Arthur! Emma dịu dàng bước tới nắm cánh tay của Trâu Lượng, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao vậy?” Vừa rồi, nàng vì hiểu rõ Arthur nên cảm thấy rõ ràng trên người hắn ta bùng lên cảm giác căng thẳng và áp bức. Đó không chỉ vì tình cảnh thảm thương của người dân gặp phải, mà giống như cảm thấy một loại nguy cơ nào đó.
Những thành viên nòng cốt Sofi, Sinda, còn có Ernest và Cote, Randy, Lộ Dao cũng nghi ngờ bước tới vây quanh hỏi thăm.
Theo tình trạng thương tích của người dân và tế ti đoàn, thường thì cần nghỉ ngơi một ngày mới có thể lên đường. Nhưng Arthur rõ ràng rất vội vàng, muốn mọi người xuất phát lúc trời còn chưa sáng. Vì sao như vậy?
Trâu Lượng hít sâu một hơi đón lấy Emma, thấy gương mặt hồng lên thẹn thùng của thiếu nữ, hắn ta quay về phía anh em ở bên cạnh cười khổ nói: “Lần này là ta sơ suất, ta vừa nghĩ đến một số chuyện, e là phiền phức mà chúng ta gặp phải có thể còn đáng sợ hơn trong suy nghĩ“.
Chuyện của Emma thực ra mọi người đều đoán ra rồi nhưng cũng không có ai nói gì, nhất là tính cách của Emma thật sự thay đổi rất nhiều.
“Đại ca, anh nói đến nguy hiểm gì?” Ernest gãi đầu, khả năng đánh hơi thấy nguy hiểm của tên to con tộc Bear này không thể sánh với đại ca.
“Nói không rõ được, là một loại trực giác, tình hình có thể còn xấu hơn cả suy nghĩ của chúng ta, vào thành càng nhanh càng tốt!”
“Có lẽ bọn chúng chỉ đến nhiều lần hơn trước kia?”
“Không, vĩnh viễn không được đánh giá thấp kẻ địch“. Tiếng nói của Trâu Lượng xuyên qua sự yên tĩnh khác thường: “Lần tấn công cướp bóc này hầu như đã san bằng toàn bộ thôn làng ở xung quanh… Ta cảm thấy chuyện này có thể phát triển theo hướng xấu nhất“. Ngừng một lát, Trâu Lượng tiếp tục nói: “Dù cho thế nào, ta cũng phải đến xem thử vị chủ tế và quan cầm quyền của thành Doran đang làm gì!”
Cũng dưới bầu trời sao, trên một ngọn núi cách thành Doran mấy trăm dặm, phóng mắt nhìn đi, ánh lửa sáng rực một vùng.
Lều bạt trắng như tuyết giống như những đám mây trên đồng cỏ, lúc nào cũng có những đội ngựa vội vã chạy ra chạy vào.
Sau một vài lều trại truyền ra tiếng mài đao xoèn xoẹt.
Bọn họ muốn mài bén đao để đi theo thủ lĩnh, đi theo dũng sĩ đệ nhất thảo nguyên tạo nên sự nghiệp vĩ đại nhất từ trước đến nay.
Đánh chiếm thành Doran, đi vào bên trong ăn sung mặc sướng.
Trong quá khứ chỉ là càn quét những thôn làng ở xung quanh đã sớm không còn thứ gì béo bở để vơ vét. Những tên quỷ nghèo đói đó còn ít tiền hơn cả người Man tộc.
Người giàu thật sự đều trốn trong thành, điều này người Man Hoang đều biết. Nhưng trước kia không ai dám thử đánh tòa thành tường đồng vách sắt được bảo vệ nghiêm ngặt.
Nhưng lần này có Yoria đại nhân dẫn đầu. Bằng vào sự mạnh mẽ của dũng sĩ đệ nhất, người Man tộc nắm chắc chiếm được thành Doran!
Nghĩ đến những phụ nữ của đế quốc Mông Gia da trơn thịt mềm, nghĩ đến những người giàu đến chảy mỡ, mắt những chiến sĩ Man tộc đều biến thành màu xanh.
Ham muốn và sự tham lam trần trụi.
Trong túp lều lớn của thủ lĩnh Man tộc.
Tham lang Yoria thoải mái nằm trên một chiếc ghế lớn được phủ da bạch hổ, trong lòng hắn có một thiếu nữ tộc Cat dáng người nhu mì, bộ ngực cao vút nằm tựa vào. Tay của Yoria thò vào trong áo của thiếu nữ vuốt ve làn da mịn màng như tơ, đôi mắt khoan khoái nửa khép nửa mở.
Da dẻ của phụ nữ đế quốc Mông Gia mịn màng hơn phụ nữ thảo nguyên nhiều. Biểu hiện ở trên giường càng làm cho đàn ông hưng phấn.
Cướp đoạt tiền tài, lương thực, đất đai của kẻ địch, chiếm lấy đàn bà của bọn chúng chính là việc Man tộc trên thảo nguyên thích nhất.
Cướp bóc! Chúng ta nghèo nhưng chúng ta có sức mạnh để cướp lấy tất cả mọi thứ của kẻ địch.
Trong căn lều lớn, mười hai thủ lĩnh của thảo nguyên ngồi hai bên tấm thảm bằng da thú. Trên bàn bày biện đầy rượu ngon thịt béo, người nào cũng hưng phấn dâng cao, bầu không khí rất sôi nổi.
“Thủ lĩnh! Yoria đại nhân!” Liên tiếp những tên bách phu trưởng từ bên ngoài lều tiến vào báo cáo.
“Nhiệm vụ thất bại“.
Ra lệnh! Nhận lệnh! Người Man tộc thô lỗ tàn bạo nhưng trên mặt quân sự, chiến tranh liên miên đã rèn luyện nên tính cách ngắn gọn thực dụng. Nếu nói về cách chỉ huy, mưu lược đánh địch trên chiến trường cũng không hề thua kém những nhà binh pháp tự phong của đế quốc.
Một bên là lý thuyết còn một bên là thực tế. Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Những năm nay người Man tộc như bầy sói hoang cắn xé vùng biên giới của đế quốc để phát triển bản thân. Những thành thị ở vùng biên giới có thể giữ vững đã là tốt lắm rồi. Cấp trên chẳng buồn quan tâm đến nơi này, chỉ cần đám người Man tộc không nổi hứng lên làm loạn quá lớn là được.
Một mặt là do quan lại cấp trên còn bận tranh giành quyền lợi cho bản thân, làm gì còn dư tinh thần quan tâm chuyện khác. Mặt khác là do đế quốc chẳng muốn tiêu hao sức mạnh vì bọn người Man tộc.
Đế quốc ít nhất phải trả giá bằng sinh mạng của hai chiến sĩ mới có thể tiêu diệt một tên kị binh Man tộc. Hơn nữa người Man tộc đánh tới có thể cướp bóc của cải, dân cư để bổ sung. Quân đội của đế quốc đánh tới, người Man tộc đánh không lại liền chạy nhanh đến mức cái bóng cũng nhìn theo không kịp. Chờ quân đội của ngươi rút lui ta lại đuổi theo cắn một phát.
Nếu đế quốc kiên quyết đánh vào tận thảo nguyên thì càng thê thảm hơn.
Nhịn đói nhịn khát, con mẹ nó người chả thấy được một đứa, cứ như vậy tới lúc sụp đổ.
Mười hai thủ lĩnh lắng nghe những bách phu trưởng bẩm bảo kết quả chiến đấu, còn có của cải, lương thực, dân cư cướp được. Người nào cũng cười đến híp cả mắt.
Tuy trong quá khứ bọn chúng cũng đi cướp bóc nhưng những lần đó không so được với lần này. Nói thật thì kế hoạch động trời của Yoria đại nhân trước kia mọi người ngay cả nghĩ đến cũng chả dám. Dẫu sao thì thế giới này do Giáo Đình thống trị, đem quân đi kiếm chác ít của cải còn được, còn chơi tới bến một trận thì chỉ có đệ nhất dũng sĩ Man tộc mới dám ngang ngược như vậy.
Man Hoang không chỉ có thể cướp bóc Mông Gia, còn có Phong Chi Quốc, Hannibal. Nhưng Hannibal khó chơi nhất, dân chúng dũng mãnh, Man Hoang không muốn tùy tiện đụng vào. Vì Giáo Đình còn tồn tại ở Mông Gia, uy thế suốt trăm năm vẫn chưa hết nên đi xin đểu cũng do Yoria dẫn dắt, hơn nữa còn đoạt lấy của cải cần thiết nhất để phát triển sức mạnh của quân đội trong tay hắn ta. Nhưng suy nghĩ của Yoria rất đơn giản, khắp đại lục Thú Thần này, yếu nhất nhưng giàu nhất chính là đế quốc Mông Gia. Từ cướp bóc có thể nhìn ra, đừng nói tới cái thứ đế quốc trâu bò như Hannibal làm rụng một cọng lông của nó, nó đem cả dòng họ ra đuổi giết ba ngàn dặm, cho dù là quân đội của Phong Chi Quốc và các đế quốc khác xung quanh đều sẽ không làm ngơ ngồi nhìn, chỉ có Mông Gia là vậy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Từng là trung tâm của đại lục, vua của vua, đến giờ chỉ còn là trò cười. Không còn nghi ngờ gì nữa, Yoria chính là người tạo ra kì tích mới, mở ra một trang sử mới. Hắn ta đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu.
Tinh thần của Yoria lúc này cũng không nghỉ ngơi, hắn dự tính lần này trước tiên dọn dẹp sạch sẽ làng mạc xung quanh thành Doran, quét sạch toàn bộ như gió thu cuốn lá vàng. Một mặt là để cướp bóc của cải, một mặt là biến thành Doran thành một tòa thành đơn độc. Kiên quyết như vậy là vì quân số lần này vượt qua bất cứ lần nào trước kia, đến mức Yoria chẳng thèm để ý đến sự cứu viện của các thành thị xung quanh. Ông ta chỉ sợ đám con cháu của thần rùa rụt cổ trong thành không dám ra ngoài. Đã có hai nhánh kị binh mai phúc ở hai thành lớn gần thành Doran nhất, theo Yoria tính toán, nhiều nhất là ba ngày dũng sĩ của Man tộc sẽ có thể xông vào thành Doran. Không có quân tới cứu viện thì thôi, nếu mà có thì sẵn tay diệt thêm vài thành thị.
Cảnh tượng tuyệt vời biết bao, một vùng biển lửa, tiếng khóc của kẻ địch, vô số đàn bà xinh đẹp, vàng bạc, toàn bộ chứng minh uy danh của Yoria trên thảo nguyên càng thêm huy hoàng.
Đương nhiên đây chỉ là bước đầu, tương lai của ông ta tuyệt đối sẽ không thể là Man Hoang!
Lúc này bỗng một tên đầu mục từ bên ngoài lều vội vàng xông vào, quỳ xuống làm lễ với các thủ lĩnh ngồi phía trên: “Các vị thủ lĩnh, Yoria đại nhân, có sự cố, đêm nay mất đi liên lạc với một đội trăm người, vốn đã phải trở về nhận lệnh nhưng đến bây giờ…”
Căn lều lớn đang náo nhiệt bỗng yên lặng vài phần, mười hai thủ lĩnh đưa mắt nhìn nhau, lại xem thử sắc mặt của Yoria. Thủ lĩnh Khambat mở miệng nói: “Là người của ai?”
“Là…là trăm thủ hạ của ngài, Khambat thủ lĩnh“. Tên đầu mục ngập ngừng bẩm báo.
“Ha ha ha..”
Căn lều lớn trong nháy mắt bùng nổ một trận cười trên nỗi đau của người khác. Cùng phái người đi cướp bóc, thủ hạ của Khambat lại mất tích, nếu không chết thì vơ vét được nhiều quên cả trở về, tình huống nào cũng là trò cười cho mọi người.
“Bà mẹ nó!” Sắc mặt Khambat tái mét, ở đây lại không thể nổi giận nên nhỏ giọng nói ra lệnh cho một tên thân binh ở bên cạnh đi tìm kiếm xem sao, sống phải thấy người chết phải thấy xác. Nếu phát hiện đám khốn khiếp đó ở bên ngoài quên mất thời gian về nhận lệnh thì cứ chém hết toàn bộ.
Quân pháp của người Man tộc nghiêm khắc đẫm máu hơn người Mông Gia cả chục lần.
“Được rồi, mọi người đừng cười nữa, nghĩ thử xem sao…” Yoria ngồi trên ghế cao nhất hơi lộ ngực trần, hiện ra một đường cơ ngực màu đồng cổ khỏe đẹp. Hắn ta vuốt mái tóc vàng nheo mắt nói: “Nếu nhánh quân trăm người này vì gặp kẻ địch mà không về được, vậy thì, ít nhất cũng chứng minh thành Doran cũng không kém như thế, trong tay vẫn còn chút sức chiến đấu“.
“Điều này” Những tên thủ lĩnh đầu óc ngu si tứ chi phát triển không nghĩ được nhiều như vậy, vừa rồi chỉ muốn chế giễu Khambat, hiện tại được Yoria nhắc nhở mới nghĩ đến điều này.
“Nếu thật sự là người của thành Doran làm thì sao trước đây chưa từng xảy ra? Là quân cứu viện của bọn chúng đến … liệu có biết được cuộc tiến công của chúng ta không?” Một tên thủ lĩnh đầu óc xảo quyệt ngập ngừng mở miệng.
Những tên thủ lĩnh khác đều đưa mắt nhìn nhau, ngay cả tiếng cười và tiếng uống rượu cũng ngưng lại.
Còn không phải à, đến nước này rồi đừng đem lính ra làm con thiêu thân.
“Ha ha”
Giữa sự do dự của các thủ lĩnh khác, Yoria nheo đôi con ngươi màu lam giơ bình rượu màu vàng trong tay lên, ngẩng đầu sảng khoái uống cạn.
Rượu màu đỏ tươi như máu người men theo khóe miệng rơi xuống cơ ngực khỏe đẹp của ông ta, rơi lên lưng của người phụ nữ tộc Cat đang run rẩy trong ngực.
“Ta thấy mọi người đã nghĩ thừa rồi!” Yoria mỉm cười, tiện tay ném hũ rượu đã cạn đi sau đó lau vết rượu trên khóe miệng cười lớn nói: “Vừa rồi chẳng qua là nâng cao tinh thần cho các vị, cho dù kẻ địch là hổ hay là thỏ, dũng sĩ Man Hoang chúng ta đều dùng lực lượng mạnh nhất nghiền nát bọn chúng, lập nên uy danh của Man Hoang. Các vị còn thật sự nghĩ là thành Doran có thể chống đỡ được chúng ta sao? Chúng ta có mười vạn người! Mười vạn đại quân xử lí thành Doran nhỏ bé, chỉ cần đè cũng có thể đè nát. Các vị còn lo lắng điều gì?”
“Ha ha ha! Yoria đại nhân nói phải, cho dù kẻ địch là ai chúng ta chắc chắn dùng hết sức!” Những tên thủ lĩnh Man tộc sát khí ngút trời giơ hũ rượu lên, phóng khoáng uống một ngụm rượu lớn. Bọn họ dường như đã nhìn thấy cảnh mười vạn đại quân dẫm nát thành Doran.
Kẻ địch bị tiêu diệt, vô số châu báu và đàn bà!!
Người nào cũng khuất phục sự mạnh mẽ của Yoria – chủ nhân thật sự của Man Hoang!!