Huề Thủ Hi Thủ

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

8-1

Giáo y trẻ tuổi gật đầu, anh cũng là bác sĩ, tuy rằng là giáo y thôi, nhưng ít nhất vẫn nghe hiểu được.

Thế nhưng, anh phải tìm người ở đâu đây?

Quay về trường học cầm vài thứ, giáo y trẻ tuổi vẫn bó tay không có cách nào, đành phải đến phòng giáo vụ báo cáo, sau đó chuẩn bị đến bệnh viện trông chừng Khúc Cảnh.

“Sao lại không có cách liên lạc với người nhà? Thật là kỳ quái, bất quá bác sĩ Hoàng anh phải vất cả rồi, còn phải đi chăm nom nó nữa à.” Tổ trưởng giáo vụ cười lắc đầu, thuần túy là nói chuyện phiếm.

“Đúng vậy, Thạch tổ trưởng, phiền anh chuyển lời cho Hiệu trưởng giùm tôi. . . . . .” Giáo y trẻ tuổi chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, vừa ngẩng đầu lại phát hiện phía sau ngăn tủ có một tấm ảnh người trong ảnh rất quen mắt, anh vội vàng chạy lại chụp lấy tấm hình nhìn kỹ. “Xin lỗi, Thạch tổ trưởng, vị này, vị tiên sinh này anh quen không?”

“Anh nói người này a, cả người này mà anh cũng không biết sao?” Thạch tổ trưởng bước lên nhìn, đắc ý cười.”Trường chúng ta là một phần sản nghiệp của Tả gia, vị này là Tả Vân Hi mưu gia đương nhiệm của Tả gia, cũng là lý sự trưởng của trường chúng ta a, Hiệu trưởng của trường là em của người này, lần trước trong hội nghị giáo vụ đầu năm, tôi may mắn gặp được phong thái của anh ta, quả thật là tam sinh hữu hạnh a. . . . . .”

“Tả Vân Hi, Tả gia, tôi biết rồi, thật tốt quá! Cám ơn anh Thạch tổ trưởng, tôi có việc phải đi trước.” Giáo y trẻ tuổi vội vàng, ngắt lời Thạch tổ trưởng, như gió bay đi, không còn thấy bóng người.

Một nơi khác trên trái đất, Tả Vân Hi vừa dự xong một hội nghị mệt chết, sau đó còn phải đi xuống xưởng điều tra, một đám người chậm rãi tới đón, Tả Vân Hi vừa đi vừa thấy tức ngực.

Hắn có một loại cảm giác rất không thoải mái, rồi lại không biết là vì sao.

Vì hành trình lần thăm viếng này bị xếp dày đặc, cho nên Tả Vân Hi không thể mỗi ngày đều gọi điện cho Khúc Cảnh, ước chừng hai ngày mới gọi một lần.

Gọi vài lần, điện thoại bên kia không ai nghe, Tả Vân Hi cau mày, trong lòng không khỏi sinh lo lắng.

Ngủ say? Hay là ra ngoài chơi?

Tả Vân Hi cầm lấy văn kiện đặt một bên, vừa nhìn màn hình máy tính vừa phân tâm nghĩ.

Đại khái là là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi, mà chỉ còn mấy ngày là sẽ kết thúc hành trình lần này, Tả Vân Hi lắc đầu cười mình càng sống càng tiến lùi, thật như một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi, chẳng qua rời xa người yêu có vài ngày mà đã thấp thỏm lo lắng.

Phòng cấp cứu của bệnh viện vô cùng ồn ào, giường bệnh bình thường cũng là chen chúc nhau nằm, loại bệnh nhân chưa xử lý như Khúc Cảnh vẫn có chỗ để nằm thì coi như ưu ái rồi.

“Phải tiến hành phẫu thuật, nếu không chuẩn bị nhặt xác là vừa, vẫn chưa liên lạc được với người nhà của cậu ta à?” Miễn cưỡng giữ Khúc Cảnh đến ngày hôm sau, phòng cấp cứu liền chuyển cậu sang phòng bệnh phổ thông của khoa nội, đồng thời cho một bác sĩ trẻ tuổi làm thủ tục. Dưới ánh mắt nghiêm lệ của các bác sĩ khoa nội, vị bác sĩ trẻ tuổi kia phải xuất tiền túi làm thủ tục nhập viện cho Khúc Cảnh cũng chỉ có thể thầm đổ mồ hôi lạnh.

Anh đi tìm người, lại không ngờ người đàn ông ngày đó mang Khúc Cảnh đi lai lịch lại lớn tới vậy, cái sự nghiệp cũn thế lực của hắn bao trọn phân nữa quốc gia, nhân xưng Tả gia『 Tả Bán Thiên』, chỉ là nhắc tới mà đã thấy muốn có quan hệ với Tả gia không phải là chuyện dễ dàng, càng miễn bàn tới người nọ còn là chấp hành trưởng tối cao, mưu gia chủ sự thế hệ này của Tả gia『 Tả Vân Hi 』 .

Dân chúng như anh mà muốn tới tìm Tả Vân Hi thì quả thật chính là thiên phương dạ đàm.

Đi qua hết mấy xí nghiệp tổng công ty, đừng nói muốn nhìn thấy dàn cán bộ hơi cao một chút, anh ngay cả cửa công ty người ta cũng không vào được, vừa tới quầy tiếp tân đã bị tổng đài tiểu thư xinh đẹp lễ phép cản lại.

“Trò Khúc, em nói, thầy phải làm sao để giúp em đây?” Bác sĩ trẻ tuổi không còn cách nào, chạy qua chạy lại mấy nơi đều không có kết quả, đành phải vào giường bệnh nhìn Khúc Cảnh đang hôn mê thì thào tự nói.

“Hi. . . . . .” Tình trạng thân thể Khúc Cảnh vốn đã rất yếu, một lần bệnh này cơ hồ lấy đi nửa cái mạng của cậu, hôn mê  hai ngày, cậu ngẫu nhiên sẽ tỉnh lại một chút, tiếng nói mớ mong manh thỉnh thoảng lại vang lên như đang kêu gọi ai đó.

Đau quá. . . . . .

Khúc Cảnh cau mày, động  thân vài lần, sau đó nước mắt không nhịn được nữa từ trong hốc mắt tràn ra.

Đúng rồi, Hi. . . . . . Không cần cậu . . . . . .

Cho nên, cậu mới thấy đau như vậy sao?

Yết hầu đau, thân thể đau, chân đau, tâm cũng đau, Khúc Cảnh từ từ mở mí mắt nặng nề của mình lên, cậu đã không còn biết mình đang ở đâu.

Chỉ là không thể khống chế được dòng nước mắt tuôn rơi không ngừng.

“Em tỉnh?” Bác sĩ trẻ tuổi nâng cậu lên, lót một cái gối vào thành giường để cậu tựa vào.”Tình trạng của em không quá khả quan, không thể ăn gì, uống chút nước đỡ đi.”

Tỉnh lại không được vài phút, uống được vài ngụm nước, Khúc Cảnh lại ngất đi, khóe mắt thỉnh thoảng có nước mắt tràn ra.

Bác sĩ trẻ tuổi không đành lòng, lại kiên trì chạy tới vài xí nghiệp Tả thị nữa, cuối cùng mới nhớ tới hiệu trưởng St. Luis tựa hồ là anh em của Tả Vân Hi, sau đó anh chạy thật nhanh về trường học.

“Chẳng qua là một học sinh thôi mà, chấp hành trường của Tả gia nếu dễ gặp như vậy, thì không phải quá khoa trương rồi sao? Hoàng y sư, anh đây là đang làm khó tôi.” Tả Vân Tiều tựa lưng vào ghế, nhíu mày.

“Không phải, Hiệu trưởng, tôi cam đoan với anh là anh ta có quen với trò Khúc, tôi từng thấy anh ta đi với Khúc Cảnh.” Bác sĩ trẻ tuổi nóng nảy, thật vất vả mới tìm được đến đây, là một mạng người a! Không thể dễ dàng buông tha như vậy được.

” Tam ca tôi là người thế nào tôi còn rõ ràng sao? Anh không cần đến đây nói giỡn với tôi.” Tả Vân Tiều xoay người lại, liếc nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang cuối đầu đứng, lập tức phủ định  cách nói của anh.”Có lẽ anh đã nhận sai người rồi.”

Đùa gì chứ, Tam ca sao có quen học sinh trong trường y được, càng đừng nhắc tới chuyện tự mình đến đón, vạn nhất giúp anh ta gọi điện chọc tức Tam ca đang bận bịu ở nước ngoài, vậy người xui xẻo là y a!

Nói nửa ngày, Tả Vân Tiều đuổi sao anh cũng không chịu đi, cuối cùng đành phải nhượng bộ đưa số điện thoại của Giản Hướng Bằng cho anh.

Dù sao thì cũng phải có một người làm vật hy sinh. . . . . .

Tiễn anh đi, Tả Vân Tiều bắt đầu lo lắng học kỳ sau có cần đổi một giáo y hay không. [Gin: lo kỳ sau đổi 1 hiệu trưởng đi thằng ngốc >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.