Chu Tráng Tráng vẫn không ngừng gọi điện thoại cho Thường Hoằng, nhưng lần nào cũng chỉ nghe thấy giọng nữ lạnh
lùng phát ra –”Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Chu Tráng Tráng trở nên cố chấp bướng bỉnh, vẫn không ngừng bấm số gọi cho
đến khi di động hoàn toàn hết pin lúc này mới chịu buông tha.
Nhấc đôi mắt chua xót lên mới phát hiện thời gian lặng lẽ trôi qua mau, mặt trời bên ngoài đã ngã về tây từ lúc nào.
Chu Tráng Tráng chống tay định đứng dậy, nhưng vì đã ngồi quá lâu, chân vừa động đậy giống như có vô số kim châm đâm vào, chống đỡ không nổi sức
nặng của cơ thể, một tiếng “phịch” ngã xuống đất.
Sàn nhà lạnh như băng thấm tận vào tim phổi, đau muốn chết, ngay lúc nàng
kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không nghe, một bóng người vọt tiến vào, lo lắng ân cần nâng nàng dậy.
Trải qua một trận vừa rồi, Chu Tráng Tráng đầu váng mắt hoa, nhìn không rõ
người tới, chỉ bằng nổi khát vọng trong tim vội vàng túm chặt cánh tay
người tới: “Thường Hoằng!”
Nhưng
người nọ cũng không có trả lời, đợi đến lúc bóng đen nhập nhoè trước mắt biến mất, Chu Tráng Tráng mới nhìn rõ người trước mặt này không phải là Thường Hoằng, mà là Hải Nhĩ.
Hải Nhĩ khuôn mặt tái nhợt, thân thể vốn đã suy nhược lại thêm lặn lội đường
xa. Nhưng từ trong đôi mắt Hải Nhĩ, nàng lại nhìn thấy vẻ hoảng sợ lẫn
đau lòng, chẳng lẽ nàng giờ phút này còn khiến người khác lo âu hơn so
với tình trạng của hắn sao?
Được Hải
Nhĩ dìu ngồi xuống ghế, Chu Tráng Tráng khẽ liếm giọt nước vẫn chưa kịp
khô trên môi, thật lâu sau mới nói: “Sao anh lại đến đây?”
“Là anh họ bảo anh tới.” Hải Nhĩ rót một ly nước, đưa tới trước mặt Chu Tráng Tráng.
Nhưng cánh tay hắn bỗng nhiên bị Chu Tráng Tráng chộp lấy, nước sóng sánh
tràn ra chảy trên bàn thành một vũng, từ từ chảy về phía mép bàn.
“Anh ấy bảo anh đến đón em sao? Nhất định là Phó Dương Dương uy hiếp anh ấy, anh ấy đành phải tạm thời thỏa hiệp đúng không?” Chu Tráng Tráng chặt
chẽ bắt lấy tay Hải Nhĩ, giống như đó là khúc gỗ trôi dạt cuối cùng còn
sót lại trên thế giới này.
Nhưng việc Hải Nhĩ trầm mặc lại khiến trái tim nàng vốn đang ôm một tia hy vọng dần dần trầm xuống.
“Tráng Tráng, anh thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh họ đã bảo
anh đến đón em trở về trường học.” Hải Nhĩ nhìn Chu Tráng Tráng, mặt mày trĩu nặng ưu sầu.
“Vậy anh ấy có nói sẽ đến trường học tìm em không?” Chu Tráng Tráng cắn môi dưới cho đến khi cánh môi trắng bệch.
“Đi về trước đã.” Hải Nhĩ tránh ánh mắt của nàng.
Nước trên bàn men theo mép chảy nhỏ giọt xuống sàn nhà, âm hưởng thâm thúy có tiết tấu vang lên.
Trong sự im lặng quỷ dị, Chu Tráng Tráng tựa hồ hiểu được gì đó.
Chu Tráng Tráng cũng không có cứng đầu cứng cổ, Thường Hoằng nhờ Hải Nhĩ
đón nàng, nàng liền thu xếp đồ đạc suốt đêm để trở về. Lúc xe lửa về tới thành phố A, đã là ba giờ sáng. Bầu trời đêm đen như bị nhuốm màu mực.
Rất ít người xuống trạm, chỉ có ít ỏi mười mấy người, trên sân ga rạng sáng sao lộ ra vẻ buồn quạnh quẽ thế.
Lúc Chu Tráng Tráng bước khỏi xe lửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy hình bóng
thân thuộc đang đứng tại bến chờ — áo khoác đen, giầy đen, tóc đen, màu
mắt đen.
Chu Tráng Tráng chần chờ hai giây, rốt cục không thể kiềm chế, vội chạy đến, thật mạnh nhào vào lòng hắn, ôm chắc thắt lưng, khóc nức nở: “Em đã biết đây không phải sự thật mà, Thường Hoằng anh làm em sợ muốn chết, về sau đừng lấy chuyện này ra đùa em nữa nha!”
Nhưng mà, Thường Hoằng cũng không có ôm lấy nàng, ghì chặt vào lòng như trước.
Anh chỉ nhẹ giọng nói: “Tráng Tráng, em đừng hiểu lầm, anh tới đây là muốn đem quan hệ của chúng ta nói cho rõ ràng.”
Tiết lạnh mùa xuân, gió đêm gào thét, Chu Tráng Tráng đông lạnh cả người run rẩy, nàng càng kéo Thường Hoằng ôm chặt lấy: “Anh đừng làm em sợ được
không, đừng làm em sợ mà!”
“Tráng
Tráng, chúng ta chia tay đi, như vậy đối với cả hai đều tốt hơn.” Giọng
nói Thường Hoằng như bọc rét mướt, lạnh thấu xương, trực tiếp chui vào
màng tai Chu Tráng Tráng.
“Không
không không, em biết anh có nổi khổ khó nói, là cô ta bức anh phải
không?” Chu Tráng Tráng thấy áo gió Thường Hoằng có vết ẩm ướt lờ mờ, đó là nước mắt của nàng, toàn bộ đều được chiếc áo hút khô.
“Chẳng có kẻ nào bức anh cả, bức bách anh chính là xã hội.” Thường Hoằng rốt
cục cũng chạm vào Chu Tráng Tráng, nhưng chỉ là cầm hai vai nàng đẩy
tách ra khỏi mình: “Tráng Tráng, anh thật xin lỗi, em muốn anh bồi
thường thiệt hại vật chất gì anh đều có thể đáp ứng, nhưng mà… chúng ta
thật sự không thể ở bên nhau nữa rồi.”
Chu Tráng Tráng vô thức lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt như những hạt châu
đứt lìa, từng hạt rớt rơi:“Anh nói dối, anh không phải đã nói, hai năm
rưỡi nữa chúng ta sẽ kết hôn sao? Anh không phải đã trang hoàng phòng
mới xong xuôi hết rồi sao? Anh không phải thề trước mộ ông bà nội rằng
nếu phụ em sẽ bị báo ứng sao?”
“Đúng
vậy, đó đều là lời anh thề. Nhưng mà Tráng Tráng, lời thề càng tốt đẹp
thì sự thật càng tàn nhẫn. Anh vốn nghĩ có thể dựa vào nhiệt huyết của
mình gây dựng nên sự nghiệp cho mình, tình cảm cho mình, gia đình cho
mình, nhưng kết quả lại phát hiện thì ra anh đã quá ngây thơ rồi. Em
hiện tại còn nhỏ, bước ra xã hội em sẽ hiểu, muốn tồn tại, em bắt buộc
phải học cách thỏa hiệp.”Ánh mắt Thường Hoằng thật mềm dịu, như là tơ
lụa màu đen: “Tráng Tráng, bước đầu tiên anh thoả hiệp với xã hội này
chính là buông em ra, buông tha cho tình cảm của chúng ta.”
“Em nghe không hiểu! Cái gì thỏa hiệp, vì cái gì phải thỏa hiệp?” Tâm tình
Chu Tráng Tráng đang chìm sâu trong đau thương bỗng loé lên tia chớp:
“Có quan hệ với việc em được thả ra phải không? Có phải Phó Dương Dương
cô ta đã cứu em, điều kiện chính là anh phải chọn cô ta? Có phải vậy
không?”
Thường Hoằng nhìn thấy Chu Tráng Tráng, gật đầu.
Chu Tráng Tráng thân thể bủn rủn, đang muốn mở miệng, lại bị Thường Hoằng
giành trước: “Quả thật, em có thể được thả tự do là nhờ cô ấy giúp không ít. Nhưng cô ấy cũng không có đem chuyện này làm điều kiện ép buộc anh, chọn cô ấy là quyết định của riêng anh.”
“Em không hiểu.” Chu Tráng Tráng ánh mắt mê loạn: “Em không hiểu anh rốt
cuộc đang nói cái gì, anh căn bản không yêu Phó Dương Dương, sao lại có
thể muốn bên cô ta chứ?”
“Vậy thì sao nào? Ba anh cũng đâu có yêu mẹ anh, thì cũng tạo thành một gia đình đó
thôi!”Thường Hoằng hít sâu, chậm rãi thốt: “Hơn nữa, Tráng Tráng, cái mà ba anh lúc trước coi trọng là bối cảnh gia đình mẹ anh. Anh cũng vậy
thôi, anh không có hứng thú với Phó Dương Dương nhưng đối với gia thế
nhà cô ấy thì lại rất có hứng thú.”
Gió lạnh từng đợt thổi tới, xâm nhập tận xương tủy, Chu Tráng Tráng đã một
ngày chưa có ăn uống gì, giờ phút này đứng đón gió, lại nghe những lời
này từ Thường Hoằng, trước mắt tức thì tối xầm lại: “Không phải đâu, anh không phải là người như vậy, đây căn bản là không phải Thường Hoằng mà
em quen biết.”
“Tráng Tráng, anh
trước kia quả thật không phải là người như thế, nhưng trải qua sự kiện
kia, anh rốt cục hiểu được, đâu chỉ có một mình anh, thành công hay thất bại của cá nhân anh sẽ cùng hưng suy với cả gia tộc.” Thường Hoằng đứng ở trước mặt Chu Tráng Tráng, khoảng cách từ đầu cũng chưa thay đổi,
nhưng Chu Tráng Tráng lại cảm thấy giọng nói anh càng ngày càng xa, xa
đến nổi có chút lạ lẫm: “Em không biết, ngày tháng em bị nhốt, anh cũng
một mực điều tra. Gia đình anh mấy năm nay tuy phồn thịnh mạnh mẽ, nhưng bị đố kỵ, mích lòng không biết bao nhiêu người, tất cả đều từ một nơi
bí mật gần đó chờ, chờ người nào đó trong bọn anh phạm sai lầm, dù nhỏ
bằng ngón tay cũng giải quyết tận gốc, đem cả gia tộc đuổi cùng giết
tận. Lần này may mà có gia đình Phó Dương Dương ra mặt, đưa ra chứng cứ, chứng minh anh trong sạch, nếu chậm chút nữa sẽ có người lấy anh làm
cái cớ quyết định tiến hành điều tra toàn bộ gia đình anh, đến lúc đó
cái gì cũng muộn rồi. Thời điểm anh bị giam, không có lúc nào an tĩnh,
rốt cục suy nghĩ cẩn thận, anh không thể ích kỷ như vậy, thầm muốn bên
cạnh em, nhưng trên vai anh còn có cha mẹ, còn có cả gia tộc, anh không
thể phụ bọn họ.”
“Cho nên, anh liền
hy sinh em?” Chu Tráng Tráng cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay
vô hình bóp chặt, giống như đang vắt khăn lông, lôi kéo, vắt ra nước là
máu của nàng: “Thường Hoằng, em không tin anh không nhận ra – chuyện kia căn bản là Phó Dương Dương bọn họ bày kế, cô ta muốn hãm hại em, cô ta
muốn cướp anh đi!”
“Chuyện kia rốt
cuộc do ai làm, đối với anh mà nói đã không còn quan trọng nữa, anh sẽ
chỉ coi nó là một sự thất bại, một sự thất bại khiến bản thân nhìn rõ sự đời.” Thường Hoằng quay đầu đi, phía xa xa đường sắt xuất hiện ánh đèn
chiếu, lại một chuyến xe lửa nữa đến: “Tráng Tráng, thật sự xin lỗi, anh thật sự rất yêu em. Đáng tiếc anh chỉ có thể lựa chọn một cô gái thích
hợp có thể hổ trợ anh mà thôi.”
Chu
Tráng Tráng cố gắng nhủ lòng mình không cần phải khóc, không thể cứ một
chút là lộ vẻ yếu đuối, nàng hẳn nên nhún nhún vai, bày ra một bộ mặt
thờ ơ dửng dưng rời đi.
Nhưng Chu Tráng Tráng làm không được, nếu có thể giữ hắn lại, nàng thậm chí nguyện ý quỳ xuống.
Cho nên nàng chỉ có thể lôi kéo góc áo Thường Hoằng, khóc đến không thể ức
chế: “Thường Hoằng, em biết mình có rất nhiều khuyết điểm, chỉ cần anh
nói, em nhất định sẽ sửa đổi, anh đừng bỏ rơi em. Đây là một giấc mộng
đúng không, em thật sự rất sợ, anh nói cho em biết đây chỉ là một giấc
mơ đi, anh lay tỉnh em đi có được không? !”
Thường Hoằng kéo tay Chu Tráng Tráng đang nắm góc áo mình ra, ánh mắt cũng đỏ: “Tráng Tráng, anh biết mình đốn mạt, thực xin lỗi em. Nhưng thế sự
không thể lường trước được, tựa như đoàn tàu sắp đến, chúng ta nhìn
người đứng trên ga vĩnh viễn cũng không đoán ra nó cuối cùng là đi ngang qua hay dừng lại ở chỗ này. Tráng Tráng, anh vốn nghĩ mình sẽ cả đời
đứng ở trạm của em, nhưng mà hiện tại, anh chỉ có thể tiếp tục bước về
phía trước, nếu không đoàn tàu sau sẽ nghiền nát anh. Tráng Tráng, anh
không thể vì em mà hy sinh cả gia tộc, hy sinh… bản thân mình.”
“Nếu anh đã có quyết định sau cùng rồi thì vì cái gì còn đưa em tới chỗ ông
nội, vì cái gì còn muốn ôm em, vì cái gì còn muốn em thề nói rời xa anh
vĩnh viễn cũng không có hạnh phúc!” Nước mắt làm sao cũng không ngừng
rơi, Chu Tráng Tráng cảm giác cả khuôn mặt đều đã khóc đến tê dại.
“Anh chỉ là muốn cho cả hai lưu lại ký ức vui vẻ cuối cùng.” Màu đen trong
mắt Thường Hoằng biến thành một cái lưới, bao trùm lên Chu Tráng Tráng.
“Ký ức?” Chu Tráng Tráng rốt cục bật cười, nhưng tươi cười lại rất cay
đắng: “Chẳng lẽ anh không biết, ký ức như vậy rất tàn nhẫn sao?”
“Thực xin lỗi.” Đây tựa như lời cuối cùng mà Thường Hoằng có thể nói.
Còn có thể nói gì đây?
Nàng không thể đem Thường Hoằng cưỡng chế giữ bên người, cũng giống như nàng không cách nào biến bản thân mình trở thành cô gái mà anh hiện cần.
Kết thúc rồi, nhìn anh lần nữa, nàng biết lúc này có khóc đến chết cũng vậy thôi.
“Anh đi đi.” Chu Tráng Tráng xoay người, gió đêm nhào vào gương mặt vì khóc
mà bỏng rát, lại có một loại cảm giác vừa đau đớn vừa dễ chịu.
Ở trong trí nhớ của nàng, Thường Hoằng đứng rất lâu mới rời đi.
Lâu đến nổi nàng nắm chặt lòng bàn tay khiến máu chảy ra, lâu đến nổi nàng
đem quá khứ hai người từ đầu tới cuối nhớ lại một lượt, lâu đến nổi nàng đau đớn vô tận, khổ lụy không lời diển tả.
Nhưng trên thực tế, khoảnh khắc ấy rất ngắn – đoàn tàu xa xa gào thét đến.
Tàu cũng không có dừng lại trạm này, mà chỉ nổi còi hòa cùng tiếng va chạm vào thanh ray, nhanh chóng đi xa.
Cái người từng thề cả đời bên nàng, cũng đã đi xa.
Chu Tráng Tráng ngồi xổm tại sân ga, hai tay che mặt, lặng lẽ khóc.