Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 15: Chương 15: Ngàn vạn sợi tơ




“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Ánh mắt Ôn Hành Viễn rất thâm trầm, lúc Hàn Nặc xoay người phá tan sự trầm mặc, giọng nói lạnh lùng này của anh khác xa với vẻ dịu dàng ban sáng.

Hàn Nặc dừng bước lại, trong nháy mắt, tâm tình bị đảo lộn, anh ta không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói, “Nhan Nhan, anh chờ em ở dưới tầng, anh muốn nói chuyện với em.”

Giọng nói của anh ta không cao, nhưng Si Nhan có thể nghe thấy. Cô cắn môi, đứng im tại chỗ.

Cửa thang máy mở ra, Hàn Nặc liền đi vào, lại có người đi ra.

“Xin hỏi anh là anh Ôn phải không ạ?” Nhân viên phục vụ của khách sạn nhìn tình trạng của Ôn Hành Viễn thì lễ phép xác nhận thân phận anh.

Ôn Hành Viễn không nói gì, đưa tay nhận lấy cái túi từ anh ta, rồi đưa tấm danh thiếp có tên mình ra.

Sau đó là một khoảng trầm lặng khiến người ta nghẹt thở, rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, anh ngẩng đầu, thong thả thở ra một hơi, đi tới trước Si Nhan rồi nắm lấy tay cô, “Đi đi, em cũng có chuyện phải nói đúng không?”

Si Nhan ngẩng đầu, cô nhìn thấy vẻ khiếp hãi của mình trong mắt anh, đột nhiên rất muốn khóc. Cô khịt mũi, cố nén nước mắt lại, cô nghe thấy tiếng nói của mình, “Em đi đây.”

Ôn Hành Viễn không nói gì, cũng không buông tay, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Si Nhan cũng không nói, dường như đang chờ anh đáp lại. Lồng ngực anh phập phồng rất mạnh, ngay lúc cô tưởng anh nổi giận thì anh lại đưa tay vuốt tóc cô, “Đừng làm chuyện điên rồ!”

Giọng nói của anh không giống trước, nhưng vẫn rất ôn hòa. Nó khiến Si Nhan không khỏi bối rối, như khi gió nổi lên làm xao xác những tán cây, đung đưa hỗn độn.

Hàn Nặc dựa vào xe hút thuốc, làn khói lượn lờ khiến người khác không nhìn rõ nổi vẻ mặt anh ta. Si Nhan thong thả tiến lại gần, bước chân không kiên định như trước mà có chút do dự.

Như thể sợ cô sẽ xoay người đi, anh ta ném điếu thuốc trong tay xuống, vội vàng tiến tới nắm tay cô, nhét cô vào xe, sau đó cũng vào theo.

Cô không giãy giụa, rất ngoan ngoãn ngồi vào xe anh ta. Lúc anh ta xuất hiện, Si Nhan biết anh ta đã hiểu lầm, cô kích động muốn giải thích, nhưng khi anh ta xoay người lại, cô không muốn nói bất kỳ điều gì nữa.

Anh ta hiểu lầm hay không, chẳng còn quan trọng với cô nữa rồi. Bây giờ, anh ta không phải là bạn trai của cô, anh ta không có quyền, cũng không có tư cách tức giận, còn cô, cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích.

“Làm sao bây giờ, anh không có cách nào nhìn em yêu người khác được...” Sau một hồi trầm mặc đằng đẵng, Hàn Nặc lên tiếng, ánh mắt sâu hun hút như nhấn chìm tất cả, lại như ôm trọn nỗi đau, ánh mắt thâm trầm ấy hoàn toàn rơi trên người cô.

“Hai người đã định trước là không thể yêu nhau, lại có thể ở cùng một chỗ thế này sao?” Không ngờ trong lúc này, Si Nhan lại ngẩng đầu nhìn anh ta, thản nhiên nói, “Trên đời này, có nhiều sự ấm áp chỉ là giả dối, chúng ta không gánh nổi.”

“Không phải lỗi của chúng ta, chúng ta không liên quan gì cả.” Anh ta nghĩ cô sẽ khóc, anh ta nghĩ cô sẽ trầm mặc, nhưng cô lại nói một cách lý trí như vậy. Sự lãnh đạm ấy không nằm trong dự đoán của anh ta.

Si Nhan gật đầu, lại lắc đầu, cô cong khóe môi nhìn Hàn Nặc, trong lòng có chút chua xót, “Không phải là lỗi của chúng ta, nhưng chúng ta không trốn tránh được, cho nên cuối cùng vẫn có liên quan đến chúng ta.”

Cô cũng hy vọng những chuyện đã xảy ra không liên quan gì đến họ, hoàn toàn không có chút liên quan. Nhưng sự thật đã chứng minh, họ không thể đặt mình ngoài chuyện đó được, mà vẫn là...đương sự. Cho nên, đây chỉ là ý nghĩ lừa mình dối người, trong lúc sự thật diễn ra, không thể nào xảy đến được.

Anh ta biết rõ, rõ hơn cô, vì vậy ba năm trước anh ta mới quyết định chia tay, giết chết tình yêu trong bốn năm của họ. Có điều, anh ta không nên chọn cách chấm dứt như vậy, quá tàn nhẫn.

“Nhan Nhan, anh không làm được...” Lúc mở miệng, giọng nói của anh ta lộ ra vẻ tuyệt vọng vô cùng. Nắm lấy tay cô, anh ta nói, “Anh biết anh đã chọn cách ngu xuẩn nhất, anh không cố ý làm tổn thương em, đối mặt với sự thật kinh khủng ấy, em bảo anh phải làm sao đây?” Ngón tay sạch sẽ thon dài xoa lên gương mặt cô, giọng nói vẫn dịu dàng như trước giờ, nhưng lại pha lẫn nỗi buồn bã không giấu nổi, “Nhìn em cứ từng bước tránh xa anh, một thước, một trăm thước, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt anh, em biết anh hối hận thế nào không? Anh nói với chính mình, chỉ cần em trở về, anh quyết không buông tay. Anh chờ ngày này qua ngày khác, một năm, hai năm, cho đến khi em xuất hiện mới thôi.”

“Tôi không chỉ đi một trăm thước, mà tôi đi bảy ngàn dặm, Hàn Nặc...” Cô nhìn anh ta, nói rành rọt từng chữ một, đến lúc gọi tên anh ta thì nước mắt tuôn rơi.

Cô cũng từng chờ đợi, ngây ngốc đứng ở đại sảnh sân bay, nhìn biển người đông đúc, nhìn cảnh người ta đoạn tụ hay ly biệt, dùng toàn bộ hy vọng mà chờ đợi anh ta. Nhưng anh ta không tới, anh ta cũng không nói một câu nào, chỉ mặc cô đi từng bước, từng thước, cuối cùng, khi cô đã đi được bảy ngàn dặm, anh ta vẫn không nói với cô một câu nào.

Ba năm rồi, ngay lúc cô nghĩ anh ta đã quên cô, anh ta lại nói rằng anh ta không chịu được việc cô yêu người khác.

“Hàn Nặc, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Cô nghẹn giọng, một giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay anh ta.

“Nhan Nhan, xin lỗi em!” Tiến lại gần cô, anh ta ôm chặt cô vào lòng, “Nói cho anh biết, em sống có tốt không?”

Sống có tốt không? Anh ta hỏi cô có sống tốt không? Nước mắt cô tuôn như vỡ bờ. Cô muốn được tốt, cô muốn cách xa nơi này, hoàn toàn quên anh ta, nhưng cô không thể quên được...

Nhớ lúc còn ở trấn Đại Nghiên, cô làm việc như bán mạng, để mình không còn thời gian nghĩ tới anh ta. Sau này, cô học được cách uống rượu mạnh, cô cố gắng dùng cơn say để làm mình chết lặng đi, nhưng lại rất tỉnh táo, càng uống càng cô đơn, càng đau đớn.

Lúc chia tay thì thống khổ, sau khi xa lìa rồi lại nhớ nhung, tất cả hồi ức về anh ta lại ùa về. Không khống chế được nước mắt, cô nằm trong lòng anh ta khóc cho hết nỗi ấm ức.

Hàn Nặc ôm chặt cô, cố gắng dùng thân nhiệt của mình để làm ấm cơ thể cô. Anh ta biết, trái tim cô đang lạnh, rất lạnh.

“Nhan Nhan, tha thứ cho anh...Cùng nhau dệt lại mộng được không?” Giọng nói của anh ta hơi khàn, câu hỏi rất dè dặt, trong lòng tràn nỗi hối hận và cảm giác chua xót, nhưng cũng đầy sự hy vọng, hy vọng cô sẽ cho anh ta cơ hội lấy lại được thứ đã mất.

Hồi trước, lúc vui sướng, cô sẽ nhào vào lòng anh ta làm nũng, khi buồn sầu thì ôm anh ta khóc rấm rứt, lúc ương bướng sẽ khiến anh ta chê cười là đồ trẻ con. Đó là Nhan Nhan mà anh ta yêu nhất.

Nhưng, ba năm trước, anh ta đã buông tay rồi.

Cùng nhau dệt lại mộng! Cùng nhau dệt lại mộng!

Lời đề nghị mê người biết bao, giấc mộng thật đẹp, nhưng cũng xa không chạm tới được!

Họ còn có thể không? Cô không biết, cô sợ giấc mộng sẽ bị nghiền nát một lần nữa, vỡ vụn tan tành...

Khi dòng lệ nóng thấm ướt vạt áo sơmi trước ngực, đôi mắt anh ta phiếm đỏ. Anh ta đau lòng nâng cô dậy, đôi môi lành lạnh chậm rãi hạ xuống, êm ái hôn lên giọt nước mắt của cô.

“Nhan Nhan...” Anh ta thấp giọng gọi tên cô, lúc giọng nói cất lên cũng là khi anh ta trùm lên đôi môi mà anh ta nhung nhớ bao lâu nay, mạnh mẽ ghi dấu một nụ hôn nồng nàn, không cho cô cơ hội trốn tránh.

Khí thế đó quá mãnh liệt, lý trí Si Nhan đứng trên bờ vực sụp đổ, như miếng thủy tinh mong manh, chỉ một động chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Đôi mắt cô, đôi tai cô, thậm chí là cả mũi cô, đều là khuôn mặt anh tuấn của Hàn Nặc, giọng nói của Hàn Nặc, hơi thở của Hàn Nặc.

Nụ hôn thâm tình, triền miên khiến Si Nhan luống cuống chân tay. Bỗng nhiên, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh một khuôn mặt lúc mơ hồ lúc rõ ràng, ánh mắt thâm trầm khóa chặt lấy cô, kéo lại một tia lý trí cuối cùng của cô.

Hai tay đặt trước ngực Hàn Nặc, cô đẩy anh ta ra, hít sâu một hơi, “Đừng như vậy...”

Rời khỏi vòng tay của anh ta, cô dựa vào ghế ngồi, xung quanh là luồng khí lạnh lẽo. Một lúc sau, Si Nhan nghẹn ngào, “Lúc mẹ đi, tôi quỳ suốt một đêm, tôi xin mẹ tha thứ cho tôi vì tôi không thể từ bỏ anh, bởi vì tôi biết đó không phải là lỗi của anh. Nhưng mà, anh lại không hề cần tôi... Tôi nghĩ anh hiểu, chỉ cần tôi kiên trì, anh sẽ không buông tay, nhưng, tôi đã sai rồi.”

Khi ấy, có lẽ họ vốn là hai sợi dây song song, lúc đó còn ngây thơ cho rằng có thể vĩnh viễn không chia lìa, nhưng thật ra, chỗ giao thoa có thể thay đổi được. Đến lúc đã rõ ràng, thì cũng chính là lúc giấc mộng tan vỡ.

Tại sao lại khóc, ba năm trước đã mất đi rồi, có phải không?

Mặc dù đã từng có, nhưng rốt cuộc vẫn không bảo vệ được, cho nên hôm nay đừng nói tới chuyện mất đi.

“Hàn Nặc, thật tình thì tìm một người không hề khó đến vậy.” Cô buộc chính mình phải thu lại nỗi đau, quay đầu, không dám nhìn vào mắt anh ta. Cô cố ra vẻ kiên cường, “Tình yêu của Tạ Viễn Đằng không phải là đồ giá rẻ, đừng làm tổn thương cô ấy.” Dứt lời, cô nhanh chóng mở cửa xe, chạy vội đi.

Hàn Nặc bất lực ngả vào ghế, nhắm hai mắt, ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt thành quyền, chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch ra. Đến khi anh ta mở mắt, trong mắt vằn lên mấy tơ máu.

Anh ta cứ ngồi như vậy trong xe, cho dù điện thoại đổ chuông hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn không nghe. Anh ta lẳng lặng nhìn Ôn Hành Viễn sóng vai cùng Si Nhan xuống tầng, rồi anh lái xe đưa cô đi. Anh ta châm một điếu thuốc, cho đến khi Tạ Viễn Đằng xuất hiện trước mặt, anh ta vẫn không có phản ứng gì.

Ánh mắt Tạ Viễn Đằng có vẻ rất tiều tụy, cả nỗi thương tâm không che giấu được. Kéo tay anh ta đặt trước ngực, cô nói, “Hàn Nặc, anh có biết chỗ này đau lắm không?” Lúc lời nói bật ra, nước mắt cũng tuôn theo.

Vốn tưởng rằng có cơ hội ở bên anh ta, nhưng dùng hết sức lực, cô vẫn không có được hạnh phúc.

Ba năm chờ đợi trong yên lặng, ba năm chờ đợi ngu ngốc, lại kết thúc chóng vánh chỉ vào khắc hai người kia gặp lại nhau. Anh ta không yêu cô, anh ta vẫn yêu người khác, người yêu ba năm trước.

“Hàn Nặc, ba năm trước, anh nói với em, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mẹ thì chỉ có một. Khi đó, em còn ngây thơ cho rằng hai người đã thật sự kết thúc, và rồi chỉ còn là quá khứ, tình yêu rồi cũng sẽ qua đi. Cho dù đến giờ anh không chịu dắt tay em đi, em vẫn cam tâm tình nguyện trở thành thế thân vào chỗ khuyết trong lòng anh.” Cô ta ngoảnh mặt đi, lệ đã ngân ngấn quanh viền mắt, nhưng lại quật cường để không chảy xuống.

“Nhưng anh có biết không, em là người, là một người phụ nữ, em cũng biết đau đớn...”

Hàn Nặc chậm rãi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cô ta, im lặng rất lâu.

Cô yêu anh ta, yêu anh ta nhất.

Cho đến nay, tình yêu đó vẫn bất di bất dịch.

Chưa bao giờ cần anh ta đáp lại, càng không cần anh ta phải nỗ lực điều gì, chỉ cần anh ta không mở miệng cự tuyệt, chỉ cần anh ta để cô bên cạnh, cô không oán hận một câu. Thậm chí khi anh ta mất khống chế, cô vẫn tỉnh táo hóa giải sự xấu hổ, thậm chí là tối hôm qua, cô vẫn chăm sóc lúc anh ta say rượu.

Rốt cuộc anh ta không hài lòng điều gì? Cô, rốt cuộc có gì không tốt? Không có, không hề có, cô rất tốt, thật sự rất tốt.

Nhưng anh ta, không yêu cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.