Ánh mắt Vệ Đình Quân căng thẳng, tay kéo chăn hơi dùng sức, giọng nói lạnh xuống,
“Em thà rằng không cần đứa bé này, cũng không muốn ở lại bên cạnh anh?”
Cố Hướng Tinh không nói gì, vẻ mặt cũng ngầm thừa nhận.
Vệ Đình Quân có chút tức giận đứng dậy, đứng ở bên cạnh ghế nằm, giống như là sắp nổi giận, nhưng, cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh cưỡng chế đè phiền não và tức giận trên mặtmình xuống, đè thấp giọng, trầm giọng nói: “Anh đã xin tha lỗi, xin nhận lỗi, cũng từng bảo đảm với em, sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm ra chuyện tổn thương em, Cố Hướng Tinh, em còn muốn anh phải làm sao?”
Cố Hướng Tinh cúi đầu, tay vô thức níu lấy chăn trên người, thật lâu, mới nhẹ giọng mở miệng:
“Dù là ai cũng không cách nào bảo đảm đó là một lần cuối cùng. Chỉ cần tôi còn liên lạc với Bạch Hạo, anh vẫn sẽ nhận định giữa tôi và anh ấy có mập mờ. . . Vệ Đình Quân, tôi mệt rồi.”
“Mệt thì nghỉ ngơi, nhưng đừng nói cái gì mà thả em đi nữa, bởi vì, anh sẽ không đồng ý.”
Vệ Đình Quân nói xong, như muốn xoay người rời đi, tròng mắt Cố Hướng Tinh run lên, dứt khoát đứng dậy.
“Anh không đồng ý, tôi sẽ phá đứa bé này.” Cố Hướng Tinh cắn răng, run giọng nói: “Nếu anh còn cần đứa bé này. . .””Anh không cần đứa bé đó.” Vệ Đình Quân lạnh giọng ngắt lời cô, tròng mắt đen trầm trầm nhìn chằm chằm cô, giống như đêm đen, như nước sơn: “Anh chỉ cần em.”
Tròng mắt Cố Hướng Tinh run lên, nhìn Vệ Đình Quân bỏ đi không hề quay đầu lại, hồi lâu, mới chán nản ngồi trở lại ghế dựa.
Không lâu lắm, cửa phòng ngủ được đẩy mở lần nữa, người đi vào chính là bác sĩ lần trước cứu trị cho cô ở Hoành Kiều, Tiết Lam.
Vì để cho Cố Hướng Tinh dưỡng thân thể tốt hơn, dieendaanleequuydoon – V.O, Vệ Đình Quân trực tiếp vận dụng quan hệ, chuyển người từ bệnh viện Hoành Kiều thẳng đến làm bác sĩ gia đình tư nhân của mình, trừ bình thường chăm sóc thân thể Cố Hướng Tinh, cũng chịu trách nhiệm nói chuyện giải buồn với cô.
“Tôi thấy anh ấy trầm mặt rất lâu, hai người cãi nhau à?”
Cố Hướng Tinh im lặng hồi lâu, kể lại chuyện vừa rồi với Vệ Đình Quân cho Tiết Lam nghe.
Tiết Lam nhíu mày: “Quan hệ của hai người các cô, tuyệt đối là quan hệ người thân phức tạp nhất tôi từng thấy.”
Cố Hướng Tinh có chút tủi thân: “Tôi không phải là người nhà anh ấy, tôi chỉ là một tình nhân anh ấy nuôi.”
Tiết Lam bĩu môi, xem thường: “Cho nên, cô vì vấn đề thân phận, mới muốn rời khỏi anh ấy?”
Cố Hướng Tinh nghe vậy, lại lắc đầu: “Không phải.”
Cố Hướng Tinh dừng một chút, mới nhẹ giọng nói: “Là bởi vì. . .tôi thích anh ấy.”
Tiết Lam sửng sốt, lại thấy, khóe miệng Cố Hướng Tinh tràn ra một chút vui vẻ: “Anh ấy là tình đầu của tôi, cho dù đến tận bây giờ, tôi cũng vẫn thích anh ấy, cho nên, tôi mới nhất định phải rời khỏi anh ấy.”
Tiết Lam cau mày, vẻ mặt rõ ràng không hiểu.
“Nếu như tôi tiếp tục ở lại bên cạnh anh ấy, tình yêu của tôi đối với anh ấy, một ngày nào đó sẽ bị mài hết bởi vì không ngừng tổn thương. . .nhưng, tôi không muốn từ bỏ chuyện yêu anh ấy.”
Cố Hướng Tinh nói tới chỗ này, giọng nói hơi đau khổ, vui vẻ ở khóe miệng cũng khổ sở theo.
Tiết Lam không hiểu loại logic này của cô, nhưng, cô nghĩ, có người sẽ hiểu.
Trấn an Cố Hướng Tinh thỏa đáng, cô mới ra khỏi phòng, đóng cửa phòng ngủ, Tiết Lam nghiêng đầu, chỉ hỏi: “Lời cô ấy mới vừa nói, anh cũng nghe thấy rồi chứ?”
Cạnh cửa, là Vệ Đình Quân chưa rời đi, anh nghiêng người tựa lên tường, tròng mắt đen thâm trầm, đối với câu hỏi của Tiết Lam, chẳng qua chỉ hờ hững hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Bất kể cô nghĩ như thế nào, anh cũng sẽ không để cô rời đi, nếu như cô có băn khoăn như vậy, vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.