Về cơ bản Trâu thần côn lại bị coi thường rồi, kỳ thực trong lòng Trâu Lượng rất ngứa, hắn đã đoán ra được đại khái. Thilo thật sự cho rằng chính mình là Giáo hoàng nên mới dám tùy ý điều động quân đội. Nếu như là người bình thường cũng thôi, đăng này hắn là thành chủ theo lệnh của Giáo hoàng bệ hạ. Thilo dám động hiển nhiên là được một số người trong nguyên lão hội dùng như vũ khí rồi, có lẽ cũng muốn thăm dò dự định chân thực của Giáo hoàng.
Đến cùng Giáo hoàng tính thế nào đây?
Qua cách xử lý chuyện này sẽ có thể nhìn ra được một hai, trước kia che đậy còn được, đến bây giờ Giáo hoàng phải tỏ rõ thái độ với Trâu Lượng rồi.
Cả thiên hạ đều đang nhìn.
“Đại nhân, ngài nói tên kia nhìn thấy chúng ta đến có sợ đến mức tè ra quần không?”
Mikado, biệt hiệu hổ mặt cười, là một trong những con chó săn của Thilo. Hắn am hiểu các loại chiêu số hèn hạ âm hiểm. Bình thường những chuyện Hồng y đại chủ tế không tiện làm thì hắn đều mừng rỡ hiệu lao.
Lời răn của Mikado chính là, tất cả mọi hoạt động bẩn thỉu đều là sứ mạng thiêng liêng của hắn, hắn là một mặt đối ngược với quang minh, lần này một loạt động tác nhằm vào thành Doran đều không thể thiếu một phần công lao của hắn.
“Mikado, đừng xem thường đối thủ. Nói không chừng sẽ có một trận trực diện đấy!”
Thilo mỉm cười, hắn đã quyết định ra tay, tránh đêm dài lắm mộng.
Bên người Hồng y đại chủ tế Thilo là đám tay chân đắc lực, các thiên phu trưởng và bách phu trưởng của đoàn kị sĩ đều là thân tín của hắn, có thể nói chỉ nghe lệnh của một mình hắn.
Năm nghìn trọng kỵ binh trang bị hoàn mỹ như nước lũ tràn về thành Doran, nơi đầu tiên cần đi qua chính là thị trấn Phong.
Quân đội hành quân cuồn cuộn, khi nhìn thấy diện mạo của thị trấn Phong trước mắt Thilo cũng lấy làm kinh hãi. Căn cứ tình báo của hắn thì nơi này đã rách nát tả tơi vì bị kỵ binh Man Hoang cướp bóc cộng thêm tứ đại gia tộc vơ vét. Mà bây giờ cả thị trấn Phong đều rất sạch sẽ, mát mẻ. Đám người thú tựa hồ cũng rất kinh ngạc nhìn đội ngũ chỉnh tề rực rỡ này, thậm chí còn có không ít trẻ con đứng xem, tựa hồ không có không khí chiến đấu.
Khi đó Thilo đã nghĩ nếu như đối phương cho thấy một bầu không khí giương cung bạt kiếm thì hắn sẽ có lý do khai chiến, nhưng bây giờ thị trấn Phong hoàn toàn không có ý định phòng ngự, điều này làm cho quân đội đang hùng hổ cũng hơi ngỡ ngàng. Dù sao thì trước mắt đều là bình dân Thú tộc, hơn nữa bọn họ cũng không che giấu tung tích mà cứ cướp sạch một thôn trấn giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?
Đáp án là khẳng định, bọn họ đến chính là để cướp sạch. Đừng nói là một trấn nhỏ, cho dù là thành Doran cũng khó thoát một kiếp.
“Mikado, ngươi mang năm trăm người xử lý nơi này, nếu có người dám phản kháng cứ việc giết không tha.
“Vâng, thưa đại nhân tôn kính!”
Khóe miệng Mikado lộ ra một nụ cười lạnh đắc ý, vốn hắn còn lo lắng nơi này quá nát, không nghĩ tới đã xây dựng được đến mức này rồi. Đúng là không tồi, lần này mình lại kiếm được một chút rồi, mà còn có thể bắt mấy nữ nô nữa.
“Schwann, ngươi mang năm trăm người đến xử lí thị trấn Gió Thu, sau khi xử lý xong thì đến thành Doran tụ hợp với chúng ta“.
Schwann chính là gã thiên phu trưởng cấp vàng sáng kia, cũng là tâm phúc thật sự của Thilo. Lúc cướp đoạt của cải như thế này đương nhiên phải dành cho người một nhà.
“Sima, chúng ta đến thành Doran gặp vị thành chủ Arthur này thôi”, Thilo nói lạnh nhạt.
Đợi đại quân cuồn cuộn rời khỏi, sự thô tục của Mikado cũng biến mất. Lúc này hắn mới lộ ra răng nanh của tộc Tiger, chỉ có điều vẫn âm hiểm như cũ.
“Tất cả nghe rõ cho ta, lấy được cái gì đều lấy hết, không mang đi được cũng phải đập nát. Phụ nữ trẻ tuổi tùy tiện cướp đoạt, nhưng con hàng nào kha khá thì ta không nói các ngươi cũng biết nên làm thế nào. Chúng ta làm việc phải khiến đại nhân thoải mái, đại nhân thoải mái chúng ta mới có cuộc sống sung sướng. Theo ta đi vào!”
Mikado mang năm trăm kỵ binh cuồn cuộn xông vào thị trấn Phong không gặp phải bất cứ ngăn cản nào. Đám người thú thấy quân đội hùng hổ xông tới vội vàng ẩn trốn, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cưỡi trên chiến mã, Mikado cực kì vui vẻ, cướp tiền cướp lương cướp đàn bà hắn đã làm rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều hưng phấn như nhau, xem ra là rất khó có ngày hắn cảm thấy nhàm chán.
Người thú Thị trấn Phong vội vã trốn tránh, Mikado dẫn người xông thẳng vào trung tâm thị trấn. Bắt giặc bắt vua trước, hắn phải bắt được người trấn thủ, sau đó làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều. Đây là tâm đắc sau nhiều năm cướp bóc của hắn. Nếu thực sự phải chém giết với người bình thường sẽ không tránh được có người chết, như vậy sẽ không vui, nhất là vạn nhất trong phản kháng có phụ nữ bị giết chết thì đó chính là thiệt hại về tài sản của mình.
Không thể không nói một trấn nhỏ tầm thường mà đường sá rộng rãi không hề kém thành Kim Lan, có điều như vậy càng thuận tiện cho trọng kỵ binh xung kích.
Lạ thật, bên ngoài còn có vài người, tại sao bên trong lại yên tĩnh như vậy? Mikado cũng cảm thấy có chuyện không đúng nhưng hắn không hề để ý. Trọng kỵ binh đã vào thành thì không có thứ gì có thể ngăn cản.
Trung tâm thị trấn đương nhiên là kiến trúc cao nhất thị trấn Phong, tòa nhà này nằm ở cuối con đường lớn nhìn là thấy ngay, nhưng giữa đường lại có một cái bàn, hai bên là hai lão già.
“Ù thông hai ván, ngươi có ăn gian không đấy?” Một lão già tức giận bất bình ném mấy lá bài xuống đất. Chơi có một lát đã thua thảm rồi, xem ra hôm nay đen thật.
“Ha ha, tại số ngươi đen thôi, đừng có đổ tại ta“. Một lão già khác cười tít mắt nói, xem ra đã thắng không ít, hơn nữa tâm tình cũng rất tốt.
Hai người chơi bài giữa đường không thèm để ý đến bạt ngàn trọng kỵ binh đang từ xa lao tới.
Mikado thầm mắng trong lòng, hai lão già mà còn không chết lại dám chặn đường. Hắn nắm chặt chiếc roi trong tay, chỉ cần đến khoảng cách thích hợp hắn sẽ quất ra. Mấy lão già là không có giá trị nhất, vừa không phải phụ nữ vừa không thể làm nô lệ.
Lúc này đoàn kị sĩ Thần miếu đã biến thành đoàn cường đạo lưu manh, trận hình duy trì còn tạm được, xem ra quả thật bình thường cũng được huấn luyện kĩ càng, nhưng vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, tràn ngập tham lam và dục vọng.
Tinh thần Mikado càng ngày càng trở nên phấn khởi, cái này... Quần áo của hai lão già rất sáng, tựa hồ là áo choàng tế ti, nhưng tại sao lại là màu vàng tím chứ?
Ha ha, vậy mà dám phạm húy, đúng là không biết tại sao chết.
Không thể không nói ánh mắt Mikado rất tốt, hắn đột nhiên phát hiện một lão già trong đó rất quen mắt, thật sự nhìn rất quen mắt.
A...
Mikado run run một chút, đột nhiên giữ chắc chiến mã. Tốc độ đang rất nhanh, chiến mã nhảy lên trực tiếp quăng Mikado xuống đất. Các kỵ sĩ phía sau cũng vội vàng dừng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, mà lúc này cách hai lão già hơn mười mét đã có thêm hai người, hai thánh kỵ sĩ ánh vàng rực rỡ.
Ánh mắt hai thánh kỵ sĩ rất nghiêm khắc, thú linh lực hầu như đồng thời bùng nổ, hai tay bắt được chiến mã đang xông tới rồi đột nhiên ném trở lại.
Trong nháy mắt người ngã ngựa đổ, Mikado há hốc mồm, quả thực chính là trâu bò.
Dưới ánh mắt tràn ngập sát khí của hai thánh kỵ sĩ thân thể Mikado cúi xuống, hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng. Một thánh kỵ sĩ nắm lấy cổ Mikado xách tới ném xuống trước mặt hai ông già. Một cước đá ra, chỉ nghe một tiếng răng rắc, Mikado phát ra tiếng kêu thảm thê lương, từng giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán rơi xuống. Cả người hắn run rẩy, dường như hết thảy trước mắt đều là ác mộng.
Đám trọng kỵ binh bị cản lại cũng phát hiện không phù hợp, cản đường bọn họ không phải hai lão già, nhầm, không phải hai lão già thông thường mà là hai vị Shaman.
Bên trong một thôn trấn nhỏ rách nát lại xuất hiện hai vị Shaman!
Lúc này đám người thú xung quanh sôi nổi xông lên đầu đường vây quanh năm trăm trọng kỵ binh, trong mắt mỗi người thú đều tràn ngập tức giận. Trong nháy mắt tất cả xông lên kéo ngã cả người lẫn ngựa.
Không phải không có kẻ phản kháng nhưng vấn đề là hiển nhiên trong đám người có lẫn cả cao thủ. Tát cả những kẻ dám phản kháng đều bị giết chết.
Sablanca nhìn những lá bài trong tay cười cười, “Hê hê, cuối cùng ta cũng thắng được một ván“.
Subaru mỉm cười, “Dù sao cũng là sân nhà của ngươi, cũng phải may mắn thắng được một hai ván chứ!”
“Cái gì mà may mắn, đây là sức mạnh!”
Sablanca nhếch miệng, “Đều do lũ không biết sống chết này phá hoại tâm tình của ta, Mikado, gan ngươi đúng là lớn hơn trời, người không biết còn tưởng rằng tỉnh Thần Ân là do ngươi làm chủ đấy!”
Âm thanh của Sablanca không cao lắm nhưng ai cũng có thể nghe thấy sự giận dữ trong lòng đại nhân Shaman.
“Đại nhân, đại nhân, không liên quan đến tôi, tôi chỉ là một con chó săn nghe lệnh làm việc, thật sự không liên quan đến tôi“.
Mikado gãy một chân quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu, bên người hai vị đại nhân Shaman xuất hiện một người trẻ tuổi, chính là trấn thủ Cote. Cote đến để châm trà cho hai vị Shaman.
“Nhóc con, đây là địa bàn của ngươi. Ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào?”
Sablanca nói, đây chính là cho Cote thể diện cực lớn, Cote làm sao cũng không nghĩ tới đời này còn có cơ hội giao thiệp với Shaman, hơn nữa cùng lúc nói chuyện với những hai vị.
“Đại nhân Shaman tôn kính, Mikado tự tiện sử dụng đoàn kị sĩ tấn công thị trấn Phong, đây là phản quốc. Là một thành viên của Thần miếu, hắn đã khinh nhờn thần linh. Nên xử tội thiêu sống“.
Cote cung kính nói, Mikado rõ ràng là chết chắc rồi nhưng xem thái độ của Sablanca thì rõ ràng ông ta không hề muốn giết sạch cả đám trọng kỵ binh. Dù sao thì đây cũng là sức mạnh của tỉnh Thần Ân, tính chất của quân đội được quyết định bởi tính chất của người lãnh đạo.
Cả sự kiện lần này đã hoàn toàn vượt qua khống chế, thậm chí không phải hai vị đại nhân Shaman có thể làm chủ, nếu không Sablanca cũng không cần hỏi một trấn thủ tầm thường. Trong tình hình đặc thù này Cote cũng có cơ hội nói chuyện, nhưng hắn rất rõ ràng tại sao mình có quyền phát ngôn. Hắn phải nắm chắc ý của đại nhân Shaman, đám trọng kỵ binh này đều là dùng tiền đúc thành, giết sạch thì Sablanca cũng sẽ đau lòng. Kỳ thực trừ tâm phúc của Thilo thì những người khác đều có thể sử dụng. nguồn TruyenFull.vn
Lời nói của Cote đã quy kết toàn bộ trách nhiệm cho Mikado, những người khác chỉ nghe theo mệnh lệnh, hơn nữa chưa tạo thành thiệt hại gì lớn.
Sablanca gật đầu rất hài lòng với kết quả này, “Mikado, tội hkinh nhờn thần linh được thành lập, phán quyết thiêu sống, lập tức chấp hành!”
Mikado lập tức bật lên, “Người đâu, giết sạch đám lừa đảo này, chúng đều là giả mạo. Giết sạch chúng, trọng thưởng một trăm đồng tiền vàng!”
Nhưng lúc này đã muộn, có ai dám giả mạo Shaman chứ, huống hồ còn hai thánh kỵ sĩ cấp vàng sáng ngụy trang sao nổi?
Không có ai động, tất cả mọi người đều nghe rõ lời của Cote.
Cote vung tay lên, lập tức đã có binh lính xông tới nhấc Mikado lên.
Sablanca và Subaru cũng đặt bài trên tay xuống, nơi này là địa bàn của Sablanca, đương nhiên Subaru sẽ không can thiệp. Một thánh kỵ sĩ đã yên tĩnh đứng phía sau Subaru.
Sablanca thể hiện uy nghiêm của Shaman, bắt đầu kể tội Mikado, tấn công thị trấn Phong lần này chỉ là một bộ phận trong đó. Mikado nghe xanh cả mặt, bởi vì hắn chết cũng không việc gì, ít nhất gia tộc của hắn vẫn còn, nhưng bây giờ tất cả mọi người trong gia tộc hắn cùng với của cải đều không còn gì.
Đây là tội lớn diệt tộc!
Chuyện tương tự cũng diễn ra tại thành Kim Lan, không có ai chạy trốn được. Đáng thương là bọn họ còn nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì.
Đối phó một Hồng y đại chủ tế có quan hệ rắc rối khó gỡ như Thilo, không động thủ thị thôi, nếu động thủ sẽ phải nhổ cỏ tận gốc. Từ lâu Sablanca đã bắt đầu chuẩn bị có điều vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Ai ngờ Arthur vừa đến đã đưa một đại lễ như vậy. Kỳ thực cho dù có cơ hội sợ cũng có hậu hoạn, dù sao thì cũng khó giải trình trước nguyên lão hội, Thilo cũng thay mặt cho lợi ích của mấy thế lực lớn. Nhưng bây giờ thì bất đồng, chỉ trách là Thilo đã trêu chọc người không nên chọc vào.
Bỗng nhiên có một trọng kỵ binh từ trong đám người chạy thoát ra bên ngoài, đây mới là tâm phúc của Thilo, lúc này còn muốn mật báo.
Trên nóc nhà đột nhiên một ánh vàng lóe lên, chiến sĩ bạc trắng đang chạy như điên lảo đảo rồi ngừng lại, liền sau đó máu tưới tung tóe ngã quỵ xuống đất, mà bóng người màu vàng kia lại biến mất.