Thất tình đau đớn bao nhiêu, Chu Tráng Tráng đã từng thể nghiệm
qua, nhưng nàng cảm thấy bản thân mình là một nữ kim cương, không nhảy
lầu không uống thuốc tự tử, khóc lóc mấy tháng cũng đã vượt qua. Nhưng
không có nghĩa là ai cũng có thể có da dày thịt béo như nàng, đặc biệt
Tả Nhất là người có bề ngoài phản nghịch nhưng nội tâm lại yếu đuối như
vậy, một giây trước còn ngẩn người, ai biết giây tiếp theo có nhảy lầu
hay không, Chu Tráng Tráng chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực chiếu cố hắn.
Từ sau khi trở về, Tả Nhất cả ngày cứ đần độn, cả người cứ như một cái máy ngoan ngoãn nghe lời. Bảo hắn ăn thì hắn liền ăn, bảo hắn
thải thì liền thải (má ơi có vụ này nữa ạ???*.*), nhưng mà hắn càng nghe lời, Chu Tráng Tráng lại càng chán nản.
Đa Đa đã thành tro bụi, mà Tả Nhất sinh lực cũng thành bụi tro.
Ai thảm thiết hơn ai?
Mùa thu tuy rằng không có tới, nhưng sự tình cũng quá nhiều rồi, phía
bên kia, tình hình sức khoẻ Hải Nhĩ cũng chẳng khả quan gì. Thầy thuốc
trịnh trọng cảnh cáo người nhà không thể lại làm cho hắn kích động, nếu
không dù có là thần tiên cũng không cứu được.
Hiện tại Tả Nhất
là loại não nhi đồng, chuyện gì cũng có thể làm, Chu Tráng Tráng sợ hắn
thừa lúc mình không có mặt liền nghĩ nông cạn, vì thế lúc đi thăm Hải
Nhĩ cũng phải dẫn hắn theo cùng.
Lúc đi thăm Hải Nhĩ, nội tâm
Chu Tráng Tráng toàn là mâu thuẫn, nàng sợ phải gặp lại Thường Hoằng
trong bệnh viện, nhưng cũng sợ hãi không được gặp hắn nữa.
Vấn đề tâm lý vốn đã nảy nở trước đó thì về sau sẽ cứ thế mà hình thành . . . Nàng thậm chí không dám nghĩ tới nữa.
Khi còn bé, mẹ Tráng Tráng mỗi lần tan tầm ngẫu nhiên sẽ mang đồ ăn vặt trở về, lúc đầu, Chu Tráng Tráng luôn tràn đầy lòng mong chờ, cho rằng
mỗi một ngày đều sẽ có cơm cháy nhãn hiệu Thái Dương, mứt xoài khô, kẹo
viên socola (*), nhưng theo số lần thất vọng ngày một tăng nhiều, dần dà nàng bắt đầu ý thức có lẽ mình nên thay đổi suy nghĩ đi. Vì thế mỗi
ngày trước lúc mẹ Tráng Tráng đi làm về, nàng luôn nhủ với chính mình,
hôm nay sẽ lại không có cơm cháy, mứt xoài khô cùng với kẹo viên socola. Kể từ đó, số lần kinh hỉ của Chu Tráng Tráng càng ngày càng nhiều.
Ở trong mắt Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng là miếng cơm cháy, mứt xoài
khô cùng với kẹo viên socola khi nhỏ nàng mê mẩn. Điều nàng nên làm là
tự nói với mình rằng nàng sẽ không có được hắn nữa.
Có lẽ, có thể một ngày kinh hỉ sẽ đến không chừng.
Nhưng mà trong bệnh viện, người nàng gặp lại là Phó Dương Dương.
Cô ta trông như đang cố ý ở đây chờ Chu Tráng Tráng tới, dung nhan cô ta đoan trang, biểu tình tự tin, mỉm cười là thắng lợi.
“Tôi cùng Thường Hoằng quyết định kết hôn, Quốc Khánh tháng mười.”
Phó Dương Dương lại đợi phản ứng của Chu Tráng Tráng.
Khoảnh khắc kia, Chu Tráng Tráng nhớ tới năm học lớp ba tiểu học có lần tinh nghịch, đi vặn mở cái van nồi áp suất, lập tức khí trắng nóng rực
mãnh liệt phun ra, giống linh hồn ma quỷ trong bình bao phủ hai tròng
mắt nàng.
Nàng may mắn còn còn sót lại ký ức không thể quên,
cơm cháy của nàng, mứt xoài khô cùng với mạch lệ tố, hết thảy đều bị
luồng khí trắng ma quỷ này cướp đi.
Cả nhà Phó Dương Dương mọi người đều là mỹ nhân bại hoại, đặc biệt có
khuôn mặt trắng trẻo, trắng như gốm sứ, nhưng lại toát ra vẽ kiêu ngạo
lạnh lùng, nụ cười cô ta giờ phút này như những mảnh sứ vỡ vụn đâm xoáy
vào tim Chu Tráng Tráng.
Nàng muốn sẽ tìm ra nói cái gì đến
thẳng thắn chính mình đích lưng lương, nhưng tìm không thấy, tại đây
đoạn ba người đích cảm tình lý, nàng là trời sinh đích thâu gia, mặc kệ
bề ngoài như thế nào dường như không có việc gì, nàng rốt cuộc bại trận
rồi.
“Chúng tôi còn định báo ngày 9 tháng 9 này sẽ đi đăng ký kết hôn, ngại quá, sớm hơn các người một bước rồi.”
Tả Nhất ở đâu bên người bỗng nhiên mở miệng.
“Hai người?” Môi Phó Dương Dương thanh tú giơ lên.
“Đúng, chúng tôi, tôi cùng Tráng Tráng.” Tả Nhất vươn tay choàng ôm bả vai Chu Tráng Tráng.
“Chúc mừng, đến lúc đó tôi cùng Thường Hoằng nhất định sẽ đến mừng một
phong lì xì thật lớn.”Trời mưa u ám, ánh đèn điện trên hành lang bệnh
viện hắc lên gương mặt gốm sứ của Phó Dương Dương càng thêm trắng nõn.
“Tôi cùng Tráng Tráng cảm tình trong sạch, một là không phá hoại gia
can ai, hai là không một chân đạp hai thuyền, không cần giống ai đó tiểu tam vô sỉ đoạt người yêu của người khác, không biết tìm xó nào đó vụng
trộm mừng thầm thì thôi còn bày đặt ghê tởm không biết xấu hổ chiếu cáo
thiên hạ, giấu đầu hở đuôi, ý của tôi là, chúng tôi quyết định kết hôn
lữ hành.” Tả Nhất tuy rằng mới vừa gặp suy sụp khủng khiếp, nhưng đầu
lưỡi tổn hại người ta kia vẫn cứ linh hoạt như rắn.
Phó Dương Dương cũng không cùng bọn họ dây dưa, dù sao, cô ta đã có được tin tức hữu dụng rồi còn gì.
Ngày này mà nói đối với Chu Tráng Tráng thật gian nan, điều tốt đẹp duy nhất là Tả Nhất rốt cục chịu mở miệng.
Đạo lý mùa đông đã đến rồi thì mùa xuân còn xa sao, Tả Nhất cũng bắt đầu nói chuyện rồi thì lo gì nữa?
Chu Tráng Tráng là một đứa nhỏ đặc biệt có nguyên tắc, mang ân một giọt nước suối cũng phải trả, vì báo đáp ơn Tả Nhất có công khẩu chiến với
Phó Dương Dương trong bệnh viện, Chu Tráng Tráng liền lôi kéo Tả Nhất
đến quán lưỡi vịt nổi tiếng, gọi ba cái lưỡi vịt lớn. (Quạ: lần đầu tiên nghe có món này)
“Hôm nay nếu không có anh, em nhất định thảm
bại trong đống bùn đất rồi.” Chu Tráng Tráng nói lời này từ trong đáy
lòng cực kỳ phù hợp với tình hình thực tế: “Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?” Tả Nhất hỏi ngược lại.
“Cảm ơn . . . . . .” Chu Tráng Tráng nâng cốc bia trong tay lên: “Cảm
ơn anh bảo toàn mặt mũi cho em, không tiếc hy sinh danh dự của mình,
chiêu kết hôn này mà cũng dám nói ra.”
“Không cần cảm ơn.” Tả
Nhất nâng bia, vươn cổ uống một mạch hết ly, giọt bia lạnh lẽo từ khoé
miệng chảy xuống: “Không phải là hy sinh danh dự, anh là nói thật.”
“Cái gì.” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
“Tráng Tráng. . . . . .” Tả Nhất lẳng lặng nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Ba ngày sau, Chu Tráng Tráng lại đi thăm Hải Nhĩ, phát hiện sắc mặt người bệnh càng tái nhợt.
“Sao lại nhìn em bằng vẻ mặt thế này?” Trong tim Chu Tráng Tráng giống như có ai đó cứ gõ “Thùng thùng thùng thùng” mãi.
“Nghe nói Tả Nhất cầu hôn em?” Hải Nhĩ chậm rãi nâng ánh mắt.
“Tin tức nhanh thật.” Chu Tráng Tráng bật cười.
“Lại nghe nói, em đồng ý rồi.” Đôi mắt Hải Nhĩ lập tức cảm xúc quay cuồng.
“Anh làm sao mà biết được?” Chu Tráng Tráng pha trò.
“Tráng Tráng, em chỉ cần trả lời phải hay là không thôi.” Hải Nhĩ giờ phút này vô cùng nghiêm túc.
Câu trả lời của Chu Tráng Tráng là — phải
“Em đang định huỷ hoại bản thân.” Tay Hải Nhĩ siết chặt tám chăn đơn, tấm chăn bị véo thành những bông hoa đau đớn.
“Em không có, em chỉ đang cứu vớt chính mình.” Chu Tráng Tráng nói:
“Hải Nhĩ, em mệt mỏi, em đã sắp không còn khí lực lại đi tìm kiếm tình
yêu, bên cạnh Tả Nhất, em cảm thấy tốt lắm.”
“Chỉ vì cái này mà em cứ thế gả cho hắn?” Ngực Hải Nhĩ kịch liệt phập phồng lên xuống.
“Vì sao lại không chứ?” Chu Tráng Tráng nói.
Vì cái gì lại không, Chu Tráng Tráng suy nghĩ.
Tả Nhất … không … yêu nàng, người hắn yêu là Đa Đa, Đa Đa thì đã mất rồi.
Nàng cũng không yêu Tả Nhất, nàng yêu chính là Thường Hoằng, mà Thường Hoằng thì sắp kết hôn với người khác.
Cả hai đều không thể có được người mình mong muốn, ít nhất có thể lựa chọn bên cạnh người có thể hiểu mình.
Đoạn tình cảm này mở đầu bẳng hiểu lầm, phát triển hời hợt, kết cục
chính là bình thản, nhưng sẽ không có thương tổn, tình yêu cuối cùng
cũng sẽ hóa thành tình thân, bọn họ chỉ là biến đổi sớm hơn một quá
trình.
Không hơn.
“Hải Nhĩ, anh là bạn tốt nhất của em, em hy vọng được anh chúc phúc.” Chu Tráng Tráng coi như khẩn cầu .
Hải Nhĩ mất rất nhều khí lực mới bình ổn lại chính mình, bờ môi hắn tái nhợt im lặng bỗng bật thốt ra một câu.
“Anh sẽ không đồng ý. . . . . . Anh ấy lại càng không đồng ý.”