Về chỉnh thể thì biểu hiện của mọi người đều đã tốt hơn một chút, nhưng nếu muốn làm như Arthur thì thực sự không ai làm được. Do trong lần đầu tiên mấy người như Peloponnisos cố gắng quá sức nên lần thứ hai sức mạnh cạn kiệt nhanh hơn nhiều. Tuy nhiên kể cả như thế thì biểu hiện của bọn họ vẫn rất tốt.
Mấy người có biểu hiện nổi bật khác chính là Bỉ mông, sức chịu đựng và khả năng phục hồi mạnh mẽ của Bỉ mông làm họ càng ngày càng có ưu thế. Ngay cả Michiwa và Olivia cũng không thể so sánh với họ.
Hiển nhiên hai cô gái này có năng lực của chính mình nhưng năng lực của họ là dùng để đánh bất ngờ trong chiến đấu, còn muốn chịu đựng lâu dài thì hiển nhiên vẫn phải dựa vào kĩ năng cơ bản.
Trong khi những người khác vẫn đang cố gắng thì Viêm Đông và Cisco đã không có tâm tư chú ý đến họ nữa. Nếu sử dụng sức mạnh của cấp đồng thau thì các kị sĩ trật tự như bọn họ kỳ thực chỉ chịu đựng được một tiếng. Khống nói đến Arthur, ngay cả Murphy cũng đã hơn đứt bọn họ.
Tên nhóc gọi là Arthur đúng là quá thú vị, bất kể là ai đều không tin rằng hắn có sức chiến đấu mạnh như vậy, tám chín phần mười là có kỹ xảo đặc thù nào đó.
Có điều nếu như sử dụng loại kỹ xảo này để kéo dài thời gian thì việc huấn luyện sẽ không có tác dụng gì.
Viêm Đông và Cisco không dám xác định, đợi thêm nửa tiếng nữa thì Viêm Đông quay người rời khỏi. Phải báo cáo chuyện này với thủ lĩnh mới được.
Neberro đứng bên cạnh thác nước lẳng lặng nhìn tình huống bên trong thác nước, không nhìn thấy bất cứ sự thay đổi nào trên nét mặt.
“Hắn duy trì loại tình huống này đã bao lâu rồi?”
“Từ lúc bắt đầu huấn luyện, đã hơn ba tiếng rồi“.
Cisco cung kính nói. Kị sĩ trật tự chính là tùy tùng trung thành nhất của đại kỵ sĩ. Cả đám người Cisco đều bị sức mạnh và tính quyết đoán của Neberro cảm phục, đi theo Neberro tuyệt đối có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng.
“Chúng tôi đã để những người khác luyện tập bên cạnh, duy trì khoảng cách năm mét với Arthur”, Viêm Đông bổ sung.
“Làm rất tốt, cứ tiếp tục như vậy đi“.
Neberro gật đầu nhìn tình hình của những người khác một chút. Sau khi rơi xuống hai lần thì đám người Peloponnisos đã dần dần tìm được chút cảm giác rồi.
Trong lúc đối kháng xung lực của thác nước thì không thể làm bừa mà phải nhận thức được cảm giác thác nước va đập vào cơ thể. Loại cảm giác này có thể kích thích điểm mạnh của mỗi người, vì vậy thu hoạch của mỗi người đều sẽ bất đồng.
Còn thứ nhận được là sự lĩnh ngộ cấp cao hay thấp thì phải xem vận may và ngộ tính của từng người.
“Thủ lĩnh, thực ra thì tên Arthur này đang làm gì, có phải hắn có năng lực đặc thù nào đó không? Khó tin quá!”
Cisco không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng, bọn họ không nhìn ra không có nghĩa là Neberro cũng không biết.
Neberro không trả lời ngay mà đi vào thác nước đưa tay ra phía trước, hai mắt hơi nhắm lại. Vài giây sau bỗng nhiên hắn mở mắt ra, một tia sáng đáng sợ lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất rất nhanh.
Đám người tương đối thân quen với Neberro như Gregg lập tức quây lại, “Thằng nhóc này làm cái gì trong đó? Lẽ nào thật sự có sức mạnh như vậy. Không thể nào, với thân thể đó của hắn thì ba phút là đi rồi“.
Neberro cười cười, “Các ngươi phải cố gắng lên, Arthur đã tiến vào trạng thái ngộ“.
Trong nháy mắt khóe miệng Gregg lộ ra nét cười kì lạ. Nhiều năm chơi với Neberro như vậy rồi, không có ai hiểu Neberro hơn hắn. Ha ha, vui thật, trên thế giới này lại có người có thể làm cho Neberro không ai bì được của chúng ta cảm thấy ghen tị!
“Cơ hội như vậy rất khó được, nếu bỏ lỡ có thể sẽ không trở lại lần thứ hai“.
Neberro nói, đây không phải hắn ra vẻ nghiêm trọng mà là thực sự. Loại đặc huấn dưới thác nước này không phải nhằm vào đối kháng với sức mạnh của thác nước mà là một loại thể nghiệm. Trong thời gian một tháng có thể giác ngộ thì sẽ giác ngộ, không giác ngộ nổi thì chỉ có thể luyện tập được một chút cơ bắp mà thôi. Mà điều này hiển nhiên không hề quan trọng.
Chỉ trong một thời gian ngắn Joyner lại từ trên thác nước rơi xuống. Nàng đã thử năm lần rồi, dài nhất cũng không quá năm giây, hơn nữa mỗi lần rơi xuống đều kèm theo tiếng mèo kêu chói tai... Thật sự không thể nào tưởng tượng được đây là một tuyển thủ đại biểu cho các tỉnh nam bộ.
“Buồn cười thật, nam bộ đúng là hết người rồi. Đến loại này cũng có thể vào đến đây”, Tên Ba Kỳ lắm mồm lắc đầu nói. Hiện nay xem ra Joyner là người có biểu hiện tồi nhất. Ở đây dù có là người yếu, dù có là cung thủ thì cũng đã có thể cầm cự vài phút trong thác nước.
Hơn nữa cung thủ cũng đã cảm thấy loại luyện tập dưới thác nước này có hiệu quả rõ ràng đối với bọn họ. Mục đích không phải có thể đứng bao lâu trong thác nước, cho dù ngươi đứng đến cả năm trời cũng không có quan hệ gì với việc ngươi sẽ trở thành cao thủ. Việc cung thủ phải làm là xem mình còn có thể phát ra bao nhiêu phần trăm sức tấn công bình thường trong sự quấy nhiễu của thác nước.
Như Sofi đã lĩnh ngộ ra điểm này, trong khoảnh khắc cung thủ tấn công thì họ phải đạt đến độ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn cực hạn. Trọng tâm ổn định, khóa chết mục tiêu cần tấn công. Cơ hội có thể bắn lén thực ra cũng không nhiều mà cung thủ đa số phải tấn công trong khi đối kháng, nếu như trong đối kháng vẫn có thể phát huy ra hiệu quả mạnh nhất?
Nhất là khi cung thủ bị sát thủ áp sát thì càng dễ mắc sai lầm. Làm thế nào để giải quyết vấn đề này? Bình thường các gia tộc đều huấn luyện thực chiến, bồi dưỡng kinh nghiệm, nhưng lại không thể nghĩ ra phương pháp luyện tập cơ bản có hiệu quả nào.
Trong thác nước, Sofi nhắm chặt hai mắt. Trong đầu nàng xuất hiện bóng dáng Yoria. Gã ma sư tử đáng sợ này. Đây là lần đầu tiên nàng gặp kẻ thù mạnh mẽ như vậy. Mặc dù là lãnh chúa yêu thú cấp năm mươi cũng không thể tạo thành sức ép như vậy.
Nói thẳng, lần trước hoàn toàn là nhờ may mắn mới có thể đánh lui được Yoria. Nếu như làm lại một lần thì kết quả có thể hoàn toàn bất đồng. Trong tất cả những người nàng biết thì sợ rằng thật sự chỉ có vị đại kỵ sĩ Neberro không nóng không lạnh này mới có thể đạt đến cấp bậc đó, thậm chí còn mạnh mẽ hơn ma sư tử Yoria. Về khí thế thì Murphy, thậm chí gã Peloponnisos kia cũng kém hẳn một bậc. Đương nhiên nếu như cho bọn họ thời gian thì còn chưa biết hươu chết về tay ai.
Không thể không nói tiếng gầm kinh thiên động địa của Arthur làm Yoria kinh sợ trong khoảnh khắc Emma chết đó thật quá khí phách. Thêm chút thời gian thì không người nào biết Arthur sẽ lên tới mức độ nào.
Nhưng tựa hồ cô em họ của mình đó lại càng lúc càng xa Arthur. Đây vốn có thể trở thành một mối nhân duyên làm cho cả Đại lục Thần thú đều phải biết đến, đáng tiếc, lần này đại nhân Bích Tú thật sự sai lầm rồi.
Murphy đã có lĩnh ngộ, vẻ mặt tràn ngập vui sướng. Sư tử vàng đi con đường trầm ổn, hiển nhiên thành tích bình thường thì Murphy đã hoàn toàn không đặt trong mắt. Có lẽ đối với hắn thì chỉ có khoảnh khắc vượt qua Neberro để thoát khỏi hình bóng “người kế thừa của Neberro” đó mới xem như là thành công.
Một người mạnh kiêu ngạo vĩnh viễn không phải thế thân của một người khác. (Lo: Messi là Messi, không phải truyền nhân của ai hết)
Peloponnisos thì là một loại ví dụ khác. Hắn vẫn chống chọi với thác nước như cũ, càng ngày càng hung mãnh. Đây chính là truyền thống vĩnh viễn không thay đổi của gia tộc Montaeris. Bất kể là đối thủ kiểu gì Montaeris cũng chỉ có một con đường: Chiến thắng!
Từ góc độ nào đó thì đây cũng là sự cố chấp của gia tộc Montaeris, sự giác ngộ của họ đến từ việc hết lần này tới lần khác chiến thắng khó khăn, tích lũy thành một niềm tin vĩnh viễn không thể bị đánh bại.
Niềm tin này đã truyền thừa mấy trăm năm và sẽ tiếp tục truyền thừa xuống. Mỗi người con cháu của Montaeris đều sẽ trở nên mạnh mẽ vì niềm tin này.
Người thừa kế của gia tộc Nicola bây giờ đã tạm thời không có tâm tình khiêu khích Olivia nữa. Nàng cũng đã cảm thấy một số thứ tương đối có ích đối với mình. Đối với Mimi thì thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng chính là sức mạnh.
Bất kể nàng ngang ngược như thế nào, cho dù là đốt trụ sở nguyên lão hội thì gia tộc cũng sẽ che chở cho nàng. Tất cả những điều này này đều có nguyên nhân là vì thiên phú và sức mạnh của nàng. Nàng sẽ dẫn dắt gia tộc Nicola đi đến một đỉnh cao khác.
Hiển nhiên được Neberro nhắc nhở Gregg cũng đã ý thức được điểm này. Khi hắn còn đang suy tính vế vấn đề này thì em gái thân ái của hắn đã tiến vào trạng thái. Gregg cũng không còn nhảm nhí nữa mà thu hồi tạp niệm tiến vào thác nước.
Neberro nhìn thoáng qua Gregg. Tên nhóc này thuộc về loại khôn vặt điển hình. Hắn luôn cho rằng vì tỉnh giấc nên Michiwa mới được gia tộc coi trọng, kỳ thực Michiwa mới thông minh thật sự. Cho dù không tỉnh giấc thì người thừa kế thứ nhất cũng vẫn là Michiwa.
Đại khái đây chính là sự khác biệt giữa trí tuệ và thông minh.
Olivia cũng đang trong trạng thái suy tưởng. Từ lần đấu đầu tiên nàng đã có thể cảm thấy Michiwa mạnh hơn nàng một chút. Đối phương chủ động khiêu khích nàng đó là muốn phá hoại nhịp điệu của nàng, nhưng là con gái của Bích Tú, nàng sao có thể nông cạn như vậy.
Suy cho cùng đối phương tỉnh giấc sớm hơn mình gần năm, hơn nữa mẹ nàng cũng đánh giá rất cao thiên phú của Michiwa. Nhưng tất cả những điều này đều không thể ngăn cản Olivia vượt qua đối phương, về thiên phú thì không ai có thể so với nàng.
Trong lòng nàng không có gì quan trọng hơn mục tiêu này. Mẹ đặt trọng trách của gia tộc lên người nàng, gia tộc Gabriel đang gặp phải khủng hoảng, tất cả những điều này đều phải do nàng gánh vác. Mẹ đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Từ đầu đến cuối Olivia đều không nhìn về phía Arthur.
Loại va đập của sức mạnh này muốn nói với nàng điều gì?
Tất cả tạp niệm biến mất, thế giới biến mất, còn lại chỉ có sức mạnh thuần túy. Năng lực thuộc về nàng là gì... truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Giáo hoàng Benedict mười lăm đang uống trà chiều. Mặc dù Thú tộc có thể sống đến hơn một trăm tuổi cũng không có vấn đề gì nhưng Benedict mười lăm trông đã rất già nua, đôi khi có thể thấy ông già hơn đám Shaman như Subaru rất nhiều, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể về với Thần thú vậy.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Giáo hoàng chậm rãi mở mắt, tựa hồ rất lưu luyến sự yên tĩnh vừa rồi.
“Bệ hạ“.
Bott cung kính đứng bên cạnh rót trà cho người có quyền lực cao nhất đế quốc Mông Gia này.
“Tình hình như thế nào?”
“Neberro làm tròn bổn phận, có lẽ thằng bé này hiểu rõ mục đích sâu xa của bệ hạ”, Bott nói.
Benedict mười lăm cười như tự giễu, “Mục đích sâu xa, ha ha... Còn Arthur, không có xích mích gì chứ?”
“Hiện nay thì không, tựa hồ hai người chung sống rất hòa hợp. Bây giờ đặc huấn tiến vào giai đoạn thác nước Danube, hết thảy đều như bệ hạ đoán trước. Tôi nghĩ trải qua lần thử thách này bọn chúng đều sẽ có không ít thu hoạch“.
“Xem vẻ mặt của ngươi tựa hồ có chuyện vui gì đó. Nói đi“. Benedict mười lăm cười nói.
Bott cũng lộ ra ý cười, “Cái gì cũng không thể giấu được bệ hạ. Lần đầu tiên huấn luyện Arthur đã đạt hơn ba tiếng, có lẽ đã tiến vào giai đoạn ngộ. Thời gian dài như thế sẽ có không ít thu hoạch“.
“Khi Thần thú sáng tạo thế giới này thì thế giới này đã tràn ngập sự bất công. Chênh lệch thiên phú là một trong những bất công lớn nhất. Ta đã tạo ra cơ hội, còn có nắm được hay không thì phải xem chính bọn họ mà thôi“.