Vốn định muốn ăn nàng, kết quả cuối cùng chỉ có thể mang nàng đi ra ngoài ăn.
Nhìn thấy bộ dạng Chu Tráng Tráng miệng đầy thức ăn, hai mắt thỏa mãn híp
thành một đường thẳng, Thường Hoằng lắc đầu, trong lòng vẫn là câu nói
kia: “Sao lại tìm được người vợ như em chứ?”
Chu Tráng Tráng nhìn một bàn đầy món ngon thịnh soạn, cảm thấy mạo hiểm
ngồi máy bay đến đây hoàn toàn là đáng giá, trên thế giới này, quả nhiên chỉ có Thường Hoằng mới hiểu khẩu vị của nàng và vô điều kiện thỏa mãn
dạ dày nàng mà thôi.
Chu Tráng Tráng cảm thấy mình yêu Thường Hoằng sắp chết đi được.
Mà giờ phút này, Thường Hoằng cũng đang liếc mắt đưa tình nhìn nàng: “Tráng Tráng, anh cảm thấy em càng ngày càng đẹp nha.”
Chu Tráng Tráng nhất thời lâng lâng, vừa cho nàng ăn, lại nói những lời
ngon tiếng ngọt khiến nàng vui vẻ, không phải sắp, mà nàng thật sự yêu
Thường Hoằng chết đi được.
Ai ngờ bay tới giữa không trung, Thường Hoằng lại thốt ra một câu: “Cư nhiên sẽ
xuất hiện ảo giác như vậy, đúng như người ta nói, đi lính ba năm, heo mẹ cũng có thể sánh với Điêu Thuyền.”
“. . . . . .”
Chu Tráng Tráng quyết định thu hồi những lời vừa nghĩ kia ngay tức khắc.
Vừa ăn Thường Hoằng vừa bắt đầu hỏi: “Gần đây có ngoan không?”
“Đương nhiên là có.” Chu Tráng Tráng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn kỹ Thường Hoằng: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Thường Hoằng nhìn kỹ Chu Tráng Tráng: “Vì sao lại khẩn trương thế?”
“Em không có khẩn trương, vì sao anh lại cho rằng em khẩn trương?”
“Nếu em không có khẩn trương, vì cái gì lại sợ anh cho rằng em khẩn trương?”
Chu Tráng Tráng bị Thường Hoằng từng bước ép sát, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, lúc này một hình ảnh bỗng loé lên, sử dụng chiêu bài của Mĩ Địch đã truyền thụ cho nàng về chiến thuật giữa đàn ông và phụ nữ.
“Đúng rồi có chuyện vẫn chưa có hỏi anh.” Chu Tráng Tráng ngồi thẳng lưng,
bày ra bộ dáng vợ cả: “Anh cùng Phó Dương Dương kia rốt cuộc đã phát
triển tới mức quan hệ nào rồi?”
“Cô
ấy là con gái nuôi ba mẹ anh.” Thường Hoằng thông minh thế nào cũng
không dự đoán được sẽ gặp phải chuyện này, ngay lập tức sửng sốt.
“Nói cách khác, là em gái nuôi của anh.”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Anh chẳng lẽ không biết câu anh trai kết nghĩa, em gái nuôi là dễ dàng xảy ra chuyện nhất sao?”
“Không biết.”
“Không biết anh còn nhận loạn, thành thật khai báo, rốt cuộc sờ qua người ta chưa?”
“Thứ nhất không phải là anh nhận nuôi, thứ hai chỗ nào cũng không có sờ.”
“Cái gì cũng chưa sờ qua thì sao người ta lại cuốn lấy anh như vậy?”
“Anh cũng không hiểu lòng dạ phụ nữ các em.”
“Phụ nữ chúng em không có việc gì tuyệt đối sẽ không săn đón xum xoe người
khác, cho nên nhất định là anh đã làm gì bất nhã với Phó Dương Dương
khiến cô ta cảm thấy bị thiệt thòi nên cứ quấn quít lấy anh, không phải
anh không lấy làm chồng, Thường Hoằng nếu về sau em lại nhìn thấy cô ta
quấn quít anh, em không nói hai lời, lập tức bay tới đem bộ phận kia của anh chà đạp cho càng ngày càng gầy.”
Cuộc chuyện trò này, Chu Tráng Tráng đem Thường Hoằng từng bước ép sát, thành công trả thù.
Thường Hoằng cũng không ngăn cấm nhe ra tiểu bạch nha: “Chu Tráng Tráng, em có tiến bộ.”
Chu Tráng Tráng không có tiểu bạch nha, chỉ có đắc ý.
Cơm ăn xong, dựa theo nguyện vọng Thường Hoằng chỉ mong sao lập tức quay về khách sạn, nhân cơ hội màn đêm đang buông xuống đem Chu Tráng Tráng “xử lý”. Nhưng Chu Tráng Tráng cho dù có là sinh vật đơn bào nàng cũng sợ
đau, nói sao cũng không chịu, cố gắng lôi kéo Thường Hoằng đi vào nội
thành chơi game.
Chu Tráng Tráng gắp
thú nhồi bông rất thành thạo, hầu như lần nào cũng có thể gắp lên, nghĩ
bình thường rất ít khi có thể thắng được Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng
càng muốn ở phương diện này chế nhạo hắn một lần, bèn đề cập muốn thi
đấu cùng Thường Hoằng.
Thường Hoằng
đồng ý, nhưng có một yêu cầu: “Trong vòng mười phút, ai gắp được nhiều
hơn thì người đó thắng, nhiều hơn mấy con thì đối người thua phải cởi
mấy món quần áo.”
Chu Tráng Tráng cẩn thận suy xét, nghĩ mình từ nhỏ đều là cao thủ gắp búp bê, hơn nữa nàng
thật sự muốn nhìn cảnh tượng Thường Hoằng xấu hổ che “…”, bởi vậy liền
đồng ý.
Đáng tiếc, Chu Tráng Tráng bại trận, bại thảm hại — Thường Hoằng gắp nhiều hơn nàng tới sáu con.
Là sáu con nha!
“Thành thật khai báo, mục đích anh tới trái đất này là gì?” Chu Tráng Tráng
vẫn không muốn tin tưởng chuyện này là thật.
“Nếu không có chiêu này, anh sao có thể bắt được con cá chạch trơn bóng là
em không chạy trốn nữa đây?” Thường Hoằng uống nước nhớ nguồn, nhưng
cũng không quên bỏ đá xuống giếng: “Anh đếm thử xem toàn thân em trên
dưới nào là áo trong, quần lót, áo sơ mi, quần soóc tất cả là bốn thứ,
cỡi hết vẫn còn thiếu anh hai cái, bất quá anh đại nhân đại lượng, sẽ
không so đo, sau khi trở về khách sạn cởi sạch hết cho anh là được rồi.”
Chu Tráng Tráng lập tức che ngực, làm như mình là Hỷ Nhi bị Hoàng Thế Nhân cưỡng ép (*), thà chết chứ không chịu khuất phục.
(*) Tên hai nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ. Hỷ Nhi là nông dân nghèo làm
thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền
nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn. Dùng đủ mọi âm mưu,
ngay trước Tết Nguyên đán, Hoàng Thế Nhân đã bắt Hỷ Nhi mang về để trừ
nợ.
“Chu Tráng Tráng em muốn chống
chế sao?” Thường Hoằng khơi mào đôi mắt, từng bước tới gần nàng: “Nếu em như vậy, anh đây liền. . . . . .”
“Liền như thế nào, anh không cần xằng bậy a!” Chu Tráng Tráng vừa nói xong lời thoại cũ rít vừa đi lùi dựa lưng vào vách tường.
“Anh liền. . . . . .” Thường Hoằng giả vờ câu dẫn nâng cằm nàng lên, vẻ mặt
hung tàn, trong mắt mọi người xung quanh hắn cũng giống như tên nhà giàu đẹp trai đang đùa bỡn con gái nhà lành.
Tuy nói Chu Tráng Tráng cách cảnh giới điềm đạm đáng yêu này còn xa hơn
đoạn đường chinh phạt của chú lính Hồng Quân, nhưng vẫn có người thấy
việc bất bình ra tay tương trợ, túm cánh tay Thường Hoằng quặc ra sau,
hét lớn một tiếng: “Lưu manh, đi theo ta đến đồn công an mau!”
Chu Tráng Tráng đang định giải thích thì Thường Hoằng xoay người một cái,
lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bưng tai không kịp rung chuông
khéo léo đem người kia lật úp nằm trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Tiểu
Lưu, cậu vừa mới gọi tôi là cái gì hả?”
Tiểu Lưu quay đầu nhìn, lập tức cuống cuồng: “Đội, trung đội trưởng? Anh,
anh, anh làm diễn viên đóng vai lưu manh hả?”
Thì ra tiểu Lưu là một binh nhì dưới trướng Thường Hoằng, thừa dịp cuối
tuần đi ra mua vài đồ vật, không nghĩ lại đánh phải Thường Hoằng.
“Không phải diễn, anh ta đúng là lưu manh!” Chu Tráng Tráng còn định nói tiếp
lại bị Thường Hoằng che miệng lại, nhỏ giọng uy hiếp: “Trở về anh sẽ
trừng trị em!”
Xoay người, Thường
Hoằng khôi phục thái độ bình thường, nói với tiểu Lưu: “Tiểu Lưu a, nói
cậu bao nhiêu lần rồi, tính tình sao vẫn còn nóng nảy trẻ con như vậy,
cậu thử nói xem nếu hôm nay không phải anh mà là một cặp tình nhân khác
đang đùa giỡn, cậu đi tới túm người ta chẳng phải muốn gây chuyện sao,
trong lúc ra ngoài mà gây ra rắc rối gì cấp trên sẽ nghiêm trị biết
không.”
Chu Tráng Tráng vừa nghe, mí mắt liền giật giật, thoáng cái đã nghĩ tới băng ghi hình trong tay Tả Nhất.
Trải qua giải thích, tiểu Lưu thế mới biết Chu Tráng Tráng nguyên lai là bạn gái Thường Hoằng, lập tức nói: “Chào chị dâu!”
Chu Tráng Tráng chớp mắt, nghĩ đến đây đúng là cơ hội tốt để lật đổ Thường
Hoằng, tức khắc trưng ra vẻ mặt ôn hoà đối với tiểu Lưu nói: “Tiểu Lưu
a, chị vừa rồi quả thật là đang cùng đội trưởng em cãi nhau, đó là bởi
vì chị nghe nói mấy ngày chị không đến, có rất nhiều cô gái đều chạy đến bên cạnh quân khu tìm anh ấy.”
Tiểu Lưu lập tức phủ nhận: “Tung tin vịt, đây hoàn toàn là tin đồn nhảm, làm sao có rất nhiều, rõ ràng chỉ có một.”
Thường Hoằng vừa nghe, lập tức định ngăn cản, nhưng bị Chu Tráng Tráng từ phía sau nhéo một cái, coi như cảnh cáo không được lộn xộn nữa.
Sau khi đè Thường Hoằng lại, Chu Tráng Tráng tiếp tục vẻ mặt ôn hoà: “Tiểu
Lưu a, cô gái kia thật ra là em gái chị, chị nhờ cô ấy mang ít thức ăn
đến cho trung đội trưởng bọn em đó mà. Trung đội trưởng các em có phải
đối với người ta không lễ độ phải không?”
“Chị dâu, đó là em gái ruột của chị hả? Cô ấy mới từ nước ngoài về hả?” Tiểu Lưu có chuyện muốn nói, nhưng lại có chút khó mở miệng.
“Không phải em gái ruột, mà là em gái nuôi. Đúng vậy, nàng từ nhỏ sống ở nước
ngoài. Không có việc gì, có gì em cứ nói.” Thật ra Chu Tráng Tráng đặc
biệt muốn đem từ “nuôi” này đọc thành thanh tư. (Q: trong tiếng hoa có 4 (5) thanh, từ nuôi-干/g¯an/ có thanh 1, nhưng TT muốn đọc thành thanh 4
/gàn/ sẽ thành từ khác nghĩa khác)
“Em nói mà, thì ra là người nước ngoài, khó trách vừa nhìn thấy liền ôm
trung đội trưởng rồi.” Tiểu Lưu vỗ vỗ ngực, cuối cùng thì cũng đã hiểu
rồi.
“Ohh ~~~~” Lúc Chu Tráng Tráng
thốt chữ “Ohh” này ngoàn ngoèo uốn éo. Đương nhiên, ngón tay đồng thời
cũng ngoàn ngoèo uốn éo véo cánh tay Thường Hoằng một cái.
Thường Hoằng dù là người sắt đá, cũng phải đau đến nhíu mày