Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 50: Chương 50: Cùng ghét nhau




Ôn Hành Viễn lưu luyến mãi không muốn đi. Si Nhan lái xe đến công ty đi làm. Nghĩ đến trước lúc anh bước vào khu soát vé còn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, gương mặt cô đỏ lựng lên.

Buổi sáng bị chuông báo thức gọi dậy, Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn còn đang chìm trong giấc ngủ, khẽ nhấc bàn tay đang đặt bên hông cô ra, nhanh chóng xuống giường rồi chạy đi mua ít đồ ăn sáng trước khi anh tỉnh.

“Anh sao thế? Không thoải mái hả?” Si Nhan mẫn cảm phát hiện được điểm khác thường của anh, vội hỏi.

Ôn Hành Viễn ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp tục vùi đầu ăn, như thể trách cô đã biết rõ rồi còn hỏi.

Si Nhan không hiểu, thấy anh không nói lời nào còn tưởng anh chưa tỉnh ngủ hẳn nên không bận tâm nữa. Đến khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa, Ôn Hành Viễn kéo mạnh cô vào lòng, hôn cô ngấu nghiến.

Nghĩ đến chuyện sắp phải xa nhau một tháng, Si Nhan không hề giãy giụa, ngoan ngoãn ôm anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh. Đến khi cả hai đều sắp ngạt thở, Ôn Hành Viễn mới buông môi cô ra, đè trán lên trán cô, “Tối qua em làm gì, còn nhớ không?”

“Gì?” Mặt Si Nhan vẫn hồng vì nụ hôn kia, thấy trong mắt anh có ý cười, lại pha lẫn vài phần tức giận, cô ngơ ngác chớp mắt mấy lần.

Hơi nghiêng đầu, Ôn Hành Viễn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, “Một phút trước còn hôn say đắm, giở mình một cái là đã nhắm tịt mắt lại, ngủ tít thò lò, còn để anh phải tự dập lửa.”

Hàng mi dài cụp xuống, Si Nhan mơ hồ nhớ là cô có chủ động hôn anh, còn anh thì ôm chặt lấy cơ thể nóng rực của cô. Sau đó, cô thật sự buồn ngủ, lơ mơ ngủ lúc nào không hay. Sau đó nữa, cô chẳng nhớ gì cả.

Lúc hiểu rõ cơn bực bội của Ôn Hành Viễn từ đâu mà đến, da đầu cô tê rần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên trong tức khắc. Cô xấu hổ vùi mặt vào cổ anh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Ôn Hành Viễn khẽ cười, lắc đầu, thở dài. Cô nàng này, thật đúng là biết giày vò anh mà. Tối hôm qua còn ôm anh không chịu buông tay, hôn anh làm anh không thể nhịn nổi, kết quả là lúc anh đứng dậy cởi áo thì người ta đã lăn ra giường, ngủ say tít. Cho dù Ôn Hành Viễn có gọi thế nào đi nữa cô cũng không dậy, lúc ấy, anh chỉ tức nỗi không thể cắn chết cô luôn. Thảm hại nằm cạnh cô, Ôn Hành Viễn tức nghẹn họng. Cái chuyện “chính đáng” này dường như toàn bị cản trở cực đúng lúc, đã hai lần đến bước cuối cùng rồi mà phải phanh lại. Anh thầm chửi trong lòng, lăn qua lăn lại một hồi, thật sự là ức không tả nổi. Hít một hơi thật sâu, anh đưa lưng về phía cô, không ngủ được cũng phải ngủ.

“Chờ anh về, việc đầu tiên phải làm là ăn em.” Vừa vén gọn tóc cho cô, Ôn Hành Viễn vừa thấp giọng nhắc nhở.

Nghe vậy, Si Nhan không dám ngẩng đầu nhìn anh, ấp a ấp úng đẩy anh vào khu soát vé.

Lúc chia tay với Hàn Nặc, còn tưởng cả đời này không bao giờ yêu được nữa, lại không ngờ rằng, khi duyên tới, cô vẫn có thể. Hơn nữa, trước sự dịu dàng nhưng có phần ngang ngược của Ôn Hành Viễn, cô lại càng không thể trốn tránh được.

Không có Ôn Hành Viễn, cuộc sống dần trở nên vô vị. Ngoài đi làm, ăn cơm, đi ngủ, cô chẳng muốn tham gia bất cứ cuộc tụ tập nào với đồng nghiệp. Vì cố hoàn thành gấp rút công việc của năm nay, cô bắt đầu tăng ca, nhưng sợ người nào đó ở bên kia đại dương lo lắng, Si Nhan đành đem công việc về nhà, không muốn anh tốn tiền điện thoại gọi về kiểm tra cô.

Ôn Hành Viễn bề bộn công việc, Si Nhan cũng lao đầu vào việc luôn, lại bởi chênh lệch múi giờ nên hai người cũng ít gọi điện cho nhau. Nhưng điều đáng mừng là, tình cảm vẫn không giảm nhiệt chút nào.

“Bảo bối, phải dậy rồi, lái xe cẩn thận, đừng đâm lung tung.” Khi hết giờ làm, Ôn Hành Viễn gửi cho cô một tin nhắn.



“Phải đi ngủ rồi, đừng nghĩ mình là siêu nhân nhé.” Lúc ăn cơm trưa, Si Nhan không quên nhắc anh nghỉ ngơi.

Dù ở hai nửa địa cầu, nhưng hai người vẫn không tính sai giờ mà quan tâm đến đối phương. Lúc nhàn rỗi lại mở tin nhắn ra đọc, cả hai đều không nén nổi nụ cười.

Sau một khoảng thời gian dài, Si Nhan thường nhớ đến những lúc ngọt ngào bên cạnh Ôn Hành Viễn, cảm giác tình yêu với anh như một cây kẹo bông vậy. Hai trái tim tương thông, như ngọn lửa hồng thúc đóa hoa hạnh phúc nở bung ra, rực rỡ đến chói mắt. Dù sau khi hoa nở rồi sẽ đến hồi tàn úa, thậm chí có thể lưu lại vết thương nhức nhối, nhưng trong tim vẫn giữ lại chút gì đó, chung quy thì hạnh phúc vẫn nhiều hơn đau đớn.

Cô nhớ đôi mắt anh khi cười, nhớ vẻ mặt lạnh te của anh khi tức giận, lại càng nhớ sự ấm áp từ đôi bàn tay anh. Quá chân thực, quá êm ái.

Cuộc sống cứ thế trôi qua trong ngọt ngào. Ôn Hành Viễn đã đi được hai mươi mấy ngày. Chớp mắt đã là tháng mười hai, Si Nhan bận bịu công việc, hai ngày cuối tuần cũng không được nghỉ. Hôm nay, lúc vừa thức giấc, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Tạ Viễn Đằng.

“Tôi vừa xem lệnh điều động của bộ phận nhân sự, cậu muốn xin thôi việc?” Vì thiếu nhân lực, tổng công ty muốn điều một nhà thiết kế xuống chi nhánh ở Vân Nam, Tạ Viễn Đằng do dự hồi lâu rồi mới gọi điện cho Si Nhan.

Từ lúc rời đi vào năm mười tuổi, đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Si Nhan.

“Ừ, quyết định về thành phố A rồi.” Ban đầu là kinh ngạc, sau đó, Si Nhan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Tạ Viễn Đằng thoáng trầm mặc, lại nói tiếp: “Bộ phận thiết kế đang thiếu người, thật ra, cậu có thể xin chuyển về.”

“Tôi vốn chẳng có tí khả năng nào về thiết kế quảng cáo cả, làm ba năm, chỉ cố gắng để không làm tổn hại đến công ty.” Si Nhan lãnh đạm cười, cũng không muốn nói nhiều.

“Nếu là vì tôi...”

“Việc không muốn xin chuyển không liên quan đến cậu.” Si Nhan vội vàng chặn lời cô, chỉ sợ cô hiểu lầm, “Tại vì thật sự muốn đổi hoàn cảnh một chút.”

“Hàn Nặc về Thiên Dụ rồi.” Tạ Viễn Đằng đổi đề tài trước, lúc mở miệng lại thấy xấu hổ.

“Tôi biết.” Giọng nói của Si Nhan rất nhẹ, khiến Tạ Viễn Đằng không thể đoán ra tâm trạng cô, “Anh ấy muốn lấy lại sự nghiệp bố anh ấy gây dựng, anh ấy đã đợi rất lâu rồi.”

Nghe thấy thế, Tạ Viễn Đằng giật mình, xem ra so với cô, Si Nhan hiểu Hàn Nặc hơn rất nhiều. Ba năm, cô vẫn tưởng Hàn Nặc sẽ không bước chân vào thương giới, vì thế, khi anh ta bỏ việc ở Nhật Trung Thiên để quay về Thiên Dụ, cô hết sức ngỡ ngàng. Song, cô biết, cô không khuyên anh ta được, cũng không đứng được trên lập trường nào.

“Thật ra...cậu có thể giúp anh ấy.” Tạ Viễn Đằng hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói mình không tỏ rõ sự nghẹn ngào.

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay nắm lấy điện thoại của cả hai người phụ nữ đều run lên.

Thật ra Tạ Viễn Đằng không mong gì nhiều, chỉ cần Hàn Nặc đáp lại. Nhưng cho dù cô có nỗ lực đến đâu, có lôi trái tim ra thì cũng không vừa ý Hàn Nặc.

Còn Si Nhan, có lẽ không cần hao tổn tâm sức mà vẫn dễ dàng nhận được tấm chân tình, nhưng lại bất lực không lấy được. Cô và Hàn Nặc, không thể không trở thành hai đường thẳng song song, mặc dù đời này không thể quên, nhưng đã không còn giao nhau nữa.

So sánh ra, ai bế tắc hơn ai? Các cô không thể nào biết được đáp án.

Si Nhan cũng không biết nên giúp Hàn Nặc như thế nào, nhưng cô nghĩ Hàn Nặc quyết không để cô nhúng tay vào. Về việc tại sao Tạ Viễn Đằng lại nói như vậy, cô đã hiểu.

Thời gian trước Nhược Ngưng có nói với cô, Hàn Nặc và Tạ Viễn Đằng đã chia tay. Nhưng sao cô lại không biết Tạ Viễn Đằng vẫn yêu anh ta chứ, cô ấy vẫn không đành lòng nhìn Hàn Nặc cô đơn. Nhưng, cô có thể quay đầu lại ư? Hai cô cùng yêu một người. Lúc ấy, trái tim của các cô đã rộn ràng vì Hàn Nặc. Lúc này, cả hai cô, đều đã rời xa anh ta.

“Cậu không phải anh ấy, không thể làm người phát ngôn cho anh ấy được.” Thật ra Si Nhan muốn nói, cậu cũng có thể giúp anh ấy, lúc này anh ấy đang cần được quan tâm, cho dù là dưới góc độ của bạn bè. Cô còn muốn nói, có thể đừng buông tay không. Cô càng muốn nói rằng, mặc dù Hàn Nặc hơi cố chấp, nhưng trái tim lại rất yếu mềm, hãy cho anh ấy thời gian. Song, cô không biết nên lấy tư cách gì để nói những lời này với Tạ Viễn Đằng - người cô vốn coi là kẻ thứ ba. Si Nhan nghĩ, nếu Tạ Viễn Đằng có thể kiên trì, Hàn Nặc sẽ không lạnh nhạt như ba năm qua, có lẽ anh ta sẽ tiếp nhận. Chỉ cần cô ấy không từ bỏ, tình yêu sẽ được hồi đáp. Nhưng, cô không dám nói. Cô sợ rằng nói như vậy là ích kỷ, cô sợ sẽ không chịu được sự chất vấn lại của cô ấy. Đúng như Hàn Nặc nói, thế giới này không có Ôn Hành Viễn thứ hai. Cô không có quyền yêu cầu Tạ Viễn Đằng phải hy sinh tuổi xuân quý giá để tiếp tục chờ đợi một tình yêu không chắc kết quả.

“Lúc này, anh ấy thực sự cần cậu.” Giọng nói Tạ Viễn Đằng không hề bình ổn, dường như vỡ vụn ra. Đây là điều cô không muốn thừa nhận nhất, cũng là sự thật làm tổn thương cô nhất, “Si Nhan, từ nhỏ tôi đã ghét cậu. Bất luận là thứ cậu muốn hay không muốn, đều có người đưa đến trước mặt cậu, bố mẹ yêu thương cậu, Si Hạ chiều chuộng cậu. Còn tôi, mọi thứ đều không kém cậu, nhưng lúc nào cũng bị người ta quên mất.”

“Tôi biết, tôi cũng không thích cậu.” Si Nhan trả lời thẳng thắn, “Tôi không thích cách cậu tỏ vẻ thanh cao, cũng không thích cách cậu cười như không có chuyện gì với tôi, điều làm tôi càng không chịu được hơn chính là người đứng cạnh anh ấy vào lúc đó là cậu. Ông trời thật biết trêu đùa người ta mà, tôi cảm giác, chúng ta luôn bị xếp vào vị trí đối lập nhau.” Si Nhan dời ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, hạ thấp giọng nói, “Có điều, đều là quá khứ rồi...”

“Thật ra tôi không muốn tranh cãi gì với cậu cả, chỉ là...chỉ là trước khi chúng ta gặp lại, tôi đã thích anh ấy rồi...” Tạ Viễn Đằng đứng trước cửa sổ, nước mắt lăn dài, “Tôi không ngờ, hai người đã yêu nhau bốn năm, tôi càng không ngờ, ba năm trôi qua, tôi vẫn không bước được vào trái tim anh ấy.” Cố nén dòng lệ, nhưng cô không thể làm được, “Ngày thứ mười cậu đi, dì Hàn qua đời, anh ấy ngồi trước mộ đúng một ngày, nắm lấy tấm ảnh của hai người trong tay, ánh mắt đờ đẫn...Hôm đó mưa rất to, cho dù tôi khuyên thế nào anh ấy cũng không chịu nghe. Ngày hôm sau thì anh ấy bị sốt cao, trong lúc hôn mê vẫn gọi tên cậu...”

“Nhan Nhan, đừng đi...đừng đi...” Tạ Viễn Đằng nghĩ đến tiếng nỉ non khàn đặc của Hàn Nặc, nước mắt tuôn như hạt châu rơi. Tay phải đè lên ngực, cô khàn giọng nói: “Si Nhan, cậu thật may mắn.”

Thì sao đây? May mắn đến nỗi mất đi người thân nhất? May mắn đến nỗi mất đi tình yêu? Sự may mắn như vậy, cô không cần.

Si Nhan ngẩng đẩu lên, cố nén cho nước mắt khỏi rơi xuống. Lúc tiễn Hàn Nặc đi, cô đã tự nhủ, cô không được khóc vì mối tình đã chết ấy nữa, cô đồng ý với Hàn Nặc, phải dũng cảm. Cô cũng thầm hứa với Ôn Hành Viễn, cô không luẩn quẩn trong hồi ức có Hàn Nặc nữa, cô không muốn thất hứa.

“Cách cậu đánh giá may mắn không toàn diện rồi. Nếu như có thể đổi lấy mạng sống của mẹ tôi, tôi sẵn sàng bỏ hết tất cả. Nhưng mà, tôi không làm được gì cả. Nỗi đau đớn này, vốn dĩ người khác không cảm nhận được.” Si Nhan trầm mặc vài giây rồi thấp giọng nói: “Việc xin nghỉ không liên quan đến cậu, về chuyện của hai người, tôi không có tư cách nói gì, cũng không muốn nói gì cả. Mà, cậu cũng không thể nói chuyện đó với tôi, cậu không phải người nhà của tôi, còn bạn bè, tôi nghĩ cả đời này chúng ta cũng không làm nổi. Yêu hay buông tay, đó là chuyện của cậu, thân phận bây giờ của tôi là bạn gái Ôn Hành Viễn.”

Không ngờ mình sẽ nói ra những lời sắc bén như vậy, có lẽ trong tiềm thức, Si Nhan vẫn bài xích Tạ Viễn Đằng như trước. Đêm nay, lần đầu tiên Si Nhan mất ngủ. Cô không hiểu, tại sao lại vì Tạ Viễn Đằng mà trách lây Ôn Hành Viễn, nhưng cô không thể nào làm bạn với Tạ Viễn Đằng được. Đột nhiên cô có chút mơ hồ, sao lại phải cố chấp vạch rõ ranh giới với cô ấy như vậy, rốt cuộc là vì sao?

Tất cả giống như một kết cục đã được viết bằng cách hoàn hảo nhất, sau bao nhiêu chuyện, không ai trong hai người ở cạnh Hàn Nặc. Sự xuất hiện của Tạ Viễn Đằng, đối với Si Nhan mà nói, giống như một bóng ma không xóa mờ được. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Hàn Nặc ôm cô ấy, Tạ Viễn Đằng dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, trái tim Si Nhan sẽ mất bình tĩnh chỉ trong phút chốc.

Tạ Viễn Đằng trong trí nhớ của cô luôn lạnh lùng như vậy, luôn kiên cường như vậy, tất cả đều là điều Si Nhan không thích. Cô cảm giác, Tạ Viễn Đằng sống quá lý trí, không đúng với con người chân thực, cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.