Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Đại ca!” Tiến lên ôm lấy Mạc Nhiên đang lung lay sắp ngã, Tiểu Mộc lo lắng.

Đưa tay đẩy ra Cổ Tiểu Mộc, bình trụ khí tức phun ra tiếng quát: “Cút!”

Ha ha… Ha ha ha! Chẳng lẽ Mạc Nhiên ta hôm nay liền bỏ mạng ở đây sao! Còn muốn… cùng cái tên thư sinh ngốc này!

“Ha ha! Huyết Hồn! Không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay! Duẫn lão tiền bối quả nhiên lợi hại! Chính là Huyết Hồn cũng không phải đối thủ của người, cuối cùng có thể thay sư huynh đệ ta báo thù cho sư phụ! Huyết Hồn! Ngươi liền để mạng lại đi!” Dương Phi Phàm đối An Khánh Công cảm kích vô cùng, quả thực liền muốn quỳ rạp xuống đất khấu đầu mấy cái.

Tuy rằng kỳ quái tại sao Huyết Hồn lại đột nhiên tạo khe hở để cho hắn một mạng sống lại có cơ hội đả thương địch thủ, nhưng hảo mặt mũi của hắn tất nhiên sẽ không đem chuyện Huyết Hồn tựa hồ đột nhiên tán công nói ra, tay xoa xoa râu dài gật gật đầu, “Xem ra lời giang hồ đồn đãi kỳ thất có điểm phóng đại, Huyết Hồn kia cũng không có gì hơn. Hiện tại, Huyết Hồn ngươi có thể nói ra vì sao phải giết Ngô đại hiệp chứ?” [với ngươi mà đòi so với Mạc Mạc! Mộng tưởng!]

Ngẩng đầu, mạnh mẽ nuốt xuống máu tươi trong yết hầu, đang chuẩn bị mở miệng nói.

Đột nhiên, bên cạnh truyền ra thanh âm của tên đại ngốc: “Bởi vì hắn đáng chết!”

Lập tức hướng Mạc Nhiên nói: “Đại ca, ngươi đừng lo, ta sẽ cứu ngươi ra khỏi đây!”

Chỉ bằng ngươi? Nghĩ tại trong hai mươi cao thủ? Mạc Nhiên thiếu chút nữa bật cười. Quyết định dùng hết một tia công lực cuối cùng trên người cũng muốn mang ngốc tử này rời đi! Hắn cũng không muốn sống bị người vũ nhục!

“Hừ! Ngươi còn muốn cứu người khác rời khỏi đây! Chỉ bằng những lời lăng mạ sư phụ ta của ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ ly khai nơi này!” Phan Trường Sinh hừ lạnh nói.

“Sư đệ, hai người chúng ta cùng cắt lấy thủ cấp của Huyết Hồn để tế cho sư phụ!” Dương Phan hai người cầm kiếm dè dặt hướng về phía Mạc Nhiên tiếp cận.

Mạc Nhiên ở trong lòng thầm tính bước chân của bọn họ, nhịn xuống đau nhức, mạnh mẽ đề khởi chân khí đang yếu như dây tơ vận lực hết mức vào tay.

“Đại ca, thất lễ!” Cổ Tiểu Mộc cười hì hì áp sát Mạc Nhiên, liền ôm lấy eo hắn, tùy những người đang vây quanh tung một thứ gì đó lên hét lớn một tiếng: ”Xem Cửu tử di thiên vụ của ta!” (loại bột gì đó)

Gió hạ, sương mù nổi lên! Nháy mắt chung quanh đã trắng xóa một mảnh, cái gì cũng đều không nhìn thấy!

“Oa! Mắt ta thật cay!” Có người kêu thảm thiết.

“Mọi người không nên lộn xộn! Đây là Cửu tử di thiên vụ a!” Mặc kệ thiệt hay giả, mọi người lập tức không dám tùy tiện nhúc nhích, nhắm mắt nhịn thở ngay tại chỗ ngồi xếp bằng vận công chống lại độc lực của sương mù.

Mạc Nhiên nhắm mắt ở trong sương mù cảm thấy Tiểu Mộc ôm chặt hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, cảm giác quen thuộc kia nói cho hắn biết đây là ngựa của hắn. Lúc mọi người bạch đạo vận công hết sức kháng độc, Tiểu Mộc thúc ngựa gia tiên mang Huyết Hồn ly khai Đông Hồ.

Ngưng thần nhìn Cổ Tiểu Mộc trong chốc lát, sau khi xác định chính mình an toàn, tâm thần Huyết Hồn buông lỏng liền hôn mê trong lòng Tiểu Mộc.

Cảm thấy người trong lòng từ nóng dần biến thành lạnh, càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng thậm chí có thể xuyên thấu qua quần áo cảm nhận được hàn khí thấu xương. Cổ Tiểu Mộc cảm thấy kinh hãi! Hắn luyện chẳng lẽ là Âm tuyệt công của đại ma đầu Huyết Sát trăm năm trước?! Hắn không muốn sống nữa sao! Nhưng khi nhìn hắn xuất thủ chiêu thức rõ ràng là chân truyền của hai vị kia mới đúng. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Bỗng nhiên, Tiểu Mộc nghĩ tới một khả năng.

Nếu Huyết Hồn cùng mình tuổi tương đương, hắn sao có thể có công lực cao như vậy, điều đó phi thường không hợp lý. Trừ phi hắn sử dụng phương pháp luyện công mà người khác không dám dùng để tăng công lực, nói cách khác, hắn rất có thể bí quá hóa liều bỏ qua nguyên bản sở học, mà đi vào tà đạo luyện âm tuyệt công của Huyết Sát kia.

Nghe cha mẹ tựa hồ cũng đề cập qua, trên đời này có thể rất nhanh tăng tiến nội công tâm pháp chỉ có hai loại, một trong số đó chính là âm tuyệt công. Nhưng bởi vì luyện pháp độc tuyệt, quá trình tu luyện giống như đang chịu khốc hình, người không có đại nghị lực căn bản luyện không được. Hơn nữa dù thành công, nếu như không có dược vật phù hợp, tùy thời tùy chỗ đều có thể nguy đến tính mạng, cho nên trừ bỏ Huyết Sát trăm năm trước bởi vì nhân duyên khéo đạt được kỳ dược mà luyện thành âm tuyệt công, sau này không nghe còn có ai có thể luyện thành.

Xem Huyết Hồn đột nhiên tiết công cùng tán công, quanh thân có dạng băng lãnh vô cùng, cũng giống như cha mẹ từng cùng mình nói qua đặc thù khi luyện âm tuyệt công. Hơn nữa tên của hắn kêu là “Huyết Hồn”, nghĩ đến ít nhiều gì cũng cùng Huyết Sát trăm năm trước có một chút quan hệ.

Cổ Tiểu Mộc trong lòng tràn ngập do dự. Cứu hắn hay là không cứu?

Nếu cứu hắn, cũng rất có thể khiến giang hồ lần nữa một phen tinh phong huyết vũ! Nhưng là cứ như vậy thấy chết không cứu mặc kệ hắn sao? Hắn thoạt nhìn làm việc cũng không phải không có nhân tính, hơn nữa vừa rồi nếu hắn không phải bận tâm ta, bằng vào công lực của hắn hoàn toàn có thể bình yên rời đi, cũng không cần chịu trọng thương như thế.

Ta rốt cuộc nên làm thế nào đây…?

Ôm Huyết Hồn lạnh băng như tuyết, Cổ Tiểu Mộc kỵ mã đi vào phủ sơn. Trả số tiền lớn thuê tiểu viện độc lập của một hộ nông gia. Dặn chủ nhà không có chuyện gì thì không cần tới quấy rầy, sau đó mới ôm chặt Huyết Hồn đi vào trong phòng.

Nhìn giường đệm, lại nhìn Huyết Hồn trong lòng đầu vẫn đội sa mạo không có chút sinh tức nào. Tiểu Mộc vươn tay hướng đỉnh mũ sa đang che khuất chân diện mục của Huyết Hồn.

Hắn tỉnh lại sau khi biết ta đã thấy chân diện mục của hắn, sẽ giết ta hay không nha? Hắc hắc, chắc hắn cũng sẽ không tình người thế chứ, ta đây chính là vì cứu hắn mới có chút bất đắc dĩ. Nam nhân trong lòng rất đắc ý. Ta có phải là người đầu tiên nhìn thấy chân diện mục của Huyết Hồn không nhỉ?

Mang theo điểm khẩn trương cùng hưng phấn bản thân cũng không rõ, Tiểu Mộc tháo xuống sa mạo kia.

“Đông!” Như là bị cái gì hung hăng va chạm vào trái tim, kịch liệt mà khác thường nhảy lên. Nam nhân nhìn ngây ngốc…

Bách Lý Mạc Nhiên chậm rãi mở hai mắt, cảm giác tựa hồ ngủ thật lâu. Ân? Bên người nóng hầm hập, là cái gì?

Muốn xoay người, lại không có cách nào nhúc nhích. Cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện trước ngực có một cánh tay tráng kiện, như là đang vây lấy vật sở hữu của mình mà gắt gao ôm chặt, thuận theo cánh tay nhìn về phía người nào đó đang ngủ say bên cạnh. Trên đầu Mạc Nhiên lại nổi gân xanh!

Muốn rống tên của y, nửa ngày đều nghĩ không ra tên đại ngốc này rốt cuộc kêu cái gì. Này hỗn tiểu tử! Suốt ngày không ngừng gọi Đại ca Đại ca, suy nghĩ cả nửa ngày ta còn không biết tên y là gì! Y cũng không tự giới thiệu sao?!

Muốn đưa chân đá y, lại phát hiện không riêng gì nửa người trên, thậm chí cả nửa người dưới đều bị đối phương quấn đến chặt! Chủ nhân của đại thối (bắp chân) đang gác ở trên đùi hắn đem chân hắn kẹp vào giữa hai chân thô to như thạch trụ không cần phải nói tất nhiên là tên gia khỏa đang ngủ giống như là tử trư (lợn chết)!

“Uy! Đầu đất! Ngươi tỉnh lại cho ta!” Yết hầu bởi vì khô khan cùng với thời gian dài không có sử dụng qua nên có điểm thấp trầm khàn khàn. “Uy!”

“Ngô…, ngươi đã tỉnh?” Trên mặt một tên đại ngốc xuất hiện vui sướng. Một phen nâng khuôn mặt trước mắt cao thấp hảo hảo nhìn một chút. Nửa ngày, có thể xác định người quả thật đã tỉnh lại, bộ dạng vẫn rất có tinh thần ── ha ha, đôi mắt trong suốt trừng lên thật sự là to! Khuôn mặt tươi cười lúc này mới lộ ra khoan tâm ( giải bớt phiền muộn).

Không nghĩ tới nguy cơ có khả năng phải chết, ở trên quai hàm hắn nhịn không được liều lĩnh “Bẹp” hôn một cái. Cổ Tiểu Mộc trên mặt cười tươi nở như hoa.

“Ngươi này hỗn đản! Ta muốn giết ngươi!” Không nghĩ được Cổ Tiểu mộc làm thế, Huyết Hồn tức giận đến thanh âm phát run ở trong phòng nhỏ vang lên.

“Ngươi thế nhưng muốn giết ân nhân cứu mạng của mình? Ô ô, ngươi hảo không lương tâm nga! Uổng phí ta đây phái cố bao nhiêu sức lực cứu sống ngươi, vì sợ ngươi đông lạnh, còn dùng thân thể của mình sưởi ấm cho ngươi! Ngươi có biết là ôm chặt khối băng ngủ cảm giác có bao nhiêu đáng sợ không? Thiếu chút nữa không đem ta cũng bị chết cóng theo! Ngươi rốt cuộc bị bệnh gì? Thế nào thân thể lại đông lạnh thành như vậy?” Tiểu Mộc ra vẻ tò mò hỏi han.

Mạc Nhiên nhất thời nghẹn lời không biết nên trả lời thế nào. Nửa ngày mới nói ra một câu: “Ngươi gọi là gì?”

“Cái gì?”

“Ta hỏi ngươi tên gì!” Mạc Nhiên không thể khống chế mình quát lên.

“A? Ngươi thế nhưng không biết ta tên gọi là gì sao? Ta không nói cho ngươi biết sao?” Tiểu Mộc cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Nhìn đôi mắt hung hăng trừng trừng của hắn, Tiểu Mộc lúc này mới xác định có lẽ là thật sự quên giới thiệu về mình.

“Hắc hắc, ngượng ngùng, mỗi lần gặp lại ngươi đều quá kích động, đều đã quên giới thiệu bản thân. Ha ha, tại hạ họ Cổ tên Tiểu Mộc. Cổ trong cổ quái, Tiểu Mộc tức tiểu tiểu thụ mộc (cây cối nho nhỏ @>@). Năm nay mười chín tuổi, chưa thú thê. Mười bốn tuổi đậu tú tài, sau đó lại luôn thi rớt. Trong nhà có một cha một mẹ, còn có một… huynh trưởng.” Nguyên bản Tiểu Mộc cười đùa tí tửng thì nói đến huynh trưởng sắc mặt biến thành có điểm cổ quái. Nhưng lập tức liền khôi phục bình thường.

Tiểu tiểu thụ mộc? Ngươi trông nho nhỏ sao?! Bách Lý Mạc Nhiên đối không trung bày ra xem thường.

Không nghĩ tới đại tà ma Huyết Hồn đại danh đỉnh đỉnh này cũng sẽ có hành vi hai mắt trợn trắng trẻ con như vậy, Cổ Tiểu Mộc thực cao hứng.

Thừa dịp lão Đại Huyết Hồn còn chưa thể động, liền can đảm mà sờ sờ khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ càng xem càng yêu này, biểu tình có chút say mê nói: “Ta đã nói với ngươi thân thế mình. Ngươi có thể nói cho ta cái gì không a! Đại ca, ngươi họ gì? Tôn tính đại danh! Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở nơi nào? Thú thê hay chưa? Trong nhà còn có ai khác không?”

Bị Tiểu Mộc dựa vào quá gần, hơi thở phả ở trên mặt, Mạc Nhiên vừa sinh khí vừa không quen. Từ nhỏ đến lớn hắn còn chưa từng cùng ngoại nhân thân cận quá như vậy? Trừ bỏ cha mẹ hắn yêu nhất…, nhưng đó cũng là chuyện mười một năm trước.

“Ngươi muốn ôm đến lúc nào?!”

“Ân? Ta không có ôm ngươi a.” Nam nhân mê mẩn Mạc Nhiên không có chút nào sợ hãi! Cười đùa cợt nhả với người trước mắt, sờ soạng một hồi, y còn bất chợt khẽ nhéo nhéo một phen!

“Chân của ngươi!” Muốn dùng tay đem mao thủ kia đánh rụng, nhưng tứ chi mềm nhũn căn bản không thể dùng lực.

“A! Ngươi nói là cái này?” Cố ý cọ xát vài cái, mới từ trên người Mạc Nhiên đem đùi chuyển đi. Nhưng thân thể vẫn là gắt gao dán lấy, không có ý rời đi.

“Đại ca, ngươi rốt cuộc gọi gì nha? Ngươi nói nhanh a!”

Bị thanh âm làm nũng của một tên đại ngốc làm cho nổi da gà, Mạc Nhiên đem đầu chuyển qua chỗ khác không muốn để ý y.

“Đại ca…”

Sau một lúc lâu, “Bách Lý Mạc Nhiên.” Thanh âm nhỏ vang lên.

“Hắc hắc, Bách Lý Mạc Nhiên?” Đây là thực thực tính danh của Huyết Hồn? Không biết trên đời này có mấy người biết được nha? Hắn họ Bách Lý, xem ra hẳn đúng là hài tử của hai vị kia.

“Bách Lý Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Tiểu Mạc Mạc! Đại ca của ta nguyên lai gọi là Tiểu Mạc Mạc! Tiểu Mạc Mạc ” Để cho ta sờ sờ được không? Không dám nói ra khỏi miệng, đành phải đổi thành hành động.

Sau một nén nhang, Mạc Nhiên nằm ở trên giường phát thề độc, chỉ cần ta có thể sử dụng chân khí, xem ta có đem ngươi tên ngu ngốc từ thỏ nhị gia đánh thành đầu heo hay không!!

uây… Tiểu Mộc bữa này được ăn đậu hủ kha khá đấy nhỉ, cọ quá cọ lại người ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.