Edit: V.O
Bỗng dưng tròng mắt đen của Vệ Đình Quân ngưng tụ lại, sắc mặt có chút khó coi.
“Con không đồng ý cuộc hôn nhân này.” Giọng anh lạnh lùng, giọng trầm xuống: “Con cũng sẽ không xuất hiện ở tiệc đính hôn gì.”
Anh đã biết sau này mình muốn cái gì.
Còn muốn mở miệng, bỗng dưng bước chân Vệ lão ở phía trước dừng lại, nghiêng đầu, nhìn anh, mười phần uy hiếp.
“Chuyện này con không làm chủ được.”
Vệ Đình Quân lạnh lùng, tròng mắt đen quét qua hai gã vệ sĩ sau lưng Vệ lão gia tử, giọng nói bình tĩnh: “Bọn họ không cản được con.”
“Hôm nay ta tới đây, cũng không chỉ dẫn theo hai người này.” Vệ lão nhìn ngoài phòng, dáng vẻ ung dung: “Lúc này Vệ Huyền cũng đón người rồi.”
Vệ Đình Quân đầu tiên là sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng kịp, chợt mặt trầm xuống.
Nhấc chân, trong nháy mắt vòng qua Vệ lão gia tử đi ra khỏi nhà họ Đàm, một giây kế tiếp, tiếng bánh xe ma sát mặt đất sắc bén truyền đến, trong nháy mắt, xe đã nhanh chóng lái thật xa.
Trở lại biệt thự, Vệ Đình Quân nhanh hơn lúc trước mười phút.
Lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, tất cả bên trong phòng giống y như nửa giờ trước anh rời đi, ngoại trừ...không có một bóng người trên giường.
Gân xanh lồi lên trên trán, trên mặt Vệ Đình Quân chỉ còn lại vẻ kinh người.
Móc điện thoại ra, trực tiếp bấm gọi cho Ngải Mễ.
“Chuẩn bị máy bay, tôi muốn lập tức đến thành phố B.”
...
Cố Hướng Tinh ngồi ở trong khoang máy bay trực thăng, có chút căng thẳng.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, chừng ba mươi tuổi, dáng dấp hết sức tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào cười cười, rất là mê người.
Một canh giờ trước, chính người đàn ông này đột nhiên xuất hiện tại biệt thự ——
“Anh là ai?”
“Xin tự giới thiệu, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi tên là Vệ Huyền.” Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi là anh họ của Vệ Đình Quân.”
Chợt Cố Hướng Tinh ngẩn ra: “Anh ấy không phải là trẻ mồ côi sao?”
Nghe được Cố Hướng Tinh mở miệng nói một câu, Vệ Huyền híp híp mắt, cười nói: “Xem ra cậu ấy thật sự không nói cho cô biết.”
Đúng vậy, quả thật Vệ Đình Quân không nói với cô, tất cả mười năm nay về anh, anh chưa từng nói, cô cũng không dám đi hỏi.
Sợ anh nghe được sẽ đau buồn.
...
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe Vệ Huyền nói: “Chúng ta đã đến.”
Cố Hướng Tinh xuống khoang máy bay dưới sự hướng dẫn của Vệ Huyền, thấy máy bay trực thăng đậu xuống sân bay đề hai chữ “Quân Dụng”, đáy lòng càng lo sợ không yên.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Hoặc là, rốt cuộc Vệ Đình Quân là ai?
Xuống máy bay trực thăng, Cố Hướng Tinh đi theo Vệ Huyền lên một chiếc xe hơi, sau đó xe tiến vào một ngôi biệt thự dưới lưng chừng núi dưới sự bảo vệ.
Vệ Huyền dẫn cô tới một thư phòng, mới vừa ngồi xuống, đã có một bác sĩ và y tá đi vào, Vệ Huyền mỉm cười nói: “Mặc dù đoạn đường này không tính là quá lắc lư, nhưng vẫn phải làm đảm bảo.”
Dứt lời, bác sĩ và y tá đi tới trước, cẩn thận kiểm tra thân thể cho cô một chút, nhất là tình huống thai nhi.
Cố Hướng Tinh có thể khẳng định là, người này không có ý nào muốn làm hại cô, chẳng qua là, mục đích anh ta dẫn cô tới đây là gì, cô vẫn không có cách nào xác định.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bị mở ra, một ông lão đi từ bên ngoài vào, mặc dù trên mặt Vệ Huyền cười, hiển nhiên động tác thân thể lại hết sức cung kính: “Ông nội.”
“Ừ...” Vệ lão trầm giọng đáp một tiếng, chuyển sang bác sĩ bên cạnh, giọng nói uy nghiêm: “Thế nào?”
“Vệ lão.” Bác sĩ cung kính đi tới, nhẹ giọng nói: “Thân thể vị tiểu thư này hoàn toàn bình thường, thai nhi cũng rất yên ổn.”
Vệ lão gật đầu, hai tròng mắt sắc bén quét qua Cố Hướng Tinh, có uy thế của người ở vị trí cao, khiến cho Cố Hướng Tinh không khỏi căng thẳng.
Vệ lão đi tới, ngồi xuống ở trên ghế sa lon không xa Cố Hướng Tinh, rồi sau đó mở miệng, đi thẳng vào vấn đề:
“Ta không thích nói quanh co lòng vòng, trong bụng cô đã có con cháu nhà họ Vệ, vậy, bắt đầu từ hôm nay, cô cứ ở lại chỗ này dưỡng thai, sau khi sinh con, thì đi đi.”
Thân thể Cố Hướng Tinh run lên bần bật, nhìn ông lão trước mặt, sự kinh ngạc trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất, cô cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi...chỉ có một vấn đề.”