Hết suy tính cái này đến bàn tính cái
khác, rốt cuộc cũng gần hoàn tất quân huấn, tổ chức gì khi kết thúc đều
không thể thiếu tiệc tùng.
Lần này
từng đội đều phải biểu diễn một tiết mục, đội Chu Tráng Tráng quyết định biểu diễn ca múa tập thể ca khúc kinh điển《 Hồng Hồ sóng nước lăn tăn
》.
Tuy nói là biểu diễn có vài phút
đồng hồ nhưng khá phô trương, làm ra hai thuyền giả cùng rất nhiều lá
sen, hoa sen giả, còn có một tấm màn lớn làm như hồ nước.
Việc phân công vai diễn, Chu Tráng Tráng đương nhiên trở thành một vai diễn
hỗ trợ nhỏ – ngồi chồm hổm trên mặt đất cầm lá sen không ngừng lung lay.
Đương nhiên, xung quanh các bạn khác cũng không ít, khi tập luyện bị ngồi
chồm hổm mất vài tiếng đồng hồ, từ đằng xa trông lại, nếu có nhận thức
thẩm mĩ cao sẽ nhìn ra đây là biểu diễn nghệ thuật, còn người có nhận
thức kém không chừng còn tưởng rằng đây chỉ là đám người hỗn tạp.
Chỉ có ba huấn luyện viên nên Thường Hoằng tự nhiên sẽ trở thành nam diễn
viên chính, mặc áo ngắn tay lộ ra cơ bắp hai cánh tay, ngâm nga điệu
hát, được người phía dưới phụ đẩy vào giữa sân khấu.
Tục ngữ nói lên sân khấu quá phong cách, tuyệt đối sẽ bị sét đánh (câu này
cũng ko hỉu lắm). Chu Tráng Tráng quyết định sẽ trả thù Thường Hoằng
ngay trong tiết mục này làm cho hắn ở trước toàn thể giáo sư học sinh bị mất hết thể diện.
Kế hoạch cũng
không quá phức tạp, Chu Tráng Tráng trừ bỏ là nắm lá sen, còn nằm trong
tổ trang phục, có thể trực tiếp tiếp xúc đến đồ diễn của Thường Hoằng,
sẽ một cái dây đai ở cặp quần, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay
sẽ thân thủ lôi kéo, trực tiếp làm cho Thường Hoằng hắn bị tuột quần ở
trước mặt mọi người.
Nghĩ đến tình cảnh kia, Chu Tráng Tráng cười lăn lộn ở trên giường, bởi vì thanh âm quá lớn, bị Đại Kiều quăng cuổn sách xuống.
Xoa cục u trên đầu, Chu Tráng Tráng ra quyết tâm, lần này không phải Thường Hoằng chết thì chính là nàng diệt vong.
———————————————
Tiệc tối ở quân huấn cử hành trước nghi thức duyệt binh một ngày, đúng thật là cơ hội tốt để có thù báo thù, có oan báo oan.
Ba đại đội có 7 tiết mục, mà tiết mục thứ 5 cư nhiên là thi ăn, người chủ
trì gọi đích tên Chu Tráng Tráng, Chu Tráng Tráng ngu ngơ quay đầu gặp
ngay Thường Hoằng đối với chính mình mở miệng khoe răng, lúc này mới
hiểu được thời điểm cuối cùng lại bị chơi một vố.
Lúc này, Chu Tráng Tráng đã thay đổi xong trang phục —— trên đầu đội một
đoá hoa sen lớn ^_^ , toàn thân xanh lè, rất giống như mấy chú
Teletubies (1) màu xanh lá mà trẻ con rất yêu thích.
Chu Tráng Tráng tuy là rất thích ăn, nhưng yêu cầu cô ăn mặc như thế ở
trước mặt rất nhiều người cúi đầu ăn như hổ đói phá hủy hình tượng thục
nữ, quả thực là giết người quá tàn ác.
Hơn nữa trong số những người xem bên dưới, có nhiều nam sinh tiềm năng chưa có chủ như vậy mà nàng thi ăn thế này chẳng phải là tự đoạn tuyệt đường lui?
Chu Tráng Tráng đối với dụng tâm hiểm ác của Thường Hoằng phẫn nộ không thôi.
Đang đi lên có 3 nam 1 nữ, bốn tuyển thủ này đều rất to con, Chu Tráng Tráng trà trộn trong đó thật giống như con tôm nhỏ.
Trên bàn bày rất nhiều Hamburger McDonals, trong vòng 5 phút ai ăn nhiều hơn sẽ là người thắng cuộc.
Chu Tráng Tráng vốn tính toán kìm chế con sâu tham ăn trong bụng xuống để
ăn một cách chậm chạp tinh tế, ai ngờ kế hoạch lại biến hóa, tiếng còi
vừa vang lên, cả tất cả các bạn học đều chen chúc cổ vũ nàng cố lên, đại bộ phận trên đầu đều là đoá hoa sen lớn ^_^ , nhìn qua giống một đám
Teletubbies đặc biệt khủng bố, trọng yếu hơn là phụ đạo viên còn ở bên
cạnh cầm cái cờ đỏ năm sao lớn tiếng hò hét: “Bạn học Chu Tráng Tráng,
em phải là người thắng cuộc, chủ nhiệm khoa cùng tất cả lão sư đều đang
mong chờ em mang danh dự về a!”
Con mẹ nó, bọn họ cũng không phải là sinh viên trường học đầu bếp Tân Phương Đông (2), như thế nào ăn thôi cũng có thể bay lên thành vinh dự tập thể, nhìn
thấy phụ đạo viên cùng chủ nhiệm với ánh mắt thiết tha mang theo hy
vọng, trong hy vọng mang theo cánh báo, Chu Tráng Tráng nhận thức rõ ——
nói như thế nào cũng phải ở dưới tay bọn họ bốn năm a!
Lau nước mắt, Chu Tráng Tráng nhắm mắt lại, hít sâu, một tay cầm lấy một
cái Hamburger bự bắt đầu ăn. Trong phút chốc, chỉ thấy bánh mì trong
không trung tung bay, rau xà lách luân chuyển ở trước mắt.
Lúc ăn đến phút thứ 3, một gã tuyển thủ trong số đó bất hạnh bị nghẹn, mắt trợn trắng dã bị lôi xuống đài.
Đến phút thứ 4, một tay khác da dày không đủ chứa, ồng ộc ồng ộc phun ra.
Thấy tuyển thủ kia nôn, hình thành phản ứng dây chuyền, nhịn không được
cũng ói theo.
Cuối cùng sân khấu còn
lại mình Chu Tráng Tráng cùng một gã nam sinh cao to khoa thể dục, giang hồ đồn đãi nói cậu ta luyện cử tạ, một cánh tay có khi bằng cả bắp đùi
Chu Tráng Tráng.
Nhưng Chu Tráng
Tráng lâm nguy không sợ, bình tỉnh như đang ăn cơm, rốt cục ở giây cuối
cùng đã giành được nửa cái McDonal quyết định thắng bại của nam sinh cao to.
Ba đại đội bùng phát một trận hoan hô, phụ đạo viên cùng thầy chủ nhiệm khoa vỗ vỗ vai Chu Tráng Tráng cổ vũ.
Nhưng nội tâm Chu Tráng Tráng lại bị thương, mới vừa nghe thấy phía dưới có
người nhỏ giọng nghị luận: “Nữ nhân này, ai nuôi nổi đây a?”
Xong rồi, xong rồi, nàng đã bị hủy diệt hết hình tượng ngay cả cùi cải trắng cũng không còn.
Chu tráng tráng vừa yên lặng rơi lệ vừa đem nửa cái bánh còn lại tiêu diệt.
Trở lại trong đội ngũ, Thường Hoằng nhếch miệng lộ ra cái cười tủm tỉm: “Bạn học Chu Tráng Tráng, lại tiến bộ a.”
Chu Tráng Tráng ném lại cho hắn một cái mỉm cười, nhưng trong nội tâm như có con mãnh thú đang vùng vẫy lao nhanh.
Rất nhanh, tiết mục thứ 7 bắt đầu, sinh viên toàn thể 3 đại đội chuẩn bị
sẵn sàng, chờ âm nhạc nổi lên, đầu tiên liền đem hai nữ hoa khôi đứng
lên thuyền giả đẩy ra ngoài. Dưới là một đám Teletubbies bắt đầu phe
phẩy hoa sen trên đầu, lung lay mấy lá sen trong tay.
Nhóm mỹ nữ lắc lắc thắt lưng thong thong bắt đầu hát: “nước Hồng Hồ a, gợi
sóng nối tiếp gợi sóng a, bến bờ Hồng Hồ, là quê hương a.”
Sau khi hát xong, chính là Thường Hoằng cùng một anh chàng đẹp trai mơn mởn khác đứng trên thuyền giả được đẩy lên sân khấu, hát tiếp theo: “Sáng
sớm thuyền đi giăng lưới, buổi tối trở về cá đầy ắp khoang thuyền a.”
Hai bên hát xong, hai thuyền giả đi thẳng ra giữa sân khấu, Chu Tráng Tráng vừa lúc đứng ở phía sau Thường Hoằng, thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc
này không động thủ thì đợi đến khi nào?
Chìa tay, kéo ống quần hắn, thoáng dùng sức, túm quần xuống, làm cho hắn
biến thành Thường Hoằng cởi truồng —— đây là ý nghĩ phạm tội của Chu
Tráng Tráng.
Muốn hát thì hát, muốn
làm liền làm, thở sâu, Chu Tráng Tráng thò tay, một phen bám trụ ống
quần hắn —— lúc trước đã động tay động chân vào thắt lưng quần, cho nên
sợi dây quần Thường Hoằng này càng dể tuột hơn so với Tây Môn đại quan
nhân (3) kia. (haha, so sánh độc lun)
Nhưng Chu Tráng Tráng như thế nào cũng không ngờ động tác Thường Hoằng lại
nhanh như thế, lúc này tay không dấu vết bắt lấy quần, mà chân liền giẫm xuống ngăn chận tay Chu Tráng Tráng.
Lần này đến phiên Chu Tráng Tráng khoe răng, bất quá lần này là do đau quá.
Cơ hội duy nhất không thể bỏ qua, Chu Tráng Tráng một mạch quýnh lên, cũng không duy trì được đại cục, liền vươn tay kia, ôm lấy hai chân Thường
Hoằng, một bên vây khốn hắn, một bên tiếp tục kéo quần.
Đại Kiều cùng Đồng Ý với bộ dạng Teletubbies bên cạnh nghẹn họng nhìn trân
trối, Đồng Ý thấp giọng nói: “Chu Tráng Tráng, cậu như thế nào có thể
trước mặt mọi người cởi quần người khác nha?”
Đại Kiều bổ sung: “Đúng đó, Chu Tráng Tráng, chúng ta lát nửa xuống cởi tiếp đi.” (haaaa, chết ta mất)
Chu Tráng Tráng cắn răng: “Không được, hôm nay mình chính là muốn liều mạng với hắn!”
Nhưng Thường Hoằng quả nhiên là con nhà binh, không biết làm như thế nào,
giãy hai ba cái đã đem chân ra khỏi tay Chu Tráng Tráng, hát tiếp theo:
“… ân tình này sâu hơn Biển Đông.”
Âm thanh kia mới nhàn nhã làm sao, căn bản không đem cái tập kích Chu Tráng Tráng vừa mới xảy ra coi là gì.
Đồng thời lúc hắn giãy chân thoát, Chu Tráng Tráng không ổn định lập tức té ngã, mông đau như muốn nứt ra thành 16 cánh hoa rồi.
Chu Tráng Tráng tức, hận nha, nhìn hắn giống như nhìn thấy tên Nhật Bản
lùn. Lại nhớ đến trong một tháng này, Thường Hoằng đối với mình cỡ nào
tra tấn, ánh mắt lập tức đầy sát khí. Cũng chẳng kịp suy nghĩ gì liền
đạp một cái đem Thường Hoằng từ trên thuyền kéo té xuống.
Không biết tư thế sai hoặc vẫn là rp quá thấp, Thường Hoằng ngã xuống liền đè lên người Chu Tráng Tráng, coi nàng là miếng đệm thịt, cơ bắp cùng
xương cốt Thường Hoàng kia làm sao người thường có thể chịu nổi? Chu
Tráng Tráng lúc này liền đau đến kêu cha gọi mẹ.
Đại Kiều vừa thấy xuất hiện biến cố, lúc này liền thấp giọng hô: “Xảy ra tình huống, nước hồ dâng lên a!”
Nước hồ kia vốn là màn cuối cùng, vừa nghe Đại Kiều hướng dẫn, liền bật
người nâng màn sân khấu nhất thời diễn viên trên đài che khuất, tạm thời bình ổn hỗn loạn.
Ngay khi tất cả
mọi người chuyên chú phía trước, Chu Tráng Tráng phát hiện thần sắc ánh
mắt Thường Hoằng nhìn rất quen mắt, giống như là, như là bộ dáng của
nàng khi nhìn thấy thịt kho tàu vậy.
Đang muốn mở miệng nói hắn từ trên người lăn xuống, Thường Hoằng bỗng nhiên
cúi đầu, sau đó —— hôn nàng. (hahaaaa, hun rùi, hun rùi kìa)
Chu Tráng Tráng mở to hai mắt, nhìn thấy màn sân khấu màu lam từ từ trùm xuống, đồng thời cũng giống như thấy bầu trời sụp đỗ.
Nụ hôn đầu của nàng a, nụ hôn đầu tiên a, nụ hôn đầu giá vàng 24k liền mất như vậy a!