“Năm người các ngươi cũng nên lập gia đình rồi, để ý ai cứ nói với ta. Nhưng ta cũng tuyên bố trước, nếu ai cưỡng ép con gái nhà lành ta sẽ lột da kẻ đó!”
Nghe lời Trâu Lượng năm anh em cũng đưa mắt nhìn nhau không biết nên trả lời thế nào.
Lòng hiếu kì của Trâu Lượng lại bùng cháy hừng hực, “Là Lang Vương, các ngươi phải làm gương cho sự phát triển của tộc sói, tốt nhất là có thể thông hôn với tộc khác, không được nhìn chằm chằm mảnh đất ba mẫu hai sào đó, ánh mắt phải nhìn xa một chút“.
“Đâu có ai coi trọng chúng ta”, Hải Hậu gãi đầu.
Tộc sói vẫn ở tầng dưới cùng, kỳ thực bọn họ cũng thích người đẹp quý tộc, phụ nữ tộc sói... Nói thế nào nhỉ, không phải nói tộc sói không có người đẹp, có điều cả ngày màn trời chiếu đất lo toan cho cuộc sống, phụ nữ đẹp mấy cũng xuống sắc, nói gì đến thanh nhã với cả lễ nghi.
“Ha ha, yên tâm, chẳng bao lâu sau cái nhìn của tất cả mọi người đối với các ngươi đều sẽ thay đổi“.
Khóe miệng Trâu Lượng lộ ra nét cười, cuối cùng cũng coi như có thể nắm giữ vận mệnh trong tay. Hắn phải hỏi đến việc cưới xin của Lang Vương cũng là để làm cho tộc sói dung nhập Mông Gia. Cứ cô lập như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề, không có lợi cho sự phát triển của thị trấn Sói Tuyết, thậm chí là sự phát triển của tộc sói.
Mặc dù thông hôn là thủ đoạn rất cũ nhưng không thể phủ nhận đây là một chiêu dùng mãi vẫn hiệu quả, cũng giống như mỹ nhân kế.
“Đi, đi uống một chút“.
Ra khỏi khách sạn chẳng bao lâu đã nhìn thấy một nhà hàng không tồi, quán rượu bình thường chủ yếu phục vụ nhà mạo hiểm, rượu cũng tương đối thấp kém, còn nhà hàng thì thoải mái hơn, rượu cũng tốt hơn một chút.
Trâu Lượng mang năm anh em đi tới cửa quán, trước cửa là ba chữ “Sư Tử Hống” rất to, hơn nữa còn dùng chữ cổ, rất khí phách.
Trang phục của sáu người coi như đàng hoàng, phục vụ lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho họ. Trâu Lượng chọn vị trí trên tầng hai, kêu vài món ăn. Lặn lội đường xa năm anh em Doff cũng khá mệt, uống chút rượu cho đỡ mệt.
Phục vụ định rót rượu, Không Bá bên cạnh đã giành lấy vò rượu, vẫy tay làm cho phục vụ đi khỏi. Không Bá rót cho chính mình một chén, uống một ngụm, yên lặng một lát rồi gật đầu. Địa Vương thấy vậy cũng gật đầu, Không Bá lúc này mới rót cho Arthur.
Tên phục vụ tộc cáo không nhịn được lầm bầm vài câu, cứ làm như mình là đại nhân vật không bằng. Một gã Bear mang mấy thủ hạ tộc sói, đúng là buồn cười, có điều người ta là khách, có tiền trả là được.
Trâu Lượng giơ chén lên, các quán rượu bình thường đều dùng bát, giờ cầm chén uống lại thấy không quen.
“Trên đường đi các ngươi vất vả rồi, cạn nào“.
Trâu Lượng nói rồi uống một hơi cạn sạch, năm anh em cũng uống cạn. Mặc dù loại chén này cũng không nhỏ nhưng vẫn không thấy thoải mái lắm.
“Bảo phục vụ đổi thành bát đi“.
“Vâng“.
Không Bá vẫy tay gọi phục vụ tới, “Đổi thành bát“.
“A, xin lỗi ngài, nơi này là nhà hàng sang trọng, không dùng bát uống rượu“.
Gã phục vụ tộc cáo nói, đúng là đồ nhà quê, đến nhà hàng Sư Tử Hống còn dùng bát uống rượu.
Con ngươi Không Bá lập tức trợn tròn xoe, bọn mắt chó này không biết trước mặt bọn chúng là ai.
Trâu Lượng xua tay, “Thôi được rồi“.
Lúc này Không Bá mới tức giận ngồi xuống, đột nhiên bàn bên cạnh có một tiếng kêu kinh ngạc, một cô bé tộc Lion dáng người nóng bỏng nhìn Trâu Lượng chằm chằm.
“Ơ, bạn là Arthur?”
Trâu Lượng cũng sửng sốt, chẳng lẽ bây giờ mình nổi danh như vậy, ngay cả ở đây cũng có người nhận ra sao? Thế giới này không phải thời đại thông tin trước kia, cho dù nổi danh như Giáo hoàng cũng không bao nhiêu người có thể nhận ra.
“Trước kia có phải bạn ở phố Anra tại Jerusamer không, cha bạn là thợ rèn, bạn còn có một người em trai ngốc nghếch tên là... Ernest, đúng không?”
Cô bé Lion vui mừng ôm ngực, hiển nhiên không nghĩ tới tại tỉnh Thần Ân cũng gặp được đồng hương, rất có cảm giác tha hương gặp bạn cũ.
Trâu Lượng cũng ngẩn ra một chút, trong trí nhớ của hắn tựa hồ không hề có sự tồn tại của một người như vậy.
“Tôi Arthur, bạn là...”
“Chị là Lilia đây, còn nhớ không, nhà chị đối diện với nhà em. Trước đây em với Ernest vẫn thường đến chơi với chị mà. Sau đó gia đình chị chuyển nhà, bao nhiêu năm không gặp em rồi!”
Vui mừng nói.
Trâu Lượng cảm nhận được cảm giác đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng, có điều hắn quả thật không có ấn tượng gì rõ ràng, đại khái là trong trí nhớ của Arthur trước kia, đã lâu lắm rồi. Có điều cũng có thể đoán được lúc đầu tám chín phần mười là Arthur thầm mến người ta. Cô bé Lion này quả thật không tồi, mặc dù không phải rất xinh đẹp nhưng lại rất dễ coi, tính cách xem ra cũng tương đối hoạt bát, chắc chắn tràn ngập sức hấp dẫn đối với Arthur khi đó.
“Lilia, sao không giới thiệu một chút đi?” Một nam giới tộc Lion khoảng 27 28 tuổi đứng lên nói.
“Giới thiệu với em, đây là bạn trai chị, Josh. Anh ấy có một cửa hàng kinh doanh ngọc thạch tại thành Amer. Còn đây là bạn của anh chị, Lehr, Phó đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Cuồng Tiếu. Việc làm ăn của hai nhà bọn chị đều được anh ấy giúp đỡ rất nhiều“.
Người tên là Lehr này là một Snake hơn bốn mươi tuổi, rất là kiêu căng. Trâu Lượng vốn đã không thích mắt tam giác, xem tình hình này hắn càng cảm thấy chán ghét.
“Em là Arthur, hàng xóm của Lilia khi còn bé, không nghĩ tới lại gặp ở đây“.
Josh có vẻ là người không tồi, ít nhất cũng rất lễ độ nên Trâu Lượng cũng rất khách sáo.
“Đúng là không dễ dàng, hoan nghênh đến Amer, có nhu cầu gì cứ việc mở miệng. Lilia dời đến Amer từ lâu rồi mà đến bây giờ mới gặp được một người đồng hương. Hôm nay để anh mời khách, Arthur, em ở Amer bao lâu, lúc nào rảnh đến nhà anh chơi“.
Josh nói cực kì nhiệt tình.
Lilia cũng cười, “Không cần khách sáo với anh ấy đâu, anh ấy là người có tiền mà. Đúng rồi, Arthur, hiện nay em làm gì? Mấy vị này là...”
Sắc mặt năm Lang Vương vẫn lạnh lùng, đây là thói quen. Trải qua hai đợt huấn luyện tàn phá vẻ mặt bọn họ quả thật không thật sự sinh động.
“Bạn em, lần này đến thành Amer chắc em ở lại một thời gian, có điều cũng không lâu. Có thời gian em sẽ đến. Xem ra chị rất hạnh phúc, chúc mừng chị“.
Tiếp xúc một thời gian tựa hồ Trâu Lượng cũng tìm được một bóng dáng mờ nhạt trong trí nhớ. Khi đó Lilia là chị cả của đám trẻ ở đó, rất che chở anh em Arthur. Chỉ sợ sau đó Arthur cô độc cũng là vì Lilia rời đi.
“Cái gì mà có thời gian, nhất định phải đến, mấy khi gặp được bạn cũ!” Lilia kéo tay Josh nói.
Josh gật đầu, hiển nhiên cũng rất yêu Lilia, “Đến đây em chính là khách, phải cho anh được làm chủ nhà chứ. Em cũng biết tính Lilia, nếu em không đến thì anh sẽ rất thảm. Nếu như em ở đây lâu một chút thì còn có thể dự lễ cưới anh chị nữa“.
Hồi lâu không gặp người hiếu khách như vậy Trâu Lượng nhất thời cũng không tiện từ chối, được rồi, coi như làm một việc vì Arthur trước kia vậy.
“Vâng, chỉ cần em còn ở đây thì nhất định sẽ tham dự!” Đối mặt với một đồng hương nhiệt tình muốn từ chối cũng khó.
“Josh, gia đình ngươi cũng có máu mặt ở Amer, mời lung tung phụ thân ngươi sẽ mất hứng đấy“.
Lehr vẫn im lặng và cũng không thèm nhìn đám người Arthur chợt nói.
Cũng không biết có phải do đã trở thành Hồng y đại chủ tế hay không mà bây giờ Trâu Lượng cũng không muốn tính toán với mấy nhân vật nhỏ như trước nữa. Đại khái cấp độ tăng lên lòng dạ cũng rộng lớn hơn, hắn chỉ cười cười.
“Anh Josh, rất vui được biết anh. Nếu khó xử thì thôi vậy, có điều vẫn chúc mừng hai người, em nhất định sẽ có quà“.
Trâu Lượng nói, đám người Địa Vương sớm đã nhìn chằm chằm thằng cha không biết sống chết kia rồi, chỉ cần một mệnh lệnh của Trâu Lượng họ sẽ lập tức xé thành tám mảnh.
Josh hơi khó xử, “Arthur, đừng để ý, tính khí Lehr vốn vậy. Nào, anh mời em một chén“.
“Đây không phải Josh sao, còn có tiểu mỹ nhân của ngươi nữa“.
Âm thanh vừa vang lên vẻ mặt Josh và Lilia đều trở nên thận trọng, Lehr cũng đứng lên.
Người xuất hiện là một thanh niên tộc Tiger, Josh bước về phía trước một bước, “Fluer, ngươi lại muốn làm gì?”
Fluer quay lại cười nói với tùy tùng phía sau, “Ngươi nói đầu óc gã này có phải có vấn đề không, ta đến quán rượu đương nhiên là để uống rượu, nếu không còn có thể làm gì? Nhân thể gặp ngươi thì bảo con hàng của ngươi uống với ta một chén!”
Lập tức Josh giận đến mức mặt nổi gân xanh, đối với bất cứ một người thú nào thì đây cũng là sự làm nhục lớn nhất, đùa giỡn vị hôn thê ngay trước mặt mình, nếu như không làm gì thì sau này còn mặt mũi nào đi ra đường chứ.
Nhưng Lilia lại giữ chắc Josh lại nhẹ giọng nói, “Hắn đang cố ý chọc giận anh, chúng ta đừng để ý đến hắn“.
Nói rồi kéo Josh về chỗ ngồi, cũng không nói gì với Trâu Lượng, hiển nhiên là sợ làm liên lụy bọn họ.
“Tử tước Fluer, nể mặt ta lần này đi“. Lehr đứng lên nói.
Trong lòng Trâu Lượng cũng đã rõ, trẻ tuổi như vậy đã là Tử tước, vậy trong nhà ít nhất cũng có người là Bá tước, sợ rằng còn là loại rất có quyền thế, nếu không cũng không thể lên được tử tước nhanh như vậy.
“A, thì ra là Phó đoàn trưởng Lehr, thể diện lớn thật. Tránh ra chỗ khác, làm cho tiểu gia mất hứng thì đoàn lính đánh thuê Cuồng Tiếu các ngươi cũng không yên ổn đâu“.
Fluer hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên một đoàn lính đánh thuê tầm thường hắn không hề để trong mắt. xem tại TruyenFull.vn
Cặp mắt tam giác của Lehr cũng co giật một chút, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ nhẫn nhịn, người này... Hắn không đắc tội được.
“Lilia, vài ngày không gặp em lại ngon mắt hơn rồi. Lại đây, uống với anh vài chén”, Fluer hoàn toàn không coi Josh ra gì.
Những người xung quanh trong quán rượu thấy có náo nhiệt đều sôi nổi thảo luận, mà Fluer cũng cố ý làm náo nhiệt để Josh mất mặt.
Nghe một lúc đại thể Trâu Lượng cũng đã rõ ràng. Tên Fluer này thuộc ngoại hệ của gia tộc Montaeris, cũng chính là phụ trách kiếm tiền. Bất cứ một gia tộc nào muốn tồn tại đều cần một nền tảng tài chính khổng lồ, và đó chính là công việc của Fluer Montaeris. Phụ thân hắn là người phát ngôn của gia tộc Montaeris tại tỉnh Thần Ân, gần đây Fluer cũng coi trọng việc làm ăn ngọc thạch, bởi vì việc xây dựng của thành Doran cần rất nhiều đồ trang trí, dính dáng đến rất nhiều gia tộc lớn, nhu cầu ngọc thạch vì vậy đã tăng vọt, mà Josh hiển nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh của hắn.
Tại Mông Gia việc cạnh tranh lành mạnh là rất ít xảy ra. Cá lớn nuốt cá bé, Fluer đang cố ý làm khó nhà Josh, mà gia đình Josh đương nhiên cũng có chút quan hệ. Bây giờ đang là lúc phân cao thấp, có điều sợ rằng Josh cũng không chống đỡ nổi bao lâu nữa. Đối phương vẫn đang tìm cớ, Lilia giữ chắc Josh chính là sợ hắn kích động.
“Chị Lilia, lâu lắm không gặp, còn ngồi hai bàn làm gì. Lại đây cùng ngồi nào”, Trâu Lượng cười nói.
Sửng sốt vội vàng nháy mắt gợi ý đừng động vào chuyện này, Trâu Lượng hoàn toàn coi như không nhìn thấy, “Hôm nay là anh Josh mời khách, kiểu gì em cũng phải kính một chén, không được để ruồi nhặng làm hỏng tâm tình“.
Lilia hoàn toàn ngẩn ra, xong rồi, hết rồi, đúng là tính khí gấu, lần này gặp phải phiền phức lớn rồi.
Fluer cười rồi, thời gian này hắn vẫn đang cố ý làm khó dễ nhưng gã Josh này vẫn rụt đầu như rùa đen, không nghĩ tới ở đây lại gặp một nhóc con gấu không biết sống chết.
“Nhóc con giỏi lắm, các ngươi đều nghe thấy rồi, vặn hết răng nó ra cho ta!” Fluer vẫy tay, đám tay chân phía sau đã ngứa ngáy hồi lâu rồi.