Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Chương 1: Chương 1: Thời gian êm ái




Ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt xuống Cổ Trấn, uốn lượn trong con ngõ nhỏ, rọi vào cây cầu đá và những nóc nhà xưa cũ, tất cả đều được nhuộm bởi sắc mơ hồ của buổi hoàng hôn. Nhìn những ngôi nhà in đậm dấu ấn tháng năm, đáy lòng chợt có chút cảm giác tang thương nhưng cũng thật tĩnh lặng. Giữa chỗ này có một con sông, bốn bề được vây bởi một màu xanh tươi, không gian có chút hỗn độn nhưng không hề làm mất đi ý vị của một miền sông nước thôn quê. Mảnh đất này có chút gì đó giống một “thế ngoại đào viên”*, đầy nét cổ xưa mà không khí cũng vô cùng trong lành khiến ai đã đến là bịn rịn không muốn về.

*Thế ngoại đào viên: Trung Quốc có câu này để chỉ vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.





Tiếng nước chảy róc rách dần bị một tiếng hát át đi. Si Nhan đưa bàn chân đi xăng-đan giẫm lên mặt đường đá xanh. Lắng tai nghe âm thanh rất nhỏ dưới chân, cô bỗng cảm thấy thật yên bình.

Si Nhan rất thích Cổ Trấn, lại càng thích những con đường trong nó, thậm chí, vì con đường đó mà cô thích mùa mưa. Đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa rơi xuống như bức rèm ngọc đang buông lơi, cả con đường được thanh tẩy không một hạt bụi, thật sạch sẽ, thật thoải mái.

Đã từng khao khát một đời thanh thản dễ chịu, từng theo đuổi cuộc sống ấm áp, song, suốt một đời người, ai có thể bình an đến già? Cũng giống như Si Nhan, vì trốn tránh, cô chọn cách cuộn tròn mình lại trong chốn u tĩnh này những ba năm ròng.

Ban đầu có chút hoang mang, mơ hồ, sau lại dần dần tỉnh táo, từ khi đó cô mới có thể thong dong cất những bước đi gian nan. Đến giờ, tự do tự tại, cuộc sống của Si Nhan dần thắm sắc hơn. Thời gian thấm thoắt trôi qua, cuộc sống tĩnh lặng giúp cô tạm thời quên hết những nỗi ưu phiền, cuộc sống giản đơn dần đưa cô về với chính con người thật của mình.

Cuộc sống bình lặng, dân dã, không gian như trong cõi mộng, lại có bạn bè và người thân ân cần hỏi thăm, quãng thời gian êm ái đã dần xoa dịu đi nỗi đau đớn trong lòng cô. Trên gương mặt Si Nhan không còn vẻ chết lặng của lúc trước nữa, rốt cuộc cô cũng có thể mỉm cười.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên quen thuộc giữa màn hình, Si Nhan thu lại nụ cười thuần khiết bên môi, ấn nút nghe.

“Ở đâu vậy?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông, ngữ khí pha chút bực bội.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay theo thói quen, Si Nhan chau mày “Còn chưa đến giờ đi làm, anh đang điều tra à?”

“Bên đó ầm ĩ quá, đang ở ngoài phố hả?” Người kia nói lảng đi.

“Ừm, có việc gì à?” Si Nhan đáp lại một cách thờ ơ, sau đó cô bỗng kêu lên một tiếng, “Ôi chao...”

“Xin lỗi, xin lỗi chị...” Một giọng nữ trong trẻo cất lên lời xin lỗi, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Lảo đảo lùi lại hai bước, cô đáp lại: “Không sao, không sao, các em chơi tiếp đi.” Cô không để tâm nhiều, xua xua tay và cười với cô bé. Bước đi chợt nhanh hơn, cô rời khỏi đám đông. Lại thả chậm bước theo hướng dòng chảy của con sông, tâm tình cô dường như không chịu ảnh hưởng gì.

“Sao thế?” Giọng nói trầm thấp lại vang lên, nghe kĩ sẽ thấy có chút vẻ sốt ruột.

“Không có gì, bị va chạm một chút thôi.” Si Nhan lơ đễnh.

“Tối hôm qua anh gọi điện thoại nhưng không gặp em, chỗ quán bar cũng nói là em không về. Sao giờ mới mở máy?”

“Em bảo với anh Tử Lương rồi, hôm qua tăng ca cho kịp kế hoạch nên không về. Anh tìm em có việc gì?” Đối với kiểu hỏi như bà quản gia của anh, Si Nhan không lấy làm lạ, nhưng khẩu khí đã có chút mất kiên nhẫn.

“Không có.” Câu trả lời ngắn gọn như thể anh chẳng muốn nói nhiều câu vô ích với cô. Si Nhan bực tức trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi để cố kìm nén không nổi đóa lên.

“Alô?” Mãi lâu sau mà vẫn không thấy cô đáp lại, giọng nói trầm ấm vang lên trong điện thoại.

“Không phải là anh bề bộn nhiều việc lắm sao?” Hồi lâu sau cô mới tìm được một câu đáp, ngữ khí rất thản nhiên.

“Đúng là anh bề bộn nhiều việc.” Anh cất lời, đáp rất ngắn gọn.

“Thế mà anh vẫn rảnh rỗi như này?”

“Gọi một cú điện thoại thôi mà, giờ vẫn được.” Từ điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ của anh.

“Em bận. Không có việc gì thì đừng làm tốn thời gian quý giá của em.” Si Nhan tức giận buông lời lạnh lùng, thầm mắng anh sao mà lại nhàn rỗi đến mức này. Đôi mắt cô như bắt đầu bốc hỏa.

“Em thì có gì mà bận?” Không để ý đến cơn bực dọc của cô, Ôn Hành Viễn hỏi tiếp, “Vội đi gặp trai đẹp?”

“Không liên quan đến anh.” Hít một hơi thật sâu, cô cắn răng, tính nhẫn nại khó lắm mới có được giờ đang mất dần đi, “Rốt cuộc là có chuyện gì hay không?”

“Không có.”

“Không có việc gì thì em cúp máy. Tạm biệt.”

Tiếng nói vừa dứt, không chờ anh có phản ứng lại, Si Nhan cúp điện thoại, nhanh tay tắt máy. Tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của Ôn Hành Viễn khi trừng mắt nhìn vào điện thoại, sau đó gọi lại mà không được, cô không nhịn cười được, “Trêu tức anh đấy, làm sao nào?”

Si Nhan có cảm giác Ôn Hành Viễn chính là khắc tinh của mình, mỗi lần gọi điện tới, ngữ khí nghiêm nghị chẳng khác gì bố cô, lần nào cũng dễ dàng khơi mào cơn tức trong cô. Cất điện thoại, bước chân cô nhẹ bẫng hẳn đi. Năm phút sau, Si Nhan đã đến trước một quán bar có cái tên “Như đã từng quen biết”.

“Sao hôm nay đến sớm thế?” Đỗ Linh vừa thấy cô bước vào đã nồng hậu chào hỏi.

“Hôm qua bận rộn suốt một đêm, hôm nay nghỉ, ngủ một ngày cho lên tinh thần.” Si Nhan cười hì hì, để lộ ra hàm răng trắng đều. Vừa nói cô vừa đi về phía quầy bar.

“Nhan Nhan, tối qua Hành Viễn gọi đến, sao điện thoại của em không liên lạc được?”

“Oh, cám ơn!” Si Nhan nói câu cám ơn, nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm, “Điện thoại hết pin, sáng nay tỉnh dậy mới phát hiện ra.”

“Anh không bảo với anh ấy là em tăng ca nên không đến à?” Si Nhan nghiêng người nhìn Trương Tử Lương còn đang bận rộn. Anh là bạn thân của Ôn Hành Viễn, mấy cô bé trong quán bar cũng thân thiết gọi anh là anh Trương.

“Tối qua bận quá, sáng nay mới thấy tin nhắn của em.” Trương Tử Lương vừa xếp rượu vừa trả lời.

“Chẳng trách...Được rồi, anh ấy có nói chuyện gì không?” Si Nhan dựa vào quầy bar, miễn cưỡng hỏi một câu. Lúc này vẫn còn khá sớm, không phải là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar, khách không đông, cô cũng chưa phải giúp gì nhiều.

“Cậu ấy hỏi em có tới không, anh cũng chưa kịp hỏi thêm.”

“Không cần phải để ý đến anh ấy, chắc là nhàn quá hóa hoảng...”

“Em đấy!” Trương Tử Lương ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy điệu cười hì hì của cô, anh tiện tay vân vê lọn tóc rối của cô, trong mắt là vẻ cưng chiều của người anh trai, “Đem cái này cho vị khách kia đi.” Anh dùng ánh mắt bảo cô đưa đến bàn gần cửa sổ, đẩy bia đến trước mặt cô.

“Tuân lệnh.” Si Nhan nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi ghế, nghịch ngợm làm tư thế chào rồi mới bưng khay đi.

“Thưa anh, bia của anh đây.” Si Nhan lễ phép cắt ngang dòng suy nghĩ của người khách, đặt chai bia và cái cốc xuống bàn.

“Cám ơn.” Người kia khẽ nói lời cảm ơn, ánh mắt vẫn dừng ngoài cửa sổ, không xoay người lại.

“Đừng khách sáo.” Si Nhan xoay người lặng lẽ đánh giá người đó, thấy anh ra khoanh tay dựa vào ghế, cô làm ra vẻ tự đắc, nhướng mày cười cười.

Con người cô không nhiều ưu điểm cho lắm, nhưng điểm cổ quái thì lại không ít. Cô thích quan sát khách, nói đúng ra là quan sát những người xung quanh. Nắm bắt được vẻ mặt của họ, tự dưng cô lại có chút vui mừng, về phần có rõ nguyên do vì sao hay không, có lẽ chỉ cô biết.

“Nhan Nhan, đến đây đẩy cùng cái nào.” Giọng nói êm ái của Đỗ Linh vang lên.

“Đến ngay.” Si Nhan bước nhanh đến đặt khay xuống quầy bar rồi chạy đến giúp Đỗ Linh.

“Hôm trước không phải đã bảo anh Tử Lương tìm người sửa rồi hay sao?” Si Nhan nhìn Đỗ Linh đang ra sức đẩy cánh cửa gỗ, vừa phụ một tay vừa lầm bầm.

“Khách nhiều quá nên vội...cũng quên mất đấy...” Hai cô gái hợp sức đẩy cánh cửa gỗ ra. Đỗ Linh hít một hơi thật sâu, vừa thở hổn hển vừa trả lời.

Si Nhan chau mày, nhìn cô gái thanh tú trước mặt, không nói lời nào. Bị cô nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, Đỗ Linh cúi đầu nhìn quần áo của mình. Không có gì bất ổn cả, sao ánh mắt cô nàng kia lại là lạ thế nhỉ?

“Sao thế?”

“Tử Lương ngược đãi chị hả? Sao gầy thế?”

Đỗ Linh khẽ cười, “Dạo này bận quá, ngủ cũng không được nhiều. Đừng nói chị, em cũng có tốt hơn đâu, gầy tong teo như que tre đấy.”

“Em vốn gầy mà, nhưng em rất khỏe, trong xương toàn là thịt, nhìn mà xem...” Si Nhan vừa nói vừa giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên, bày ra dáng của một người khỏe mạnh. Dáng vẻ này có chút khoa trương, khiến Đỗ Linh không nhịn được tiếng cười vui vẻ.

“Chưa nghe nói thịt trong xương bao giờ cả, em là người sao hỏa à?” Đỗ Linh cười nhẹ, đẩy cô một cái rồi đi vào trong quán bar.

“Em là người sao hỏa mà, chị không biết ư?” Si Nhan cười hì hì, thân thiết khoác lấy cánh tay cô. Bạn bè của cô ở thị trấn cổ này không nhiều, Đỗ Linh có thể coi là người thân nhất.

“Con bé vô tâm điên khùng này...” Đỗ Linh lườm cô một cái, ngữ khí oán trách nhưng lại đầy vẻ quan tâm.

“Em thấu tình đạt lý như thế, rõ ràng là tiểu thư khuê các, sao lại thành con bé điên khùng được hả?” Si Nhan bất mãn, nhướng mày lên.

“Tiểu thư khuê các? Đó mà là em sao?” Đỗ Linh lắc đầu, cười nhạo cô.

“Có phải người một nhà không vào cùng một cửa không? Chị với anh Tử Lương đúng là một đôi mà.” Si Nhan bĩu môi, lại nhớ tới những lúc Trương Tử Lương hay gọi cô là “con bé điên”.

“Nói linh tinh.” Đỗ Linh cười, lườm cô một cái nữa.

“Tử Lương, trông coi người nhà anh cẩn thận nhé, suốt ngày bắt nạt em thôi.” Giọng nói của Si Nhan bỗng cao lên, cô nháy nháy mắt với Trương Tử Lương.

Đỗ Linh cười, hất tay cô ra, “Đúng là con bé điên, chắc chỉ có Hành Viễn mới chịu được em.”

“Anh ấy? Thôi đi. Chị không biết đâu, em là người mà anh ấy ghét cay ghét đắng, anh ấy luôn lấy việc hành hạ em làm niềm vui.” Si Nhan giơ hai tay kiểu đầu hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Mắt có vấn đề rồi.” Đỗ Linh cười, đanh mặt nhìn cô, “Đứa ngu cũng biết tâm ý của anh ấy.”

Si Nhan hơi giật mình, nở một nụ cười gượng gạo, “Em cũng chẳng phải đứa ngu.” Thấy Đỗ Linh định nói gì tiếp, cô vẫy tay với Trương Tử Lương, “Em sang bên cạnh xem thế nào.”



“Như đã từng quen biết” vốn là quán bar một gian nhưng đã bị Si Nhan sắp xếp lại, giờ nó là quán bar hai gian được ngăn bởi một tấm vách kính, cách âm rất tốt, một bên yên tĩnh, một bên đúng tính chất của bar. Như vậy thì khách có thể tự lựa chọn không gian cho mình tùy vào tâm trạng, dù là ở đâu thì vẫn là chốn làm ăn của “Như đã từng quen biết”.

Si Nhan biết tận dụng không gian nên đã thu hút không ít khách hàng. Có điều, lúc gửi bản thiết kế đã hoàn thành cho Ôn Hành Viễn, anh chỉ cầm điện thoại chứ không nói gì. Si Nhan có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xám ngoắt của anh khi nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn. Cô căn cứ vào cơ sở ban đầu để đưa ra dự toán, vừa đẹp vừa thực dụng là điều kiện tiên quyết, so với các quán bar có quy mô tương tự thì chi phí bỏ ra cao gấp đôi còn dư. Anh là người có tiền, nhưng dù sao đây cũng chỉ là chỗ làm ăn nhỏ lẻ của anh, cô làm lại thế này, chẳng phải là đốt tiền của anh hay sao, ai mà vui cho được.

Mãi vẫn không thấy Ôn Hành Viễn nói gì, Si Nhan có chút lo lắng, muốn giải thích hai câu: “Em biết chi phí bỏ ra hơi cao, nhưng...”

“Cứ theo kế hoạch của em mà làm, có vấn đề gì thì trực tiếp bàn với Tử Lương, cậu ấy sẽ nói với anh.” Cô còn chưa nói xong, Ôn Hành Viễn đã thoải mái phê chuẩn.

Si Nhan sửng sốt một lúc mới có phản ứng, cô cười ngô nghê rồi nói lời cảm ơn, cũng cam đoan nhất định không để anh thất vọng, cuối cùng mới hỉ hả cúp điện thoại. Trong ấn tượng của cô, đó là lần duy nhất cô và Ôn Hành Viễn nói chuyện nhẹ nhàng với nhau. Ít ra là Si Nhan thấy vậy. Không có cách nào cả, chi tiền thì làm ông lớn thôi.

“Tử Lương, anh nói xem, sao Hành Viễn lại gặp phải kiểu người cứng đầu như vậy?” Đỗ Linh nghiêng người nhìn Trương Tử Lương ở bên cạnh. Không chỉ cô không hiểu mà rất nhiều người cũng không thể nhìn thấu hai người đó. Một người dường như bám sát không rời, rồi lại chẳng thấy bóng dáng đâu; Một người thì như chẳng có chuyện gì, lúc nào cũng ngây ngô đánh lảng sang chuyện khác. Người sáng suốt đều thấy được thái độ khác lạ của Ôn Hành Viễn đối với Si Nhan, nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn không làm rõ, khiến cho những người bên cạnh không thể hiểu rốt cuộc là như thế nào. Mới đầu cũng có người đoán họ đang bí mật có gì đó, nhưng nhiều dấu hiệu lại cho thấy không phải như vậy. Chuyện này cũng đã mấy năm rồi, cảm tình giữa hai người gần như chỉ giậm chân tại chỗ, chẳng những không tiến thêm được bước nào mà lại ngày càng cách xa. Đã bao lâu rồi Ôn Hành Viễn không xuất hiện, Đỗ Linh cũng chẳng nhớ nổi nữa.

“Trong lòng Hành Viễn tự biết, chúng ta đừng quan tâm nữa.” Trương Tử Lương ôm vai Đỗ Linh, dịu dàng cười.

Đỗ Linh nhìn nụ cười dịu dàng của anh, gật đầu, quyết định tạm thời không quan tâm đến chuyện đó nữa, ít nhất là trong hôm nay. Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy Trương Tử Lương của cô vẫn là tốt nhất, lúc nào cũng ân cần săn sóc, vẻ chững chạc khiến người khác yên tâm. Quan trọng nhất chính là cảm giác an toàn bên cạnh anh, không đẹp trai, nhưng có đến mười phần ý vị của đàn ông, không giống Ôn Hành Viễn, vẻ mặt rất hào hoa. Nghĩ đến đây, Đỗ Linh nhíu mày lại. Chẳng lẽ Si Nhan tránh xa Ôn Hành Viễn, chính là vì điều này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.