh ta cầm quyển tạp chí lên, ném mạnh vào xó tường.

Lúc Hàn Nặc không liên lạc được với Si Nhan, Ôn Phỉ Văn đã từ thành phố S đến bệnh viện, hai bố con nhà họ Ôn đang có một cuộc trò chuyện vô cùng không thoải mái.

“Bố đã từng nói, nếu con lấy nó thì phải cho nó biết rõ đang ở cạnh ai, chuyện này là thế nào đây? Trên tay còn nhẫn đính hôn, thế mà lại ôm một thằng khác. Nhà họ Ôn còn thể diện gì nữa? Hai thằng con trai của bố chưa từng làm chuyện xấu nào, vậy mà nó lại phá lệ?” Gần như quên mất trên đùi con trai còn có vết thương, Ôn Phỉ Văn ném quyển tạp chí lên người Ôn Hành Viễn, lạnh giọng chất vấn.

Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, con ngươi hơi co lại, trong lòng thầm run rẩy. Anh hít sâu, cuối cùng mới nói: “Con tin Tiểu Nhan.”

“Tin? Tin là trong lòng nó có con? Hay tin là nó không có gì với Hàn Nặc? Chẳng lẽ đây là cái ôm chúc phúc giữa hai người bạn? Nó có nghĩ đến việc làm ra hành động thân mật này trước bàn dân thiên hạ sẽ khiến con khó chịu, khiến nhà họ Ôn khó chịu?” Ôn Phỉ Văn vô cùng tức giận, giọng nói cao vút, “Bố nói cho con biết, nó mà không cho bố một lời giải thích hợp lý, đừng mong bước được vào nhà họ Ôn, bố không cần loại con dâu này...”

“Bố?” Ôn Hành Viễn ngắt lời, ngẩng mặt lên nhìn ông, “Bố đừng bực bội kiểu thế, còn không biết rõ ngô khoai thế nào mà đã vội kết luận, như thế không công bằng với Tiểu Nhan.” Chuyển tầm mắt về quyển tạp chí, gương mặt anh hiện vẻ hoang mang, trên trán đẫm mồ hôi không biết là vì tức giận hay bởi đau đớn, anh trầm giọng nói: “Đợi Tiểu Nhan về con sẽ hỏi cô ấy, con cũng cần một lời giải thích.”

Ôn Phỉ Văn nghĩ đến việc con vẫn đang nằm viện, cố nén cơn giận trong lòng, không biến sắc mà phủi tay bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.