Huề Thủ Hi Thủ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

6-1

“Tôi chưa thấy mặt hắn, bất quá hắn hẳn cũng là một trong đám anh em Tả gia đi.” Cậu trai xoa xoa mắt lau mũi dừng khóc. “Tôi nói cho cậu biết, giữa nam và nam không có cảm tình gì đâu, bọn họ chỉ là muốn một ống dẫn tiết dục thôi, mà trùng hợp chúng ta sẽ không mang thai nên có thể tiết kiệm được không ít phiền toái, nhất là kẻ có tiền giống như Tả gia, lúc thích cậu sẽ sủng cậu lên trời, đợi đến lúc chán sẽ vứt cậu ra xa không gì bằng, người giống chúng ta trong mắt bọn họ so với rác rưởi còn không bằng, cậu tốt nhất là thừa dịp bây giờ còn được sủng ái kiếm nhiều ưu đãi trên người hắn một chút, đừng có giống như tôi, nghĩ có thể cùng hắn thiên trường địa cửu bước đi cả đời, kết quả hiện tại rơi vào kết cục cái gì cũng không có.”

Khúc Cảnh nghe nó nói như vậy trong lòng như là có mấy trăm cân tảng đá lớn đè nặng lên, cơ hồ không có biện pháp hô hấp.

Bọn họ. . . . . . Cậu cùng Tả đại ca. . . . . . động tác thân mật như vậy. . . . . . Chỉ là bởi vì tiết dục?

Chỉ là bởi vì. . . . . . con trai sẽ không mang thai?

Tả đại ca. . . . . . Tả đại ca cũng coi cậu là đứa đi bán thân sao?

Anh ấy đối xử với mình thật sự tốt lắm. . . . . . Mình ăn, ở, dùng toàn bộ đều là tiền của anh ấy. . . . . . Này đó. . . . . . Đều là bởi vì thế này sao?

Khúc Cảnh nghe xong cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, toàn thân cứng còng động cũng không thể động.

“Lúc trợ lý của hắn nói tôi biến đi, trong phòng có thứ gì cũng không để tôi mang đi, lúc rời đi chỉ còn lại có cái đồng hồ hắn tặng trên tay cùng sợi dây chuyền hắn nói là đeo trên cổ tôi nhìn đẹp lắm. . . . . . Tôi có phải ngu lắm không?” Cậu trai thoạt nhìn như là cười, biểu tình so với khóc còn khiến kẻ khác khổ sở hơn. “Hắn không gặp tôi, tôi càng muốn tới gặp hắn, không nghe hắn chính miệng nói với tôi, tôi thật không cam lòng. . . . . . Tôi muốn chờ hắn đi ra cho tôi một lời giải thích. . . . . .”

Không bao lâu, từ trong nhà có một người con trai đi ra, cậu trai liền chạy về phía người đó, để lại Khúc Cảnh còn ở tại chỗ không thể nhúc nhích.

Khi dưới tàng cây gió lạnh thổi mạnh, Khúc Cảnh mới hoàn hồn trở lại xe.

Tả đại ca cũng là xem cậu như vậy sao?

Giữa nam và nam thực không có cảm tình sao. . . . . . ?

Cho nên khi đó. . . . . . Đến nhà hàng lĩnh tiền lương. . . . . . Hổ Tử mới nói với cậu như vậy đi. . . . . .

Tốt hơn là tự lo thân sao. . . . . . ?

Cậu nên có tâm để ý  không nên cứ quấn quít lấy Tả đại ca không rời. . . . . .

Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa Tả đại ca một lần cũng chưa nói là thích cậu. . . . . .

Giữa bọn họ. . . . . . Rốt cuộc tính là cái gì mà. . . . . . ? Có phải so với quan hệ của hai người kia còn không bằng?

Cậu bé xinh đẹp kia. . . . . . thoạt nhìn. . . . . . thật bi thương. . . . . .

Khúc Cảnh ngửa đầu ra sau, màn trong suốt nhè nhẹ trong hai mắt mở to đã lâu cùng chút cay trong mũi dần dần tán đi.

“Chờ lâu quá sao?” Tả Vân Hi tìm một chút thời gian thật vất vả mới đuổi được lão mẹ của hắn, trở lại xe cũng không có đặc biệt chú ý tới Khúc Cảnh dị thường, chỉ là xin lỗi sờ sờ tóc cậu. “Thật xin lỗi, chúng ta hiện tại xuất phát thôi.”

Khúc Cảnh lắc đầu, ra sức nở một nụ cười.

Nhìn thấy nửa mặt Tả Vân Hi chuyên chú lái xe, Khúc Cảnh trong lòng cực kỳ phức tạp.

Cậu biết rõ chính mình không phải vì  tiền mà bán thân, thế nhưng cậu thế này lại cùng cái loại người bán thân cậu trai kia nói có cái gì khác biệt mà?

Đối với Tả đại ca mà nói. . . . . . cậu chắc là cái gì cũng không phải. . . . . .

Bà ngoại. . . . . . Con chỉ là thích anh ấy mà thôi. . . . . . Như vậy. . . . . . Sai lầm rồi sao. . . . . . ?

Tới công viên trò chơi rồi, Khúc Cảnh rõ ràng chơi không yên lòng, khiến Tả Vân Hi trong lòng một trận buồn bực.

Muốn hắn một người đàn ông hai mươi bảy tuổi đến công viên trò chơi đã là ngoại lệ rồi, vậy mà nhóc con của hắn tựa hồ không phải là cảm kích.

Cuối tuần trước nghe được Vân Tâm ở văn phòng xèo xèo thì thầm nói công viên trò chơi này có bao nhiêu trò vui, hắn lúc này mới hứng khởi có ý định mang nhóc kia đến đây chơi, bất quá, thực hiển nhiên quyết định này tựa hồ không sáng suốt, sớm biết thế hắn chọn nơi khác thì hơn.

“Nhóc con, mệt mỏi sao?” Nhìn thấy Khúc Cảnh không có tinh thần, Tả Vân Hi đau lòng kéo tay cậu hỏi.

Không biết có phải làm thêm quá mệt mỏi hay không? Hẳn là nên để cậu ở nhà nghỉ ngơi mới đúng. . . . . .

“A, không phải, có thể là đi lâu quá, chân của em có một chút mỏi.” Khúc Cảnh vội vàng lấy lại tinh thần, tùy tiện tìm một lý do nở tươi cười trả lời.

Tả Vân Hi ôn nhu quan tâm vẫn làm cho trong lòng Khúc Cảnh cảm giác ấm áp không ít.

Nếu nhất định phải rời đi. . . . . .

Nhìn bầu trời xanh trong thăm thẳm, Khúc Cảnh đột nhiên cảm thấy được mỗi một phút của hiện tại đều rất quan trọng.

Này vốn là hạnh phúc không thuộc về cậu. . . . . .

Cho dù thêm một phút đồng hồ cũng tốt, chỉ cần có thể ở bên Tả đại ca thêm một phút đồng hồ, cho dù về sau anh ấy chán  muốn mình đi, hoặc là tự mình quyết định phải rời khỏi . . . . . . Tương lai. . . . . . Mỗi một phút ở hiện tại đối với tương lai của mình mà nói đều là kỷ niệm rất quan trọng a. . . . . .

“Hi. . . . . . Chúng ta đi vòng đu quay đi!” Nghĩ như vậy, Khúc Cảnh lại tươi tỉnh lên, tươi cười, cậu chủ động nắm tay Tả Vân Hi, chỉ vào vòng đu quay rất cao rất lớn ở phía xa.

“Ừa.” Nhìn thấy Khúc Cảnh chuyển biến, Tả Vân Hi cũng là vui vẻ, bỏ lại một đống công tác dẫn cậu tới nơi này chủ yếu cũng là hy vọng làm cho bé con của hắn vui vẻ, cho dù Khúc Cảnh hiện tại mở miệng nói muốn đi tàu lượn siêu tốc hắn cũng không chút do dự đáp ứng ngay.

Hai người vui vẻ chơi cả ngày, sau khi trở về tắm rửa xong, Tả Vân Hi còn không quên thả Khúc Cảnh trên giường xoa bóp cái chân trắng nõn cho cậu.

“Hi, đừng xoa bóp, chân em hết mỏi rồi, thật mà!” Khúc Cảnh biến thành cực kỳ ngượng ngùng, lúc ấy chỉ là cái cớ sợ Tả Vân Hi lo lắng mà nói ra, lại được hắn thật sự coi trọng.

“Nhóc con, nếu làm thêm quá mệt mỏi thì đừng đi nữa, thân thể em lại không tốt, thật vất vả mới béo lên một chút, nếu còn gầy như thế anh không đánh mông em là không được mà.” Tả Vân Hi xoa đôi chân trắng như phấn của Khúc Cảnh, trong lòng rất luyến tiếc.

Khúc Cảnh ở siêu thị làm thêm, tuy rằng công việc không tính là quá vất vả, thế nhưng mỗi lần nghĩ cậu có thể phải vác cái hộp tiền nặng muốn chết trong siêu thị, Tả Vân Hi trong lòng vẫn là một trận đau lòng.

Nói sau, nhóc kia lại là kiểu người dù bị ủy khuất cũng sẽ không trước mặt hắn nói tiếng nào, hôm nay thế nhưng lại nói mỏi chân, Tả Vân Hi lúc này mới nghĩ đến công việc ở siêu thị có khi phải đứng cả ngày, xót trong lòng thiếu chút nữa bá đạo mở miệng muốn Khúc Cảnh đừng đi làm công .

Hắn hy vọng nhóc con của hắn là vui vẻ hạnh phúc sống dưới cánh chim của hắn, chịu đựng không can thiệp chuyện Khúc Cảnh muốn đi làm cũng là vì nguyên nhân này.

“Thật sự không có việc gì, em làm thêm cũng không mệt chết, anh không cần lo lắng.” Khúc Cảnh trong ngực ngọt ngào, cảm thấy được cho dù trước mắt đều là lừa gạt, ít nhất cậu cũng là cam tâm tình nguyện bị lừa.

Không hối hận, cậu sẽ không hối hận.

Hôn lên hai má Tả Vân Hi, cọ  cọ ở trên người hắn, Khúc Cảnh lấy lòng lập tức liền nhóm lên dục hỏa của hắn.

“Nhóc à, hôm nay chơi thật sự mệt rồi, ngủ đi.” Tả Vân Hi hôn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang bĩu ra của Khúc Cảnh, mặc dù hạ thân bị khiêu khích nổi lên xúc động, hắn vẫn cố hết sức bình ổn  dục niệm của mình.

Chơi một ngày, nhóc kia ngày mai còn phải đi làm thêm, không thể làm cho nhóc ấy mệt chết được, thân mình vừa gầy vừa nhỏ thật vất vả mới ôm có chút thịt mà.

Hết 6-1

           

6-2

Khúc Cảnh nằm trên khuỷu tay hắn, không rõ đây là Tả Vân Hi săn sóc, cho nên trong lòng bất an chậm rãi lan rộng.

Cậu chỉ còn lại cái thân mình không tính là đẹp này là có thể trao đi . . . . . . Nếu hắn không cần. . . . . . vậy cậu còn có lý do gì ở chỗ này mà. . . . . .

Khúc Cảnh không biết chính mình còn có cái gì có thể trao đi. . . . . .

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Tả Vân Hi có thể không cần cậu, cậu liền khổ sở đến muốn khóc.

“Hi. . . . . .” Khúc Cảnh luôn bị vây bị động không khỏi tự vươn tay vuốt ve Tả Vân Hi, cái miệng nhỏ nhắn cũng rướn lên cổ hắn hôn mút vào.

“Em chơi với lửa. . . . . . nhóc con. . . . . .” Tả Vân Hi bị Khúc Cảnh chủ động làm vừa mừng vừa sợ, dục vọng vốn ép lại càng không thể vãn hồi, thu hồi quyền chủ động lại, hắn hôn bé con đáng yêu trước mắt hôn đến choáng váng đầu óc trước rồi nói sau.

“Hi. . . . . . Cáp ân. . . . . . Hi. . . . . .” Thở dốc, Khúc Cảnh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may. . . . . . cũng may Tả đại ca không phải không cần cậu. . . . . .

“Nhóc con à, anh đã nói em càng ngày càng đẹp chưa?” Hút  hai điểm hồng anh ửng đỏ trên làn da trắng nõn của Khúc Cảnh, vuốt ve mỗi một tấc da thịt tinh tế của cậu, Tả Vân Hi tán thưởng .

Thân mình bé nhỏ có thêm chút thịt rồi, mặc kệ là sờ lên hay là thoạt nhìn đều trơn bóng làm cho Tả Vân Hi kiêu ngạo khó có thể nói nên lời.

Này so với hắn làm việc ở công ty kiếm vào mấy ngàn vạn đô la còn làm cho hắn vui vẻ hơn.

Hơn nữa, càng khiến cho kẻ khác vui vẻ chính là, nhóc con của hắn gần đây số lần tên gọi hắn lại nhiều hơn.

“Ân cáp. . . . . . Hi. . . . . . Hừ ân. . . . . . Nơi đó. . . . . . Ô. . . . . . ngứa quá. . . . . .” Khúc Cảnh bởi vì bị hôn toàn thân mà rên rỉ không ngừng, nhất là Tả Vân Hi chuyển trọng điểm qua nửa người thân dưới làm cho cậu thẹn thùng không thôi.

“Nơi này ngứa?” Tả Vân Hi cười khẽ, vừa yêu thương vừa vui sướng nhìn phản ứng của Khúc Cảnh, trong lòng quá sức thỏa mãn, hắn nâng một chân của cậu nhóc cao lên, sau đó từ mắt cá chân hôn đến giữa hai chân, vừa mút vừa liếm nộn nhục trắng noãn hai bên hai tiểu hoàn hồng nhạt.

“Ngứa. . . . . . Hi. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Cáp hừ. . . . . .” Run rẩy  đôi nhân, Khúc Cảnh nhẫn thật vất vả, cái loại cảm giác vừa ngứa ngáy lại thoải mái này làm cho cậu cả người sắp tan thành một đống bùn.

“Kia. . . . . . Đổi thành nơi này đi. . . . . . Nơi này chắc sẽ không ngứa đâu. . . . . .” Tả Vân Hi không ngừng vừa liếm hôn vừa ngắm phản ứng đáng yêu của Khúc Cảnh, nhóc con của hắn tuy rằng bộ dạng không phải trời sinh xinh đẹp, bất quá hắn càng ngắm càng thuận mắt, càng nhìn càng thích, hơn nữa khi ở trên giường đùa cậu nhóc, phản ứng vừa thẹn lại sung sướng kia mỗi lần đều khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Bé con đáng yêu như vậy, làm sao bảo hắn không thầm nghĩ giấu cậu đi mà, tốt nhất là toàn bộ thế giới chỉ có hắn có thể độc chiếm thôi!

Đem tiêu điểm chuyển qua bụng Khúc Cảnh, hai tay vỗ về chơi đùa  hai điểm phấn hồng trước ngực cậu, Tả Vân Hi đảo quanh hôn bốn phía cái rốn nhỏ đáng yêu của cậu, ngẫu nhiên hôn tới trên tiểu hành kiều đĩnh, lấy đầu lưỡi vỗ về chơi đùa liếm hôn mấy tiểu mao thưa thớt kia.

“A. . . . . . Hừ. . . . . . Hừ cáp. . . . . . Hi. . . . . . ngứa. . . . . . Ân. . . . . .” Khúc Cảnh bị đùa đến lổ nhỏ ở hạ thân ướt sũng, tiểu hành hồng nhạt ngẩng lên  nửa ngày cũng không được giảm bớt, bộ vị trọng điểm đều bị khiêu khích, nơi mẫn cảm lại bị châm ngòi *** khó nhịn, hai mắt xinh đẹp tròn to đều phiến ra lệ. “Hi. . . . . Ân cáp. . . . . . Muốn. . . . . .”

“Muốn cái gì? Nhóc con. . . . . . Em không nói thì làm sao anh biết mà?” Không cố ý mút liếm cái rốn nhỏ của cậu, làm cho Khúc Cảnh mẫn cảm đến độ nhấc mông lên đòi hỏi, Tả Vân Hi vẫn là ý xấu dụ dỗ cậu  phải nói ra những lời xấu hổ.

“Ân. . . . . . muốn. . . . . . muốn này. . . . . .” Khúc Cảnh há miệng thở dốc không thôi, vặn vẹo thân mình tuyết trắng ửng hồng, tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng khó nén, lại bị Tả Vân Hi chơi đùa như vậy, hai mắt to ngập nước nhìn chăm chăm hắn, trừ bỏ khát vọng trong ánh mắt, miệng mặc dù không rõ nói, bàn tay nhỏ bé lại thực chủ động xoa nắn  bộ vị gắng gượng cậu thật chờ mong dưới thân Tả Vân Hi.

“Là thứ này sao? Bé con, thích không?” Thứ ngẩng cao của Tả Vân Hi bị bàn tay nhỏ bé của Khúc Cảnh chà xát thành vừa cứng lại sưng, nhẹ thở hổn hển vài cái hắn cũng chịu không nổi hấp dẫn như vậy, nhấc thắt lưng của cậu nhóc lên, mở hai chân mềm mại mảnh khảnh của cậu ra, đem thứ gắng gượng thô lớn chậm rãi đẩy vào phấn huyệt xinh đẹp kia.

“A. . . . . . Hừ cáp. . . . . . Hi. . . . . . Thích. . . . . . Ân. . . . . Chậm một chút. . . . . . Cáp ân. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .” Cảm giác dạt dào khi mật huyệt được lấp đầy cùng khoái cảm ma xát làm cho Khúc Cảnh kêu không ngừng, cậu bám lên thắt lưng Tả Vân Hi, theo tần suất đưa đẩy mà chậm rãi đong đưa eo mình, hậu huyệt kẻ khác si mê theo đưa đẩy phun ra nuốt vào  bộ vị khiến cậu yêu thích không thôi kia.

“Như vậy thì sao? Như vậy có thoải mái không?” Say mê, Tả Vân Hi cuộn thân mình trắng noản xinh đẹp của Khúc Cảnh lại đùa nghịch, làm cho cậu quay lưng về phía hắn nằm sấp xuống, sau đó đỡ cái eo nhỏ của cậu, đẩy mạnh cái mông phấn nộn kiều đĩnh tiếp tục dùng thứ ngang dài của hắn đưa đẩy.

“Ân. . . . . . Như vậy. . . . . . Cáp. . . . . . Như vậy sâu quá. . . . . . Không được. . . . . . Hi. . . . . . Từ bỏ. . . . . . A hừ. . . . . .” Vì tư thế này, Tả Vân Hi mỗi một đĩnh động đều tựa hồ càng sâu thêm, thật sâu, thật mãnh liệt, cứ như mỗi một lần đều xuyên thấu qua Khúc Cảnh, Khúc Cảnh kêu giọng nói cũng khàn đi, tiểu hành hồng nhạt trước người ngẫu nhiên bị vỗ về chơi đùa vài cái ngẩng lên, từ hậu huyệt truyền đến sảng khoái không khỏi làm cho cậu run rẩy không thôi, chơi đùa  mấy chục lần, tiểu hành liền nhịn không được khoái cảm chảy ra tinh thủy, dịch thể trắng dính từng chút đều bắn trên drap giường.

“Nhóc con, thế này không được, không đợi anh đã tự mình đi ra rồi, để phạt em, hôm nay chúng ta phải làm hai lần.” Vịn lấy  vai cậu nhóc, Tả Vân Hi vừa đưa đẩy  cực đại dưới thân vừa áp vòm ngực lên người Khúc Cảnh, vuốt ve tiểu hành mềm rũ đã bắn ra của cậu, Tả Vân Hi ý xấu kề bên tai cậu nói.

“Cáp. . . . . . Cáp ân. . . . . . Hi. . . . . .” Thở phì phò, đỏ mặt, cái ôm từ phía sau cùng hậu huyệt ướt át không ngừng truyền đến va chạm làm cho Khúc Cảnh sung sướng cái gì cũng bất chấp, chỉ có thể thuận theo khát vọng của thân thể yêu cầu càng nhiều càng nhiều, chủ động đong đưa  cái mông trước sau phối hợp.

“Nhóc con, em thực chặt. . . . . .” Khúc Cảnh nhiệt tình làm cho Tả Vân Hi muốn ngừng mà không được, nội bích khép chặt mềm mại vây quanh  dương cương của hắn, hơn nữa còn có dư vị tiểu hành mới bắn vừa rồi, khiến Tả Vân Hi vui sướng đến toàn thân lỗ chân lông đều mở ra, sảng khoái hưng phấn vừa ẩn nhẫn  muốn bắn tinh lại nhiệt liệt đưa đẩy một trận, rốt cục khó nhịn mới bắn dòng dịch thể vào nhục bích hồng nhạt ôn nhuận kia.

Trước khi bắn ra, Tả Vân Hi nắm cả thân mình Khúc Cảnh, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại, đầu lưỡi ôn nhuận say sưa chui vào hút  lấy cái lưỡi phấn nộn của Khúc Cảnh, trong tình cảm mãnh liệt trao đổi  nướt bọt của nhau, cũng nuốt vào tiếng ngâm khiến người ta chìm đắm bởi vì cao trào mà phát ra của Khúc Cảnh.

Bắn tinh xong, Khúc Cảnh run rẩy  cái mông nhỏ, cái miệng ướt át bởi vì khoái cảm mà mở ra  chỉ bị động trong dư vị cao trào mặc Tả Vân Hi hút  lấy cái lưỡi phấn nộn của cậu.

Thoáng nghỉ chốc lát, Tả Vân Hi lại sủng ái hôn lên Khúc Cảnh, khiến Khúc Cảnh vừa ngứa lại nhột, cười khanh khách trên giường.

Làm loại sự tình này thực thoải mái, chẳng qua. . . . . . cũng thực hao phí thể lực . . . . . .

Hiệp thứ hai Khúc Cảnh đã mềm như bùn, mặc Tả Vân Hi chà xát đùa nghịch cậu, cho đến khi hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa tận hứng rồi, Khúc Cảnh trước khi ngủ không khỏi có cảm tưởng như vậy.

Bởi vì một ngày chơi một buổi chiều, ban đêm khuya ngủ lại hao phí không ít thể lực, Khúc Cảnh ngày hôm sau đi làm thêm thiếu chút nữa là đến muộn.

Hết 6-2

           

6-3

Tả Vân Hi thật cao hứng Khúc Cảnh gần đây đối với hắn nhiệt tình cùng chủ động, nhóc kia đối với hắn vô cùng thân thiết là chuyện tốt, nhưng không biết vì sao hắn luôn cảm thấy có chút không bình thường.

Là làm sao vậy mà?

Cảm thấy được nhóc con của hắn gần đây là lạ.

Là  bản thân quá nhạy cảm sao. . . . . . ?

Giản Hướng Bằng sáng sớm đến văn phòng liền nhìn thấy Tả Vân Hi trưng vẻ mặt nhiều mây sắp mưa giông, mông còn chưa ngồi xuống đã cảm thấy da đầu một trận run lên.

Đúng rồi, lại là loại dự cảm này.

Giản Hướng Bằng tự nhận bản thân dự cảm cực chuẩn xác, hơn nữa dự cảm này là sau khi thấy sắc mặt của ông chủ.

Cho nên gã lập tức cúi mặt, thở dài, chuẩn bị tốt tâm lý hôm nay ông chủ khẳng định sẽ không cho gã ăn trái ngon gì.

Làm trợ lý của người khác thì sẽ không ngốc, huống chi trợ lý tả Đại đương gia như gã, gã đột nhiên có thể hiểu được rõ ràng tâm tình các thái giám bên cạnh đế vương cổ đại.

Tuy rằng, đãi ngộ của gã so với thái giám tốt hơn, ít nhất ông chủ tuy rằng cái gì đều gọi gã, làm cho gã mỗi ngày có công việc làm không xong cùng hai cái quầng đen tích lũy lâu ngày dưới mắt, bất quá tiền mặt lấp lánh chưa bao giờ ít.

“Ông có tật xấu gì a, sáng sớm đến cũng không làm việc, chỉ ngồi ở ghế trên than thở là thế nào?” Tả Vân Tâm đã muốn ở một bên bận rộn một trận, Giản Hướng Bằng vẫn là hai mắt không có tiêu điểm ở nơi này vừa thở dài vừa như đi vào cõi thần tiên, nhìn nửa ngày, nhịn không được chạy tới lấy ngón tay chỉ chỉ cái trán gã, kết quả giày cao gót còn giẫm lên giấy copy đầy đất. “Này, máy copy đầy giấy rồi kìa! Nhanh làm việc đi được không, tôi cũng không muốn bị đống giấy làm chết đuối!”

“Ai, cô không hiểu rồi.” Liếc mắt Tả Vân Tâm một cái, Giản Hướng Bằng gạt tay cô ra, sau đó mới bắt đầu nhặt lấy giấy copy rơi đầy đất.

Gì đây, gã chẳng qua là ngẩn người  một, hai giờ thôi mà, sao làm văn phòng đầy giấy thế này? ! Không nên có nhiều thứ quỷ này thế chứ!

“Rồi, tôi không hiểu, ông rất giỏi, hừ, cẩn thận tôi méc Tam ca, nói ông cả một buổi sáng đều ngồi một chỗ ngẩn người.” Giẫm hai lần giày cao gót, Tả Vân Tâm hừ  hừ trở về vị trí của mình, bỏ qua một bên không để ý tới Giản Hướng Bằng, không nhận ra hai người ngây thơ như hai đứa học sinh tiểu học.

“Dạ vâng Đại tiểu thư, cô tạm tha cho tôi đi, tôi còn không đủ đáng thương sao? Còn muốn đi méc, cô bao nhiêu tuổi a, có muốn méc cô giáo luôn không a?” Giản Hướng Bằng coi mỗi ngày cùng Tả Vân Tâm đấu võ mồm là lạc thú, có đôi khi không ầm ỹ hai câu còn cảm thấy cả người không ổn.

Ai, gã nhất định là bị ông chủ chà đạp quen, làm đến bây giờ đã bị ngược cuồng, mới có thể đem chuyện cãi nhau cùng Tả Vân Tâm thành tất yếu trong cuộc sống.

“Hừ, tôi nhất định sẽ đi méc cho coi, ông chờ xem, bất quá nếu ông hiện tại cầu xin tôi tha thứ. . . . . . có thể tôi sẽ thả cho ông một con ngựa.” Chiếm thượng phong, Tả Vân Tâm lập tức đắc ý, bất quá cô đợi nửa ngày Giản Hướng Bằng cũng chưa đáp lời, quay đầu lại mới phát hiện Giản Hướng Bằng vốn ngồi xổm trên mặt đất nhặt giấy cúi đầu cả người đã nằm sấp trên mặt đất đi. “Giản Hướng Bằng ông làm sao vậy? Làm ma quỳ rạp trên mặt đất giả chết?”

“. . . . . .” Giản Hướng Bằng hai mắt không có tiêu cự ngẩng đầu, sau đó lại không nói một câu nghiêng đầu áp lên thảm, ước gì trên mặt đất có cái lỗ có thể cho gã cúi đầu chui vào.

“Ai, làm sao vậy, nói chuyện a!” Tả Vân Tâm dùng giày cao gót đá đá gã, vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi chết chắc rồi, tôi chỉ dự cảm của tôi từ trước đến nay đều thực chuẩn, ô.” Giản Hướng Bằng không để ý tới Tả Vân Tâm, chỉ nhìn đống giấy copy rơi đầy đất, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

“Cái gì vậy?” Tả Vân Tâm xoay lấy đống giấy copy trong tay gã ra, là công quan bộ truyền đến, mặt trên chỉ đơn giản viết sáu chữ to『 Hội nghị mậu dịch toàn cầu, tiếp theo là một bản sao thư mời quốc tế chính thức, cuối cùng viết ngày, quốc gia đến dự, địa điểm cùng thời gian.

Vừa tới công ty không lâu, Tả Vân Tâm căn bản là không rõ lắm, chẳng qua là tờ giấy thôi mà, Giản Hướng Bằng lại làm ra bộ dáng đòi sống đòi chết.

Đạp cái tử thi thêm hai cái nữa, Tả Vân Tâm quyết định không để ý tới gã.

Trên mặt đất nằm úp sấp không biết bao nhiêu thời gian, tóm lại Giản Hướng Bằng đã toàn thân xương sống thắt lưng đều đau mới nhận mệnh sống lại.

Tham gia hai hội nghị, lại cùng trưởng phòng hành chính đi nhìn mảnh đất dự tính xây khu mua sắm, cứ ở bên ngoài đến ba giờ chiều Tả Vân Hi mới trở lại công ty.

Hắn luôn luôn cổ quái, chán ghét lúc nào cũng có người đi bên cạnh, cho nên dù Giản Hướng Bằng thân là trợ lý quan trọng của hắn cũng luôn bị hắn để qua một bên, quan niệm của Tả Vân Hi là: trợ lý chính là dùng để sai việc, chỉ cần thay hắn xử lý tốt công việc giao cho là tốt rồi, không cần giống trợ lý của mấy ông chủ công ty lớn khác luôn hai mươi bốn giờ đợi mệnh.

Đi vào văn phòng, ghế dựa còn ngồi chưa nóng Giản Hướng Bằng đã chạy đến gõ cửa.

“Không đi.” Tả Vân Hi vứt tờ hành trình Giản Hướng Bằng buổi sáng đưa qua trên mặt đất, lão Đại khó chịu liền cự tuyệt  hành trình này. “Từ chối đi.”

Giỡn mặt cái gì, theo tờ hành trình phải xuất ngoại đi tham gia cái hội nghị kia,  ăn cơm ngủ nghỉ cùng thời gian bay cũng phải mất mười ngày, hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy đi phí cho cái trò này. [Gin: đoạn này chém khí thế =3=]

“Ông chủ, nhưng mà hội nghị này bốn năm mới có một lần, anh bốn năm trước cũng đi mà . . . . . . Nói thêm. . . . . . Đây là hội nghị mậu dịch xem xu thế kinh tế các quốc gia thế giới trong tương lai bốn năm tới mà. . . . . .” Từ chối?! Gặp quỷ sao từ chối! Giản Hướng Bằng sầu mi khổ kiểm, biểu tình rất giống nuốt mười trái khổ qua, cũng chỉ kém không quỳ xuống dưới ôm chân Tả Đại lão bản cầu hắn thôi.

Tìm rất nhiều thời gian mới rút hành trình ngắn lại thành mười ngày, thế nhưng Tả Vân Hi vẫn là loại phản ứng này, Giản Hướng Bằng nghĩ đến khóe mắt cũng chảy ra hai giọt lệ.

“Quá xa.” Tả Vân Hi bỏ xuống một câu này xong cũng không để ý tới gã, đầu cũng không nâng, chỉ dùng ngón tay ý nói gã ra khỏi cửa phải đóng lại.

“Ông chủ, không phải a, anh hãy nghe em nói, lúc này anh không đi không thể a. . . . . . anh cũng có biết chuyện này rất khó khăn. . . . . . Còn có a. . . . . . Bởi vì là xu thế kinh tế bốn năm tới, cho nên quốc nội chính phủ cũng đều rất coi trọng. . . . . . Công quan bộ đã theo chân bọn họ đánh Thái Cực quyền vài ngày rồi [ý chỉ là bám mấy ngày rồi mới được mời, chắc thế]. . . . . . Không thể bỏ a ông chủ. . . . .” Giản Hướng Bằng sờ sờ cái mũi sau khi rời khỏi phòng giống như khối da trâu dính trên cánh cửa cao nhất dãy văn phòng khóc thét.

Bất quá khóc nửa ngày bên trong cửa nửa điểm động tĩnh cũng không có.

Giản Hướng Bằng biết ông chủ nhà mình luôn luôn rất khó khăn, nhưng mà, lúc này lý do hắn không đi tham gia hội nghị mậu dịch toàn cầu cư nhiên là 『 quá xa  』, này, này, cái này là mắt gã chứa nước mắt mà, thầm nghĩ đến tiệm thuốc Đông y mua mấy bình hoàng liên đổ vào miệng cho rồi. . . . . .

Lý do quá xa này ngừng hành trình thế nào đây. . . . . . ? !

Địa cầu cũng không phải xếp gỗ. . . . . . Gào khóc. . . . . . Mẹ a. . . . . . con muốn về quê cùng mẹ làm ruộng. . . . . .

Hội nghị mỗi bốn năm cử hành một lần, mỗi một lần đều chỉ mời các ông chủ lớn ảnh hưởng kinh tế toàn cầu, mời cả toàn cầu cũng không đến một trăm người, này đó Tả Vân Hi đều biết.

Bất quá, biết đáp phi cơ đến các quốc gia họp qua lại sẽ tiêu tốn sáu ngày, hơn nữa đề tài thảo luận còn dài lê thê phiền toái không mất bốn ngày là không xong, hơn nữa quan trọng là . . . . . phải rời đi nhiều ngày như vậy, đi tham gia hội nghị quốc tế lại không có khả năng mang nhóc kia cùng đi, hắn thật sự là nghĩ đến đã cảm thấy phiền.

Giản Hướng Bằng khóc thét  một trận tử không có kết quả, ngoài cửa rốt cục thanh tĩnh  trong chốc lát.

Bất quá cũng không duy trì bao lâu, đại khái chỉ im lặng  nửa giờ, tiếng đập cửa lại vang lên từ ngoài cửa văn phòng của Tả Vân Hi.

Hết 6-3

           

6-4

Tả Vân Hi nhíu mày.

Giản Hướng Bằng hôm nay ăn tim gấu gan báo hay sao, dám tới vuốt râu hùm, là muốn chết sao?

“Ông chủ. . . . . . Cái kia. . . . . . Bộ trường ngoại giao cùng bộ trưởng nội chính tới chơi, thỉnh ngài di giá tới phòng khách một chuyến.” Giản Hướng Bằng căng thẳng thần kinh kiên trì chạy tới gõ cửa, vừa gõ cửa vừa run.

Mấy lão già này khi nào đến không đến, cố tình ngay lúc này chạy tới, hại gã bị sắc mặt ông chủ làm cho thiếu chút nữa tiểu ra quần.

Tả Vân Hi từ trước đến nay chán ghét quan hệ cùng đám quan chức này, Tả gia hắn là làm ăn, có quy củ của người làm ăn, mấy thứ này hắn xưa nay không muốn có nhiều quan hệ lắm.

Bất quá lần này, hắn thật rõ ràng những người này tìm tới cửa làm hò.

Ngoài cười nhưng trong không cười, Tả Vân Hi ở phòng khách cùng những người này xã giao  nửa giờ đã đẩy hắn tới cực hạn, trán nổi lên gân xanh, lấy cớ còn có cuộc họp Tả Vân Hi liền tiễn người.

Có câu là nên tới thì trốn không xong.

Tả Vân Hi sớm đoán được quốc nội chỉ có Tả gia hắn được mời, nếu hắn không đi, bởi vì liên quan nhịp đập kinh tế cả quốc nội, đám quan chức này dù giẫm nát cửa công ty, cũng muốn đến cầu hắn đi.

Xem ra hôm nay hai vị bộ trưởng tới cửa, chính là nhóm đầu tiên.

Tả Vân Hi khe khẽ thở dài.

Hắn một ngày cũng không muốn rời bé con của hắn mà!

Chạng vạng Tả Vân Hi phiền táo bỏ lại một đống công sự, tuy rằng gần đây bận sắp chết, hắn vẫn là quyết định trở về cùng Khúc Cảnh ăn cơm chiều.

Bởi vì bận rộn, Tả Vân Hi ngẫu nhiên vẫn xử lý công việc đến khuya mới trở về, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng nhóc con của hắn khẳng định sẽ nấu một bàn đồ ăn chờ hắn, sau đó đợi cho đồ ăn đều lạnh  mới nhấc chiếc đũa ăn một chút.

Hiểu Khúc Cảnh, Tả Vân Hi chỉ nghĩ một chút liền đau lòng muốn chết.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn là tình nguyện mệt một chút, vội một chút, tận lực dùng thời gian trở về cùng Khúc Cảnh ăn bữa cơm.

Cố gắng duy trì  đi làm, vất vả cần cù một tháng, Khúc Cảnh cuối cùng lĩnh được tiền lương cả tháng, chạng vạng khi tan tầm nhận được tiền lương, cậu hưng phấn đếm đi đếm lại, đếm lại đếm, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn đi ra khỏi siêu thị.

Tuy rằng đối với những người khác mà nói có lẽ một chút tiền lương gầy còm như vậy không tính là gì, nhưng là đối với Khúc Cảnh tiền tài cực độ khuyết thiếu mà nói cũng đã là số tiền lớn rồi, mang ở trên người, giống như thêm một phần cảm giác an toàn.

Đi ra khỏi siêu thị, thời tiết tốt lắm, Khúc Cảnh khó được có thể không cần bung dù chắn tuyết, đi tới đi tới, cậu không khỏi ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, có chút ngây ngốc.

Không trung thật sạch sẽ, thật xanh, mây cũng thật trắng. . . . . .

“Khúc Cảnh?” Tả Vân Tường mới từ siêu thị đi ra, rất xa liền nhìn thấy Khúc Cảnh đứng ở ven đường ngẩn ngơ, đến gần cậu cũng không phát giác, đành phải ra tiếng vỗ vỗ vai cậu. “Đang nhìn cái gì? Còn ngẩn người nữa!”

“Bạn Tả.” Khúc Cảnh hoàn hồn phát hiện là Tả Vân Tường, cậu cười cười. “Không có gì, chính là cảm thấy được hôm nay thời tiết thật tốt, không trung cũng thật xanh.”

“Cậu a, không cần luôn gọi tớ là bạn Tả, cũng không phải không quen, gọi tớ Vân Tường là được.” Tả Vân Tường cầm một túi plastic, là vừa mới đi siêu thị mua xong. “Ai, Khúc Cảnh, nếu không có việc gì thì đi với tớ ra công viên ngồi đi.”

“Được.” Khúc Cảnh nhìn Tả Vân Tường, cảm thấy bộ dáng của y cùng bình thường không giống nhau.

Nhìn sắc trời còn sớm, cách thời gian ăn cơm còn có hai giờ, vì thế đáp ứng được.

“Vậy, này cho cậu.” Đưa một lon đồ uống cho Khúc Cảnh rồi, Tả Vân Tường mở một lon uống ngay.

“Ân, ừa, cám ơn.” Tiếp nhận đồ uống, hai người ngồi trên xích đu ở công viên, Khúc Cảnh một bên nhìn thấy đồ uống trên tay một bên nhìn Tả Vân Tường. “Vân Tường. . . . . . Này. . . . . . Là bia sao?”

Cậu còn chưa đủ mười tám mà. . . . .

“Đúng vậy, hôm nay tâm tình tớ không tốt lắm, bất quá cũng chỉ mua sáu lon thôi, uống với tớ một chút đi.” Một ngụm lại một ngụm, Tả Vân Tường không biết có cái gì không đúng, chỉ coi bia như nước uống không ngừng.

“Cậu. . . . . . Làm sao vậy?” Hiếu kỳ, Khúc Cảnh thử một ngụm bia, tiếp theo nhíu mi, tư vị bia đắng đắng làm cho cậu hiếp một bên mắt.

Vừa đắng lại lạt. . . . . . sao có người thích loại đồ uống này mà?

“Tớ á. . . . . . Hẳn là xem như thất tình đi.” Ném bình không trên tay, ở không trung vẽ một hình cung sau đó leng keng dừng trên bãi cát, Tả Vân Tường lại mở một lon. “Hắn. . . . . . Là một người rất tuyệt, rất có tài hoa, rất được, biết vẽ tranh, là loại nghệ sĩ trời cho, bất quá hắn lớn hơn tớ mười tuổi, cho nên luôn coi tới như con nít, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho tớ.”

“Như vậy a. . . . . .” Khúc Cảnh từng ngụm từng ngụm uống lon bia thứ nhất trong đời, nhìn thấy Tả Vân Tường khổ sở, cậu lại không biết nói an ủi thế nào, chỉ biết dựng thẳng  cái lổ tai lắng nghe.

Mười tuổi. . . . . . Hi cũng lớn hơn mình mười tuổi. . . . . . Cho nên. . . . . . Anh ấy cũng coi mình như đứa con nít sao. . . . . . ?

“Nhiều năm trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tớ đã thích hắn rồi.” Tả Vân Tường nhớ lại  lần đầu gặp mặt của y cùng người kia đ, khóe miệng còn mang theo ý cười. “Hắn cảm thấy tớ còn trẻ, không hiểu tình yêu, cũng hiểu là tớ bị hai ba ba ảnh hưởng. . . . . . Đúng rồi, tớ chưa nói người tớ thích là con trai đi. . . . . . tớ có hai ba ba, tớ từ lúc còn rất nhỏ được bọn họ thu dưỡng, ta rất ngưỡng mộ hai người nhưng cũng sẽ không bởi vì thế mà chọn một người con trai làm bạn đời, thích một người, là không có nguyên nhân, cũng không có lý do. . . . . .”

Nghe chuyện như thế, Khúc Cảnh trong lòng đương nhiên là hơi hoảng sợ, bất quá cậu tính tình thích săn sóc rất nhanh hiểu được nỗi khổ của Tả Vân Tường.

Bởi vì yêu một người không nên yêu. . . . . . Cho nên nhất định là không có kết quả, chỉ có thể một mình thương tâm khổ sở  như vậy sao. . . . . . ?

“Khúc Cảnh, tớ sẽ không buông tay, cho dù hắn cho rằng tớ còn là đứa nhỏ, nhưng có một ngày tớ nhất định sẽ trưởng thành, tớ sẽ trở thành người đàn ông tài giỏi, làm cho hắn thấy được tớ.” Vứt bỏ cái lon không thứ năm, Tả Vân Tường đá cái lon ra rất xa, theo thời gian qua đi, ánh nắng chiều sau giờ ngọ cũng đã muốn chuyển thành mặt trời lặn. “Đến trước lúc đó, tớ sẽ không buông tay.”

“Cố lên, Vân Tường, cậu nhất định có thể làm được.” Uống xong ngụm bia cuối cùng, mặt Khúc Cảnh đỏ toàn bộ, còn không trang nhã nấc một cái.

“Khúc Cảnh, hôm nay cám ơn cậu đi với tớ, tới phải đi về , cần tiễn cậu không?” Ói ra một bụng nước đắng, Tả Vân Tường rốt cục cảm thấy tốt hơn nhiều.

“A, không cần, tự tớ có thể trở về, gặp sau, Tả. . . . . . Không đúng, Vân Tường, gặp sau.” Loạng choạng bởi vì cồn mà trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên, Khúc Cảnh khoát tay với Tả Vân Tường, chờ y đi rồi Khúc Cảnh mới nhặt lên  túi plastic một bên, sau đó cúi thắt lưng chậm rãi nhặt lo không đầy đất.

Không buông tay. . . . . .

Thật tốt. . . . . . Cậu cũng có thể chứ? Không được nhỉ. . . . . .

Bọn họ. . . . . . không giống thế. . . . . .

Hết 6-4

           

6-5

Khúc Cảnh không khỏi lại nghĩ tới dáng vẻ cậu bé kia khóc.

Ngồi trở lại xích đu, Khúc Cảnh nghĩ lung tung, cũng không chú ý trời đã tối rồi, chỉ là nghĩ nghĩ liền cảm thấy trong lòng càng khổ sở thêm.

Di động đặt trong túi vang  rất nhiều tiếng, Khúc Cảnh phát ra ngốc, mãi cho đến tiếng chuông vang  lần thứ ba cậu mới nghe thấy điện thoại reo.

“Nhóc con? Em đang ở đâu?” Trong lòng quýnh lên, nói chuyện cũng hơi lớn tiếng, thật vất vả điện thoại mới gọi được, Tả Vân Hi trái tim cũng sắp nhảy lên trên mắt rồi.

Thật vất vả chạy về nhà nghĩ muốn cùng nhóc kia ăn cơm chiều một chút, không nghĩ tới trong nhà còn tối om om đèn cũng chưa mở, đi khắp nhà cũng không thấy bé con của hắn.

“Hi. . . . . . em, em. . . . . . Thực xin lỗi, em gặp bạn . . . . . . em lập tức trở về.” Nghe thấy thanh âm Tả Vân Hi, Khúc Cảnh mới từ cõi thần tiên hoàn hồn, nhìn thấy sắc trời đã hôn ám không khỏi khẩn trương giải thích.

“Không có gì, là anh quá lớn tiếng, nhóc à, em ở đâu? Anh đi đón em.” Tả Vân Hi nghe thấy thanh âm Khúc Cảnh khẩn trương lắp bắp truyền đến, không khỏi trong lòng trách cứ mình quá ngạc nhiên, hắn vừa rồi còn lớn tiếng như vậy, khẳng định là dọa đến nhóc kia rồi.

“Em ở trong công viên.” Khúc Cảnh trong tay còn mang theo túi plastic có  sáu lon bia không, vừa nói, cậu vừa vội vàng trái phải nhìn quanh tìm thùng rác.

“Ừ, ở nơi đó chờ anh, đừng đi đâu đó.” Tả Vân Hi dặn dò .

Ném gói to trên tay xong, Khúc Cảnh chột dạ rửa mặt ở bồn rửa tay rồi mới chạy đến cửa công viên chờ Tả Vân Hi.

“Nhóc con. . . . . . em. . . . . .” Khúc Cảnh vừa lên xe, Tả Vân Hi đã nghe thấy một mùi bia, mùi rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng.

“Ân?” Cài dây an toàn xong, Khúc Cảnh cúi đầu không dám nhìn hắn.

Vị thành niên uống rượu, thành tích bất lương của mình ghi thêm một cái trước mặt anh ấy rồi. . . . . .

“Không có gì, chúng ta đi ăn cơm.” Tả Vân Hi biết Khúc Cảnh chột dạ, cho nên hắn cũng không hỏi.

Tuổi này có mấy người bạn cũng là bình thường, uống một chút rượu cũng không phải chuyện gì xấu, Tả Vân Hi khắc chế  trong lòng nói với chính mình như vậy.

Ở bên ngoài ăn cơm xong, đưa Khúc Cảnh quay về biệt thự, Tả Vân Hi còn phải quay về công ty.

“Hi. . . . . .” Trước khi rời đi, Khúc Cảnh từ phía sau tóm lấy vạt áo vest của Tả Vân Hi. “Anh giận sao? Thực xin lỗi, em có uống ngay một chút bia, em, em về sau sẽ không . . . . . . anh đừng giận. . . . . .”

“Không có việc gì, mau vào đi thôi, em còn phải tăng ca, khuya mới trở về, quá muộn  em cứ ngủ trước đi.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Khúc Cảnh, Tả Vân Hi liền xoay người rời đi.

Hắn đích xác rất để ý.

Nhóc kia ở cùng ai? Còn uống bia? Người nọ là nam hay là nữ? Là bạn học hay là đồng nghiệp?

Trong lòng nổi lên nghi vấn cuồn cuộn không dứt, cứ ở lại, Tả Vân Hi sợ chính mình giống như ông chồng đánh nghiêng bình dấm chua, hỏi đông hỏi tây không để yên.

Tả Vân Hi rời đi, Khúc Cảnh một mình yên lặng vào nhà.

Cửa vừa đóng, tựa vào ván cửa, nước mắt không biết sao lại rơi xuống

Là cậu không tốt, không nên tan tầm còn không về nhà lang thang bên ngoài. . . . . . Không nên bầu trời tối đen còn không biết về nhà. . . . . . Cậu cũng không nên uống rượu. . . . . .

Hi nhất định giận rồi. . . . . . Nhất định là mất hứng . . . . . .

Bằng không vẻ mặt của anh ấy sẽ không cứng ngắc như vậy, thanh âm nói chuyện cũng sẽ không lạnh lùng như vậy. . . . . . Anh ấy nhất định là chán ghét mình rồi . . . . . .

Quay về công ty, việc dồn dập làm cho Tả Vân Hi không còn nghĩ đến chuyện của Khúc Cảnh, việc chồng chất như núi làm cho nhân viên cả tầng lầu đều liều mạng tăng ca.

Cho tới nửa đêm ba giờ, hồ sơ trên tay ném đi, mở cửa phòng ra thì thấy, mỗi bàn công tác ngủ gật thì ngủ gật, ngủ sâu thì ngủ sâu, hàng năm cơ hồ đến lúc này đều là cảnh tượng như vậy, bởi vì bận rộn, Giản Hướng Bằng thậm chí có vài ngày đều là ngủ ở công ty.

Tả Vân Hi tháo kính nhéo nhéo mũi, ngẫm lại nhóc kia hẳn là đã ngủ, trước khi ra nước ngoài còn phải xử lý cùng phân công hết công việc trước mắt, nghĩ nghĩ, hắn đơn giản ngủ một đêm trên ghế sô pha trong văn phòng.

Biệt thự, Khúc Cảnh cầm di động, buổi tối chờ hơn nửa đêm, cuối cùng mới không chịu được dựa vào giường ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại phát hiện Tả Vân Hi cả đêm không trở về, Khúc Cảnh trong lòng vừa hoảng lại loạn.

Vừa rửa mặt, vừa nhịn không được nhìn gương chảy nước mắt.

Lúc tan tầm, Khúc Cảnh không dám loanh quanh trên đường.

Trên đường người đi không nhiều lắm, bất quá lạnh như thế cơ hồ mỗi người trên chân đều là một đôi giày tuyết. Khúc Cảnh không có giày tuyết, trên chân vẫn là giày vải hồi mùa thu đến biệt thự Tả Vân Hi mua cho cậu.

Bởi vì cả ngày tuyết rơi, mặt đường đã muốn tích một tầng tuyết, Khúc Cảnh mỗi bước chân đều giẫm vào bên trong tuyết, có đôi khi đạp đến nơi tuyết dày giày vải còn có thể vướng trong tuyết, cậu đành phải vội vàng quay đầu moi giày mang vào lại, cho dù là thế này, cậu vẫn không thèm để ý, vẫn là miễn cưỡng vừa vội lại gấp.

Thật vất vả trở về biệt thự, cũng không quản tay chân đều tổn thương do giá rét, Khúc Cảnh vội vàng rút vào phòng bếp rửa rửa thái thái làm bữa tối.

Hôm nay, nhất định không thể làm Hi giận nữa.

Vì để Tả Vân Hi vui vẻ, Khúc Cảnh chạy vào phòng đọc sách cầm mấy sách dạy nấu ăn ra xem, cậu muốn làm mấy món khó một chút, bởi vì cậu chỉ biết làm đồ ăn bình thường thôi, ăn hoài, cậu sợ Tả Vân Hi sẽ ngán, tối hôm qua hắn đã không trở về ngủ. . . . . .

Khúc Cảnh nghĩ lung tung, nghĩ vạn nhất Hi sau này sẽ không trở về ăn cơm chiều. . . . . . Đến lúc đó. . . . . . Đến lúc đó cậu nên làm thế nào mới tốt. . . . . .

Chạng vạng bỏ lại một đống công sự, Tả Vân Hi vẫn là trở về cùng Khúc Cảnh ăn cơm chiều.

Khúc Cảnh theo sách dạy nấu ăn làm vài món thức ăn, cũng không dám gọi điện thoại hỏi Tả Vân Hi có trở về ăn cơm hay không, vẫn là nấu xong an vị ngồi ở bàn ăn chờ đợi.

“Nhóc ơi?” Tả Vân Hi vào nhà thấy phòng khách là tối, bất quá đèn phòng bếp lại rất sáng.

“Hi. . . . . .” Nghe thấy tiếng kêu, Khúc Cảnh hưng phấn chạy nhanh đến, thế nhưng vừa thấy mặt Tả Vân Hi, cậu không khỏi có điểm sợ hãi.

Hi. . . . . . còn giận không?

“Lại đây.” Vào nhà được một lúc, không thấy nhóc kia chạy tới ôm vào lòng, Tả Đại lão bản thức đêm lại vất vả bận rộn cả ngày không khỏi sắc mặt có chút khó coi.

Nhìn thấy sắc mặt hắn, Khúc Cảnh nghĩ Tả Vân Hi còn vì ngày hôm qua cậu uống bia về trễ mà không vui, cúi đầu, sợ hãi bước qua.

“Nấu gì vậy?” Tả Vân Hi nhìn thấy bộ dáng Khúc Cảnh cũng không nỡ trách móc, đành phải thở ra, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu về phòng bếp.

“Sườn xào chua ngọt, đậu hủ ma bà, ngân nha xào trứng thịt còn có canh ngô.” Khúc Cảnh vừa trộm liếc vẻ mặt  Tả Vân Hi vừa chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Hi. . . . . . không tức giận  đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.