“Sức mạnh chiến ca của hắn có thể ngang ngửa với Arthur, thậm chí mạnh hơn”, Monphistle kinh ngạc, lão già Giáo hoàng này quá âm hiểm, vậy mà bí mật bồi dưỡng hai sát thủ, đã thế còn vất vả diễn trò như vậy. Mà quả thực Giáo hoàng diễn giống thật.
Neberro hiển nhiên cũng có suy nghĩ, hắn gia nhập Giáo đình không chỉ vì mục tiêu của mình mà đồng thời cũng muốn hiểu bản chất sức mạnh của Giáo đình. Thất truyền không phải sức mạnh của Giáo đình đã biến mất mà là không có người có thể kế thừa thiên phú này, nhưng hắn có thể!
Chỉ có điều hắn vẫn chưa tiếp xúc đến chiến ca, mặc dù Neberro có cha là Đại quan cầm quyền nhưng tầm nhìn hắn không theo hướng đó mà lại rất xa, lòng dạ rất rộng lớn, bởi vì chí của hắn là ở thiên hạ. Nhưng nhìn thấy biểu hiện của Arthur và tên tế ti trước mắt này hắn không thể không băn khoăn xem đến cùng Giáo hoàng dự định làm gì, và hắn nằm ở vị trí nào trong dự định đó.
Kỵ sĩ Giáo đình mạnh nhất? Đó không phải thứ Neberro muốn!
Lúc này vùng đất nguyền rủa bắt đầu thay đổi, màu đen đang từ từ rút đi, mà đám skeleton còn sống cũng bắt đầu tan rã như mất đi sức mạnh duy trì.
Một tấm lệnh bài bùng cháy ngọn lửa màu đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Trâu Lượng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hình ảnh này. Nếu là lúc khác thì chắc chắn sẽ dẫn đến một trận hỗn chiến. Nhưng lúc này đám người mạnh cũng chỉ có thể nhìn người tuổi trẻ này cầm lấy lệnh bài, không hề nghi ngờ, chắc chắn đây là thứ tốt.
Trâu Lượng cũng không rảnh xem quá lâu, bao người đang giương mắt nhìn, trước hết phải cất đi cái đã.
“Lượng, ngươi không có chuyện gì chứ?” Đại Kim quan tâm hỏi.
Đây chính là tính cách của Đại Kim, sắc mặt của Trâu Lượng hơi trắng xanh, ít nhất là hôm nay hắn không thể dùng sóng chấn động nữa. Thứ này đúng là mẹ nó tiêu hao nhiều quá, có điều cuối cùng cũng có thu hoạch.
Trâu Lượng miễn cưỡng cười cười giơ hai ngón tay làm động tác thắng lợi, Bóng Ma và Dư Triết cũng đã đến, Shana lập tức chạy đến phía trước Trâu Lượng. Tiểu Loli không nói chuyện, ánh mắt tràn ngập sùng bái, bộ ngực còn chưa hoàn toàn dậy thì ưỡn cao. Trâu thần côn chỉ dám nhìn thoáng qua, gần đây hắn có thể coi là không gần nữ sắc, đối với một người đàn ông bình thường thì đây là chuyện tương đối khó chịu. Đối với Trâu Lượng thì Loli quả thật là sát thủ, hơn nữa thời gian chung sống càng dài Trâu Lượng lại cảm thấy sức đề kháng càng thấp.
“Phía sau giao cho chúng ta là được”, Đại Kim vỗ vỗ ngực.
“Nhóc con, ngươi thật tàn nhẫn. Mẹ nó, thì ra chiến ca của Giáo đình vẫn lợi hại như vậy!” Tựa hồ Atilius rất ngoài ý muốn, hơn nữa tính cách của Behemoth luôn thẳng thắn như vậy, lời gì cũng dám nói.
Mặc dù những người khác không vây tới nhưng cũng đều đang trao đổi với nhau tựa hồ muốn biết người trẻ tuổi này là ai. Quả thật không có ai biết hắn, nhưng họ lại biết Shana. Shana là người của gia tộc Augustus, chẳng lẽ tên nhóc này có quan hệ với Augustus?
Nhưng chiến ca là của Giáo đình mà???
Có vẻ loạn, nhưng tóm lại có thể xác định một điều là mọi người đều có thể tiếp tục tiến lên, đến nước này cũng không ai muốn rời đi. Vừa rồi khó khăn rất lớn nhưng lại xuất hiện vật phẩm đặc thù, hiển nhiên sau này sẽ càng nhiều phần thưởng.
Lúc này Trâu Lượng đã thành công khơi dậy chiến ý của nhóm người này, mà một khi chiến ý đã thưc tỉnh thì tình hình bỏ dở nửa chừng sẽ không còn xuất hiện nữa. Dù sao có thể lên tới cấp bậc này thì không ai là loại người dễ dàng từ bỏ hết.
Đội ngũ lẫn lộn vàng tối, vàng sáng, bạc trắng đi về phía cuối cùng của vùng đất nguyền rủa, vùng đất nguyền rủa vẫn tồn tại nhưng địa hình đã xảy ra thay đổi, không còn là đồng bằng là địa thế đã trở nên gập ghềnh.
Neberro suy nghĩ nhiều hơn, người của Giáo hoàng vì sao lại thân thiết với người của Augustus như vậy? Chẳng lẽ Giáo hoàng đang liên lạc với sức mạnh của đế quốc khác, mục đích là gì?
Trở về phải điều tra mới được. Quả thật mấy ngày nay mình không chú ý đến lão già sắp chết này lắm.
Người khác có thể không điều tra được nhưng Neberro có một nguồn tin tình báo đặc thù, chính xác không lầm!
“Cậu bé, chiêu đó của ngươi luyện thế nào, dạy ta có được không, giọng ta rất lớn!”
Atilius bắt đầu lải nhải bên tai Trâu Lượng, mặc dù cùng một đế quốc nhưng Bóng Ma và Atilius cũng không có nhiều giao tình, Dư Triết thì càng miễn bàn.
Shana thì nhất định phải dìu Trâu thần côn, kỳ thực Trâu Lượng có thể tự đi, chiến ca mặc dù tiêu hao nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được, nhưng Shana có ý tốt thì hắn cũng không có cách nào từ chối.
Điều làm cho Trâu Lượng muốn chết là Shana áp vào quá gần, bộ ngực như nụ hoa sắp nở cứ cọ vào tay hắn, hắn cũng không biết Shana có nhận ra điều này không. Quả thực khó xử, nhưng bây giờ sức mạnh trên người hắn quả thật không còn nhiều, đẩy ra thì có thể đối phương mới để ý tới vấn đề, như vậy thì càng khó xử. Thôi được, trước hết cố chịu vậy. Bây giờ Trâu Lượng hi vọng nhất là có một quái vật xuất hiện, hắn chưa bao giờ mong muốn có một con quái vật đến giải vây cho mình như vậy.
Hai mắt Fitley đã sắp bốc lửa rồi, nhưng nếu như lúc đầu hắn không dám ra tay là vì Augustus thì bây giờ hắn thật sự không dám ra tay nữa. Đến cùng tên nhóc này còn có sát chiêu gì hắn còn không biết. Giáo đình được xưng truyền thừa ngàn năm không gì làm khó được, chỉ cần có thể kế thừa một hai chiêu đã có thể quét ngang thiên hạ. Fitley là Thiên Hồ, hiển nhiên rất giỏi tính toán, điều này làm cho hắn không thể không đè lửa giận lại trở về phải nói chuyện với sư phụ một chút.
Giáo đình, hơ hơ, thời đại đã bất đồng, thánh mười thông thiên không có ai là người của Giáo đình, các đế quốc đều đã quen độc lập, ai cũng không muốn thiên hạ trở lại giai đoạn Giáo đình thống trị lần nữa.
Trâu Lượng là cái gì? Là quái vật! Hắn biết rõ biểu hiện như vậy chắc chắn sẽ làm gã này ghen ghét nhưng Trâu Lượng thật sự không để ý!
Số lượng kẻ thù tăng lên thì nhất định bạn bè cũng tăng lên!
“Nếu ngươi thích thì ta có thể dạy ngươi”, Trâu Lượng nói.
Bước chân Atilius lảo đảo, hắn chỉ tiện mồm nói vậy, ai lại đi truyền chiêu thức mạnh như thế cho người khác, huống hồ đây là bí mật của Giáo đình mà.
“Thật sự?”
“Chuyện này cũng không có gì, chỉ cần ngươi có thể lĩnh ngộ là được. Có điều phải bắt đầu từ chiến ca tín ngưỡng bình thường”, Trâu Lượng nói.
“Atilius, vậy thì ngươi sẽ phải bái sư đấy!” Bóng Ma bên cạnh nói, thằng cha này có biết xấu hổ không nữa, người lớn đi học chiêu của trẻ con, da mặt Behemoth đúng là dày thật.
“Không thành vấn đề, như vậy là nên. Tiểu sư phụ!”
Atilius thật sự dứt khoát, Trâu Lượng xua tay, “Không cần xưng hô như vậy, chiến ca bắt nguồn từ tín ngưỡng đối với Thần thú, mỗi một con dân của Thần thú đều có thể học“.
Các đế quốc khác mặc dù không chịu Giáo đình quản hạt nhưng không ai không thừa nhận mình không phải con dân của Thần thú.
“Vậy không được, đây chính là tuyệt học. Học không có tận cùng, người giỏi đi trước, phải tôn trọng, phải tôn trọng!”
Atilius nói nghiêm trang, cho dù hắn sử dụng hết sức mạnh toàn thân cũng không thể giải quyết nhiều skeleton như vậy. Đối với hắn Trâu Lượng đã không phải tế ti bạc trắng đơn thuần, rất có thể là thánh tử bí truyền của Giáo đình gì đó...
Giáo đình ngàn năm mặc dù không còn huy hoàng nhưng uy thế vẫn chưa mất hết.
Cứ như vậy Trâu thần côn có một gã đồ đệ dở khóc dở cười, đồ đệ Behemoth cấp vàng sáng, thật sự có chút khó chấp nhận.
Nếu người khác nghe thấy chắc chắn sẽ cảm thấy quá không tương xứng, nhưng với quan điểm của Behemoth thì lại là rất bình thường. Đại Kim cũng nghĩ như vậy, còn một người khác cũng thấy bình thường chính là Shana. Cô bé này đã hoàn toàn mất lí trí, đối với nàng thì việc Trâu Lượng thu một Behemoth cấp vàng sáng làm đồ đệ chính là chuyện đơn giản.
Cũng không phải ai Trâu Lượng cũng sẵn lòng dạy, nhưng nếu đám người Bóng Ma muốn học thì hắn hoàn toàn không giữ nghề, bởi vì thú linh của những người này đều chính trực. Đương nhiên người không chính trực thì cũng không học nổi chiến ca.
Đây không phải vấn đề thiện ác mà là quả thật chiến ca chưa đựng các tâm tình tích cực hướng thượng như động viên, hy sinh, yêu thương... Chính bản thân Trâu Lượng cũng bị chiến ca ảnh hưởng. Nguồn tại http://Truyện FULL
Cứ như vậy đội ngũ lại tiếp tục tiến lên, chỉ có điều không khí lại tỏ ra kì lạ. Bất kể kết quả thực luyện lần này như thế nào Trâu Lượng cũng đã trở nên nổi tiếng trong cái Thông thiên cảnh cao thủ nhiều như lợn con này rồi.
Sự nguyền rủa vẫn bám trên người mọi người không hề tiêu tan, rất nhiều người không dám tùy tiện rời khỏi có lẽ cũng do họ sợ mang theo sự nguyền rủa này ra ngoài, như vậy thì chẳng khác nào toàn bộ trang bị trên người đều thành đồ bỏ.
Có điều tình hình vẫn không có xu hướng tốt đẹp hơn, mặc dù không còn thấy đám skeleton với số lượng kinh người nhưng mọi người đều cảm thấy một bầu không khí kỳ lạ.
Âm thanh của chiến mã văng vẳng truyền đến, xung quanh tràn ngập một loại cảm giác thê lương tiêu điều.
Không hề nghi ngờ, kẻ thù lại sắp xuất hiện.
Sương mù đậm đặc tràn đến, không hề bao phủ mọi người mà dứng lại cách đám người mười mấy mét, sau đó sương mù dần rút đi, trước mặt xuất hiện hơn một trăm kỵ sĩ vong linh, chiến mã vong linh to lớn cao hai mét, toàn bộ bao phủ trong áo giáp màu đen hoa lệ, hoàn toàn không giống loại áo giáp thứ phẩm trước đây mà chỉ cần nhìn màu sắc đã biết số áo giáp này không phải vật phàm. Còn những kỵ sĩ chết trên chiến mã vong linh cũng toàn bộ mặc áo giáp màu đen, áo giáp siêu trọng kín mít chỉ lộ ra một đôi mắt, trong hốc mắt ngọn lửa màu đen bùng cháy, đại biểu cho cái chết và giết chóc.
Toàn bộ là quái vật cấp bốn mươi lăm!
Chiến mã vong linh phát ra tiếng gào thét xé rách không khí, kỵ sĩ vong linh bắt đầu xung kích về phái mọi người.
Ở đây đều là cao thủ, vừa thấy cấp bậc và số lượng của đám quái vật này mọi người đã lập tức phân tán. Kị sĩ đoàn giỏi nhất là xung kích, đối kháng chính diện với bọn họ thuần túy chính là tìm chết. Các chiến sĩ vừa phân tán đám vong linh kỵ sĩ cũng lập tức tách ra.
Thông thiên cảnh vô cùng kỳ lạ, yêu thú phức tạp hơn nhiều so với thế giới ngầm, quái vật kiểu gì cũng có nhưng loại quái vật tử vong này quả thật ít thấy, nhất là số lượng tập trung như thế thì tuyệt đối là lần đầu tiên.
Vừa thấy cảnh này Trâu Lượng cũng hơi đau đầu, đám kỵ sĩ vong linh này đủ để bọn họ phải vất vả mà sóng chấn động của hắn đã không thể sử dụng. Còn sức chiến đấu vật lý, một kỵ sĩ đã đủ để hắn phải đi đời rồi.
Đại Kim và Atilius lại vui sướng nhe răng nhếch miệng, Behemoth là loại quái vật không biết chết là thứ gì, loại chiến đấu ngang tàng có tính thách thức này là thứ bọn họ thích nhất.
Đại Kim và Atilius một trái một phải như hai quả núi lao chính diện vào đám kỵ sĩ vong linh hình thể cũng không hề nhỏ.
Giết...
Kỵ sĩ vong linh đã là vật chết nên lại càng không biết sống chết là thứ gì, chiến mã vong linh gào thét giơ hai vó lên, mã tấu màu đen bùng cháy ngọn lửa chết của kỵ sĩ vong linh trực tiếp chém vào Behemoth.
Ầm...
Ngọn lửa màu đen tan tác, mã tấu chém vào móng vuốt Behemoth vàng, vậy mà là tám lạng nửa cân!
Trong nháy mắt các kỵ sĩ chết và đám người thú đã rơi vào hỗn chiến, số lượng kỵ sĩ chết vừa vặn ngang bằng số lượng người thú, nhưng vấn đề là ở đây còn có không ít chiến sĩ bạc trắng khiến một số người mạnh cấp vàng tối cũng không thể không chiếu cố một chút.